Chương 9

Mấy ngày kế tiếp, Từ Duẫn Tường cùng Quý Sơ Vũ ở chung vô cùng hoà bình.
Ngày đó lúc Quý Sơ Vũ tỏ tình với anh, Từ Duẫn Tường sửng sốt, bởi vì không biết phải làm sao.
Cứ như vậy, hình thức bọn họ ở chung cũng chỉ như thầy giáo với học sinh mà thôi.


Ngẫu nhiên, Quý Sơ Vũ cũng sẽ có lúc lộ ra loại ánh mắt nóng bỏng nhìn Từ Duẫn Tường, hại anh không dám nhìn lại hắn.
“Mình thích bạn!” Cô gái cúi đầu hai tay đưa lá thư tình cho người con trai mình ái mộ.


Biểu tình trên mặt Quý Sơ Vũ không hề biến hoá, vô cùng bình tĩnh nhìn lá thư tình trước mặt, đây không biết là phong thư thứ mấy trong ngày, không nhìn ra là hắn chán ghét sao.
“Tôi đã có người trong lòng.” Đây cũng không biết là lần thứ mấy trong hôm nay.


“Gì cơ!?” Lâm Lỵ Phi kinh ngạc nhìn hắn: “Vậy sao, là ai a?” Cô run run hỏi.
“Cậu không cần biết.” Lạnh lùng tiêu sái, không cho cô gái bị thất tình có đáp án.


Lâm Lỵ Phi hồn bay phách lạc đi tới vườn hoa sau trường, buổi sáng tỏ tình bị từ chối khiến cô bị đả kích không nhỏ, chỉ là đơn phương thôi sao?
A? Sao trên cái cây kia lại có dây thừng? Là ai treo ở đây vậy?
Lâm Lỵ Phi đi qua, tò mò nghiên cứu sợi dây thừng.


“Dừng lại! Lỵ Phi! Không nên luẩn quẩn trong lòng!” Lúc này, thầy giáo nhiệt huyết Từ Duẫn Tường thấy Lâm Lỵ Phi cầm dây thừng, tưởng cô muốn treo cổ, liền chạy lại ngăn cản cô.
“Cái gì…”


available on google playdownload on app store


“Thầy biết cảm giác thất tình rất khó chịu, nhưng em cũng không thể tự tử để giải quyết mọi chuyện”. Anh siết chặt bả vai Lâm Lỵ Phi, bắt đầu “thông tư tưởng” cho cô.
“Thầy, sao thầy biết em thất tình?” Lâm Lỵ Phi nhớ rõ cô chưa nói cho ai biết cả.
“A? Chuyện này…” Bởi vì buổi sáng…


“Mình thích bạn!”
A? Là ai vậy?
Từ Duẫn Tường rất không biết xấu hổ chạy qua góp vui.
“Tôi đã có người trong lòng.” Thanh âm này thật quen tai…
A! Là Quý Sơ Vũ!
“Gì cơ!?” Còn có Lỵ Phi, anh quả nhiên đoán đúng, cô thích hắn. “Vậy sao, là ai a?”


“Cậu không cần biết.” Đáng giận! Hắn sao có thể lạnh lùng như vậy!
Tuy rằng Từ Duẫn Tường căm giận bất bình, nhưng thấy Quý Sơ Vũ sắp đi qua chỗ mình, đành phải trước trốn đi.


Đến khi Quý Sơ Vũ đi tới, quả nhiên vẫn thấy Từ Duẫn Tường, có chút nghi hoặc, sau đó giả giả vờ như không có chuyện gì, nhìn anh, trên mặt như muốn nói: Nhìn cái gì mà nhìn? Thấy anh Quý Sơ Vũ cũng không bị doạ ( Ai mới là người bị doạ đây?), chỉ câu lên một nụ cười tà mị khiến nữ sinh điên cuồng, chậm rãi tới gần Từ Duẫn Tường: “Thầy hẳn là biết tôi thích ai?”


Nhìn khuôn mặt Quý Sơ Vũ ngày càng gần, Từ Duẫn Tường kích động, đột nhiên nhanh trí, chỉ lên trời hô: “A! Có đĩa bay!” Sau đó nhân cơ hội chạy biến mất.
Quý Sơ Vũ nở nụ cười, cười Từ Duẫn Tường thật ngốc ngếch, cũng thật…
Đáng yêu.


“Thôi quên đi.” Là do cô biểu hiện quá rõ ràng sao.
Từ Duẫn Tường nhẹ nhàng thở ra. “Oa!” một tiếng, sau đó, Lâm Lỵ Phi bắt đầu khóc lớn: “Cậu ấy không thích em!”


Đối mặt với tình huống thế này, Từ Duẫn Tường không khỏi luống cuống tay chân: “Đừng, đừng khóc.” Từ Duẫn Tường ngốc ngốc vỗ vai Lâm Lỵ Phi.
“Oa oa! Thầy làm sao mà hiểu được?” Lâm Lỵ phi càng khóc to hơn.


Anh đúng là không hiểu mà! “Vậy em cứ trút hết ra đi.” Trước mắt cũng chỉ có thể nghĩ ra phương pháp này.
“Thầy!” Lâm Lỵ Phi nhào vào trong ngực Từ Duẫn Tường.
Anh thở dài: “Ngoan.”*Chú thích*



Mỳ trứng trần 






Truyện liên quan