Chương 70
Tiếng hét chói tai của Phùng Mạn Lâm vang lên trong khách sạn, Lâm Thiên Lộ ở tầng ba nhanh chóng chạy xuống, chạy nhanh ra đại sảnh, nhìn thấy Phùng Mạn Lâm co rút: "Làm sao vậy?"
Phùng Mạn Lâm hu hu nói: "Nhan Tô Tô bị bắt đi rồi..."
Nhậm Phi Dực đến sau một bước, nhìn thấy dấu vết đỏ tươi trên mặt đất liền nhíu mày: "Bắt đi? Tiểu Phùng, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Phùng Mạn Lâm còn chưa kịp lên tiếng, thì thang máy vang lên một tiếng "Ting". Ba người bọn họ không thể không cảnh giác. Lâm Thiên Lộ không kìm được nắm chặt cái ghế bên cạnh. Nếu bên trong có gì đó kỳ quái...
Kết quả, khi cửa thang máy mở ra, Minh Hiển vội vội vàng vàng xông ra ngoài: "Tôi vừa nghe thấy tiếng hét, xảy ra chuyện gì vậy?"
Phùng Mạn Lâm nức nở: "Lúc nãy tôi và Nhan Tô Tô cùng đi đến nhà vệ sinh. Lúc tôi đi ra thì không nhìn thấy cô ấy..."
Nhìn những dấu vết trên mặt đất, lông tơ của tất cả mọi người đều dựng đứng hết cả lên.
Nhậm Phi Dực nhìn mọi người, bỗng nhiên sắc mặt hơi thay đổi: "Tiểu Khưu đâu?"
Lâm Thiên Lộ ở cùng tầng với hắn ta, vội lắc đầu: "Tôi lo lắng chạy xuống, lúc xuống thì không thấy cậu ta đâu."
Lúc nãy vừa là tiếng hét của Phùng Mạn Lâm, vừa là cửa khách sạn đột nhiên bị đóng lại, cho dù hắn ta ngủ say như thế nào thì cũng nên nghe thấy chứ?
Nhìn thấy vết máu đỏ trên mặt đất, đây rõ ràng là dấu vết của một người bị kéo lê ra ngoài cửa. Mặc dù biết chương trình tạp kỹ nên đảm bảo an toàn cá nhân cho Nhan Tô Tô. Nhưng vạn nhất... Hiện tại lại thêm Khưu Nhạc vẫn chưa xuống, linh cảm không tốt trong lòng mọi người càng thêm mạnh.
Lâm Thiên Lộ tình nguyện: "Để tôi đi lên gọi cậu ta."
Nhậm Phi Dực vội nói: “Đừng đi một mình.”
Trong bầu không khí kinh hoàng này, Nhậm Phi Dực luôn là người lão luyện thành thục nhất, hắn cảm thấy cần phải đặt sự an toàn lên hàng đầu. Một người đi ai biết sẽ xảy ra thêm chuyện gì nữa. Lúc nãy Nhan Tô Tô đã xảy ra chuyện khi cô ấy đứng một mình trong sảnh.
Lại Tu Minh chủ động nói: "Vậy Nhậm lão sư hãy ở đây với chị Phùng. Tôi và tiểu Lâm đi lên xem một chút."
Nhậm Phi Dực gật đầu. Lại Tu Minh và Lâm Thiên Lộ đi vào thang máy, ấn lên tầng ba. Đến phòng 303, từ khe cửa căn phòng của Khưu Nhạc có thể thấy ánh sáng từ bên trong lóe ra. Lâm Thiên Lộ đang muốn gõ cửa thì sắc mặt Lại Tu Minh hơi biến đổi, hắn ngăn lại động tác của Lâm Thiên Lộ.
Lâm Thiên Lộ không hiểu. Lại Tu Minh chỉ chỉ trên chốt cửa 303. Thấy một vật màu gì đó màu đỏ. Hình như là không cẩn thận dính vào. Thoạt nhìn... Giống dấu vết ở chỗ Nhan Tô Tô biến mất.
Sắc mặt của Lâm Thiên Lộ của thay đổi, đã có chuyện xảy ra?
Lại Tu Minh gọi to: "Tiểu Khưu! Tiểu Khưu!"
Bên trong không có ai đáp lời.
Lâm Thiên Lộ nhíu mày, hắn gõ mạnh cửa: "Khâu Nhạc! Khâu Nhạc! Cậu có ở trong không?"
Tiếng gõ cửa vang rung trời. Hơn nửa ngày bên trong mới vang lên giọng nói sốt ruột hoang mang của Khâu Nhạc: "Hả? A? Ai ở bên ngoài vậy? Sao vậy?"
Loại khách sạn kiểu cũ này không có mắt mèo, giọng Khưu Nhạc có vẻ rất lo lắng. Lâm Thiên Lộ trả lời: "Tôi là Lâm Thiên Lộ. Tôi đi cùng với Lại lão sư. Tầng một vừa xảy ra chuyện."
Khâu Nhạc cảnh giác nói: "Lại lão sư?"
Lại Tu Minh cũng lên tiếng nói: "Tiểu Khưu, cậu không sao chứ?"
Cửa hé mở ra, Khưu Nhạc mặc bộ quần áo xộc xệch, vẻ mặt sợ hãi, vừa nhìn thấy bọn họ liền mở hẳn cửa ra, mới thở phào nhẹ nhõm: "Tầng một xảy ra chuyện gì?"
Mặt Lại Tu Minh không đổi sắc nói: "Cô Nhan ở tầng một hình như bị mất tích, cậu đi xuống đó cùng chúng tôi đi."
Bọn họ cùng nhau vào thang máy. Vẻ mặt Khưu Nhạc lo sợ không yên hỏi Nhan Tô Tô đã xảy ra chuyện gì, không phát hiện Lâm Thiên Lộ và Lại Tu Minh vô tình hay cố ý kẹp hắn ở giữa.
Cuối cùng sau khi cả năm người gặp nhau ở tiền sảnh, Khưu Nhạc tái mặt khi nhìn thấy vết máu ở cửa.
Nhậm Phi Dực thở dài. Nửa đêm xảy ra chuyện như vậy thật khiến lòng người bất an: "Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta thử đi tìm cô Nhan đi?"
Đúng lúc này, bên ngoài khách sạn đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, như có thứ gì đó đang gào thét ngoài cửa, Phùng Mạn Lâm và Khưu Nhạc lại hét ầm lên, nước mắt lưng tròng.
Nhậm Phi Dực và Lại Tu Minh đột nhiên "A" một tiếng. Lâm Thiên Lộ quay lại thì thấy một tờ giấy được dán vào cửa khách sạn đang đóng chặt, hắn xé xuống, thì thầm nói: "Hung thủ đang có mặt ở đây!"
Lâm Thiên Lộ đột nhiên quay đầu nhìn bốn người đang ngồi trong đại sảnh. Sau lưng cũng nổi da gà. Lẽ nào chuyện Nhan Tô Tô mất tích có liên quan đến một người trong số họ?
Phùng Mạn Lâm khoanh tay nhìn bọn họ. Ánh mắt đảo qua trên mặt mọi người, trong mắt mang theo sợ hãi: "Tại sao lại giúp tổ tiết mục bắt Tô Tô đi!"
Khưu Nhạc cũng rùng mình nhìn bọn họ: Sớm biết vậy hắn đã không xuống rồi, huhu... Thật là khủng khiếp khi ở cùng một chỗ với hung thủ.
Lại Tu Minh nhìn vào nơi mà lúc đầu mảnh giấy được dán, hít một ngụm khí lạnh: "Điều này có nghĩa là tìm thấy hung thủ mới kết thúc mọi việc, cửa khách sạn mới mở ra... Chúng ta có thể rời đi?"
Nhậm Phi Dực nhìn đánh giá mấy người đang ở đây, nghi ngờ trong lòng chồng chất: "Cõ lẽ là như vậy."
Chuyện này, sợ rằng đây mới là mục đích của tổ tiết mục khi sắp xếp chỗ nghỉ ở khách sạn Bình An này.
Nhưng mà, trong năm người bọn họ, ai mới là người bị tổ tiết mục thu mua? Ai mới là hung thủ?
Lúc này, mọi người không hẹn mà cùng nhau suy nghĩ.... "Huhu, nếu như có chị gái nhỏ ở đây, nhất định chỉ cần một cái liếc mắt là chị ấy sẽ đoán ra hung thủ là ai." Khưu Nhạc không khỏi run lên, hắn nói ra tiếng lòng của mọi người.
Lại Tu Minh liếc nhìn Khưu Nhạc, lời nói mang theo ẩn ý: "Có lẽ bởi vì cô Nhan quá thông minh cho nên mới là người đầu tiên bị bắt đi."
Câu nói đó trong tình cảnh này khiến mọi người không khỏi rùng mình.
Trước tiên giải quyết người thông minh nhất sao?
Nhậm Phi Dực cũng thở dài: "Xem ra hung thủ thực sự ở trong số chúng ta. Nếu không tôi nghĩ cô Nhan không thể dễ dàng đi theo tổ tiết mục, hơn phân nửa là bị lừa đi."
Tổ tiết mục thật sự không thể đánh nhất người ta. Có khả năng là lừa người đi. Nếu như có một người trong số bọn họ đứng ra, rất có thể lừa được Nhan Tô Tô đi.
Phùng Mạn Lâm càng run rẩy hơn: "Vậy sẽ có người thứ hai, người thứ ba sao... Huhu, rốt cuộc ai là hung thủ. Đứng ra đây có được hay không QAQ."
Nhậm Phi Dực nhíu mày: "Có vẻ như nhiệm vụ của chúng ta ở khách sạn Bình An là tìm ra hung thủ. Nếu không thì mọi người liệt kê ra những manh mối mà mọi người biết... Tất nhiên, tốt nhất là bản thân chủ động đứng lên nếu là bạn cùng lớp với hung thủ... "
Mọi người:...
Mọi người cảnh giác nhìn nhau. Người này nhận lời mua chuộc của tổ tiết mục nên chắc chắn sẽ không đứng ra. Tuy nhiên, trong số năm người bọn họ, có ba diễn viên! Ngay cả người dẫn chương trình và ca sĩ còn lại cũng là khách mời thường xuyên xuất hiện trong các chương trình điện ảnh. Bây giờ... đã đến lúc diễn xuất?
Lâm Thiên Lộ liếc nhìn Khưu Nhạc, đột nhiên hỏi: "Khưu Nhạc, lúc nãy âm thanh ở tầng một lớn như vậy, cậu không nghe thấy gì sao?"
Khưu Nhạc mông lung: "Tôi mang tai nghe chơi PSP..."
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thiên Lộ và Lại Tu Minh, hắn đột nhiên phản ứng lại, vội vã lớn tiếng giải thích: "Tôi chỉ là sợ quá nên tôi bật âm thanh trò chơi lớn nhất! Tôi không phải là hung thủ!!"
Lại Tu Minh cau mày nói: "Trên tay nắm cửa phòng cậu có dấu vết màu đỏ..."
Vẻ mặt Khưu Nhạc oan uổng: "Tôi hoàn toàn không nhìn thấy tay nắm cửa. Cả buổi tối tôi không dám nhắm mắt, vẫn luôn chơi game!"
Nhậm Phi Dực cũng bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Lâm, cậu và tiểu Khưu ở phòng đối diện nhau đúng không? Lúc cậu xuống, sao không gọi cậu ta?"
Phùng Mạn Lâm cũng rất cảnh giác, nói: "Đúng vậy. Lâm Thiên Lộ cũng ở tầng ba. Tại sao cậu xuống đây còn nhanh hơn cả Nhậm lão sư?"
Ngay lập tức Lâm Thiên Lộ liền có cảm thấy đồng cảm với Khưu Nhạc lúc nãy, bị oan nhưng không thể giải thích được: "Bên ngoài cửa phòng tôi vang lên đủ loại âm thanh kỳ quái. Tôi không thể ngủ được. Khi nghe thấy tiếng kêu của cô, tôi lao ra ngay lập tức. Ấn thang máy nhưng không kịp đợi nên tôi trực tiếp chạy xuống bằng cầu thang!"
Lại Tu Minh phân tích: "Nếu là hung thủ, hắn ta phải lừa cô Nhan đi khi cô Phùng đang ở trong nhà vệ sinh. Sau đó hắn ta quay lại với chúng ta. Cho dù ở tầng nào thì hắn ta cũng phải có đủ thời gian..."
Nhậm Phi Dực lắc đầu: "Không nhất định. Có lẽ hắn vẫn chưa rời khỏi tầng này, chỉ là giả vờ chạy đến chỗ chúng ta?"
Vẫn chưa rời khỏi tầng 1?
Ánh mắt của Khưu Nhạc nhìn về phía Phùng Mạn Lâm... Theo tình tiết trong phim, người thường không nghĩ đến nhất chính là hung thủ a a a a a!
Ánh mắt của Khưu Nhạc làm cho não của mọi người nghĩ sang một hướng khác. Nếu Phùng Mạn Lâm thực sự lôi kéo Nhan Tô Tô đi nhà vệ sinh, thì quả thật cô ấy là người lừa Nhan Tô Tô ít bị nghi ngờ nhất trong tất cả mọi người!
Phùng Mạn Lâm ngẩn ra: "Mọi người đều nhìn tôi làm gì vậy?"
Cô phản ứng lại, không nhịn được tức giận nói: "Tôi và Tô Tô cùng nhau xuống dưới. Tôi đang ở trong nhà vệ sinh, tôi không phải là hung thủ!"
Cô vừa giận vừa sợ, lời nói không mạch lạc: "Nếu theo như lời mọi người nói, tất cả đều hiềm nghi! Lâm Thiên Lộ ở tầng ba, nhưng là người xuống trước, không gọi là Khưu Nhạc; Nhậm lão sư rõ ràng ở tầng hai, nhưng lại là người xuống thứ hai; Lại lão sư cũng xuống rất muộn. Khưu Nhạc càng không cần phải nói!"
Lúc này, giống như lời Phùng Mạn Lâm nói, dường như tất cả mọi người đều nghi ngờ. Cục diện rơi vào bế tắc.
Lần thứ hai, tất cả mọi người đều cực kỳ nhớ Nhan Tô Tô... Nếu như có cô ấy ở đây, khẳng định chỉ trong vài phút là có thể bắt được hung thủ!
Mà Nhan Tô Tô đang được mọi người mong nhớ... Đang bị nhốt trong... Một căn mật thất.
Nửa đêm, cô cùng Phùng Mạn Lâm đi xuống lầu. Cô đứng đợi ở bên ngoài, quá buồn ngủ, buồn ngủ không chịu được. Đột nhiên có người từ phía sau đẩy cô một cái. Nhan Tô Tô thiếu chút nữa ngã nhào. Chờ đến lúc cô lảo đảo đứng dậy thì phát hiện mình ở đã trong căn mật thất này.
Nhan Tô Tô đẩy cửa nhưng không mở được, đập cửa kêu mấy tiếng. Không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì ở bên ngoài, phỏng chừng bên ngoài cũng vậy.
Sau đó Nhan Tô Tô không có ý giãy giụa nào.
Căn phòng mật thất này yên tĩnh. Dưới ánh đèn mờ ảo, những tấm áp phích khủng khiếp, những con búp bê kinh dị màu đen khổng lồ với nụ cười toe toét như thể rỉ máu, và xung quanh là những đạo cụ kinh dị của Công ty trách nhiệm hữu hạn Công nghiệp. Dưới bầu không khí u ám... Nhan Tô Tô dụi dụi mắt. Cô buồn ngủ quá không mở mắt nổi. Mặc kệ bài trí kinh khủng thế nào, ừm, cô cũng không nhìn thấy.
Nhan Tô Tô đưa tay chạm vào con búp bê đen đáng sợ đó, mềm mại, có mùi thơm của đồ mới, hẳn là rất sạch sẽ đi. Nhan Tô Tô khép hờ mắt đẩy con búp bê, sau đó ngồi xuống, nhắm mắt lại zzz...
Nhìn thấy cả người Nhan Tô Tô ngủ say tựa vào con búp bê kinh dị, gương mặt xinh đẹp kia lại gối lên chỗ máu chảy ra từ con búp bê. Rất hợp thẩm mỹ của phim kinh dị.
Phía sau màn hình, hai mắt đỏ bừng của đạo diễn, biên đạo, người sản xuất chương trình:...
Con mẹ nó!
Nhan Tô Tô không nhìn thấy tấm áp phích đáng sợ đó! Ánh sáng đáng sợ đó! Con búp bê đáng sợ đó...............
Nhưng mà, những thứ này là do bọn họ hầu như bận rộn cả đêm, Nhan Tô Tô thật sự có thể ngủ sao?! Thực sự là lòng đang rỉ máu.
Đạo diễn ác độc ra lệnh: "Bật đèn sáng lên."
Đột nhiên đèn trong mật thất sáng lên, Nhan Tô Tô khó chịu nhíu mày, sau đó kéo búp bê bên cạnh qua che mắt lại, tiếp tục zzz...
Một đám người của tổ tiết mục:...
Đạo diễn tiếp tục ác độc ra lệnh: "Mở âm thanh lên."
Âm nhạc u ám vang lên trong mật thất, Nhan Tô Tô lật người, âm nhạc càng to hơn. Bất luận tiếng nhạc kinh khủng nào, một khi mất đi cái loại âm thanh như có như không này thì cảm giác u ám sẽ biến mất, chỉ giống như một loại dao động ở bên tai.
Nhan Tô Tô bất đắc dĩ bò dậy, dụi dụi mắt. Bây giờ thật sự vi phạm nghiêm trọng đồng hồ sinh học của cô. Cô không muốn chơi game, chỉ muốn ngủ... Tại sao tổ tiết mục không buông tha cho cô chứ?