Chương 80: Trong lòng bàn tay

Một vụ án lớn kinh động tới toàn triều đình rốt cục thông báo là đã phá, nhưng Đỗ thượng thư lại một tay che giấu vụ này.


Tống Dương đối với chuyện này không cảm kích chút nào. Ngày mùng 1 tháng 2, ngày mai chính là ngày tuyển chọn chính thức, thời gian còn lại của hắn không còn nhiều nữa, nhưng hắn vẫn còn có chuyện gấp chưa làm. Sáng sớm, hắn đã chạy đến hiệu thuốc bắc, loạn thạch quả, hoa hà căn, tiệm hàn y, tử dục xích, hạt cây mê phương thảo, thủy nhân đan... dược liệu ở Trung thổ, khác nhau hoàn toàn với cách gọi của kiếp trước, chuyện này cũng không có gì lạ, dù sao cũng không phải một Thần Nông thường xuất hiện. Tống Dương mua tổng cộng sáu vị dược liệu này, đều rất bình thường, "địa vị" và trần bì, hoàng kì của kiếp trước không khác nhau lắm, chỉ cần có tiệm thuốc bắc thì sẽ có chỗ bán.


Quay về dịch quán, Tống Dương trong khi bày ra mấy cái nồi, cẩn thận sao chế sáu vị dược liệu, lúc này liền nhìn ra được bản lĩnh mà Vưu thái y đã truyền thụ, nồi, dược liệu, phương pháp khác nhau, độ lửa cũng khác nhau, Tống Dương vội nhưng không loạn, trên quần áo càng không có chút vết dơ nào. Đang lúc bận bịu hăng say, Quận chúa Thừa Hợp đột nhiên đến thăm.


----------------------------
- Sao lại có thể?
Nhâm Sơ Dung mở to hai mắt nhìn.
Tống Dương cười khổ:
- Đại tông sư cũng không trốn được bệnh, cũng không trốn được số mệnh.


Không lâu trước đây Nhâm Sơ Dung giao phó hắn đi điều tr.a tình trạng của Trần Phản, lại thêm sau khi Tống Dương vẫn không thể thoát thân, Quận chúa chỉ nói là không có chuyện gì, nhưng đêm qua dịch quán đã xảy ra động tĩnh không nhỏ, nàng cũng nhận được tin tức, đặc biệt tới đây hỏi thăm.


Tống Dương đem tất cả những chi tiết có liên quan đến Trần Phản bẩm báo lại đúng sự thật, Nhâm Sơ Dung hết sức kinh ngạc vẫn xác thực là có chút cảm kích, nâng chung trà lên hớp từng ngụm nhỏ, Tống Dương lại chuyển đề tài, đột ngột hỏi:


available on google playdownload on app store


- Thế lực trong triều đình, chắc là rất phức tạp đúng không?
Nhâm Sơ Dung không ngờ hắn lại hỏi chuyện này êm đẹp, theo bản năng gật gật đầu, thuận miệng trả lời:


- Có người thân Thổ Phiên, có người thân Đại Yến, có kẻ sống tạm bợ, cũng cố gắng đi tới một trận chiến., một câu hai câu nói không rõ ràng.
- Hoàng đế thì sao? Ông ấy nghĩ sao?


Xung quanh không người, Nhâm Sơ Dung cẩn thận nhưng cũng không hẹp hòi, bình luận hai câu về Thánh thượng nàng cũng không quá xem trọng:
- Hoàng đế trẻ tuổi, ngày thường cũng không có chủ ý lắm, chỉ qua loa, xem như là giữa quy giữa củ thôi.
Tống Dương gật gật đầu:
- Vậy thì nếu như...


Đang nói, hắn khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy nói ra lời như vậy không ổn, giơ tay lên nắm lấy cổ tay mềm mại của Nhậm Sơ Dung. Nhâm Sơ Dung đâu có ngờ hắn sẽ như vậy, lúc này vừa thẹn vừa giận, còn chưa đợi nàng nói gì, Tống Dương đã mở lòng bàn tay của nàng ra, đưa ngón tay chầm chậm viết vài chữ lên đó.


Chờ hắn viết xong, Nhâm Sơ Dung chỉ còn lại vẻ mặt kinh ngạc, giọng nói bao hàm ý phòng bị:
- Ngươi muốn làm gì?
Tống Dương buông tay nàng ra:
- Chỉ là hiếu kỳ, thuận tiện hỏi thôi.
Ánh mắt Nhâm Sơ Dung lại lần nữa hóa vầng trăng non, nhìn thẳng vào Tống Dương:


- Chuyện này không ai dám nhắc, cũng không ai có thể hỏi.
Tống Dương cười:
- Nàng không nói cũng không sao, ta thử đoán xem. Đoán đúng thì phiền nàng gật đầu một cái.
- Cha nàng!
Nhâm Sơ Dung do dự một lát, cuối cùng chậm rãi gật đầu:
- Không sai!


Sau đó nàng không ở lâu nữa, lúc đi tới cửa lại dừng bước, quay đầu lại nhìn Tống Dương, trầm giọng nói:
- Ngươi...đừng dọa ta, tuyệt đối không thể làm liều.
Bộ dạng Tống Dương rất vui vẻ, ý cười ngâm ngâm:
- Yên tâm. Nàng thấy ta giống loại người liều lĩnh lắm sao?
- Giống!


Nhâm Sơ Dung cuối cùng bỏ lại một chữ, như thế mà rời đi, sau khi trở lại Hồng Ba phủ lập tức truyền lệnh cho đám thuộc hạ lão luyện:
- Điều tr.a cho ta! Mấy ngày nay Tống Dương đã làm những gì, đã mua những gì, nhất cử nhất động ta đều phải biết.


Sau đó cả một buổi chiều nàng đều có vẻ không yên.
Cho tới lúc lên đèn.
Tống Dương đang đu đưa bộ đồ mới. Hắn ở trong phòng của huynh đệ Hồng gia, đùa giỡn với bộ đồ mới của huynh đệ Hồng gia đã chuẩn bị vì ngày mai triệu kiến thiên tử.


Bây giờ là thời điểm ăn cơm, ba người con trai Hồng Gia không có trong phòng, trong miệng Tống Dương khẽ đọc: loạn thạch quả một vị, hoa hà căn một vị, tiệm hàn y một vị... Bột thuốc gồm ba vị thuốc đã bí mật chế tạo được Tống Dương chia ra bôi lên trên bộ đồ mới của ba người. Bột thuốc đã qua sao chế khó phân biệt, màu sắc một số gần như trong suốt, mùi thuốc cũng bị Tống Dương khử hết, bôi lên quần áo liền nhìn không ra có điểm gì khác thường.


Bôi thuốc lên áo quần mới xong, Tống Dương cũng không vội vàng rời đi, mà còn tìm kiếm cái gì ở xung quanh. Lần tuyển chọn vị trí trong cung điện ngày mai, chính mình đứng thứ nhất từ dưới lên, Hồng gia xếp thứ hai thì không tránh khỏi có chút quá trùng hợp. Bình tĩnh mà suy xét, Tống Dương không nghĩ tới chuyện lại phải đối phó với ba tên xấu xí này, tuy nhiên thực sự muốn tránh cũng không tránh được, nếu như phải "đánh" thì Tống Dương nhất định sẽ là người động thủ trước.


Qua một hồi, Tống Dương cuối cùng đã có thể tìm thấy thứ mà hắn muốn tìm, nghề của kiếp trước khiến hắn có bản lĩnh này, không đến thời gian uống hết một tách trà, miệng Tống Dương lầm bầm gì đó, cười tủm tỉm rời khỏi phòng bọn họ.


Bước vào hành lang, nhìn trái nhìn phải, Tống Dương bước bộ nhanh nhẹn, lại đột nhập vào khuê phòng của Nam Vinh Hữu Thuyên.


Nam Vinh dựa vào vũ kỹ mà trúng tuyển, ngày mai trang phục khi gặp mặt Thánh thượng đúng là điệu múa Nghê thường của nàng. Tống Dương cũng làm như vậy, bôi thuốc lên y phục, nhưng mà đã đổi loại thuốc, loại mà hắn bôi cho Nam Vinh Hữu Thuyên là Tử Dục Xích.


Điều đáng nhắc tới đó là, đồ đạc trong phòng Nam Vinh tầng tầng lớp lớp. Trên cửa, bên cửa sổ, trước tủ đều bày biện những thứ nho nhỏ, hoặc là một cây trâm cài đầu, hoặc là vài chiếc lá, mà Tống Dương cũng càng thêm cẩn thận, bảo đảm tất cả đều duy trì đúng nguyên trạng.


Bột thuốc sáu vị, chỉ còn hai vị cuối cùng, Tống Dương không "tìm" người khác nữa, sau khi quay trở về phòng liền lấy đôi giày đã được Tiểu Cửu sửa xong, đem thuốc bột nhét vào giữa hai lớp đế, rồi mang giày vào chân thử một lát, tay nghề của Tiểu Cửu quả nhiên bất phàm, đế giày may rất khéo, đi lại bình thường thì không sao, chỉ có lúc dùng lực mới có thể khiến cho bột thuốc bay ra được, Tống Dương mừng rỡ, thực là phải khen tiểu nha đầu một phen.


Đợi đến khi bữa cơm tối xong, Tống Dương lại giống như một người không có chuyện gì làm, đến thăm Nam Vinh Hữu Thuyên, sau khi vào cũng không khách sáo chút nào, trực tiếp mở miệng:
- Có chút chuyện, muốn hỏi xem nàng có thể giúp ta hay không.


"Trợ giúp cho Tống Dương", đây là mệnh lệnh của Cố Chiêu Quân, Nam Vinh sẽ không làm trái:
- Nói nghe xem.
Tống Dương đưa cho một tờ giấy, trong miệng lại nhắn nhủ vài câu, Nam Vinh Hữu Thuyên lắng nghe mặt không chút thay đổi, xong rồi gật gật đầu nói:
- Sáng mai đưa cho ngươi.


Đến lúc này, khi nảy sinh ý tưởng cũng tốt, sớm có tính toán cũng tốt, tất cả sự chuẩn bị có liên quan đến ngày "đại tuyển chọn", Tống Dương đã hoàn thành hết, chỉ còn an tâm chờ. Bất kể như thế nào hắn cũng muốn cướp lấy cái ghế Phó lôi nhất phẩm, chuyện này là tuyệt đối không để bị cản trở.


Mà đêm dài chưa hết, ngay lúc Tống Dương chuẩn bị đi ngủ, Nhâm Tiểu Bộ lén lén lút lút chạy tới tìm hắn. Nhãn lực của Tiểu Cửu không thể chê, cười hì hì giả câm điếc rời đi, để phòng lại cho hai người.
Tống Dương có chút tò mò:


- Khuya như vậy còn chạy đến, không sợ trong nhà truy cứu sao?
Vốn không định đến, sợ quấy rầy huynh. Nhưng tối nay cùng với Tam tỉ nói chuyện phiếm, nói đến chuyện huynh lên điện biểu diễn kỹ năng, tỉ ấy nói tình hình đối với huynh bất lợi.


Nói xong, vẻ mặt Nhâm Tiểu Bộ cũng trở nên trịnh trọng, hình như có vẻ rất nghiêm trọng:
- Thứ nhất, là chuyện huynh giúp Hình bộ phá án.


Ảnh khổ chủ đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, triều đình đều biết bức họa này là bút tích của Tống Dương, hiện tại tên tuổi của "Thanh Dương kỳ sĩ Tống Dương" đã cực kỳ vang dội khắp kinh thành. Chỉ cần hơi để ý là có thể nghĩ đến, Tống Dương khi không vô cớ chạy tới giúp Hình bộ phá án, quá nửa là có liên quan tới đề mục của kì "thi đình" của hắn, nhưng đến bây giờ Hình bộ vẫn chưa bắt được hung thủ, bức họa khổ chủ cười to đã trở thành chuyện cười, Tống Dương quả thực nổi danh rồi, chẳng qua không phải là thanh danh tốt đẹp gì.


Nhâm Tiểu Bộ thở dài, lo lo lắng lắng:
- Hơn nữa huynh vốn dĩ đã dính với cái danh "xuất thân là người Yến", đã có người nói năng xằng bậy rồi, nói huynh cố ý đùa cợt Nam Lý.
Tống Dương cười cười, bình luận một câu:


- Nếu xem ta là người Yến, thì không có bức họa kia vẫn xem ta là người Yến, và ngược lại cũng thế thôi, không có cái gọi là. Còn gì nữa?


- Còn có ba người họ Hồng kia. Tam tỉ đã tiếp xúc với họ vài lần, nhìn ra được bọn họ lòng dạ hẹp hòi, kết thù kết oán với huynh là nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù. Lần sắp xếp thi đình này, lại thân thiết với huynh, không thể không đề phòng.


Nói xong, vẫn sợ Tống Dương không tin, lại còn thật thà căn dặn một câu:
- Tam tỉ của ta nhìn người rất chuẩn, không sai đâu.
Nhâm Tiểu Phất tỉnh tỉnh mê mê, không giỏi tính kế, nàng nhắc tới mấy thứ này đều là vừa mới nghe Nhâm Sơ Dung nói.


Tống Dương kéo Nhâm Tiểu Bộ ôm vào lòng, giọng điệu nghiêm túc:
- May mà có nàng...
Vừa nói được ba chữ, câu tạ ơn phía sau còn chưa kịp nói ra, Nhâm Tiểu Bộ đã cười hì hì:
- Giả quá! Không cần phải đặc việt lừa cho ta vui đâu.
Nhâm Tiểu Bộ tựa đầu trên vai Tống Dương:


- Trước khi ta chạy đến, Tam tỉ đã nói là không cần, tỉ ấy nói tỉ ấy có thể nghĩ đến thì huynh cũng đã nghĩ đến từ lâu rồi.
- Nhưng ta lại không kìm được, muốn đến nói cho huynh biết.


Nói tới đây, Công chúa điện hạ bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng, một tay khác của Tống Dương đã cởi bỏ áo bào thư sinh của nàng, nhẹ nhàng lách vào trong ngực.


Tay chạm vào làn da trắng mịn nõn nà, trong lúc tâm thần bồng bềnh ai có thể khống chế được, vì sao lại phải khống chế? Tống Dương không hiền lành, Nhâm Tiểu Bộ lại giả bộ hiền lành, khẽ đẩy vài cái, chẳng những không thể đẩy cái tay chỉ gây chuyện thị phi kia ra, mà ngược lại còn đem chính mình hoàn toàn ngã vào lòng của Tống Dương. Trong khoảng thời gian sau giao thừa, trước khi Tống Dương bị Trần Phản ép vẽ bức họa đó, Công chúa thường đến tìm Tống Dương, trong lúc thân mật, trong lúc bất tri bất giác từ " một hồi đau quay về tê dại" biến thành "mỗi quay về giống như tiểu trùng đi", một hồi công phu ngắn ngủi, hơi thở hổn hển của nàng bắt đầu phát run, thân thể êm ái, hơi thở rối loạn, Nhâm Tiểu Bộ cảm thấy ấm áp, ướt át.


Tống Dương cúi đầu xuống, nhẹ trêu đùa bên tai mềm mại của nàng:
- Nhâm Tiểu Bộ, thân thể này của nàng là một công trình bã đậu.
Nhâm Tiểu Bộ sắc mặt ửng hồng, sóng mắt dịu dàng quyến rũ chảy xuôi, dường như nói mê:
- Bã đậu ư?
Rồi sau đó nàng cười ha hả:


- Hình như đúng là có chuyện như vậy thật.
Trong lúc nói chuyện, Công chúa không kiềm chế được kẹp chặt hai chân, miệng lại hít thở sâu, cố gắng thoát ra khỏi đam mê:
- Ngày mai là ngày thi quan trọng, hôm nay không thể càn quấy...
Không đợi nói xong, Tống Dương liền lắc đầu:
- Để thả lỏng tinh thần.


Nhâm Tiểu Bộ nửa tin nửa ngờ:
- Thật không?
Tống Dương mặt nghiêm nghị:
- Nghe đại phu nói vậy đó, không sai đâu.
Nét hân hoan hiện trên đuôi lông mày Công chúa, hai cánh tay mềm mại quấn lấy cổ người trong lòng, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng…






Truyện liên quan