Chương 42: Hoa độc – nhện hùm

Kiến Văn đứng trước cửa biệt phòng của Tiết Mạc Chược. Hắn lưỡng lự nửa muốn đẩy cửa bước vào, nửa thì không. Y cảm nhận một sự tởm lợm đâu đó đang ngập đến cổ mình.
Kiến Văn suy nghĩ, vẻ tần ngần.
Tiếng của Tiết Mạc Chược cất lên:


- Đồng tử... ngươi đã đến sao còn đứng ngoài đó?
Lời nói của Tiết Mạc Chược khiến Kiến Văn giật thót mình. Y phải rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực mới đủ tất cả sự dạn dày để đẩy cửa bước vào biệt phòng của Mạc Chược.


Tiết Mạc Chược ngồi trên tràng kỷ trong tư thế kiết đà, rọi hai luồng ma nhãn vào Kiến Văn, nhận hai luồng ma nhãn từ Tiết Mạc Chược, xương sống của Kiến Văn gai lạnh buốt nhói.
Y bước đến quì dưới tràng kỷ.
Mạc Chược nhìn thẳng vào mặt Kiến Văn:


- Sao ngươi đứng ngoài đó mà không chịu bước vào?
Kiến Văn nhìn lên gượng nói:
- Nương nương... Kiến Văn sợ đến không đúng lúc, mà làm kinh động đến nương nương.
- Đồng tử ư không đến càng kinh động ta hơn.


Mạc Chược vừa nói vừa thả đôi chân trần đến trước mặt Kiến Văn. Mụ nói:
- Hầu hạ rửa chân cho ta đi.


Kiến Văn nâng đôi chân với những nếp nhăn và đầy những nốt ruồi của Mạc Chược. Y nghĩ thầm: "Biết đến bao giờ ta mới có thể thoát khỏi cảnh ngục súc của một đồng tử đáng kinh tởm này?" Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Kiến Văn vẫn thè lưỡi ɭϊếʍƈ chân Tiết Mạc Chược. Mụ nhắm mắt lại để hưởng thụ những cảm giác mà Kiến Văn đem đến cho mụ.


available on google playdownload on app store


Mạc Chược thả lỏng cả người Kiến Văn vừa ɭϊếʍƈ chân vừa quan sát khuôn mặt của Tiết Mạc Chược. Y nhận ra vẻ thỏa mãn hiện rõ trong từng nếp nhăn của mụ.
Mạc Chược mở mắt nhìn gã mỉm cười:
- Đồng tử có vừa lòng với chức vị Lục đại bang chủ mà ta vừa lấy cho đồng tử không?


- Nương nương ban tặng cho đồng tử chức vị đó, chẳng còn gì hơn nữa. Đồng tử rất cảm kích đại ân, đại đức của nương nương.
Gã nói rồi thè lưỡi ɭϊếʍƈ nốt bàn chân còn lại của Tiết Mạc Chược. Mạc Chược nhìn gã dùng lưỡi ɭϊếʍƈ bàn chân mình, từ tốn nói:


- Đồng tử nghĩ như thế rất tốt. Bổn nương rất thích đồng tử. Bổn nương không muốn đồng tử có chức vị cao đó rồi phản bội lại bổn nương đâu... Nếu ngươi phản bội bổn nương...
Ngươi biết kết cục như thế nào rồi đó.
- Kiến Văn biết ạ.


Hắn nói rồi đứng lên tự trút bỏ trang phục mình. Y bước đến nằm dài trên tràng kỷ ngay trước mặt Tiết Mạc Chược.
Cũng như thường lệ Tiết Mạc Chược vuốt ve thân thể Kiến Văn như thể vuốt ve một báu vật thiêng liêng của mụ.
Mụ dõi mắt ngắm nhìn Kiến Văn từ đầu đến chân:


- Thân thể đồng tử đẹp lắm...
Kiến Văn nhìn mụ.
Bàn tay của Tiết Mạc Chược với những chiếc móng cong vút chẳng khác móng tay của bọn thần ch.ết cõi a tỳ rê ngang, rê dọc khắp người Kiến Văn.
Những chiếc móng của mụ ma đầu rê đến đâu thì trên người gã nổi đầy lớp gai ốc li ti.


Kiến Văn ráng chịu đựng sự vuốt ve mơn trớn của Tiết Mạc Chược. Y nhỏ nhẻ nói:
- Nương nương...
Tiết Mạc Chược đặt tay ngay vùng đan điền của Kiến Văn nhìn gã nói:
- Có điều gì Đồng tử cứ nói.
- Đồng tử đã được nương nương ban cho ân huệ làm Lục đại bang chủ nhưng...


Y bỏ lửng câu nói giữa chừng.
Mạc Chược hỏi:
- Có gì không đồng ý cứ nói ra... Với nương nương đồng tử đừng ngại.
Kiến Văn rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói:


- Mặc dù đồng tử đã là Lục đại bang chủ nhưng võ công thì chẳng bằng ai cả... Điều đó khiến cho bang chúng trong Lục đại bang không sợ uy vũ của Đồng tử. Nương nương có cách gì không?
- Đã có bổn nương nương bên cạnh ai còn dám coi thường Đổng tử của bổn nương chứ?


Nói cho ta biết ai dám coi thường đồng tử thì bổn nương nương sẽ xé xác người đó.
Kiến Văn gượng cười.
Thấy gã cười, Tiết Mạc Chược lộ hẳn vẻ hoan hỷ ra mặt. Hữu thủ với năm chiếc móng nhọn hoắc rà xuống chân Kiến Văn.


Cảm giác nhột nhạt từ những chiếc móng nhọn hoắc của Tiết Mạc Chược tạo ra khiến Kiến Văn chợt rùng mình.
Tiết Mạc Chược phá lên cười. Mụ nhìn Kiến Văn nhướng mày nói:
- Đồng tử thích thú lắm à?
Kiến Văn gượng cười gật đầu, cố nặn nụ cười giả lả.
Y ngập ngừng nói:


- Mặc dù có nương nương bên cạnh, nhưng đồng tử vẫn cảm thấy mình bất an.
- Tại sao bất an?
- Đồng tử có quá nhiều kẻ thù... Mà kẻ thù nào cũng muốn lấy mạng đồng tử cả.


Huống chi bây giờ đồng tử còn là bang chủ Lục đại bang, tất càng có nhiều người muốn giết Đồng tử hơn. Chẳng lẽ chuyện gì cũng phải quấy rầy nương nương sao? Đôi lúc đồng tử nghĩ phải chi có được võ công tuyệt thế của nương nương để tự bảo vệ mình. Thế có hay hơn không, nhưng sợ không dám nói ra.


- Đồng tử... lần trước bổn nương đã truyền thụ cho ngươi "quỷ ảnh hành cước" cùng "Cương thi trảo" rồi... Ngươi còn chưa chịu nữa à?


- Quỷ ảnh hành cước và Cương thi trảo công quả là lợi hại khôn lường. Nhưng xét cho cùng thì hai môn công phu đó chỉ đắc dụng với những cao thủ tầm thường thôi. Một khi gặp phải những đại cao thủ kỳ tuyệt như Trương Quảng... Ơ... Như Thiếu Bảo...
Kiến Văn buông tiếng thở dài rồi từ tốn nói:


- Nương nương đã thấy rồi đó.
Y chỉ vào bờ vai mình:
- Đồng tử buộc phải để lại một miếng thịt trên tay Trương Quảng cũng giống như thạch sùng để lại chiếc đuôi đặng giữ mạng mình.
Tiết Mạc Chược mỉm cười nói:


- Ý của Đồng tử là muốn ta truyền võ công cho ngươi... Những tuyệt công vô địch chứ gì?


- Đồng tử không muốn đòi cao thâm như nương nương mà chỉ muốn mình tự có thể bảo vệ cho mình mà không quấy nhiễu nương nương nữa. Nam tử hán thì phải đứng trong trời đất chứ, chẳng lẽ cứ ru rú bên mình nương nương hoài hay sao?
Tiết Mạc Chược nhìn Kiến Văn:


- Xét cho cùng trên võ lâm giang hồ có mấy ai được như Trương Quảng tiểu tử đâu nào...
Nhưng thôi được rồi... Ta đã hiểu ý của Đồng tử.
Nghe Tiết Mạc Chược nói câu này, Kiến Văn mừng thầm trong bụng nhưng vẫn giả lả nói:
- Đồng tử vô cùng cảm kích nương nương.


- Ta không thích nghe những lời nói rỗng tuếch đó... Chỉ cần ngươi hầu hạ bổn nương chu đáo, thì bổn nương sẽ ban phát đặc ân cho ngươi.
- Đồng tử nguyện với lòng sẽ hầu hạ nương nương thật chu đáo để nương nương không thất vọng với Đồng tử.
Tiết Mạc Chược gật đầu.


Mụ cúi xuống ép mặt vào ngực Kiến Văn.
Y hơi nhỏm lên, rồi đẩy Tiết Mạc Chược ra. Y nhìn Tiết Mạc Chược rồi nhắm mắt lại.


Gã nhắm mắt thì Tiết Mạc Chược áp ngay hai cánh môi dầy vào miệng gã. Hơi thở của Tiết Mạt Chược phả ra nồng nặc mùi tử khí khiến Kiến Văn chỉ muốn nôn ọe, nhưng gã thừa biết chỉ một chút sơ suất, Mạc Chược phát hiện được sự kinh tởm của gã thì ngay lập tức cái ch.ết không toàn thây sẽ đến với gã ngay. Đây không phải lần lần đầu tiên Kiến Văn phải chịu đựng sự âu yếm thái quá của Tiết Mạc Chược. Y đã từng phải chịu đựng biết bao nhiêu lần như thế này rồi, tất nhiên sự chịu đựng mùi tử khí từ miệng của Tiết Mạc Chược phả ra y cũng đã tập quen chịu đựng.


Kiến Văn đẩy Tiết Mạc Chược nằm dài xuống tràng kỷ.
Gã biết bước kế tiếp phải làm gì mặc dù gã chẳng muốn làm những công việc đó.
Kiến Văn nhủ thầm trong đầu mình:
"Kiến Văn... Ngươi đâu phải vì mụ ma đầu gớm ghiếc này mà ngươi phải vì ngươi.


Ngươi sẽ có lúc thoát khỏi cảnh ngộ tình quái gở của mụ già ɖâʍ đãng này".
Với ý niệm đó. Kiến Văn cố nén tất cả sự kinh tởm vào trong để thực hiện nốt những hành vi đồi bại của một đạo hoa tặc mà hắn phải làm với Tiết Mạc Chược.


Mặc dù y là một đạo hoa tặc, nhưng với Tiết Mạt Chược, Kiến Văn hành sự như thể bị đành đọa bằng những cực hình. Hắn phải làm tất cả những gì mà đáng ra hắn phải làm để hưởng thụ một đóa hoa, nhưng đằng này lại tự chối bỏ thực tại đi tìm những hoang lạc trong quá khứ và trong tưởng tượng mới có thể thực hiện được hành vi của một đạo hoa tặc từng trải và dày dạn.


Y nằm vật ra tràng kỷ với thân hình nhễ nhại mồ hôi nhìn lên trần biệt phòng. Y nhắm mắt lại để quên đi những hành động mà y đã làm với Tiết Mạc Chược. Y như thể ngửi được mùi tử khí phát ra từ hơi thở của mình.


Tiết Mạc Chược chỏi tay ngồi lên vuốt ve thân hình đẫm mồ hôi của Kiến Văn.
Mụ ôn nhu nói:
- Đồng tử ngoan ngoãn lắm.


Kiến Văn mở mắt nhìn Mạc Chược. Hắn chỉ chực bật la rồi quay sang nôn thốc, nôn tháo những gì có trong bụng mình ra ngoài. Nhưng gã kịp nén lại thứ cảm giác tởm lợm đó mà gượng cười giả lả nói:
- Nương nương vui vẻ là Đồng tử mãn nguyện rồi.


Tiết Mạc Chược đỡ hắn lên, để Kiến Văn dựa vào ngưười mụ, mụ nói:


- Ta sẽ truyền cho đồng tử thần công "Quỷ trảo tiêu hồn khảm". Đây là thứ công phu tàn độc có một không hai. Một khi Đồng tử thi triển đánh ra thì đối phương chỉ có một con đường duy nhất là đi xuống a tỳ đầu phục Diêm vương lão gia.


Mụ bước xuống tràng kỷ, để nguyên sự lõa lồ với tấm thân tợ những mảng da nhão nhoè nhão nhoẹt được đắp lên bộ xương xâu xẩu.
Tiết Mạc Chược đọc khẩu quyết cho Kiến Văn rồi nói:
- Đồng tử xem bổn nương thi triển đây.


Mụ nói rồi múa tít song trảo. Những âm thanh u u như tiếng ma tru quỷ khóc phát ra từ mười đầu ngón tay của Tiết Mạc Chược. Kiến Văn như thể bị hoa mắt bởi bóng ảnh trùng trùng điệp điệp của Quỷ trảo tiêu hồn khảm.
Bất thình lình Tiết Mạc Chược vỗ trảo khí xuống nền gạch.
- Chát..


Âm thanh khô khốc phát ra dưới sàn gạch. Trên nền gạch hiện lên năm dấu chỉ sâu hoắm, trông chẳng khác nào một đóa hoa mai.
Kiến Văn sửng sờ với những dấu ấn chỉ đó. Y reo lên:
- Đúng là tuyệt công. Đúng là tuyệt công.


Tiết Mạc Chược mỉm cười bước lại ngồi bên gã. Mụ không quên choàng tay qua vai Kiến Văn:
- Đồng tử thích lắm à?
Mạc Chược gật đầu nói:
- Sự ngoan ngoãn của Đồng tử sẽ còn được bổn nương đền bù nhiều hơn thế nữa.


Mụ nói rồi áp đôi môi dày với mùi tử khí vào miệng Kiến Văn. Y phải chịu đựng nụ hôn đó bằng tất cả sự chịu đựng lẫn sự gian trá của mình.
Mạc Chược vừa buông Kiến Văn ra, gã đã vội nói:
- Nương nương... Đồng tử phải đi luyện tuyệt công Quỷ trảo tiêu hồn khảm.


Mạc Chược gật đầu:
- Khi nào nương nương cần thì Đồng tử phải đến ngay lập tức đó.
- Đồng tử không quên phận sự của mình.
- Tốt lắm...
Kiến Văn bước xuống tràng kỷ. Y vận lại trang phục rồi hành lễ mới lui bước rời khỏi biệt phòng của Tiết Mạc Chược.


Rời khỏi biệt phòng Tiết Mạt Chược, Kiến Văn vụt chạy ra ngoài hoa viên. Y bắt đầu nôn ọe. Y nôn những tưởng ra tới mật xanh mà vẫn chưa vơi bớt cảm giác tởm lợm chực dâng lên cổ mình.


Y phà hơi thở vào hai bàn tay rồi đưa lên mũi ngửi. Đôi chân mày Kiến Văn cau lại bởi y nhận ra ngay trong hơi thở của mình có mùi tử khí rất khó chịu.
Y lẩm nhẩm nói:
- Chẳng lẽ ta cũng bị nhiễm phải hơi thở của mụ ɖâʍ đãng này sao?


Lời nói đó còn đọng trên hai cánh môi của Kiến Văn thì Thượng Quan Nghi bước đến.
Thượng Quan Nghi ôm quyền nói:
- Kiến Văn... công tử... công tử bị sao vậy?
Kiến Văn đứng sững lên nhìn Thượng Quan Nghi.
- Lão mau lấy rượu cho ta.
- Lão phu đi ngay.


Quan Nghi đi vào trong một lúc sau đó bưng ra bầu rượu hai cân. Kiến Văn chộp lấy vò rượu. Y dốc vào miệng một họng rồi phun ra. Sau đó lại tu tiếp một ngụm dài.
Quan Nghi nói:
- Chu bang chủ sao vậy?
Kiến Văn đặt bầu rượu vào tay Thượng quan Nghi:
- Lão còn hỏi...
Quan Nghi khép nép nói:


- Chu bang chủ vừa mới hầu hạ nương nương?
Kiến Văn nhìn sững Thương Quan Nghi. Y gắt gỏng hỏi:
- Lão không cần thiết phải hỏi.
Thượng Quan Nghi cúi mặt nhìn xuống:
- Lão phu biết lỗi... Lão phu biết lỗi.
Kiến Văn thở hắt ra một tiếng rồi nói:


- Biết lỗi thì đủ sao? Thế còn chuyện của lão nói với bổn công tử đã làm tới đâu rồi?
Thượng Quan Nghi ngẩng lên ôm quyền:
- Lão phu đã làm tất cả rồi.
Kiến Văn mỉm cười nhìn Thượng Quan Nghi nói:
- Ái nữ Thượng Quan Uyên Uyên chịu tiếp bổn công tử chứ?


Thượng Quan Nghi hơi bối rối một chút rồi nói:
- Mời Kiến văn công tử theo lão phu.
Kiến Văn mỉm cười:
- Bổn công tử sẽ chỉ cho lão quỷ ảnh hành cước.
Thượng Quan Nghi ôm quyền xá:
- Đa tạ công tử. Lão phu chỉ cầu xin một điều duy nhất.
- Điều gì?
Thượng quan Nghi lưỡng lự rồi nói :


- Lão phu chỉ cần Kiến Văn công tử cho lão phu cơ hội được kiến ngộ nương nương Kiến Văn ngửa mặt cười ha hả.
Tiếng cười của gã lọt vào thính nhĩ Thượng Quan Nghi làm chói tai lão, nhưng Thượng Quan Nghi vẫn cúi mặt với vẻ chịu đựng phục tùng.
Kiến Văn nói:


- Lão định thay ta làm đồng tử hầu hạ nương nương à?
Thượng Quan Nghi lắc đầu quầy quậy:
- Lão phu không dám... Không dám... Lão phu đâu có đặng phúc phận như công tử.
Kiến Văn nhướng mày nói:


- Thượng Quan Nghi... Lão đừng giả vờ nữa... Cứ nói thật ra đi. Kiến Văn không tiếc với lão đâu. Chỉ cần lão giữ lời tất có cơ hội được tiếp kiến nương nương.
Thượng Quan Nghi ôm quyền:
- Lão phu thỉnh mời Kiến Văn công tử.
- Lão hãy đưa ta đến gặp ái nữ của lão.


Thượng Quan Nghi dẫn đường đi trước. Kiến Văn theo sau. Thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn trộm Thượng Quan Nghi với nụ cười mỉm vừa đắc ý vừa tự thị. Thỉnh thoảng Thượng Quan Nghi cũng nhận ra cái liếc mắt nhìn của Kiến Văn và nụ cười tự đắc trên miệng gã, nhưng lão vẫn phớt lờ như không thấy.


Thượng Quan Nghi đưa Kiến Văn đến tòa biệt lâu của Thượng Quan Uyên Uyên.
Gã nhìn lại lão:
- Thượng Quan Nghi tiền bối ngoan ngoãn lắm.
- Kiến Văn bang chủ quá khen. Lão phu chỉ là một đàn chù nhỏ nhoi trong Lục đại bang tất phải nghe theo lịnh của bang chủ rồi.
Kiến Văn giả lả nói:
- Khách sáo.


Y giữ vạt áo trường y thư sinh, cứ như đó trở thành động tác cổ hủ, hay đúng hơn là thói quen của Kiến Văn mỗi khi biết mình sắp diện kiến một đóa hoa đẹp.
Y nhìn lại Thượng Quan Nghi:
- Lão đi được rồi.
Thượng Quan Nghi khúm núm nói:


- Bang chủ... ái nữ vốn không có được sự nhã nhặn cần thiết... Lão mong bang chủ niệm tình miễn thứ.
- Kiến Văn đã biết Thượng Quan Uyên Uyên rồi. Không cần lão phải mách nước cho Kiến Văn.
Thượng Quan Nghi lưỡng lự rồi nói:
- Còn lời nói của bang chủ?
Kiến Văn phá lên cười:


- Suýt nữa Kiến Văn đã quên. Quân tử bất hí ngôn... Lão hãy đến gặp nương nương tại biệt phòng.
- Ơ...Nhưng làm cách nào lão phu diện kiến được nương nương.
Kiến Văn nhìn Thượng Quan Nghi:
- Kiến Văn nghĩ Thượng Quan đàn chủ thừa sự gian trá để tiếp cận nương nương mà.


Lão gượng cười rồi nói:
- Kiến Văn bang chủ nói quá cho lão hủ bất tài này rồi. Nếu lão hủ đây gian trá thì đâu để cho Trương Quảng qua mặt mình.
Kiến Văn nhìn lão nhíu mày:
- Thôi được rồi... Lão cứ đến biệt phòng của nương nương đợi Kiến Văn quay về.


Thượng Quan Nghi ôm quyền xá:
- Đa tạ Kiến Văn công tử.
Lão ôm quyền xá thêm một lần nữa rồi mới chịu quay bước bỏ đi. Chờ cho Thượng Quan Nghi đi khuất rồi Kiến Văn mới giũ vạt áo trường y một lần nữa rồi mới bước vào biệt lầu.


Mùi xạ hương xông vào khướu giác Kiến Văn. Không như đối với Tiết Mạc Chược, khi ngửi được mùi xạ hương này thì hắn bất giác rạo rực một khúc xuân tình khó tả. Tim y đập rộn trong lồng ngực.
Kiến Văn nghĩ thầm: "Hoa như vầy mới là hoa, chứ có đâu đóa hoa thúi tha như mụ Tiết Mạc Chược".






Truyện liên quan