Chương 94: Mày có mời cũng thế thôi, Kiều Tông Dân sẽ không tới

Edit: Hyukie Lee
Thanh Hoa Bắc Đại dễ vào như vậy sao? Thiên tài ở thành phố S này cũng hơi nhiều rồi đó.
Vì chuyện này mà hảo cảm của Kiều Thiều với vị đại thiếu gia Tạ gia lại nhiều thêm một chút: “Không phải là rất lợi hại sao, sao lại thành không bình thường chứ?”


Kiều Tông Dân nói: “Ba không nhìn lầm đâu, trong lòng đứa bé kia đều là hận.”
Kiều Thiều nhíu mày: “Hận ai?”
Kiều Tông Dân: “Tất cả mọi người.”


Thôi thì ngài nói là toàn bộ thế giới luôn đi! Kiều Thiều vui vẻ: “Ba, người ta đã sớm qua kì trung nhị rồi, chắc bây giờ cũng trưởng thành.”
Kì trung nhị: Tuổi teen thích ảo tưởng sức mạnh.
Kiều Tông Dân cũng không giải thích: “Thôi, dù sao thì con cách xa nó ra một chút.”


Kiều Thiều không sao cả: “Vâng, chào hỏi xong sẽ không để ý tới.”
Kiều Tông Dân gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đứa bé Tạ gia kia hắn có ấn tượng rất sâu, tuy chỉ gặp qua mấy lần nhưng lại khiến hắn cả kinh.


Tình huống của Tạ thị Kiều Tông Dân cũng biết, tư tưởng Tạ Vĩnh Nghĩa mốc meo, một lòng muốn kéo dài gia nghiệp của mình, con trai Tạ Thừa Vực không nên thân, vì thế lão dồn hết tâm tư lên người đứa cháu trai duy nhất.


Mà đứa nhỏ này cũng xuất sắc thật sự, học gì cũng nhanh, thông minh đến đáng sợ, loại thiên tài này nếu sinh ở gia đình bình thường thì là hoàn mỹ, sinh ở Tạ gia thì là nghiệp chướng.


available on google playdownload on app store


Dục khống chế của Tạ Vĩnh Nghĩa rất mạnh, hóa thất vọng trên người con trai thành kì vọng lên cháu trai, đã thế còn tăng lên gấp bội, yêu cầu nghiêm khắc đến mức không phải người. Trưởng thành trong hoàn cảnh như thế, nghĩ cũng biết tâm lý đứa nhỏ này rất không bình thường.


Hơn nữa, Tạ Thừa Vực là một tên thích làm ẩu, nghe nói còn ngược đãi vợ cả… Vô số chuyện dồn lại một chỗ, một đứa bé quá mức thông minh sao lại không sinh ra oán hận?
Kiều Thiều về nhà, Hạ Thâm cũng về Tạ gia.


Tạ Thiến cầm danh sách trong tay: “Mời không ít người, đây là muốn gióng trống khua chiêng tuyên bố mình đã trở lại sao?”


“Không phải như cô kì vọng sao?” Hạ Thâm dùng bút lông sói chấm lên mực Huy Châu sang quý, viết hàng chữ nhỏ mạnh mẽ xinh đẹp lên thiệp mời. Hắn tự mình viết gửi đến “thân bằng hảo hữu” tham gia tiệc thọ yến của ông nội.


Tạ Thiến nghiêng đầu nhìn hắn, đáy lòng dâng lên từng trận hối hận: Không phải cô đã mở cửa mời ác lang vào nhà đấy chứ? Thiếu niên mười bảy tuổi nào lại có tâm tính như thế, ẩn nhẫn như thế, đứa nhỏ mười bảy tuổi choai choai nào lại thu xếp mọi chuyện chu toàn đến mức này!


Từ khi Hạ Thâm trở về, tinh thần Tạ Vĩnh Nghĩa càng lúc càng tốt, hắn biết rõ ông nội thích gì, biết nên lấy lòng ông ta thế nào, càng hiểu để lão “thanh tỉnh” như thế nào.
Trước kia Tạ Vĩnh Nghĩa khống chế cuộc đời Tạ Thâm, bây giờ là Tạ Thâm tùy ý đùa nghịch số mệnh Tạ Vĩnh Nghĩa.


Đáng sợ là, không ai ngăn được.
Tạ Thiến cầm chặt danh sách trong tay, trấn an mình: Mình và nó không oán không cừu, nếu muốn trả thù thật cũng không liên quan đến mình, chỉ cần Tạ Thâm không hủy hết toàn bộ Tạ gia, tất cả đều không sao.


Lại nói, Tạ Thâm không có khả năng hủy Tạ gia được, tài phú ngập trời như thế, chỉ cần không phải tên điên sẽ không ra tay. Tạ gia không ngã, đời này cô sẽ có vinh hoa phú quý hưởng không hết.
“Kiều Tông Dân?” Tạ Thiến nhìn đến cái tên này, rất ngoài ý muốn: “Ông ta sẽ đến ư?”


Hạ Thâm: “Đến hay không là quyết định của Kiều tổng, mời hay không là lễ nghĩa của chúng ta.”
Tạ Thiến cười lạnh: “Mày cố ý làm khó ba mày thì đúng hơn, lần trước Kiều Tông Dân vừa mắng ông ta một trận xong.”


Lúc trước trong quốc nội có một phong hội quan trọng, Kiều Tông Dân trực tiếp mắng Tạ Thừa Vực một trận mặt, Tạ Thừa Vực là một tên hèn nhát, ngoại trừ chút bãn lĩnh trên người đàn bà, những thứ khác không bằng chó má, bị mắng đến không thể cãi lại, chỉ có thể giận dữ về nhà.


Hạ Thâm sửa đúng: “Kiều tổng nói chuyện không chữ thô tục, sao lại có thể chửi bậy.”
Tạ Thiến nghẹn lời: “Mày có mời cũng thế thôi, Kiều Tông Dân sẽ không tới!”
Vừa lúc Hạ Thâm viết xuống ba chữ Kiều Tông Dân, cũng không biết là nhớ tới điều gì, khóe môi cong lên.


Tạ Thiến nhìn chằm chằm hắn, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, cô chưa bao giờ thấy Hạ Thâm cười thật lòng, dù bây giờ thấy được cũng cảm thấy rất giả dối.
Cô hoàn toàn không nhìn thấu Hạ Thâm, sợ hãi dưới đáy lòng càng sôi sùng sục —– Rốt cuộc con quái vật này lại tính kế điều gì!


Mắt thấy từng tấm thiệp mời được viết xong, Tạ Thiến nghĩ đến một chuyện: “Con tiện nhân Trang Tân Ức kia an phận thế cơ à?”
Trang Tân Ức là vợ bé Tạ Thừa Vực cưới về hồi năm trước, cũng là cái đinh trong mắt Tạ Thiến.
Hạ Thâm không để ý: “Chắc là đang tìm nhược điểm của tôi.”


Thấy hắn nhẹ nhàng như vậy, Tạ Thiến cũng không để bụng, thuận miệng hỏi: “Mày có nhược điểm gì để bà ta nắm à?”
Hạ Thâm trả lời: “Đúng là có.”


Tạ Thiến sửng sốt, âm thanh cao lên: “Mày có ý gì !” Cô đã hoàn toàn đứng bên phía Hạ Thâm, nếu hắn ngã bệ, chắc chắn cô cũng bị Trang Tân Ức lột da !
Hạ Thâm rất bình tĩnh ném một quả bom : “Tôi thích đàn ông.”
Tạ Thiến hoàn toàn ngu người.


Hạ Thâm mặt không đổi sắc : “Có lẽ trong tay bọn họ đã có không ít ảnh chụp, chắc muốn công bố ở tiệc mừng thọ.”
Tạ Thiến nhìn hắn như nhìn kẻ điên : “Mày có biết mình đang nói gì hay không !”
Hạ Thâm không để ý, xoay xoay bàn tay một chút, tiếp tục viết thiệp mời.


Tạ Thiến điên rồi, chỉ không chỉ vào mũi mà mắng : “Tạ Thâm mày nói cho rõ ràng, thích đàn ông là sao ? Trong tay bọn họ có ảnh chụp là sao ? Tao sắp xếp thọ yến là muốn mày danh chính ngôn thuận về nhà, cũng không phải muốn mày thân bại danh liệt !”


Hạ Thâm không thèm ngẩng đầu, cười khẩy : “Cô cảm thấy Tạ Vĩnh Nghĩa sẽ để ý tính hướng của tôi à?”
Tạ Thiến ngây dại.
Tay Hạ Thâm rất ổn, từng chữ tinh tế xinh đẹp, hắn nói tiếp : “Tôi thích đàn ông hay đàn bà đều không quan trọng.”


Hắn không nói nữa, Tạ Thiến đã hiểu : Quan trọng là hắn đã trở lại, mà Tạ Vĩnh Nghĩa đã không còn thời gian.
Nhưng Tạ Thiến vẫn không yên tâm, há mồm hỏi : “Thế mày cứ mặc kệ để mụ ta làm ầm ĩ trên bữa tiệc ?”


Thế cũng không quan tâm luôn sao, tính hướng bị công khai cũng không quan tâm luôn sao !
Nhưng cô không biết là, một khi Hạ Thâm lựa chọn trở về, đã không nghĩ đến chuyện che dấu.
Nếu về mà chỉ có thể giấu Kiều Thiều ở góc phòng âm u, thế hắn còn về làm gì ?


Hạ Thâm không giải thích : “Thừa dịp Tạ Vĩnh Nghĩa còn tỉnh, càng ầm ĩ càng tốt.”
Lúc đầu Tạ Thiến nghe không hiểu, sau đó cô hiểu, giây phút đó, như con rắn độc lặng lẽ bò lên xương sống, đến nhúc nhích cũng không dám.
Đúng vậy…


Gần đây Tạ Vĩnh Nghĩa rất tỉnh táo, còn có thể tự hỏi, còn có thể phân biệt là ai “hại” Tạ Thâm. Nếu Trang Tân Ức làm ầm ĩ trên bữa tiệc chính là tìm đường ch.ết, như Hạ Thâm nói, tính hướng đều không phải vấn đề, có tiền lệ như Tạ Thừa Vực, Tạ Vĩnh Nghĩa sẽ không để ý chút yêu thích đó của hắn, ngược lại sẽ hận người công bố nó ra hơn.


Thời gian của Tạ Vĩnh Nghĩa không còn nhiều nữa, lão không đợi được “Tạ Thâm” kế tiếp.
Khi Kiều Tông Dân nhận được thiệp mời từ Tạ gia, Kiều Thiều đã về trường.


Thiệp mời đỏ thẫm lót nền đen, thiết kế rất dụng tâm, vừa làm nổi bật sự long trọng vui mừng của thọ yến, vừa chương hiển phong cách và sự tao nhã, như một tác phẩm nghệ thuật.


Kiều Tông Dân mở thiệp mời ra, ngửi được mùi mực tốt, cũng nhìn thấy dòng chữ nhỏ xinh đẹp, chữ viết này phong du hùng hậu, đường cong mạnh mẽ hữu lực, vừa thấy đã biết bút lực luyện nhiều năm mới có.


Kiều Tông Dân cười khẽ một tiếng, ném thiệp mời cho Trần Hạo : “Tiểu tử Tạ gia này đúng là không đơn giản.”
Trần Hạo nhìn chữ kí : “Tạ Thâm ?”
Kiều Tông Dân nói : “Ngồi cùng bàn của Kiều Thiều cũng tên Hạ Thâm, sao mấy con quỷ tâm cơ đều thích chữ này thế nhỉ ?”


Lời này Trần Hạo không tiện đánh giá, uyển chuyển nói : “Ngồi cùng bàn với Tiểu Thiều là một đứa bé tốt.”
Trong lòng Kiều Tông Dân vẫn không thoải mái, khoát tay đổi đề tài : “Lễ phục chuẩn bị cho Thiều Thiều thế nào rồi ?”
Trần Hạo đáp : “Vẫn đang gấp gáp gia công ạ.”


Kiều Tông Dân tính tính thời gian : “Ừ, theo chặt thời gian.”
Theo lý thuyết, một bộ âu phục dùng cho trường hợp này phải được định chế trước ít nhất nửa năm, nhưng Kiều Thiều bỗng nhiên muốn đi nên chỉ có thể chắp vá.


Có điều cũng không sao, con trai độc nhất của Kiều Tông Dân thiếu đông gia duy nhất của tập đoàn Thâm Hải dù có mặc hàng vỉa hè đi dự tiệc cũng sẽ được mọi người tâng bốc.
Thọ yến của Tạ gia vào thứ sáu, Kiều Thiều đi tìm lão Đường xin phép trước, nhưng khiến y ngoài ý muốn là———


“Thứ sáu cậu nghỉ à ?” Kiều Thiều hỏi Hạ Thâm.
Hạ Thâm cũng rất ngoài ý muốn, hỏi lại : “Nhà cậu có việc sao ?”
Kiều Thiều nào giải thích rõ ràng được, chỉ hàm hồ nói rằng : “Ừm, có chút việc.”
Hạ Thâm lo lắng : “Quan trọng lắm hả ?”


Kiều Thiều vội vàng nói : “Không quan trọng lắm, chỉ xin nghỉ mà thôi.”
Hạ Thâm cũng không hỏi nhiều : “Nếu có chuyện gì quan trọng thì nói cho tôi biết.”
Kiều Thiều gật gật đầu, lại hỏi hắn xin phép nghỉ làm gì.


Hạ Thâm không giấu diếm, nói trắng ra : “Thứ sáu là sinh nhật của ông nội tôi.”
Kiều Thiều sửng sốt, thầm nghĩ : Trùng hợp ghê ha !
Y không hề nghĩ nhiều, chắc trên đời này có nhiều ông nội sinh cùng ngày lắm : “Thế tôi chúc ông cậu sinh nhật vui vẻ trước nhé !”
Hạ Thâm trả lời.


Kiều Thiều lại nghĩ tới một chuyện, buồn bực : “Lại nói… Sinh nhật ông nội cũng xin nghỉ được sao ? Lão Đường mà cho á ?” Theo lý thuyết, học sinh trung học rất khó xin nghỉ, còn lấy lý do sinh nhật ông nội cỡ này, hừm… Qúa gượng ép.


Hạ Thâm giải thích : ”Ông tôi bệnh nặng mới khỏi, rất muốn tôi về.”
Kiều Thiều lại ngơ người : Hình như lão gia tử Tạ gia cũng bệnh nặng mới khỏi, cho nên mới tổ chức thọ yến chúc mừng nhỉ ?


Đúng là trùng hợp ghê, các ông nội bệnh nặng trên đời này đều cùng nhau hồi phục cùng nhau sinh nhật sao ? Kiều Thiều có tưởng tượng phong phú đến cỡ nào cũng không hề tưởng tượng ra Hạ Thâm trước mắt lại là họ Tạ.


“Ồ vậy sao.” Kiều Thiều ôn thanh : “Thế cậu phải cố mà bồi ông đấy.”
Hạ Thâm cười, chuyển đề tài : “Cuối tuần này không thể gặp nhau nữa sao ?”
Tuần này là tuần chẵn, hai người còn xin nghỉ thứ sáu, cuối tuần lại bay.


Kiều Thiều suy nghĩ : “Cứ nhắn tin đi, nếu không có chuyện gì thì tôi đi tìm cậu.”






Truyện liên quan