Chương 8
Tuy thử vai là vào sau buổi trưa, nhưng sáng sớm Nhan Tô Tô vẫn tới công ty, ôn tập qua một chút việc mà ngày hôm qua Chị Phương đã chỉ đạo và giao cho. Trong công ty cực kỳ yên tĩnh, cũng đúng thôi, mọi người đều bị Hoắc Lãng cho nghỉ việc, đạo cụ trong phòng tập diễn xuất để đó cực kỳ thích hợp cho Nhan Tô Tô luyện tập.
Bản thân Hoắc Lãng không có ở đây, liền giao phó toàn bộ nhiệm vụ thử vai quan trọng cho Bùi Phương.
Trải qua một ngày hôm qua, cô ấy càng thích thú cùng tin tưởng Nhan Tô Tô nhiều hơn, cô gái nhỏ này thật sự quá là thông minh, dạy một chút liền hiểu, bắt đầu chỉ dạy cũng không có quá tốn sức, bản thân còn hiểu một chút nền tảng về nghề nghiệp diễn xuất này nữa.
Nhưng cho tới trưa nay, Bùi Phương lại không đưa ra bất cứ một đề nghị nào, chỉ ở bên cạnh nhìn, Bùi Phương có kinh nghiệm rất phong phú, trong lòng cô ấy hiểu rất rõ, đối với một người mới tham gia thử vai mà nói, giữ vững trình độ, phát huy ổn định, giảm bớt làm phiền là một điều quan trọng nhất.
Cho nên, cho dù khoảng cách rất gần, nhưng đến buổi chiều Bùi Phương vẫn rất kiên trì để cho tài xế lái xe đưa các cô đi qua để giảm bớt những khả năng ngoài ý muốn không cần thiết ở trên đường, giữ lại cho Nhan Tô Tô một không gian tương đối yên tĩnh.
Mặc dù bên ngoài Bùi Phương có vẻ không quan tâm đến danh hiệu chuyên gia cố vấn của mình lắm, nhưng kỳ thật lại rất thận trọng, có lẽ cô ấy còn quan tâm đến nhân vật này hơn cả Nhan Tô Tô.
Lên xe, Nhan Tô Tô vui vẻ chào hỏi: "Anh Võ!"
Những thay đổi gần đây của công ty Trương Quý Võ đều nhìn thấy hết, hắn là người hiểu chuyện, biết bản thân mình có được ở lại hay không đều là nhờ vào cô gái nhỏ ở trước mắt này, nhìn thấy cô nhanh như vậy mà đã có cơ hội thử vai, so với ai khác thì đều cảm thấy vui hơn: "Tô Tô cố lên!"
Nhan Tô Tô cười gật đầu: "Được!"
Bùi Phương liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn lập tức ngậm miệng, thành thành thật thật lái xe.
Nhưng kế hoạch thay đổi khó lường, vừa đến đường lớn bên ngoài cao ốc Tinh Hoàn, ngay cả khi ở trong xe cũng nghe thấy được tiếng hét chói tai ở bên ngoài:
"Vi Nhi! Chúng tôi yêu chị! ! !"
"Vi Vi, chị vĩnh viễn là người đẹp nhất! ! ! !"
Xe đang chạy băng băng ở phía trước, đột nhiên An Vi Nhi cố ý hạ cửa kính xe xuống, lộ ra gương mặt rất xinh đẹp, vẫy vẫy tay, dẫn tới đám đông càng thêm cuồng nhiệt không ngớt, giữa ban ngày ban mặt, vậy mà lại có không ít người giơ những tấm áp-phích kếch xù của cô ta làm cho đường phố thêm chật chội đông đúc, giống như biến thành cảnh nữ vương đi tuần.
Người tên An Vi Nhi là người được nhà đầu tư lựa chọn để giới thiệu.
Sắc mặt Bùi Phương trầm xuống, bây giờ những người ở trong vòng này đều trộn lẫn như vậy. Nhiều fan như vậy, không có phòng làm việc cùng với hội viên ở đằng sau chỉ dẫn thì làm sao có thể biết được cô ta đến cao ốc Tinh Hoàn, điều này tuyên bố với nhà sản xuất rằng bản thân mình có lưu lượng rất lớn. Muốn tranh thủ nhận được nhân vật nhưng không nghĩ muốn chuẩn bị cho việc thử vai thật tốt, mà lại dùng những đường ngang ngõ tắt này.
Vốn Bùi Phương muốn để cho Trương Quý Võ đi vào bằng cửa sau, nhưng vừa thấy Nhan Tô Tô tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ thì đã sửa lại ý nghĩ, đổi cái gì mà đổi, nếu như vậy lại biến thành Nhan Tô Tô sợ cô ta!
Cô ấy không biến sắc nói: "Tô Tô, có người nào trong lớp của em là người hâm mộ của ngôi sao không?"
Nhan Tô Tô lắc đầu, sau đó cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói đầy cảm xúc: "Fan đều là chân ái. . ."
Giống như cô, hai ngày này luyện tập đối diện với ống kính, học kịch bản, giữ vững trạng thái, không nói tời thời gian chuẩn bị thử vai, chỉ là thời điểm thi tuyển chọn, ngoại trừ học ca hát khiêu vũ để lên sân khấu biểu diễn, thời gian còn lại chỉ hận không thể giành giật từng giây để xem luận văn, một lần nữa xây dựng thí nghiệm chứng minh, trên đường đi đều nghe tin tức tạp chí được phát hành định kỳ, thật sự là thời gian không đủ dùng. . .
Bạn học của cô, không thê thảm giống như cô phải tự bản thân mình mua thuốc thử, nhưng cũng là mỗi ngày đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm, không dễ mà được thấy ánh mặt trời, ban ngày ban mặt tuyệt đối không có khả năng ra khỏi cửa.
Suy bụng ta ra bụng người, có thể đồng ý chạy từ xa tới đây thì nhất định là chân ái rồi !
Nhìn cô gái nhỏ vẫn có thể nghĩ đến những thứ này, Bùi Phương cười xì một tiếng, hoàn toàn không bị trận thế này dọa sợ, cũng có lá gan rất lớn.
Nhìn những đường ngang ngõ tắt này như muốn ra oai phủ đầu với Nhan Tô Tô, nhưng lại giống như một đôi mắt đẹp mà cho người mù.
Bọn họ dính trên xe giấy thông hành vào thử vai, rất nhanh cũng đi theo chiếc xe kia chạy thẳng vào trước đại sảnh của lầu một của cao ốc Tinh Hoàn, nhóm fan bị chặn ở bên ngoài, chỉ có thể nghe thấy được tiết hét chói tai đầy mãnh liệt, bất luận là như thế nào cũng không có khả năng đi vào.
Không giống như Nhan Tô Tô không để ở trong lòng, lúc Trịnh Thư Vân xuống xe, sắc mặt rất không tốt. Vốn cho rằng Phương Chí Quốc là đạo diễn, bản thân cô ta cũng khá là hợp với nhân vật, nên nắm chắc, không nghĩ tới trên đường lại xuất hiện nhiều trắc trở như vậy, nhất là An Vi Nhi ỷ vào việc có quan hệ với nhà đầu tư nên làm cho Phương Chí Quốc không biết phải làm sao, bây giờ chẳng qua chỉ là thử vai thôi, lại bày ra thế trận lớn như vậy, quả thực là khinh người quá đáng.
Cô ta thật muốn nhìn, nếu như không nhận được vai diễn này thì An Vi Nhi xuống đài như thế nào!
Trịnh Thư Vân cười lạnh một tiếng, sau đó cô ta mang theo trợ lý trực tiếp đi vào, đối với việc Nhan Tô Tô đang mặc áo T -shirt cao bồi gương mặt đơn thuần sạch sẽ đang ở phía sau, cô ta trực tiếp xem nhẹ, kiểu người mới mới có một chút độ hot này, một năm có không biết bao nhiêu người, cuối cùng cũng không còn lại một ai, đến nhìn cô ta cũng chẳng thèm nhìn một cái.
An Vi Nhi nhìn bóng lưng của cô ta, nhíu mày cười đẹp đến mức động lòng người, nhân khí vốn là vũ khí số hai của nữ minh tinh, không có mọi người là không được việc.
Đối với Nhan Tô tô cũng là một "Lưu lượng", trái lại cô ta không có bài xích, ngược lại cô ta lại nở một nụ cười rạng rỡ: "Người bạn nhỏ, cố lên nha... ~ "
Sau đó đi trên đôi giày cao gót cao tám cm sáng bóng bước đi vào trong cao ốc Tinh Hoàn tráng lệ.
Đại sảnh lầu một của cao ốc Tinh Hoàn có trần rất cao, ngoại trừ phần trần nhà thì tất cả các mặt kính sáng như gương đều được ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng, tầng này hoàn toàn là đại sảnh, được bố trí rất nhiều áp-phích của những bộ phim chiếu rạp mà Tinh Hoàn đã quay và ảnh của các siêu sao nổi tiếng, quả thực chỉ là những ngôi sao phát ra ánh sáng rạng rỡ, không cần bất cứ sự tuyên truyền nào mà danh tiếng lại rất phát triển.
Trịnh Thư Vân cũng ngẩng đầu nhìn lên "Khung đỉnh Ngân hà" rất nổi tiếng này, trong ánh mắt khó nén được sự yêu thích và ao ước, nghe thấy âm thanh giày cao gót từ phía sau truyền tới, cô ta mới cười lạnh nhìn về phía trợ lý nói: "Cô xem, giữ lại lịch sử phim ảnh, chung quy đều là muốn dựa vào tác phẩm mà không phải là cái gì mà sự yêu thích "Sớm nở tối tán" của người hâm mộ."
Sau đó, rất nhanh cô ta đi về phía thang máy.
Bốn chữ "Sớm nở tối tàn" làm cho An Vi Nhi không khỏi biến sắc, theo bản năng quay đầu nhìn vào cây cột màu vàng phản chiếu hình bóng của bản thân mình, không tồi không tồi, gương mặt trang điểm khéo léo, không thể bới móc, bên tai mơ hồ nghe được tiếng fan gọi tên của mình, An Vi Nhi mỉm cười, lần thứ hai nhấc đôi giày tinh xảo lên, cất bước đi đến chỗ thang máy.
Hiện tại lưu lượng là của cô, tương lai tác phẩm cũng là của cô.
Nhan Tô Tô đi tít ở phía sau bọn họ, cho tới bây giờ cô chưa từng tới nơi này, đối với kiến trúc này cảm thấy vô cùng tò mò, lại nhỏ giọng hỏi: "Chị Phương, bộ phim điện ảnh của chị có phải cũng treo ở chỗ này hay không?"
Bùi Phương cười rất xinh đẹp, lại thầm nghĩ rằng, năm đó khi tổng giám đốc Tống nói tương lai Tinh Hoàn muốn treo đầy cả một phòng, khi đó mọi người vẫn cười hắn tham vọng quá lớn, mấy năm qua đi, Tinh Hoàn lại xây một tòa cao ốc tám mươi tám tầng chỉ để treo tác phẩm của chính mình. . .
Tầng tám, đạo diễn tuyển vai yêu cầu Nhan Tô Tô ký tên: "Nếu người đã đến đông đủ vậy thì chúng ta bắt đầu đi. Để công bằng, mọi người tự rút thăm quyết định thứ tự thử vai đi."
Hóa ra Lận Đan có kinh nghiệm phong phú nhất đã sớm đến rồi. Cô ấy đã từng lấy một giải thưởng của nữ diễn viên mảng điện ảnh của liên hoan phim trong nước rồi, cùng hợp tác với Tinh Hoàn nhiều năm, tuy nhiên mấy năm nay có chút xuống dốc, nhưng giao tình thì vẫn còn, rõ ràng chỉ cần đến trước để đợi việc, nếu không thì vừa mới nghe thấy danh tiếng của An Vi Nhi cũng đủ dọa người rồi.
Lận Đan nhanh nhẹn tiến lên rút thăm, từ trong đáy lòng biết rõ cục diện này rất phức tạp, cho nên mới nước chảy thành sông biến thành "Công khai minh bạch" rồi, nếu không thì từ khi nào việc thử vai đều đã phiền phức như thế này chứ.
An Vi Nhi cũng rút một tấm, cô ta cười ngọt ngào nói: "Sớm biết rằng chị Đan cũng đến đây thì lần này tôi cũng không chạy tới vô ích rồi."
Lận Đan mỉm cười, không nói cái gì thêm với An Vi Nhi. Phòng vé của mấy bộ phim gần đây của Lận Đan rất không thuận lợi, cô ta nhờ bạn bè mà biết được bộ phim này, kịch bản cũng đã mượn trước để xem qua, một kịch bản kết hợp cả thương mại lẫn nghệ thuật rất hiếm thấy trong hai năm gần đây, cô ta quyết tâm khắc phục khó khăn cho nên mới mặc kệ những lời nói này của AN Vi Nhi.
Trịnh Thư Vân ở bên cạnh cũng rút một phiếu, lễ phép nói: "Chào Lận tiền bối."
Nhan Tô Tô rút một phiếu cuối cùng, dựa theo chỉ dẫn của chị Phương, đầy quy củ chào hỏi theo trình tự: "Chào Lận tiền bối, chào An tiền bối, Chào Trịnh tiền bối."
Mấy người không hẹn mà cùng không biết phải phản ứng với cô như thế nào, số thứ tự đánh giá của mấy cô đã có, ai cũng không để Nhan Tô Tô vào mắt.
Trình tự được xác định, đầu tiên là An Vi Nhiên, thứ hai là Trịnh Thư Vân, thứ ba là Lận Đan, Nhan Tô Tô cuối cùng.
Đạo diễn tuyển vai đưa kịch bản thử vai, rất là đơn giản: Hãy biểu diễn một hoạt động thường ngày của nhân vật, thời gian là mười phút. Cơ bản là không có bất cứ một tình tiết nào trong kịch bản, xác định nhân vật gì đó các loại.
An Vi Nhi đóng phim thần tượng, cũng đã đóng qua không ít những bộ phim lớn, vừa thấy đề mục này, quả thực rất là đơn giản, lúc này cười hì hì nói: "Vậy thì tôi đây việc đáng làm thì phải rồi a ~ "
Bây giờ cô ta danh có mà lợi cũng có, chỉ còn thiếu một tác phẩm tốt để làm bàn đạp, kiểu nhân vật này rất hợp, đã cường điệu giá trị nhan sắc cũng không phải là loại phim thần tượng ngốc nghếch, đội chế tác cũng rất hoàn mỹ, đúng là thứ cô ta cần, sáu chữ việc cần làm thì phải làm cũng không phải chỉ nói miệng một chút.
Vừa vào phòng thử vai, sắc mặt Bùi Phương không khỏi thay đổi một chút.
Cái gọi là phòng thử vai chính là một phim trường, có ba bốn cái camera, trên xà ngang có treo một đèn chiếu sáng lớn, phía dưới bố trí một bục thử nghiệm, một cái tủ sắt nối liền với bàn, còn có một cái xe đẩy tay nhỏ, còn những cái khác đều không có, rất là đơn giản.
Bên kia lại bố trí một cái bàn dài có bảy tám người ngồi, Tôn Hiểu Bác ngồi ở bên cạnh, chính giữa là Phương Chí Quốc, trước mặt hắn đặt mấy cái máy quan sát, phía sau ít nhất cũng phải có hai mươi mấy người đang đứng chung một chỗ.
Trong lòng Bùi Phương rất lo lắng, chung quanh có nhiều người như vậy, trăm phần trăm là một hoàn cảnh đầy đủ của phim trường, bị làm nhiễu rất nhiều; mà những cái đạo cụ này được dựng lên là để trợ giúp việc kiểm tr.a thích nghi hoàn cảnh, nhưng trên thực tế không có cái gì là có thể phối hợp được với động tác, tương đương với gần như không có sự tương tác khi biểu diễn. . .
Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, cô ấy đã dạy cho Nhan Tô Tô rất nhiều về làm như thế nào để đối diện với ống kính, cách nói lời thoại như thế nào, tìm hai ba đoạn ngắn nói về pháp y để tiến hành quan sát, đâu có kịp tiến hành huấn luyện biểu diễn với đồ vật thực tế chứ.
Xem ra bây giờ cái gọi là thử vai công bằng kỳ thật cũng là không công bằng.
Trong lòng Bùi Phương cười khổ, có lần từng trải như vậy đối với Nhan Tô Tô mà nói cũng là một lần rèn luyện, cô ấy đang muốn quay đầu nói với Nhan Tô Tô là không cần khẩn trương, phát huy tự nhiên là được thì lại kinh ngạc phát hiện cô gái nhỏ này đang cúi đầu rất yên lặng không biết là suy nghĩ cái gì, cuối cùng rõ ràng còn nhắm hai mắt lại.
An Vi Nhi cứ như vậy bước trên đôi giày cao gót đi tới chính giữa phim trường, cô ta nhanh nhẹn giống như đang lấy một cái áo blouse trắng dài khoác lên người, thoải mái đi đến bên cạnh cái xe đẩy tay, trong tay giống như đang nắm cái gì vậy, bắt đầu ở trong khí khoa tay múa chân.
Chỗ cô ta đứng lại càng không thể bắt bẻ, mấy cái camera đều bắt được góc độ đẹp mắt nhất của cô ta, hàng lông mi dài, mái tóc dài tôn lên gương mặt xinh đẹp không sót một cái gì.
Chỉ thấy cô ta cắt cắt, bỗng nhiên giống như nhìn thấy cái gì, hàng lông mày tinh xảo nhăn lại: "A, người này không phải ch.ết vì tai nạn xe cộ! Đây là mưu sát!"
Trịnh Thư Vân ở dưới đài trực tiếp cười thành tiếng, Tôn Hiểu Bác đỡ trán, vẻ mặt như không đành lòng nhìn thẳng, mặt Phương Chí Quốc không thay đổi ngồi ở chính giữa, vẻ mặt Du Văn Nhạc cũng không phải là tốt, trái lại vẻ mặt nhà đầu tư đầy không hiểu, thật sự không biết tại sao trên mặt mấy người này đều có ý không nhịn được cười, hắn thấy An Vi Nhi ở trên đài vẫn xinh đẹp như thường mà.