Chương 92

Giọng nói mang theo sự tức giận, cánh cửa đột nhiên bị mở ra làm cho phòng bao vốn náo nhiệt bỗng nhiên an tĩnh lại. Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
 


Người đứng ở cửa, dáng người rất cao, nhưng trên mặt hiện lên nét tức giận. Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào bàn mạt chược. Lúc này trong lòng người ngồi trên bàn mạt chược hay người đứng bên cạnh tham gia náo nhiệt đều vang lên tiếng lộp bộp.
 


Châu Anh Đàm nhìn thấy sự hung hãn của đối phương, vội vàng đứng dậy nói:
 


"Khụ. Thành thật xin lỗi. Đoàn phim của chúng tôi vừa mới hơ khô thẻ tre, tâm trạng của mọi người rất tốt, lại rất thích đồ ăn ở nhà hàng của ngài, cho nên mượn bảo vật quý giá đặt ở đây một chút. Có phải là đã làm ồn ào đến bên ngoài không? Mấy người chúng tôi có chút hưng phấn quá, thành thật xin lỗi."


 


Châu Anh Đàm là lão giang hồ. Không cần nói, nghe khẩu khí của người này liền biết hắn chính là người của nhà hàng Đoàn thị. Trong lời nói của Châu Anh Đàm đưa ra rất nhiều thông tin. Vừa xin lỗi vừa khen ngợi món ăn của nhà hàng, đồng thời gián tiếp tiết lộ thân phận của ông ta. Chỉ cần nhìn kỹ, liền có thể nhìn thấy những người trong phòng này, danh tiếng đủ để làm nổ tung mọi phương tiện truyền thông. Làm ăn không phải coi trọng hòa khí sinh tài sao? Dù sao nhìn thấy những gương mặt nổi tiếng trong nước này, cũng sẽ không tiếp tục làm mặt lạnh cứng rắn như lúc nãy nhỉ?


available on google playdownload on app store


 


Nhưng người này rõ ràng không nghĩ như vậy. Hắn đảo mắt nhìn từng gương mặt tuấn nam mỹ nữ bên bàn đánh mạt chược. Có thể nói, khắp cả nước, từ cụ già 80 tuổi đến đứa trẻ 8 tuổi, một trong những gương mặt ở đây đều sẽ khiến bạn xúc động, nhưng ánh mắt của người này chỉ toàn là cảm giác áp bách.


 
"Nghe ngài nói thì có vẻ ngài là khách quen của chúng tôi. Vậy phải biết trên tấm bảng hiệu ở đây là nhà hàng tư nhân, không viết là nơi chơi mạt chược! Ngài đến chỗ chúng tôi ăn cơm, chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh. Nhưng đến để đánh bài, xin lỗi, mời ngài đến Lục Lý Câu!"
 


Lục Lý Câu là con đường ăn chơi ở thành phố B. Lời nói này thực sự không cho Châu Anh Đàm chút mặt mũi nào.
 


Tống Triều Thập và Đồ U Liên đứng một bên, nhìn thấy tình hình như vậy, hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cười khổ. Tình hình này, chẳng lẽ đám người bọn họ thực sự phải bị nhà hàng đuổi ra đầu đường sao? Ảnh đế ảnh hậu không biết xấu hổ sao? Tất cả mọi người ở thành phố B đều biết nhà hàng tư nhân này có lai lịch lớn, bối cảnh thần bí. Bất kể là ai đến đều phải hẹn trước, hơn nữa không nhận gọi đồ ăn. Đầu bếp làm cái gì thì phải ăn cái đó. Không thể thiếu các loại quy tắc quy định vụn vặt. Nhưng mấy thượng khách vẫn đổ xô vào. Dáng vẻ kiêu ngạo này.... Hôm nay bọn họ mới thực sự được nhìn thấy.


 
Tống Triều Thập thở dài, đứng ra:
 
"Thật sự xin lỗi. Là do chúng tôi không hỏi rõ quy tắc ở đây. Xin hỏi phải xưng hô với ngài như thế nào?"
 


Hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng có chút tín nhiệm trong mắt công chúng. Lúc này đứng ra thay Châu Anh Đàm nói... Cũng không thể để cho đám người bọn họ bị đuổi ra ngoài được.
 
Quản lý đi theo phía sau cười khổ nói:
 


"Vị này chính là ông chủ Đoàn của nhà hàng chúng tôi."
 
Xưng hô này.... Lẽ nào nhà hàng này chính là do hắn ta mở? Thảo nào quy định nhiều như vậy.
 


Giá thuê ở khu trung tâm gần đó được tính bằng đơn vị vạn mỗi ngày... Một đại viện xanh tươi như vậy, xung quanh được bao bọc bởi các tòa nhà cao ốc chọc trời. Nhà hàng tư nhân Đoàn thị mấy năm nay vẫn đứng ở vị trí đắc địa như vậy, không hề sa sút. Không một nhà kinh doanh bất động sản nào có thể động một ngón tay vào. Có thể so sánh với những tòa nhà cao tầng sáng chói xung quanh.


 
Hóa ra ông chủ đứng sau là một nhân vật như vậy? Chẳng trách mà giọng điệu lớn như vậy. Ngay cả mấy tài khoản của nhóm người bọn họ cũng không mua nổi.
 


Nhìn cục diện như thế này, thành phố B là nơi ngọa hổ tàng long, lại nhớ đến bối cảnh thần bí của đối phương, hơn nữa sắc mặt của đối phương lúc đối diện với câu hỏi của Tống Triều Thập chưa từng buông lỏng, hiển nhiên ảnh đế ở trong lòng hắn ta không có chút phân lượng gì.
 


Từ trước đến nay Tống Triều Thập luôn tùy tính, không muốn phát sinh mấy chuyện phiền phức, liền đền nghị:
 
"Đạo diễn Châu... Nếu không hôm nay liền dừng lại tại đây đi, cho ông chủ Đoàn mặt mũi."
 
Đám người không khỏi mất hứng, có người bất thình lình mở miệng:
 


"Chờ một chút. Bàn mạt chược này là do người của nhà hàng mang đến. Nếu như không thể đánh mạt chược, tại sao còn đồng ý đặt bàn vào?"
 


Ông chủ Đoàn trừng mắt, không tìm được người nói. Lạnh lùng liếc mắt nhìn quản lý đứng bên cạnh mình. Vị quản lý họ Phương không khỏi lau mồ hôi lạnh:
 
"Tổng giám đốc Đoàn, bàn là do chúng tôi mang đến. Vị khách kia đưa ra tín vật của ngài..."
 


Không phải tổng giám đốc Đoàn đã sớm nói, thấy tín vật, là phải tận lực thỏa mãn nhu cầu của khách sao?
 
Ông chủ Đoàn nhướng mày nghi hoặc. Hoắc Lãng đứng lên, vẻ mặt hàm chứa ý cười nói:
 


"Là ai năm đó vỗ ngực nói ăn không cần trả tiền? Tớ chỉ mời bạn bè đến đây đánh mạt chược liền muốn đuổi người? Quá lừa người rồi."
 
Hiếm khi nghe thấy giọng điệu trêu tức của Hoắc Lãng, Nhan Tô Tô có chút kinh ngạc.
 
Ông chủ Đoàn mở to hai mắt nhìn, sau đó chửi một câu "CMN"


 
Bước nhanh về phía Hoắc Lãng, hung hắn đấm anh:
 
"Ông đây đặc biệt nghĩ đồ tai họa nhà cậu sẽ không bao giờ trở về! Cậu trở về từ lúc nào, sao lại không có một cuộc điện thoại? Đm, không phải là cậu không nhớ số điện thoại của ông đây chứ?"
 


Sau khi bắn một loạt các câu hỏi, ông chủ Đoàn này không đợi Hoắc Lãng trả lời đã quay đầu lại nói với quản lý Phương:
 
"Dọn thêm món ăn lên đây. À, nói với chú Trần, phải làm mấy món sở trường của chú ấy. Lại mang thêm năm bình rượu lên, phải là rượu trắng!"
 


Quần chúng không khỏi trợn mắt nhìn:...
 
Trong nhà hàng tư nhân Đoàn thị có một quy tắc bất thành văn đó là trên bàn ăn không thể dùng rượu trắng, miễn cho khỏi uống say làm vấy bẩn chỗ này. Cảm thấy ngài luôn nghiêm khắc với người khác nhưng rộng lượng với bản thân mình!
 


Ánh mắt của mọi người trở nên sắc bén, nhưng ông chủ Đoàn không quan tâm, kéo Hoắc Lãng ngồi xuống:
 
"Tớ còn cảm thấy là lạ, tên khốn nào biết tớ có bàn mạt chược ở đây!"
 
Dường như hắn nhận thấy ánh mắt của mọi người nhìn hắn, tùy tiện vung tay:
 


"Anh em chúng tôi mười năm rồi không gặp nhau, muốn ôn chuyện cũ. Mọi người tiếp tục chơi đi, không cần khách khí. Bạn bè của anh em cũng chính là bạn bè của tôi."
 
Mọi người nhìn nhau cười. Được rồi. Giao thiệp của tiểu Hoắc thật sự không ngờ đến. Vậy mà lại có giao tình với ông chủ Đoàn này.


 
Mọi người đều là người biết thức thời. Mặc dù hết sức tò mò về bối cảnh thần bí của ông chủ Đoàn này, thậm chí còn có ý nghĩ muốn kết bạn, nhưng lúc này sẽ không có ai chen vào.
 


Lúc mới xảy ra xung đột, Ngũ Đạo Viễn đã muốn đứng ra. Dù sao trong số những người có mặt tại đây, hắn cũng là khách quen, thường chiêu đãi ở khách quý ở đây. Vậy mà lại bị Hoắc Lãng ngăn lại. Hiện tại xem ra, Hoắc Lãng có thể tùy ý đặt trước thời gian của nhà hàng này, có thể đem bàn mạt chược... Sợ là trong lòng đã sớm an bài.


 
Ngũ Đạo Viễn và đạo diễn Vi đi đến bên cạnh bàn trà tiếp tục trò chuyện. Vốn muốn gọi Nhan Tô Tô, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ đang tò mò nhìn ông chủ Đoàn, không để ý đến hắn. Ngũ Đạo Viễn mỉm cười, cũng không nói tiếp nữa.
 


Hôm nay Nhan Tô Tô không trang điểm, ăn mặc quần áo đơn giản thanh lịch. Nhưng bộ dạng của cô như vậy, rất khó để mọi người không chú ý đến cô. Nhìn gương mặt cô, người thô thiển ham ăn như ông chủ Đoàn lại có thể moi ra được câu thơ vốn đã sớm trả lại cho giáo viên ngữ văn: "Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức*."


 
*Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: Một câu thơ của Đường Lý Bạch. Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.
 


Bởi vì xuất thân, hắn đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng người có vẻ đẹp như vậy rất hiếm thấy. Nhìn cô gái ngồi bên cạnh Hoắc Lãng, không như người khác có ý định tách ra. Ông chủ Đoàn đạp Hoắc Lãng một cái:
 
"Cậu không đặc biệt giới thiệu một chút sao?"
 


Động tác thô bạo của hắn khiến Nhan Tô Tô càng kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Hoắc Lãng. Đột nhiên Nhan Tô Tô cảm thấy, ừm, quan hệ giữa ông chủ với ông chủ Đoàn không giống với mấy người anh Hiểu Bác, Khắc Khắc. Quan hệ giữa bọn họ với ông chủ rất tốt, nhưng không, không giống như vậy.... Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa bạn bè với anh em?


 
Hoắc Lãng chỉ người bên cạnh:
 
"Đây là Đoàn Bân Văn, là tên khốn mà tôi đã quen biết từ nhỏ. Con người ngược lại với cái tên của hắn."
 


(Ý của anh Lãng ở đây là con người và cái tên của anh Bân Văn hoàn toàn trái ngược nhau, cái tên Bân Văn nho nhã bao nhiêu thì con người anh ấy thô lỗ bấy nhiêu. Giải thích tên Bân Văn: Bân là nho nhã, Văn là lịch sự, êm dịu.)
 


Nhan Tô Tô không nhịn được cười. Miệng lưỡi thâm độc của ông chủ hình như chỉ xuất hiện với những người có quan hệ tốt.
 
Đoàn Bân Văn liếc mắt:
 


"Cô gái, cô phải mở to mắt nhìn người. Người đàn ông bên cạnh cô, từ nhỏ đã một bụng xấu xa, lòng dạ nhỏ nhen. Nếu có người làm gãy bút, hắn sẽ khiến đối phương phải bồi thường một hộp... Tai họa chính là biệt hiệu của cậu ta."
 


Nhan Tô Tô đầu tiên là ngẩn ra, sau đó kìm lòng không đặng sai lệch trọng tâm câu chuyện:
 
"Ông chủ, thì ra lúc nhỏ anh là một đứa trẻ bủn xỉn!"
 


Đoàn Bân Văn bị lời xưng hô của cô làm cho sửng sốt, sau đó lập tức cười haha. Lúc này rượu cũng đã được dọn lên. Ly chén trên bàn cũng đều được thay bằng các món ăn nóng hổi. Đa số đều là những món ăn chiêu bài không dễ được ăn của nhà hàng khiến Nhan Tô Tô lẩm bẩm mấy tiếng tội lỗi tội lỗi, lại kìm lòng không được cầm đũa lên.


 
Hoắc Lãng nhìn cô, nhắc nhở:
 
"Nếu cô ăn mập lên thì sẽ không nhận được kịch bản, không kiếm được tiền."
 
Nhan Tô Tô:...
 
Sau đó Hoắc Lãng quay đầu nhìn Đoàn Bân Văn nói:
 
"Đây là nghệ sĩ mà tớ đã ký hợp đồng, Nhan Tô Tô."
 


Đoàn Bân Văn vô cùng kinh ngạc, hỏi:
 
"Cậu... Mấy năm nay, cuối cùng cũng muốn khai thông rồi? Đồng ý tiếp nhận công ty kia của bố cậu rồi?"
 


Tâm tình Hoắc Lãng trầm xuống. Lần này anh trở về, ngoại trừ người thân, thì chuyện đầu tiên anh quan tâm chính là bạn cũ. Điều này khiến cho lòng anh không khỏi dao động. Có người, kém thông minh phải trải qua lần thứ mai mới nhìn rõ việc đời thất thường, lòng người nóng lạnh.
 


Hoắc Lãng thản nhiên nói:
 
"Ừ, khai thông rồi. Đời người ngắn ngủi có mấy cái mười năm. Bố tớ cũng già rồi."
 
Trong lòng Đoạn Bân Văn cảm khái vỗ vỗ vai Hoắc Lãng. Thiên ngôn vạn ngữ, hiểu rõ thở dài.
 


Chuyện cũ năm đó khiến thiếu niên Hoắc Lãng tha hương mười năm, đầu cũng không ngoảnh lại. Cách đại dương rộng lớn, anh em bọn họ liên hệ cũng dần dần ít lại... Lúc còn trẻ, hắn tuyệt đối ủng hộ Hoắc Lãng. Nhưng lúc này nhìn thấy Hoắc Lãng hòa giải với gia đình, Đoạn Bân Văn hiểu rõ mọi chuyện cũng vui mừng thay cho anh em của mình.


 
Hai người không nói gì, chỉ cạn chén.
 
Nhan Tô Tô ngồi bên cạnh nhìn bọn họ uống một ly lại thêm một ly rượu mạnh có thể làm tổn thương thần kinh, nghe bọn họ nói chuyện xưa và chuyện mới:
 


"Cmn, chiếc xe rách nát kia là của cậu? Ông đây nói ai đặc biệt dám lái chiếc xe 20 vạn đến chỗ của ông, lại còn những hai lần!"
 


"Cậu còn không biết xấu hổ sao? Năm đó đánh nhau là ai giúp cậu cản một đòn? Còn nói cái gì mà mở quán cơm sẽ vĩnh viễn không thu tiền. Hôm nay thiếu chút nữa là đem tôi đuổi ra ngoài!"
 
"Này, cậu chớ có lòng dạ hẹp hòi. Mấy năm này... Cũng không có tắm ở cảng Dương Sơn."
 


Không biết thế nào mà không ép Nhan Tô Tô mời rượu.
 


Cuối cùng mọi người vui vẻ giải tán. Hoắc Lãng và Đoạn Bân Văn lại say tí bỉ ở nhà hàng. Nhan Tô Tô nhìn Hoắc Lãng nằm trên ghế salon. Rõ ràng thân cao chân dài, gương mặt anh tuấn khó có dịp an tĩnh điềm đạm, không còn vẻ nghiêm nghị sắc bén hàng ngày, bây giờ lại giống như một đứa trẻ đang nghỉ ngơi trong giấc mộng.


 


Nhớ đến mấy chuyện cũ về ông chủ mà hôm nay cô ngồi bên cạnh nghe được, thấy Đoàn Bân Văn không chút lưu tình vạch trần khuyết điểm của ông chủ, Nhan Tô Tô đột nhiên cười thầm. Hình như hình tượng ban đầu của ông chủ không còn cao sang nữa rồi. Ừm, lần sau nếu còn dám cắt xén tiền lương của cô, cô có thể lấy mấy khuyết điểm kia đem ra uy hϊế͙p͙ ông chủ đưa hồng bao.


 
Mặt mày Nhan Tô Tô cong cong, giống như con chuột hamster ăn trộm được hạt thông.
 
Lúc Hoắc Lãng bị đánh thức. Ánh mắt sắc bén bỗng nhiên mở ra khiến cho Phương quản lý ở bên cạnh thoáng hoảng sợ. Nhan Tô Tô vươn đầu qua nhìn:
 


"Ông chủ, anh còn nhớ rõ tên mình là gì không? Nơi này là nơi nào?"
 
Nghe thấy giọng nói của Nhan Tô Tô, trong nháy mắt, sắc mặt Hoắc Lãng thả lỏng. Anh mơ hồ nói:
 
"Tô Tô, tôi chỉ uống say, không đến mức phải đến phòng cấp cứu..."
 


Hiển nhiên Nhan Tô Tô đang kiểm tr.a mức độ tỉnh táo của anh. Khiến cho anh ngay cả đang trong cơn say cũng thấy buồn cười. Nhưng dù sao phát âm của anh cũng không rõ ràng như bình thường.
 


Đưa một ly sữa chua cho anh. Thấy anh cầm cái ly có chút siêng vẹo, Nhan Tô Tô thở dài, coi như đang chiếu cố mọt thương binh, vừa đỡ cái ly cho Hoắc Lẵng uống, vừa nghiêm túc nói:
 
"Ông chủ, vẫn là nên uống ít lại, nếu uống thêm vài lần nữa thật sự sẽ trở thành kẻ ngốc đấy."
 


Hoắc Lãng uống một ngụm sữa chua, nhíu mày, hiển nhiên không thích cái mùi vị này, đưa tay đẩy ly sữa chua ra.
 


Nhan Tô Tô suy nghĩ. Mặc dù ý thức của ông chủ thanh tỉnh nhưng tâm lý tuổi tác rõ ràng đã giảm xuống. Cô dùng tư thế của mấy dì ở khoa nhi hàng xóm, rót vào trong ly mấy giọt mật ong, lúc đó Hoắc Lãng mới ngoan ngoãn uống từng ngụm từng ngụm.
 


Phỏng chừng Hoắc Lãng đã hơi thanh tỉnh. Anh xoa đầu, nhìn đồng hồ đeo tay:
 
"Hiện tại đã quá muộn. Đáng lẽ nên đưa cô về sớm hơn."
 
Bây giờ cũng quá muộn rồi, Nhan Tô Tô gọi xe cũng không an toàn.
 


Có lẽ do say rượu, anh khó có được mất đi vẻ đạm nhiên thường ngày, nét mặt lộ ra một chút tiếc nuối. Nhan Tô Tô cảm thấy bài học quan sát của mình hình như có thêm một chút kinh nghiệm mới. Cùng ông chủ uống rượu thật sự hoàn toàn khác biệt!
 


Sau đó cô lặng lẽ nhìn anh  một lúc mới ho khan một tiếng:
 
"Không sao đâu. Quản lý Phương nói ở đây có phòng nghỉ ngơi. Ngày mai trở về cũng được."
 


Nhà hàng tư nhân Đoàn thị lớn như vậy tất nhiên có thể sắp xếp phòng nghỉ cho Đoạn Bân Văn hoặc là nhân viên trực muốn ngủ lại. Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, cũng có phòng dành cho nữ nhân viên. Nhan Tô Tô  là  một đứa trẻ ngoan.
 


Đoạn Bân Văn đau khổ đứng dậy, thấy Hoắc Lãng được người đút sữa chua ăn, quát to:
 
"Đồ tai họa nhà cậu... Còn nói chỉ là nghệ sĩ cậu ký hợp đồng! Ông đây cũng muốn có người đút ăn..."
 
Nhan Tô Tô trợn to hai mắt. Hoắc Lãng tuy say nhưng rất rõ ràng:
 


"Tô Tô, cô đi nghỉ ngơi trước đi. Quản lý Phương, nhanh đút ông chủ anh ăn."
 
Đều là nhân viên đút ông chủ ăn. Hoắc Lãng không hổ là học thần. Trong cơn say cũng suy nghĩ rất logic. Đoàn Bân Văn tức giận đấm ghế salon:
 
"Ai muốn hắn ta đút!"
 
--------
 


Sáng hôm sau, tất nhiên nhà hàng tư nhân Đoàn thị đóng cửa. Nhà hàng của bọn họ chỉ kinh doanh ăn uống buổi tối. Nói thật nếu không phải tài sản của gia chủ, không có tiền thuê nhà thì e rằng đã sớm mất trắng.
 


Mặc dù không phải trong giờ buôn bán nhưng những người ở bên trong đều phải ăn cơm. Nhan Tô Tô lại được thưởng thức một bữa sáng ngon lành khiến cô rất kích động. Hoắc Lãng say cả một đêm đi xuống. Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô phát sáng ngồi nói chuyện với đầu bếp trong phòng bếp, anh không khỏi lắc đầu cười.


 
Đoàn Bân Văn ăn cháo trắng và rau dưa thanh đạm, thở dài:
 
"Tôi đã già rồi..."
 
Nhan Tô Tô đi đến, nhìn thấy đồ ăn sáng của bọn họ, dặn dò:
 
"Phải ăn thêm lòng trắng trứng nữa."
 
Nhìn thấy Nhan Tô Tô, Đoàn Bân Văn đột nhiên nghĩ tới cái gì:
 


“Hoắc Nhi.”
 
Xưng hô này khiến cho Nhan Tô Tô che miệng muốn cười. Nhưng Đoàn Bân Văn lại nghiêm túc nói:
 


“Vì cậu đã tiếp nhận công ty của bố cậu, ở đây tớ có một hạng mục. Một người bạn đến đây tìm tớ, cậu ta muốn tớ giúp cậu ta vay một khoản tiền. Cậu biết đấy, tớ chỉ muốn mở một nhà hàng cho nên không quan tâm đến những việc kia. Nhưng mà tớ và người kia có chút giao tình, vốn đang muốn tìm cách để từ chối... Cậu xem qua một chút, xem có được hay không, nếu không được thì dẹp!"


 
Hoắc Lãng đang bóc trứng gà, nghe vậy nói:
 
"Được."
 
Dù sao gần đây Nhan Tô Tô cũng không có bận gì. Có thể tìm được Đoàn Bân Văn ở đây, chí ít đối phương không tệ, trước cứ xem thử ra sao.
 


Đoàn Bân Văn đang ăn liền lấy điện thoại ra gọi. Đầu kia thật sự rất để ý, nói lập tức đến ngay.
 
Ăn xong bữa sáng, lúc đi bộ trong sân, một chiếc xe Rolls-Royce Phantom màu đen quen thuộc lái vào. Vẻ mặt của Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô không khỏi cảm thán.
 
Đây cũng thật quá trùng hợp rồi.
 


 






Truyện liên quan