Chương 123: Ân oán

La Quan dừng một lát, chuyển mắt nhìn về phía Tống Dương:
- Muốn biết sự tình vì sao khiến ta phản bội sư phụ?
Tống Dương hỏi lại:
- Ngươi đồng ý nói cho ta nghe?
Đối với việc này, La Quan chỉ lắc đầu cười, trả lời:


- Tông sư cũng là người, sự việc tích tụ dưới đáy lòng đã lâu, nếu có một cơ hội, cũng muốn nhanh chóng nói ra thôi.


Khi La Quan còn nhỏ, liền bái làm môn đệ của Trần Phản, gã căn cơ tốt, tư chất thông minh, diện mạo lại ưa nhìn, do được Trần Phản yêu thích, không chỉ đem y bát chỉ bảo cho gã, sau khi La Quan lớn lên còn đem con gái duy nhất gả cho gã.
Nghe đến đó, Tống Dương hơi có vẻ bấtngờ:


- Trần Phản còn có nữ nhi? Nói như vậy, ông ta cũng có thê tử?
Sư mẫu mất sớm, sư muội và ta cùng nhau lớn lên, xem như thanh mai trúc mã, sau lại làm thê tử của ta, ta vui mừng thật sự, nàng khi đó cũng như thế.
La Quan mỉm cười.


Sau khi thành gia thất La Quan rời sư môn, Trần Phản lại không có gì vướng bận, lên thanh sơn tiêu dao tự tại: La Quan thì mang theo sư muội đi vào Yến Đô, bằng bản lĩnh của gã lúc này đã đượctrọng dụng, hết thảy đều thật sự rất tốt, nếu mấy năm sau sư muội chưa từng mơ hồ nói ra lời lời xấu hổ não hay là bi ai, La Quan duỗi tay dùng sức đấm vào trán của mình:


- Ta là tông sư a! Trong nhà có cái gì không biết, bên người có cái gì không biết, sao có thể giấu diếm được ta? Không thiếu được một trận ầm ĩ lớn... đêm hôm đó ta vì tức giận mà đi, tìm nơi viết lá thư, tính toán qua ngày hôm sau đưa tới trước mặt nàng, trước đây là nàng không đúng, sư phụ chỉ biết phạt nàng, không nói ta điều gì. Nhưng ta lúc ấy liền quên, tính cách của sư muội.. "


available on google playdownload on app store


Tống Dương miệng giật giật, chung quy vẫn là không nói lên lời
La Quan lại nhìn ra được ý tứ của hắn, lắc đầu:


- Ngươi đã đoán sai, nàng không tự sát, tính cách của nàng rất ngang ngược, sao có thể tự sát? Hôm sau ta mới vừa vào cửa, một loạt tên phóng tới, sau lưng còn lại là một chùm ánh đao lóe ra, nàng tìm người đàn ông đó cùng nhau mai phục giết ta.
Tống Dương hô nhỏ một tiếng "a"


La Quan bất động, giọng điệu bình tĩnh như trước:


- " Bản lĩnh sư muội so với ta chỉ kém hơn một chút, người đàn ông kia cũng không đơn giản, ta toàn lực phản kích, sẽ không có cách nàokiểm soát được sự sống ch.ết, sau một hồi ác chiến, chỉ có ta sống sót kỳ thật ta đến hiện tại ta cũng không rõ, đến tột cùng là không phải cố ý muốn giết sư muội. Thế nhưng sư phụ chỉ có duy nhất một người con gái,bảo vệ từ nhỏ đến lớn, tính mạng của nàng so với sự sống ch.ết của sư phụ còn muốn quan trọng hơn. Hiện tại đã rõ ràng? Thù của ta với với sư phụ là từ đó tới giờ.


Năm đó Trần Phản nghe được tin về cái ch.ết của nữ nhi, lại chỉ kiểm tr.a thương thế, chính là vết thương do thủ hạ ở bản môn gây ra, còn không biết hung thủ là ai, mà La Quan sớm không biết tung tích, khổ công tìm không có kết quả. Hồng Tụ ở trong tay Tống Dương, năm đó từng là bội đao bên cạnh nữ nhi của Trần Phản sau khi nàng ta ch.ết được Trần Phản thu hồi, chuôi đao này vốn tuyệt đối không tặng người, nhưng đại tông sư trí nhớ mơ hồ, một vài năm gần đây gần như ngu si mà La Quan vừa thấy Tống Dương giữ Hồng Tụ trong tay cũng lập tức coi hắn trở thành người truy thù.


Tống Dương nhíu mày:
- Trần Phản có hiểu rõ sự tình đã qua không? Chuyện này không trách ngươi được.
La Quan lại mỉm cười:


- Vì sao muốn nói cho ông ta biết chân tướng? Là muốn ép ông ta nói: "Ngươi giết nữ nhi của ta giết thật tốt" hay là muốn cho ông ta biết bảo bối của mình thất khiết, nhẫn tâm, buộc ông ta xấu hổ không chịu nổi? Huống chi, cho dù ông ta biết chân tướng, sẽ không báo thù sao? "


- Tính tình sư phụ ngươi không hiểu Ông ta là kẻ có thù phải báo thù, sự việc cũng không giống nhau: ông ta không biết chân tướng, sau đó chỉ giữ hận ý giết ta có thể khóc lớn một hồi: ông ta biết chân tướng, biết ta không nên ch.ết, sau khi giết ta sẽ lại tự vận để bồi ta một sinh mệnh ngươi nói, ta có thể nào lại nói ra sự tình đã trải qua.


- Hơn nữa, ta làm sao cho đúng được? Tính cách của sư muội ta hiểu rõ nhất tuy nhiên đã sớm nên nghĩ đến đường tình thất bại, vì trốn tránh phụ thân trách phạt, nàng sẽ mai phục giết ta. Ta thì không nên lại trở về, vốn dĩ chỉ cần viết thư chia tay, tìm người đưa cho nàng không phải đi về rồi ngẫm ra, ta chính là kẻ giết người thân duy nhất của sư phụ, ông ta tìm ta báo thù đương nhiên ta chỉ có thể trốn tránh.


- Nhiều năm như vậy trôi qua, mọi việc năm đó đều đã phai nhạt, duy có một việc ta không quên được: người thân nhất của sư phụ ch.ết ở trên tay ta. La Quan có tất cả, đều là lão nhân gia ông ta cho, ta lại hủy diệt tất cả hết thảy của ông ấy, khiến ông ta nửa đời không được cười vui.


Nói xong, La Quan giương mắt nhìn hướng Tống Dương:
- Ngẫu nhiên khi uống rượu, ta sẽ nghĩ ngợi lung tung, nếu năm đó liền như vậy ch.ết ở trong tay sư muội..., cũng không chắc sẽ là chuyện xấu.
Phụ thân vĩnh viễn sẽ không cảm thấy nữ nhi không tốt.


Chỉ có một ái nữ ch.ết trong tay truyền nhân được dốc lòng tài bồi, Trần Phản một lòng báo thù, nhưng làm sao khi tới lúc tuổi già thường phát hiện không ra, chính mình trí nhớ dần dần suy thoái? Ông ta tìm không thấy, ép không ra La Quan, may mà Yến Quốc mời dự họp nhất phẩm lôi, đại Tông sư đoán được đệ tử sẽ đại biểu Đại Yến xuất chiến, đây là cơ hội báo thù cuối cùng của ông ta nhưng ông ta vẫn không có thể kiên trì đến cuối cùng, người còn ở Phượng Hoàng thành, não tật mà bắt đầu chuyển biến xấu.


Chỉ nhìn Trần Phản, thực sự đáng thương:mà lại nhìn La Quan đâu?
Người duy nhất đáng giận, chính là nữ nhi của Trần Phản, đáng tử Nhưng nữ nhân ác độc này nếu có thể không ch.ết, lại có thể đổi lấy cuộc sống bình yên cho thầy trò.


Tống Dương không biết nên nói điều gì, chuyện này cũng thật không có cách nói nào.
Mà La Quan cũng không bắt hắn mở miệng, nói tiếp sau khi thuật qua lại hỏihắn:
- Ngươi nói, ta muốn trở về thăm sư phụ, ông ta sẽ nhận ra ta sao?


Trừ phi thầy trò thực sự gặp mặt, nếu không không thể có đáp án, Trần Phản tuy rằng mất trí nhớ, nhưng ai cũng không thể khẳng định, ông ta liếc thấy trong nửa đời còn lại từng giây từng phút kẻ thù đều được ghi khắc trong tâm can, có thể hay không nhớ tới chút điều gì.


Thấy Tống Dương chần chừ không chắc, La Quan liền đại khái minh bạch, tạm thời không truy cứu cái gì, chuyển hướng đề tài:
- Vừa rồi nghe ngươi nói nguyên nhân ngươi và lão nhân gia ông ấy thích " Hồ điệp lam " ngươi vì sao sẽ biết vị dược liệu này?


Nhắc tới chuyện này, Tống Dương tinh thần rung lên, lập tức hiện ra vẻ mặt quan tâm:
- Phương thuốc này là cậu của ta vì Trần Phản nói ra, bọn họ hai người hẳn là người quen cũ, ngươi từ nhỏ đi theo Trần Phản, cũng biết...


Không ngờ còn không chờ Tống Dương đem vấn đề quan tâm nhất hỏi đến, La Quan liền nhíu mày:
- Như thế nào khả năng? lão nhân gia ông ấy nhắc tới vị bằng hữu thần y kia ta biết, nàng là vị nữ tử, như thế nào có thể là cậu ngươi?


, " A? " Tống Dương ngây ngẩn cả người, cậu đương nhiên sẽ không là nữ tử. Rất nhanh hắn liền phục hồi lại tinh thần, tiếp tục truy vấn:
- Bằng hữu thần y của Trần Phản.., ngươi biết nàng ở nơi nào sao?


Sự việc cùng với dự đoán củaTống Dương lúc trước không khớp, nhưng " Con bướm lam ", rõ ràng là kỳ dược người đời không biết, bởi vậy không khó lại xuống phía dưới giải từng bướcmột, ở giữa xuất hiện hơn một người. Vưu Ly có lẽ không biết Trần Phản, nhưng hai lão quái vật này khẳng định đều nhận biết một người vị kia " Thần y bằng hữu,.


Khiến Tống Dương chân chính vui mừng quá đỗi chính là đối với câu hỏi của hắn La Quan vững vàng gật gật đầu:,
- Ta biết, nhưng nàng cũng không cùng người ngoài tiếp xúc, ngươi muốn gặp nói chuyện với nàng ta sẽ giúp ngươi chuyển lời, nếu nàng đồng ý thì có thể gặp.


Tống Dương từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hưng phấn dị thường, âm thanh không kìm nổi trong lòng mà có chút run rẩy, nói năng lộn xộn nói: " Mời, làm ơn nhất định chuyển đạt, cậu của ta gọi là Vưu Ly, nhưng có thể là giả danh, tuy nhiên không quan hệ, bộ dạng ông ta dị thường dễ nhận thức, vóc dáng dường như gầy như gậy trúc, giấc ngủ không đủ trên mặt luôn lộ quầng đen dưới mắt, trời sinh duy nhất tính cách thối tha..


Não vận động không ngừng, sau khi Tống Dương đem tất cả những gì chính mình có thể nghĩ đến, tất cả đặc thù liên quan đến Vưu Ly đều nói ra, còn ngại không đủ, lại còn dặn vài câu, cuối cùng nói với La Quan:


- Làm ơn nhất định báo cho vị tiền bối kia biết, ta bất kể như thế nào cũng muốn gặp nàng một lần. Cảm tạ tiền bối.
Nói xong, thi đại lễ, La Quan phất tay đỡ ông hắn, mỉm cười:
- Đứng cũng đứng không yên, thì chớ nghĩ tới thi lễ, lời ta nhất định chuyển tới, về phần có gặp hay không, sẽ xem nàng. "


Tống Dương thật sự nói lời cảm tạ, lúc sau hai người có nói chuyện phiếm một trận, không thiếu được nhắc tới " Nhất phẩm lôi " đúng như Tống Dương lúc trước sở liệu, La Quan sẽ đại diện cho Đại Yến xuất chiến, Tô Hàng nói quả nhiên không sai, nhất phẩm lôi nhất định sẽ bị đưa về sau chậm lại mấy tháng, nhưng vì sao chậm lại La Quan không có hỏi qua, đây cũng không rõ ràng lắm nguyên nhân.


Thoáng cái đã tờ mờ sáng, La Quan cho Tống Dương mượn chiếc xe, đưa hắntrở về dịch quán, hai người như vậy chia tay


Tống Dương bị thương không nhẹ không nặng, chính hắn tinh thông dược lý, dưỡng thương không tính là việc lớn, sau khi trở lại dịch quán kê ra phương thuốc nhờ tôi tớ hỗ trợ bốc thuốc, tự mình đắp thuốc xong, nghỉ ngơi một hồi tinh thần phấn chấn lên một chút, đợi cho cơm trưa qua đi ông ta lại đi ra ngoài.


Lần này đi lên phố lớn, Tống Dương mới cảm giác đầu trọc cuả mình lộ rõ,quả thực khiến người qua đường luôn chú ý nhìn về phía hắn cười, Tống Dương tự mình nghiền ngẫm, Thi Tiêu Hiểu sau khi hoàn tục còn mặc tăng y, không dừng e là vì thói quen, đầu trọc mà mặc quần áo bình thường quả thực không ra bộ dạng gì.


Tuy nhiên hắnhiện tại nếu mặc bộ đồ tăng, thì càng kinh thế hãi tục, bởi hắn tới nơi này là nơi tụ tập câu lan lớn nhất


Tuy rằng đã qua giờ ngọ (quá trưa), nhưng nói như kiếp trước, không quan hệ tới khu buôn bán Phong Nguyệt phường, giờ phút này vẫn náo nhiệt như cũ, chỉ có điều lầu hoa mở cửa không nhiều lắm, Lâu Sương các càng không ngoại lệ, tiểu nha đầu Diệp Phi Phi không có ở đây, Tống Dương đang do dự có nên vào hay không, không ngờ rằng người ở bên trong đã nhìn hắn, Diệp Phi Phi theo cửa sổ lộ ra nửa thân mình, gọi hắn:


- Lên không? "
Thường ngày bình tĩnh như thế nào, dẫu sao cũng chỉ là thiếu nữ mười mấy tuổi, chung quy tâm tư có phần hoạt bát, chợt thấy Tống Dương biến thành đầu trọc xấu xí, Diệp Phi Phi không nhịn cười lên tiếng:
- " Đi lên đi. "


Lý Minh Ki không ở trong lầu, nhìn qua thân phận nha hoàn đón cửa hèn mọn nhất, thực tế lại là quản lý của lầu tử. Khi gặp mặt Diệp Phi Phi đã khôi phục vẻ lạnh lùng, ngay một câu tiếp đón ân cần thăm hỏi đều không có, đưa Tống Dương vẫn đi đến hành lang cuối cùng phòng cuối cùng dãy hành lang, giơ tay chỉ ra:


- " Ở trong này. "
Đàm Quy Đức.
Tống Dương hơi có chút bất ngờ:
Còn tưởng rằng sẽ được giấu ở trong căn phòng bí mật ở nơi nào đó.
Diệp phi phi không có vẻ gì đồng ý với câu nói đó:
Nếu yến binh biết ông ta còn ở đây, căn phòng bí mật có thể giấu được sao?


Tống Dương ha hả cười, không nói thêm nữa nói, cất bước đi tới ; năm đó uy chấn man di, một thế hệ danh soái mười tám năm trước chỉ huy thiên quân vạn mã quyết chiến sa trường, trước đây quân Yến trăm tuổi, hắntừng được phó Thừa tướng dẫn nhìn qua mình môt chút, cẩn thận ngẫm lại, Tống Dương thậm chí còn có thể nhớ lại lúc ấy bước chân hôi hổi, tiếng cười vang dội như hiện giờ cũng không phải người bỏ đi!


Gầy còn xương bọc da, nằm nhiều năm được hộ lý chăm sóc cẩn thận cơ thể cũng khó tránh có chút héo rút, lão nhân câu lũ, sắc da ảm đạm không ánh sáng, miệng nửa hé, hơi ghé sát vào chút có thể ngửi được hơi thở của ông ta ông ta mang mùi tanh tưởi, còn ngẫu nhiên mở hai mắt, con ngươi đục ngầu ánh mắt tán loạn, không biết ông ta muốn nhìn cái gì,


Cũng không biết ông ta còn có thể nhìn đến hay không.
Tống Dương thở dài đem dược vật tùy thân mang đến, châm thạch và đám đồ vật ứng dụng lấy ra, bày xong, giơ tay lấy cổ tay lão Soái bắt đầu chẩn bệnh






Truyện liên quan