Chương 61: Đánh lén
Ánh mắt Tống Dương ấm áp, nhẹ nhàng quét qua phía trước, sửa sang lại chăn đệm gọn gàng, đổi lại khăn trải giường.
Sau khi Tiểu Cửu trở về không lâu, cô bé này cả ngày đều giữ một vẻ mặt vui tươi, cũng không biết ở đâu tới chuyện vui nhiều như vậy, thu xếp đun nước tắm cho Tống Dương, và giống như ngày hôm qua, trước tiên hầu hạ chủ nhân tắm rửa, sau lại chạy tới làm ấm chỗ ngủ.
Ủ ấm giường ngủ trở về, Tiếu Cửu không chạy nhanh giống như lần trước liền giúp Tống Dương đi ngủ, trên khuôn mặt nhỏ xinh của nàng lộ ra một nụ cười cổ quái:
- Công tử, người đã đổi khăn trải giường rồi?
Tống Dương bịa loạn lý do:
- Ta có tật xấu, mỗi ngày đều phải thay khăn trải giường một lần.
Tiểu Cửu gật đầu, đưa tay phải tạo thành một nụ hoa đưa qua trước mắt Tống Dương:
- Sợi tóc này… thực dài.
Ở giữa ngón cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng kẹp một sợi tóc, tay Tiểu Cửu đẹp, dáng tay đưa ra thế này thực có chỗ mê người.
Tóc của người Hán, nam nữ đều là tóc dài, nhưng độ dài ngắn nói chung vẫn rất khác nhau, tóc của con gái dài tới thắt lưng, mà tóc con trai chẳng qua cũng chỉ như khăn choàng (đến ngang lưng), Tống Dương cũng không ngoại lệ.
Sợi tóc trong tay Tiểu Cửu, so với sợi tóc của Tống Dương muốn dài hơn.
Tống Dương đưa qua khóe miệng:
- Rất lạ sao, đó là tóc ngươi.
Chỉ là thuận miệng nói qua quít, không ngờ Tiểu Cửu "A" một tiếng, hút vào ngụm khí lạnh, cười nói:
- Mắt công tử nhà ta thật tinh tường, quả nhiên không thể lừa dối được.
Tóc trong tay nàng, là vừa mới nhổ từ trên đầu mình xuống… Tống Dương vừa bực lại vừa buồn cười:
- Đây là âm mưu gì? Tính lừa dối ta sao?
Tiểu Cửu lè lưỡi:
- Ta đây không phải vì tò mò…không hỏi rõ ràng trong lòng khó chịu.
Vừa nói, vừa cầm một bó tóc được buộc thành một bó cẩn thận, ném vào trong ngọn đèn thiêu hủy.
Tống Dương thấy cử chỉ của nàng kỳ quái, buồn bực hỏi;
- Đem tóc đốt? Đây là kiểu gì?
Tiểu Cửu không cười:
- Trong rừng sâu Nam Lý có rất nhiều phù thủy, bản lĩnh hàng đầu, ta nghe nói nếu bọn họ muốn hại ai, trước hết sẽ lấy trộm tóc của đối phương, rồi làm phép, nhưng phải cẩn thận một chút… Công tử yên tâm, sau khi quét tước phòng, tìm được tóc mặc kệ là của ngươi hay…. hay của người khác, ta đều đốt hết.
Tống Dương lắc đầu cười nói:
- Đừng có nói chuyện ma quỷ, ta cũng không có nhiều kẻ thù như vậy.
Tiểu Cửu nhưng làm như chuyện có thật:
- Tóm lại cẩn thận một chút cũng không thừa, dù sao việc nhỏ này công tử không cần quan tâm, ta sẽ để ý lo chu toàn.
Hai người đang tán gẫu, bỗng nhiên cửa phòng bật mở, mấy người tiến thẳng vào trong phòng, Nhị ngốc cầm đầu, phía sau là Tiêu Kỳ cùng vợ chồng Khúc thị. Nhị ngốc vào cửa liền hô:
- Tống Dương, đến đánh Thiên cửu, ba thiếu một!
Vừa nói, hộp bài trong tay di chuyển được chia ào ào.
Tống Dương sửng sốt:
- Các ngươi không phải bốn người sao, ở đâu lại thành ba người thiếu một.
Nhị ngốc lắc đầu:
- Ta không biết đánh, cho nên ba người mới thiếu một.
Tống Dương cười ngặt nghẽo:
- Xem ngươi xếp bài hăng hái vậy, thật đúng là không nhìn ra ngươi không biết đánh.
Tiểu Cửu thích náo nhiệt, thấy bằng hữu tới cửa đánh bài cực kỳ vui vẻ, lập tức thu xếp bàn lấy chỗ ngồi, mọi người đều có xuất thân cùng khổ, cũng không để nàng một mình bận rộn, tất cả đều cùng ra tay giúp đỡ, trong phòng lập tức náo nhiệt lên, nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm như sấm sét:
- Tống Dương, nhận lấy cái ch.ết!
Lời vừa rơi ra, một tiếng ầm, nơi cửa phòng, một mặt tường đều sụp đổ, Trần Phản một thân băng bó nhanh chóng tiến vào.
Nhị ngốc đứng đầu, lớn miệng vừa mới nói một chữ "ngươi", đã bị Trần Phản đánh một chưởng vào ngực.
Trần Phản có chuẩn bị mà tới, không chỉ lưng dắt binh khí, trước đó cũng dùng thuốc kích thích, trong vòng hai canh giờ là trình độ cực cao, Nhị ngốc làm sao đỡ nổi một chưởng của lão, máu tươi trong miệng cuồng phun, đến cơ hội kêu thảm cũng không có liền bị quẳng bay đi. Mà Trần Phản tiến công tập kích thân mình không ngừng lay chuyển, người trong phòng ngoại trừ Tống Dương, đều trúng đòn ngã xuống đất.
Cuối cùng là Tiểu Cửu, và giống như những người khác, miệng đầy máu, ngã về phía sau văng ra, xô đổ vào một loạt bình phong, nhưng nàng tập trung toàn bộ sức lực, trước khi ngất đi quay về phía Tống Dương hét lớn:
- Đao, trốn!
Đao ở trong phòng ngủ, nhằm thẳng mục tiêu đang nằm trong phòng ngủ.
Trần Phản ra tay trong thời gian một tiếng hô ngắn ngủi, Tống Dương chỉ kịp hô lên bốn chữ:
- Chớ đả thương người…
Tất cả mọi người đều đã bị thương rồi.
Tai họa tới bất ngờ không hiểu ra sao, có thể đối phương không phải tới để giết người, Tống Dương không nói lời vô ích xoay người trốn vào trong phòng ngủ.
- Đi được sao?
Trần Phản cười quái dị cuống cuồng đuổi tới.
Tống Dương dốc toàn lực, nhảy vào phòng ngủ sau đó cầm lấy đầu Vũ Bảo đao, đi theo một khe nhỏ ra ngoài cửa sổ… Đối thủ là Đại tông sư, mặc dù tay cầm bảo đao, Tống Dương vẫn như xưa không hề có phần thắng.
Chạy trối ch.ết cũng như vậy, hắn tuyệt nhiên không thể trốn xa.
Nhưng Tống Dương không cần phải chạy quá xa, hắn còn có một cơ hội cuối cùng: xe ngựa, mười một xe ngựa của Trang Liễu có thể trong nháy mắt đánh tan hàng trăm nghìn xe ngựa của Lãnh Nguyệt.
Hắn đánh xe vào thành, sau khi trúng tuyển chiếc xe ngựa này cũng theo hắn vào dịch quán.
Chỉ cần chạy hơn mười trượng, xuyên qua đại viện của dịch quán tới chuồng giữ ngựa… Nhưng tốc độ của Tông sư, so với tưởng tượng của hắn càng đáng sợ, Tống Dương đập vỡ cửa sổ lao ra khoảng không, Trần Phản như bóng với hình cũng lao ra ngoài cửa sổ.
Ngay trong nháy mắt Trần Phản lướt qua cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống, xung quanh lão đột nhiên nhô lên một u lam quang mang, đúng lúc đó sắc mặt Trần Phản khẽ biến, thê lương mà cười:
- Trúng độc!
Trần Phản trúng độc.
Độc ở trên khung cửa sổ, do Tống Dương trong lúc chớp mắt xuyên qua cửa sổ đã lưu lại.
Nhưng chất kịch độc không thể ngăn cản Đại Tông sư chốc lát, Tống Dương chưa kịp rơi xuống đất, Trần Phản đã vọt tới phía sau, không còn cách nào khác, Tống Dương rít lên, ánh đao sáng nổ tung bóng đêm, hóa thành đường cầu vồng dựng ngược, chém thẳng vào cường địch.
Cười lạnh lùng chói tai, thần sắc Trần Phản lạnh lẽo mà bất cần, trong nháy mắt một đường hào quang màu trắng bắn nhanh ra. Quân bài trong tay Nhị ngốc, không biết khi nào đã bị Trần Phản cướp lại, giờ phút này bắn ra, đúng là một quả xúc xắc.
Một tiếng "ba" giòn vang, viên xúc xắc vỡ thành bột mịn, mà vị trí nó bị bắn trúng, chính là chỗ nối tiếp giữa chuôi và thân đao… Lực trên xúc xắc cũng không thật lớn, nhưng cũng vừa đủ đánh tới.
Dường như đánh rắn bảy tấc, con xúc xắc ở giữa đám thuốc độc, thân đao phát ra vài tiếng ong ong ma quái, thuốc độc Tống Dương vừa dốc sức bày ra nháy mắt đã bị xúc xắc dẫn phát trường đao chấn xuống không còn.
Hai chân Tống Dương rơi xuống đất, Trần Phát đã đứng chắn trước mặt hắn, chuồng ngựa cũng không xa tận chân trời. Tống Dương gào ầm ĩ, thân pháp mãnh liệt, nội lực kinh thiên bùng tới, thế đao càng thêm quyết liệt, việc tới thế này chỉ còn cách liều mạng.
Trong nháy mắt, sân dịch quán ầm ầm nổ vang, mỗi một đao chém ra đều như sấm sét quét ngang, một một bước chạy đều khiến đá tảng tan vỡ.
Mỗi nhát chém đều dốc toàn lực.
Bằng hữu ngã lăn trong phòng, xe ngựa còn đang buộc, chất độc trong túi đối với Đại tông sư không có tác dụng, Tống Dương chỉ còn lại chiến đao trong tay! Đã bị dồn tới chân tường, Tống Dương không biết mình còn có thể chạy trốn, nhưng còn có đao trong tay, hắn chỉ cầu liều mạng, chẳng sợ chỉ chém trúng đối phương một chút cũng tốt.
Trong lòng giờ phút này, tính mạng, trời đất, thế giới đều không còn, duy chỉ có chiến đao trong tay hừng hực sát khí, nhưng cũng chính đang thể hiện chủ ý của long tước:
- Chỉ có ta, bá đạo.
Tiến công như bão lớn, hai mắt Tống Dương đỏ thẫm, khí thế như điên dại.
Cảm xúc của Tống Dương táo bạo, khí thế cuồng mãnh, nhưng trong lòng cái gì cũng không nghĩ. Đến sống ch.ết còn không để ý, còn cái gì có thể nghĩ ngợi nữa? Cô độc giữa trời đất mờ mịt, chỉ còn một phen…. Lấy đao giết người!