Chương 72: Sự tồn tại của hắn, trời sinh khiến người yên tâm
Edit: Hyukie Lee
Về phần tâm sự cái gì thì…
Hừm…
Tóm lại là có thành tích tốt trước đã rồi tính tiếp!
Khoảng thời gian cách cuộc thi còn ba ngày nữa, Hạ Thâm rõ ràng cảm nhận được sự lo lắng của Kiều Thiều.
Trên thực tế, không chỉ là Hạ Thâm, đến con Husky nào đó cũng đã nhận ra.
Tống Nhất Hủ nhỏ giọng nói với Kiều Thiều: “Anh Thiều đừng có lo quá, chắc chắn anh sẽ là siêu quần xuất chúng nhất cả phòng thi.”
Với sự cố gắng của Kiều Thiều, cả phòng thi 16, a không, ba phòng đếm ngược cũng không đấu lại!
Kiều Thiều gật đầu cho có: “Tôi không lo lắng.”
Nhưng đến đầu cũng không ngẩng lên, tiếp tục làm bài.
Tống Nhất Hủ nhìn Hạ Thâm, ách thanh: Thế này cũng được sao?
Hạ Thâm nhìn đứa nhỏ, nói: “Nghỉ một lát đi.”
Tay Kiều Thiều dừng lại, nhưng vẫn không ngẩng đầu: “Tôi không mệt.”
Kiều Thiều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hạ Thâm nhìn vào mắt người ấy, trong con ngươi đen nhánh đều là nghiêm túc hiếm thấy.
Tim Kiều Thiều nhảy dựng, cúi đầu nhìn đề bài: “Tôi thật sự không mệt.”
“Lao động kết hợp giải trí mới có thể làm ít công to.” Hạ Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ: “Tôi dẫn cậu đi ra ngoài một chút.”
Tống Nhất Hủ vội vàng phụ họa: “Đi chơi bóng không? Khải ngốc đã đi chiếm sân rồi.”
Hạ Thâm hỏi Kiều Thiều: “Muốn chơi không?”
Kiều Thiều không muốn đi đâu cả, nhưng lại không thể rút tay ra: “Tôi…”
Tống Nhất Hủ nói: “Chạy một vòng nhảy vài cái, về có thể làm thêm ba tờ đề nữa, đảm bảo!”
Hạ Thâm: “Cậu không muốn chơi bóng thì đi với tôi đến sân thể dục một vòng.”
Tống Nhất Hủ rất muốn lôi kéo Hạ Thâm đến sân làm một trận, thêm câu: “Đi qua đó có gì vui đâu, nửa sân thể dục đều là mấy đứa yêu nhau, hai người chưa ăn cơm chiều no nên định đi ăn cẩu lương sao!”
Một câu khiến thần kinh Kiều Thiều vỡ nát.
Hạ Thâm liếc Tống Nhất Hủ một cái.
Lông ngốc của Tống Nhất Hủ dựng lên, cảm giác được lạnh lẽo đâu đây, hắn ấp úng: “Thế… Thì…”
Kiều Thiều rút tay ra: “Đi chơi bóng đi.”
Ấn đường Hạ Thâm khẽ nhíu, chỉ nói: “Được.”
Tống Husky đi theo phía sau bọn họ, cảm thấy mình sai, nhưng lại không biết sai chỗ nào.
Có lẽ sự tồn tại của hắn đã là sai lầm lớn nhất đi!
Trên sân bóng rổ rất náo nhiệt.
Bây giờ cách tiết tự học buổi tối còn hơn bốn mươi phút, đủ cho các bạn vui chơi một trận.
Tống Nhất Hủ đi đến, Giải Khải hô: “Bên này!”
Giải Khải liếc thấy Hạ Thâm, vui đến đuôi lông mày: “Ây yoo, anh Thâm đến ngược chó nha!”
Nghe được lời này của hắn, mấy tên đồng bọn ngồi bên cũng không so đo, ngược lại cười vang.
Kiều Thiều vốn đang lo âu cũng bị đùa cười, tôn nghiêm của mấy người đâu hết rồi!
Hạ Thâm thấy khuôn mặt người nọ khẽ giãn ra, kéo caravat nói: “Chơi với các cậu một chút.”
Tống Nhất Hủ trốn phía sau Giải Khải, nói với trưởng nhóm câu lạc bộ bóng rổ: “Sao tôi cứ cảm thấy anh Thâm rất nghiêm túc ấy nhở?”
Trưởng nhóm của bọn họ rất rộng rãi: “Không biết thật không, chẳng lẽ xem chúng ta là chó thật?”
Tống Nhất Hủ nghẹn lời, nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó sai sai…
Hắn có loại ảo giác đại ma vương đang cuồng nộ tức giận, muốn lấy bọn họ hiến tế.
Đại khái là…
Ảo giác đi!
Sau đó, Tống Nhất Hủ bị trái bóng bay đến đập một phát đầu váng mắt hoa, thậm chí có xúc động không bao giờ muốn sờ đến trái banh này một lần nào nữa!
Mới đầu Kiều Thiều vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, sau đó thì nhập tâm chơi rất vui vẻ, chủ yếu là ở cùng đội với Hạ Thâm rất sướng.
Rõ ràng là trò chơi mười người, thế mà đánh một hồi thành 2 chọi 5.
Cố tình sao còn dằn vặt đội bên kia đến không thở nổi, cũng quá sướng rồi!
Rốt cuộc thì thể lực của Kiều Thiều cũng không tốt mấy, được nửa hiệp đã mệt thở hồng hộc.
Hạ Thâm hỏi: “Qua bên kia nghỉ ngơi một chút?”
Kiều Thiều gật đầu liên tục: “Ừ!”
Hạ Thâm ném banh cho Tống Nhất Hủ: “Mọi người chơi…”
Hắn còn chưa nói xong, Kiều Thiều chen vào: “Chơi xong hết trận này đi.”
Hạ Thâm nhìn qua: “Cậu không mệt sao?”
Cả vầng trán của nhóc con đều là mồ hôi, sấn lên làn da càng thêm bóng loáng.
Kiều Thiều uống một hớp nước: “Tôi đi nghỉ, cậu thì không sao, cậu chơi xong ván này, đội mình thắng nhanh hơn.”
Hạ Thâm trả lời: “Thắng hay thua không là vấn đề.” Vốn dĩ đến đây là bồi Kiều Thiều.
Kiều Thiều vận động một hồi, tâm trạng cũng thả lỏng hơn, có thể nở nụ cười, y nói: “Tôi muốn xem.”
Hạ Thâm ngẩn ra.
Kiều Thiều nói xong lại có chút hối hận, nhưng y thật sự nghĩ như vậy.
Lại nói đây cũng là chuyện bình thường đúng không, Hạ Thâm chơi bóng rổ lợi hại như vậy, ai mà không muốn xem?
Ừm, chắc chắn Hạ thẳng nam sẽ không nghĩ nhiều đâu!
“Ngồi đây nhìn không rõ.” Kiều Thiều chỉ chỉ góc bên kia: “Tôi qua đó ngồi.”
Môi mỏng của Hạ Thâm cong lên: “Muốn xem tôi chơi bóng sao?”
Mặt Kiều Thiều nóng ran: “Không cho xem?”
Hạ Thâm nhìn hai bờ má phiếm hồng của người nọ, biết đối phương vì vận động nên mới đỏ, nhưng trái tim vẫn rung rinh: “Thế tôi sẽ chơi hết mình.”
Kiều Thiều ngửa đầu uống nước, ra vẻ không thèm để ý: “Tùy cậu.”
Nhưng ánh mắt lại không ngừng bay đến trên người đối phương.
Chờ khi trận bóng bắt đầu một lần nữa, Kiều Thiều xem đến ngây người.
Trận này thật sự không giống với trận lúc nãy.
Trận trước chỉ cảm thấy có đồng đội như Hạ Thâm thật sự là rất thư thái, chỉ cần giao bóng cho hắn là nhất định sẽ ghi điểm, chẳng sợ mình thảy không vào hắn cũng phi đến úp rổ.
Sự tồn tại của hắn, trời sinh khiến người yên tâm.
Bởi vì chỉ cần có hắn, ý nghĩa thắng lợi.
Sao lại mạnh như thế chớ?
Kiều Thiều ôm má nhìn, trong lòng có chút hâm mộ có chút thích, cũng có một chút bất an.
So với Hạ Thâm, mình thật sự kém rất xa.
Y không làm được gì, còn nhát gan yếu đuối, chỉ bị bắt cóc một lần liền mất hết dũng khí đối mặt với cuộc sống.
Thậm chí còn vì trốn tránh bản thân mà lựa chọn quên hết tất cả…
Đến mẹ cũng quên…
Kiều Thiều nhìn thiếu niên ôm bóng tùy ý chạy trên sân, bỗng nhiên trong đầu hiện lên dung mạo của người nọ.
Bà ngồi dưới ánh mắt trời, thân thể đơn bạc, khuôn mặt trắng nõn, trong đôi mắt trong trẻo đều là tình yêu.
Bà là người dịu dàng nhất mà y từng thấy trên đời.
Bà là người cho y nhiều tình yêu nhất.
Bà là mẹ của y.
Mà Kiều Thiều lại quên đi bà ấy.
Thậm chí đến nhớ tới thôi cũng không có dũng khí.
Hạ Thâm nhận bóng liền nhanh nhẹn lướt đến rổ, đuôi mắt thoáng qua Kiều Thiều.
Hắn biết đứa nhỏ luôn luôn nhìn hắn, hắn thích cảm giác khi đối phương chăm chú nhìn mình…
“Anh Thâm !” Tống Nhất Hủ sợ hãi kêu ra tiếng.
Trái banh bay thẳng tới, Hạ Thâm lại như không nhận ra, tùy ý để nó đập lên đầu mình.
Uỵch một tiếng, bóng văng ra, lăn trên sân.
Không ai đi nhặt, vì mọi người đều ngây dại.
Trán Hạ Thâm bị đập ra một mảng hồng đậm, mà hắn thì như không nhận ra, bước nhanh ra sân.
Không ai biết chuyện gì đang xảy ra, không ai biết.
Mãi đến khi bọn họ nhìn theo bóng lưng của hắn, thấy được Kiều Thiều ngoài sân…
Kiều Thiều ngồi trên bậc thang, bên chân là một chai nước suối, chai nước suối kia tựa hồ còn lớn hơn cả cẳng chân của y, người kia dùng sức lấy hai tai ôm đầu gối, chôn đầu thật sâu, cơ thể run rẩy như nhận được tin báo tử của người chí thân, như trời sụp đất nứt.
Hạ Thâm nửa ngồi xổm xuống trước mặt y, ôm người vào lồng ngực mình : “Kiều Thiều.”
Âm thanh của hắn rất nhẹ, như dọa sợ đối phương.
Nhưng chính nhờ âm thanh cực nhẹ ấy, lay tỉnh Kiều Thiều.
Kiều Thiều liều mạng chôn người vào trước ngực Hạ Thâm, âm thanh run rẩy không nói nên lời : “Mẹ tôi, ch.ết rồi…”
Dù thế nào cũng không nói được nữa, từng chữ như lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ cứa lên yết hầu, khiến y không thể phát ra âm thanh.
Cơ thể Hạ Thâm chấn động.
Tuy đã có dự cảm trước, nhưng khi nghe Kiều Thiều nói ra, hắn vẫn thấy được cơn đau điếng người.
Hạ Thâm hiểu thứ này hơn bất kì ai khác… Hắn mở to hai mắt nhìn mẹ mình tự sát, một màn đó khiến hắn không thể thoát khỏi ác mộng.
“Khóc đi.” Hạ Thâm khàn cổ họng nói với Kiều Thiều : “Khó chịu thì khóc đi.”
Những lời này nói với Kiều Thiều, có lẽ cũng là nói với chính mình năm năm trước.