Chương 102: Chứng bệnh

Không cần hỏi, vị tăng lữ trẻ này từ sáng đã đi theo đoàn phó lôi, nhìn mọi người đến không chút bất ngờ, chỉ gật đầu:
- Hòa thượng đã hoàn tục, trên đời sẽ không còn Vô Diễm nữa, chi còn một Thi Tiêu Hiểu đầu trọc mà thôi.
Hồ đại nhân cười ha hả:


- Vô Diễm là đại sư, Thi Tiêu Hiểu cũng là đại sư, không phân biệt.
Nói xong, quay đầu lại nhìn đám người Tống Dương
- Vị Thi tiên sinh này, cùng với chư vị đều là nhất phẩm kỳ sĩ của Nam Lý ta, mọi người đồng tâm hiệp lực, dương oai danh Nam Lý ta.


Thi Tiêu Hiểu không chút kiêu kỳ, chào từng kỳ sĩ một, khuôn mặt tươi cười giọng điệu ôn hòa. Các kỳ sĩ khác hoặc đến từ sơn dã hoặc xuất thân phàm tục, ít hiểu biết về chuyện nhà Phật, không biết lai lịch của hòa thượng này, nhưng theo thái độ của Tả Thừa tướng sao không rõ người này bối cảnh rất cao, phần lớn đều khách khí đáp lễ, hàn huyên vài câu, chỉ duy có Nhị ngốc tích cực, khi Thi Tiêu Hiểu tới chào gã, gã nhíu mày hỏi:


- Đã hoàn tục thì không còn là hòa thượng, còn mặc tăng bào làm gì, đổi quần áo khác đi.
Thi Tiêu Hiểu lơ đẽnh trả lời:
- Quần áo chỉ là quần áo, chẳng phân biệt tăng y hay quan bào. Ngươi cũng chỉ là người, không phân biệt hòa thượng hay đồ tể.


Nhị ngốc còn chưa hiểu được những lời này, lắc lắc đầu:
- Ta không phải hòa thượng, cũng không phải đồ tể, ta là người chăn dê… ta là quan viên Nam Lý, Yết giả thai cấp sự lang.
Thi Tiêu Hiểu mỉm cười:
- Ngươi là ngươi, tốt lắm.


Cất bước tới Hắc Khẩu Dao bên cạnh Nhị ngốc, lần này không chờ gã mở miệng, A Y Quả đã nhanh mồm giành nói:
- Hòa thượng, người đẹp quá đi, nhìn người mà tim ta nhảy bình bịch.
Hai mắt nàng sáng lên, một bộ dáng chỉ muốn lao lên xé quần xé áo hòa thượng.


available on google playdownload on app store


Ngoài dự đoán của mọi người, Thi Tiêu Hiểu vươn tay kéo tay A Y Quả.


Cho dù hòa thượng đã hoàn tục rồi không cần thủ giới nữa, cũng phải kiêng kỵ chuyện nam nữ đụng chạm, lui thêm một bước, ít nhất cũng phải hiểu đối phương là ai, Hắc Khẩu Dao ai cũng có thể sờ sao? Nhưng có vẻ như Thi Tiêu Hiểu không quan tâm, chấp tay hành lễ, giữ lấy tay trái của A Y Quả trong hai tay mình…. Mà cử chỉ càn rỡ này của gã chỉ thể hiện sự thân thiết


- Ngươi cũng rất đẹp, thế gian này mọi thứ đều đẹp khiến cho ta động tâm.
Nói xong, buông tay nàng ra, cúi người nhặt một chiếc lá vẫn còn xanh rụng dưới đất đặt vào bàn tay nàng, cũng không giải thích gì, chuyển mắt nhìn kỵ sĩ cuối cùng: Tống Dương.


Hai mắt Thi Tiêu Hiểu rất lớn, nhưng ánh mắt lại mờ mờ nhàn nhạt, nhìn như hai làn nước lặng lẽ chầm chậm lưu chuyển, theo như cách nói của người già, đâu là mắt đào hoa, là đôi mắt mê mị nhất, mặc cho ai bị gã nhìn chằm chằm như thế đều sẽ khó tránh khỏi choáng váng, Tống Dương cũng không ngoại lệ, cười khổ lắc đầu:


- Đại sư, ngươi có bệnh.
Lời nói vô lễ, người ngoài giật mình, Thi Tiêu Hiểu lại hơi có vẻ không ngờ, lập tức thoải mái nói:
- Hóa ra tiên sinh là một danh ý, chỉ vừa nhìn đã nhận ra phổi ta có bệnh, là bệnh cũ không đáng ngại.


Đoàn người lúc này mới biết thì ra đại sư thực sự có bệnh, Tả Thừa tướng cũng ngắt lời cười:
- Thi tiên sinh cũng giống lão phu, phổi của lão phu cũng không tốt lắm.
Thi Tiêu Hiểu cười đáp:
- Nỗi khổ nhân gian trốn không được, khó tránh khỏi.


Nhưng Tống Dương lại không thuận theo, không chịu buông tha, bắt lấy cổ tay gã bắt mạch, thăm dò mạch tượng một hồi, lại duỗi tay nhấc mí mắt gã:
- Lè lưỡi cho ta xem.


Ngũ tạng tương ứng với ngũ quang, lang trung tốt có thể thông qua ngũ quan mà hỏi chẩn. Tống Dương từ nhỏ ở với Vưu Thái y mà lớn lên, bổn sự này đã sớm luyện ra, da mặt hòa thượng sáng bóng, chỉ duy có hai bên cánh mũi hơi nhợt nhạt, theo như y kinh nói thì là phế bộ có tật. Nhưng quan sát cẩn thận hơn một chút, Tống Dương lại nhìn ra chút khác thường khác trên mặt hòa thượng.


tr.a bệnh là một công phu cẩn thận, người bên ngoài đều đứng một bên chờ, dần dần Nhị ngốc có chút không kiên nhẫn, chạy tới trước mặt Hồ đại nhân hỏi xin phép muốn đi dạo xung quanh, Tả Thừa tướng biết trí lực của gã không tốt, không trách gã mà sai thêm một tiểu lại đi theo, sợ gã bị lạc đường.


Nhị ngốc cũng không đi xem loạn khắp các cửa hàng gần đó, cách đó không xa có một cửa hàng, Nhị ngốc a một tiếng, tiệm ăn nhà này không nhỏ, nhưng toàn bộ không có hàng hóa gì, chỉ có một đám đàn ông vạm vỡ tay xích cởi trần, mỗi người đều là thanh niên cường tráng, da nâu đậm, dáng người khôi ngô, mắt sâu mũi thẳng, khác hẳn tướng mạo người Trung thổ, nhưng không giống với người câm, hẳn là loại người khác.


Tiểu lại đi theo Nhị ngốc giải thích:
- Đó là Quỷ nô nhi, thân thể khỏe mạnh như trâu nhưng lại hiền lành nhu thuận, khi khó khăn nhất vẫn trung thành và tận tâm với chủ nhân, quý tộc và phú hộ Đại Yến đều muốn cướp lấy.


Quý tộc Nam Lý đều bắt chước Đại Yến, mấy năm gần đây, xu hướng nuôi dưỡng Quỷ nô nhi cũng tràn sang, kẻ có tiền Nam Lý đều muốn nuôi vài Quỷ nô nhi đều tới tỏ rõ thân phận, có người mua tự nhiên có người bán, cả hàng này là chuyên bán nô lệ.


Ánh mắt của Nhị ngốc xem như cũng khá sắc sảo, nhìn một lát chỉ một nô lệ:
- Y không phải Quỷ nô nhi?
Người bị hắn chỉ màu da sáng hơn đồng bạn, tóc vàng râu vàng, hơn nữa còn bị thương, ngực phải quấn băng trắng, nghe Nhị ngốc hỏi, chủ tiệm ân cần chào, cười toe toét:


- Ánh mắt đại nhân thật tốt, đó là một người tộc Hồi Hột, không phải Quỷ nô, mới đến vài ngày.
Tiểu lại nhíu mày truy vấn:
- Sao lại có cả người Hồi Hột?


Quỷ nô là người tha hương xứ khác không cần quá để ý, nhưng dân tộc Hồi Hột là cường quốc… Chủ tiệm hiểu ý, vội vàng đáp:


- Đại nhân yên tâm, tiểu dân là người làm nghề đứng đắn, mỗi người đều có khế ước bán mình, người Hồi Hột này cũng không ngoại lệ, hắn là tư nguyện, tuyệt không bức bách. – Nói xong, quay người về quầy lấy ra khế ước cho viên tiểu lại kiểm tr.a thực hư.


Lúc này, người Hồi Hột đột nhiên hỏi Nhị ngốc:
- Ngươi là quan?
Tuy hơi trúc trắc nhưng cũng là tiếng Hán không thể nghi ngờ, ngay cả chủ tiệm cũng giật mình kinh ngạc:
- Ngươi có thể nói… còn hiểu tiếng Hán?
Người Hồi nọ không để ý đến chủ nhân, hỏi thẳng Nhị ngốc:
- Là đại quan sao?


Nhị ngốc khá thật thà nói thật:
- Ta chỉ là tiểu quan thôi. Đại quan ở ngoài đường.
- Có đại quan sao?
Sắc mặt người Hồi Hột hưng phấn lạ thường.


Trong khi đó, ở ngoài đường, Tống Dương càng kiểm tr.a sắc mặt càng ngưng trọng, suy nghĩ một lát, chậm rãi đặt ngón tay cái lên sườn trái hòa thượng, dùng sức ấn một chút, Thi Tiêu Hiểu không có chút phản ứng gì, vẫn mỉm cười thong dong.
Thấy biểu hiện của gã như vậy, Tống Dương nhẹ nhàng thở ra:


- Không đau sao? Xem ra ta nghĩ sai rồi, đại sư không có chuyện gì.
- Ta không phải đại sư, về sau cứ gọi tên ta đi.
Thi Tiêu Hiểu lắc đầu, tiếp tục nói:
- Còn nữa, không phải là không đau, mà là đau muốn ch.ết, có thể so với vạn tiễn xuyên tâm.
A Y Quả ngạc nhiên:
- Vậy sao ngươi không kêu?


- Cũng giống như mặc tăng y vậy, là thói quen thôi.
Hòa thượng nhẹ nhàng giải thích. Tống Dương lười truy hỏi là gã đã quen đau hay gã quen cười, ngưng mặt hỏi:
- Gần đây có ăn gì đặc biệt không?
Khi hỏi, không hiểu sao hắn lại ngẩng đầu, nhìn bầu trời dày dặc mây đen.


- Cái ăn của hòa thượng, mọi khi chỉ là cơm rau dưa, không có gì đặc biệt, nhưng thực ra hôm nay hoàn tục, có chuẩn bị ít đồ ăn ngon thịt cá, có một bữa no đủ.
Nói xong, Thi Tiêu Hiểu mỉm cười.


- Tuy nhiên, xem bộ dáng ngươi, hình như ta mắc bệnh không nhẹ. Hiện giờ không có tâm tư đi ăn cơm, chỉ muốn hỏi một chút, ta có thể chữa không?
Tống Dương không trả lời gã mà hỏi lại:
- Gần đây nhất ngươi đi qua nơi nào?
Thi Tiêu Hiểu lắc đầu:
- Một tháng này chưa từng bước ra khỏi miếu.


Vừa dứt lời, trên đường cái có tiếng ồn ào, một người vạm vỡ tay mang xích lao tới từ một cửa hàng cách đó không xa, miệng oa oa gào lớn cái gì đó, ra sức vọt tới trước mặt bọn họ.


Kẻ lao tới chính là nô lệ người Hồi Hột kia, y vẫn đứng trong cửa hàng, không biết tình hình bên ngoài, hỏi được Tả Thừa tướng Nam Lý đang ở ngay ngoài đường, đột nhiên phát điên, chạy ra khỏi cửa hàng.


Người Hồi Hột thân hình cường mãnh, miệng oa oa gào thét cái gì đó, tiếng Hán của hắn vốn đã không thạo, bị kích động mà biến dạng, nói gì không ai nghe được, thị vệ đi theo Hồ đại nhân nghĩ y là thích khách, không hỏi gì rút đao nghênh tiếp. Tuy nhiên, không đợi hộ vệ tới giết, gã tiểu nhị trong quán đã vứt gầu nước, nhanh tay nhanh chân một quyền đánh ngã.


Người Hồi Hột này thân thể rắn chắc cũng là một cái thùng rỗng, ngay cả một quyền cũng không trụ được, ngã ngất luôn.


Chủ tiệm sợ tới tái mặt, vội vàng chạy đến, không thèm nhìn tên nô lệ, tới bên đường quỳ rạp xuống trước mặt Tả Thừa tướng, vừa dùng sức đập đầu bộp bộp vừa lắp bắp giải thích, xin tội. Tả Thừa tướng không nhìn chuyện nhỏ này, vung tay áo:


- Thôi đi, sau này nhớ quản giáo nô lệ của ngươi.
Ông chủ tiệm tạ ơn không ngừng, đứng dậy kêu tiểu nhị đưa nên nô lệ về, nhưng Tống Dương bên cạnh đang nhìn người Hồi đột nhiên giật mình kinh hãi, kêu lên:
- Chậm đã!
Sau đó bước nhanh tới.
Giật lấy tên nô lệ trong tay tiểu nhị.


Chủ tiệm kinh ngạc đứng người… Trước đó khi nhận hàng hóa này, lão chỉ nghĩ rất đơn giản, có một nô lệ cường quốc sẽ càng làm nổi bật thân phận chủ nhân, có lẽ sẽ bán được giá tốt.


Nhưng vài ngày sau, khách hàng đến cửa hàng của lão, vừa thấy người Hồi này đều không có hứng thú, lắc đầu quay đi. Dần dần lão cũng mơ hồ hiểu ra chính là vì tộc Hồi Hột cường thịnh nên nô lệ người Hồi mới bán không nổi. Thử nghĩ, Hồi Hột Vương nếu biết, tiểu quý tộc Nam Lý nuôi người bổn quốc làm nô lệ sẽ phẫn nộ đến thế nào? Nô lệ như vậy rõ ràng là phiền toái của ông chủ, nhưng lão mua y cũng rất đắt, nếu cứ thế mà thả người thì tiếc lắm, nên cắn răng chịu đựng, ngóng trông một ngày nào đó sẽ có một thế gia đệ tử không hiểu chuyện nào đó chịu bỏ tiền ra rước người này đi.


Ngay hôm qua, viên quan phụ trách con đường này đã nhắc lão, hoặc là mau chóng bán đi, hoặc là để lại, trong cửa hàng không thể bày nô lệ người Hồi Hột. Tới bây giờ, tên nô lệ này không hiểu tại sao đột nhiên nổi điên suýt làm hại mình, người trẻ tuổi bên cạnh Thừa tướng kia hình như khá có hứng thú với y, lão chủ tiệm không dám do dự nửa khắc, vừa vặn trong tay còn đang nắm khế ước bán thân của y, trực tiếp nhét nó vào tay Tống Dương:


- Đại nhân coi trọng y là phúc khí của y, là phúc khí rồi thì sẽ không lấy một xu.
Tống Dương không quan tâm tới lời lão, tùy tay nhét khế ước vào ngực người Hồi Hột, hành động này thực ra là đã trả tự do lại cho người nô lệ Hồi Hột, căn bản Tống Dương không có ý đó.


Giúp người nô lệ nằm xuống, trước thăm dò mạch đập, sau đó xem mí mắt, xem lưỡi, cuối cùng ấn ấn vào bên sươn, giống hệt như lúc nãy hắn hỏi bệnh cho Thi Tiêu Hiểu.


Ngón tay Tống Dương ấn một cái, người Hồi Hột đang hôn mê đột nhiên kêu thảm, đau quá mà tỉnh lại, nhưng chớp mắt một cái lại ngất đi.


Những người hơi có chút kiến thức cũng nhìn ra được, người nô lệ tộc Hồi Hột này hình như có bệnh giống Thi Tiêu Hiểu, mà sắc mặt Tống Dương lại càng thêm ngưng trọng, xé miếng vải băng của y, vết thương bên phải rất sâu, hẳn đã tổn thương đến phổi.


Tống Dương đứng dậy, đi tới trước mặt Tả Thừa tướng:
- Hồ đại nhân…
Mới nói được ba tiếng này, đột nhiên "A" một tiếng, cười cười
- Hồ đại nhân, thứ cho ta đường đột.


Nói xong, lại vươn tay phải, nhẹ nhàng đặt lên sườn phải của lão, nhưng vì thân phận nên còn chưa ấn xuống, chỉ nhìn đối phương hỏi ý.
Tả Thừa tướng sửng sốt:
- Ta cũng có chứng bệnh giống bọn họ?
Sau đó lão gật gật đầu


- Trị bệnh cứu người, ý tốt của Tống tiên sinh lão phu hiểu, cứ thử không sao cả.






Truyện liên quan