Chương 67: Bọn họ muốn thử sao?
Tống Dương cười lắc đầu:
- Nói chút đạo lý, lặn lộn kiếm miếng cơm, ba vị không cần tích cực vậy.
Vừa mới dứt lời, Hồng lão Tam liền hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Tống Dương:
- Cường quốc chi đạo liên quan đến phúc lợi vạn dân, liên quan đến Cửu Châu phồn thịnh, trong mắt ngươi chỉ có lăn lộn để có cơm ăn nói xằng nói bậy sao? Công tử có phải hay không có chút rất...- Gã đang nói đột nhiên có tiếng ngọc bội leng keng, Tiểu Cửu từ sau gian phòng đi ra, sắc mặt không tốt. Nàng vốn đang ở phòng khách pha nước trà, nhưng nghe ba người vừa vào liền nói lời không tốt, tiểu nha đầu trong lòng đã tính toán thay chủ nhân đuổi bọn họ đi.
Bỗng nhiên xuất hiện kiều mỵ thiếu nữ, ba huynh đệ vẻ mặt hơi đổi, trong miệng chỉ trích không ngừng, nhưng ánh mắt nhìn Tống Dương pha trộn lẫn tạp không rõ là hâm mộ hay là ghen tị.
Tống Dương bổn phận là chủ nhà, liền đứng dậy tiếp nhận khay trà từ tay Tiểu Cửu, đem ba chén hương trà tự tay dâng cười nói:
- Uống nước, nói tiếp, ta nghe.
Dường như cố ý thể hiện bản lĩnh trước mặt thiếu nữ, tam huynh đệ gần như đồng thời mở miệng giáo huấn Tống Dương, trong phòng lập tức hơi loạn, nhưng không đợi bọn họ để ý thứ tự mở miệng, bên ngoài tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên, Tống Dương để ba vị háo sắc ở đó đi ra mở cửa, lần này tới là nử tử xinh đẹp tuyệt trần độ khoảng hai mươi.
Cửa mở, nữ tử cũng không vội vàng mở miệng, mà ánh mắt khinh chuyển từ trên xuống dưới, dường như đang đánh giá Tống Dương, từ đầu đến chân nhìn chăm chú, Tống Dương cũng không bị thiệt, hắn cũng quan sát đối phương một cách thật cẩn thận.
Trên người nàng mặc chiếc áo lót bằng gấm, chân váy điệp điệp uốn lượn phía sau, tóc cao gáy dài ngũ quan tinh xảo, từ trang phục đến diện mạo đều có vẻ ung dung dung đẹp đẽ quý phái, nhưng trên vầng trán non bóng có một vết sẹo cũ, không hiểu sao tản ra một chút hương máu tanh.
Nhìn nhau một hồi lâu, nữ tử lộ ra vẻ tươi cười, nói lời khách khí:
- Đêm khuya đến thăm, quấy rầy công tử, xin thứ lỗi chỉ có điều không nghĩ tới lúc này, công tử còn có khách. Nói xong hướng trong phòng, mỉm cười gật đầu với ba Hồng tiên sinh.
Huynh đệ họ Hồng và nàng đã sớm quen biết nhau, đều đứng dậy đáp lễ, tiếp đón cười nói:
- Nam đại gia hảo. Nữ tử họ Nam trẻ tuổi tại trạm nghỉ chân, tất nhiên cũng là người trúng cử tuyển hiền, rất nhanh Tiểu Cửu báo cho Tống Dương biết nàng cũng là người học võ xuất sắc.
Tống Dương nghiêng người tránh sang bên, mời nàng vào trong phòng, Nam đại gia lắc lắc đầu:
- Nếu Tống tiên sinh có khách, ta không muốn quấy rầy, lần sau ta lại đến thăm hỏi.
- Nam đại gia xin dừng bước.
Trong giọng nói Tống Dương dẫn theo chút nghi vấn:
- Mạo muội xin hỏi một câu, ngươi và ta trước kia … Đã gặp qua sao?
Tống Dương cảm thấy đối phương có chút nhìn quen mắt, nhưng rõ ràng chính là người xa lạ, nhớ không nổi trước kia đã gặp qua khi nào.
Không ngờ lên tiếng nói ra, vốn đã đi ra vài bước, Nam đại gia xoay người quay trở lại, không mở miệng mà dang hay tay, tặng hắn một cái ôm. Nam Lý là triều đình Hán thống, tuy nhiên quốc nội nhiều tộc hỗn tạp, nước Yến thoải mái hơn rất nhiều, nhưng ôm trực tiếp như vậy không khỏi kinh hãi tục, trong phòng ba vị Hồng tiên sinh tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc, ngạc nhiên, còn giằng co chút hâm mộ… Từ tâm trong mắt hâm mộ.
Quá kinh hãi khó tránh khỏi miệng lưỡi đều khô, ba huynh đệ không hẹn mà cùng nâng chén trà, để thấm họng cũng coi như che dấu xấu hổ.
Nam đại gia hai tay ôm Tống Dương, khoát lên trên bờ vai hắn, bên tai Tống Dương hạ giọng nói:
- Ta họ Nam Vinh, hiện tại họ Nam, nhưng lần trước gặp mặt ta họ Vinh…
Nói tời đây Tống Dương đã bừng tỉnh ngộ:
- Cố Chiêu Quân cho ngươi tới đây?
Nam Vinh cũng không trả lời, chỉ có điều tiếp tục hạ giọng nói:
- Cánh tay phải của ta từng có chút chu sa.. Ân tình này suốt đời không dám quên. Buông Tống Dương ra, lui ra phía sau vài bước, tươi cười như trước:
- Công tử phong thái càng hơn xưa, Hữu Thuyên yên tâm, kiên định càng vui mừng. (ak ta không có ý gì, nhưng chẳng lẽ gã này đã ăn….chu sa mà)
Rồi sau đó Nam Vinh Hữu Thuyên chuyển mắt nhìn vào trong phòng nhìn Tiểu Cửu, cười tán một câu:
- Muội muội có đôi tay thật khá.
Cuối cùng chỉnh thi lễ với Tống Dương, xoay người rời khỏi.
Tống Dương quay đầu lại nhìn phía Tiểu Cửu, người và Hồng gia huynh đệ đều giống nhau, vẻ mặt kinh ngạc ngơ ngác sững sờ, hiển nhiên không biết sao lại thế này.
Cố Chiêu Quân thế lớn, Tiểu Cửu và Nam Vinh Hữu Thuyên cùng phụng vì gia chủ, nhưng công việc khác nhau, trước kia chưa bao giờ gặp mặt, bây giờ Tiểu Cửu không biết vì sao thế này cũng đúng.
Năm đó Nam Vinh suýt nữa ch.ết ở trong tay mình, bây giờ Nam đại gia sao lại không để ý tới Tống Dương, tạm thời không truy cứu, đóng cửa phòng trở lại chỗ ngồi, hỏi Hồng gia huynh đệ:
- Ba vị tiền bối giáo huấn xong rồi chứ?
Gã răng hô miễn cưỡng lấy lại tinh thần, dùng sức vung tay áo, một lần nữa giận tái mặt:
- Như thế nào, ngươi nói ra suy nghĩ của mình sao? Nếu không phục đừng có cãi chày cãi cối, vô phương.-
Ba huynh đệ bộ dạng thật xấu, có cái tật xấu là khi nói nói chuyện có thói quen khoa chân múa tay, phất tay áo khoa chân múa tay, làm cho người ta hoa mắt mà nhìn.
Trong phòng yên tĩnh, Tống Dương trầm mặc, đợi một lát sau, Tống Dương nói mấy tiếng:
- Không thể nói được.
Hồng nhất cười lạnh lẽo:
- Ngươi cũng biết không hợp đạo lý, không trả lời được sao? Nếu như thế hãy từ bỏ …
Nói đến một nửa, Hồng nhất chỉ cảm thấy trong cổ họng một trận đau nhức, giống như một trận hỏa đột ngột bốc trong cổ họng, thanh âm lập tức khàn khàn xuống.
Không chỉ gã, hai huynh đệ gã cũng vậy, không hề có dấu hiệu mà cổ họng đau nhức, không hiểu sao cả ba biến thành câm điếc, mặc cho bọn họ dùng sức như thế nào, muốn nói lời nói chỉ cần vừa ra khỏi miệng sẽ biến thành câm điếc " A a a a "
- Cái này gọi là "Không thể nói được!"
Tống Dương dù bận vẫn ung dung, thản nhiên mở miệng, lập tức lại mỉm cười:
- Ba ngươi có bệnh sao? Nơi này không phải tuyển hiền tài lại càng không là Kim Loan điện, không có khâm sai Bình Phán cũng không có lời bình Thánh thượng, tại đây cho dù nói có thắng ta cũng vô dụng sao? Vội tới chỗ ta uy thế phủ đầu sao? Rất thú vị sao? Nhưng lại có ích lợi gì?
Huynh đệ Hồng giamờ mịt nhìn nhau vẻ mặt tuyệt vọng, đến hiện tại còn không biết sao lại thế này. Tiểu Cửu đã thấy qua bản lĩnh dùng dược của Tống Dương, chỉ thoáng kinh ngạc liền hiểu được đây là thủ đoạn của hắn. Không cần hỏi, trong nước trà hắn vừa đưa có độc, độc cho ba người câm tiếng huyên náo.
Tiểu Cửu khanh khách giòn cười, nhẹ nhàng liên bước đi tới, học giọng điệu Hồng gia huynh đệ vừa rồi, tiếp cận hỏi bọn hắn:
- Công tử nhà ta nói các ngươi có bệnh, nếu không phục các ngươi lại cãi chày cãi cối, vô phương... Như thế nào, ngươi cũng tự biết không hợp đạo lý, á khẩu không trả lời được sao?
Huynh đệ họ Hồng, tự nhiên á khẩu không trả lời được.
Lúc này Tống Dương còn có người hầu người câm, vốn ở nhà bên nghỉ ngơi không cần gặp khách, nhưng nghe được bên ngoài là tiếng vui cười lả lướt nha nha thật sự loạn, trong lòng hiếu kỳ cũng muốn ra ngoài xem náo nhiệt thế nào.
Người câm không nghĩ rằng đi ra ngoài liền gặp được người cùng cảnh ngộ, hơn nữa còn là ba người.
Tiểu Cửu chơi được vui vẻ, tỏ ra một bộ dạng hung ác, giơ tay vẫy gã, nhìn ba huynh đệ họ Hồng cười lạnh nói:
- Nhìn bọn họ xem, lúc trước cũng nói những lời vô nghĩa, bị công tử nhà ta rót cho uống một ly trà, mười mấy năm, đến bây giờ còn không thể nói chuyện!
Người câm a a một tiếng không biết là cãi lại hay là phụ họa.
Hồng gia tam huynh đệ vừa sợ vừa hận, lão Đại trừng mắt với Tống Dương như muốn liều mạng, lão Nhị không ngừng dùng sức thủ sẵn yết hầu chính mình, lão Tam thì vẻ mặt cầu xin... Bọn họ một bụng hùng tài đại lược, đều phải dựa vào miệng nói ra, một khi biến thành câm liền hoàn toàn xong rồi, ba người thà rằng cụt tay mù mắt, cũng không có thể không có miệng.
Từ lúc này cho tới ba mươi sáu canh giờ nữa, chỉ có thể uốngnước trắng, ba ngày sau dược lực tự biến mất, nhớ kỹ, chỉ được uống nước, không được ăn bất kỳ thứ gì, nếu không cả đời làm kẻ câm đi. Ba người bọn họ phất tay bước đi ra khỏi phòng Tống Dương. Lúc trước còn ngạo mạn không ngừng, thật không ngờ giờ ba người đều biến thành câm, trong lòng Tống Dương cũng thấy vui, tuy nhiên cũng không muốn làm khó dễ bọn họ.
Hồng gia huynh đệ không nói được gì chạy trối ch.ết, Tiểu Cửu cười vui rất nhiều, lại thay trà mới cho Tống Dương:
- Những người này mạo phạm công tử nhà ta, chỉ độc câm ba ngày là rất nhẹ tay cho bọn hhọ rồi.
Tống Dương lắc đầu:
- Không chỉ câm ba ngày, còn phải đói ba ngày, lo lắng ba ngày, chớ quên hiện vừa lúc lễ mừng năm mới, bên ngoài nơi chốn cười vui, ngày lễ phải chịu đói chịu sợ, bốn vị giác không dễ chịu chút nào.
Tiểu Cửu để sát vào chút:
- Thực không thể ăn bất cứ thứ gì sao?
Tống Dương cười:
- Đương nhiên không phải, hù bọn họ, mặc kệ như thế nào ba ngày dược lực đều đã tiêu tan, ta chắc chắn họ Hồng sẽ không dám ăn cái gì, ta cảnh cáo bọn họ cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng lẽ nào bọn họ muốn thử sao?