Chương 100: Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu, có tôi ở đây, không ai có thể khi dễ cậu!
Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều cảm thấy rất thần kì: “Cậu nói xem, có phải trong tiềm thức tôi đã nhớ rõ cậu rồi không?”
Cho nên y mới đứt quãng nhớ tới những chuyện ở Tạ gia, vì gặp được Hạ Thâm, chẳng sợ không nhận ra hắn thì trong chỗ sâu nhất của ý thức cũng biết hắn là đứa bé đáng thương, muốn tặng cho mẹ mình một đóa bách hợp.
Tư vị trong lòng Hạ Thâm không thể miêu tả, hắn nói: “Có lẽ là vậy.” Ai lại nghĩ đến, trong quá khứ lâu như thế, Kiều Thiều đã từng giúp hắn.
Trong lòng Kiều Thiều vẫn nhớ, y hỏi : “Rốt cuộc mẹ cậu làm sao thế?”
Chuyện tới nước này cũng không còn gì phải giấu, Hạ Thâm từng cho rằng sẽ không nói chuyện này cho bất cứ kẻ nào, nay lại vì Kiều Thiều mà nói ra. Đại khái khắp thế gian này cũng chỉ một mình Kiều Thiều thật lòng muốn biết, cho nên Hạ Thâm nguyện ý nói ra.
Hạ Thâm: “Qua bên này.”
Hai người ngồi xuống ghế đằng, Hạ Thâm nhìn bình hoa trống rỗng, chậm rãi nói: “Mẹ tôi là cô nhi, mơ một giấc, sau khi tỉnh lại đã vĩnh viễn bị nhốt trong cái sân này.”
Mẹ Hạ Thâm là Hạ Nhị, là một đứa trẻ bị vứt bỏ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, được Tạ gia giúp đỡ học tập, thiên tư của bà cực cao, từ khi nhập học liền được hạng nhất nhiều lần, sau đó còn thi đậu trường cao đẳng tốt nhất quốc nội.
Sau đó, bà gặp Tạ Thừa Vực.
Tạ Thừa Vực một bộ phong lưu phóng khoáng, còn là “ân nhân”, cực kì đơn giản lìn rơi vào bể tình.
Hạ Nhị yêu Tạ Thừa Vực sâu sắc, mà Tạ Thừa Vực chỉ thăm luyến lúc bà thanh tú, chờ khi ngán ngẩm thì Hạ Nhị đã mang thai.
Sau khi Tạ Vĩnh Nghĩa biết chuyện liền giận dữ, mắng Tạ Thừa Vực cẩu huyết lâm đầu, nhưng chuyện này không thể thoải mái bỏ đó.
Hạ Nhị là học sinh nghèo do Tạ thị giúp đỡ, cho tới nay Tạ Vĩnh Nghĩa đều lấy bà làm hình tượng tốt đẹp đó xây dựng hình ảnh chính diện cho mình. Nếu bây giờ tuồn ra tin Tạ Thừa Vực đùa giỡn Hạ Nhị, thì tất cả hình tượng đắp nặn đều sụp đổ, còn bị kẻ thù thêm mắm thêm muối, lợi dụng chuyện này chèn ép Tạ thị.
Tạ Vĩnh Nghĩa vì toàn cục, buộc Tạ Thừa Vực cưới Hạ Nhị, từ đó không ai nói ba nói bốn, chỉ biết sợ hãi than thở chuyện tình như cổ tích, không ngừng hâm mộ Hạ Nhị.
Nhưng trên thực tế, cuộc đời đau buồn của Hạ Nhị chỉ mới bắt đầu.
Không lâu sau khi kết hôn Hạ Nhị liền thấy rõ bản tính phong lưu thành tính của Tạ Thừa Vực, tình yêu biến mất, cuộc sống của bà cũng đi.
Chồng không thích, Tạ Vĩnh Nghĩa không nhìn, Tạ Thiến càng khinh thường ở chung… Chủ nhân như vậy, người hầu càng liệu cơm gắp mắm, hằng ngày luôn châm chọc khiêu khích.
Hạ Nhị là một cô gái thông minh, nhưng dưới loại tình huống này, tâm tư tinh tế chỉ càng mang đến thống khổ càng sâu.
Trong lúc mang thai Tạ Thâm, bà bị trầm cảm nghiêm trọng, từng muốn tự sát một lần.
Sau khi tự sát không thành, Tạ gia giám hộ bà thêm nghiêm mật, không chừa bất cứ cơ hội nào.
Điều này trở thành tr.a tấn gấp mấy lần với Hạ Nhị, một mình bà ở trong cái sân này, không gặp được bất cứ kẻ nào, một ngày một ngày, một năm một năm, như đóa hoa rời xa rễ cây, từng chút suy tàn.
An ủi duy nhất chính là đứa con.
Tạ Thâm thông minh sớm khiến bà thấy an ủi, đồng thời cũng thấp thỏm lo âu.
Bà hận Tạ gia nhưng lại không thể ra ngoài, chỉ hy vọng con mình có thể thoát khỏi, đừng giống như mình…
Nói tới đây, Hạ Thâm ngừng lại, vì Kiều Thiều đối diện đã đỏ bừng hốc mắt, nước mắt đảo quanh con ngươi sáng ngời.
Hạ Thâm miễn cưỡng cười : “Đừng khóc mà.”
Kiều Thiều nắm chặt tay hắn : “Bà ấy yêu cậu nhất !”
Hạ Thâm đưa tay lau đi ướt át trên mặt người nọ : “Ừm, bà ấy yêu tôi.”
Nhưng cũng vì tình yêu này, bà ch.ết.
Tạ Thừa Vực từng nói Tạ Thâm hại ch.ết mẹ mình, trên ý nghĩa nào đó mà nói, quả thực như thế.
Từ khi Tạ Thâm được Tạ Vĩnh Nghĩa coi trọng, trở thành điều lão dựa vào khoe khoang, tinh thần của Hạ Nhị càng thêm không ổn.
Tạ Thâm cố gắng có được niềm vui của ông nội, chỉ để mẹ mình càng ngày càng tốt.
Hạ Nhị lại sợ hãi huyết mạch Tạ gia, cảm thấy con mình càng lúc càng xa.
Bà không ngừng nói với Tạ Thâm : “Mẹ sẽ dẫn con đi.”
Tạ Thâm trả lời : “Không sao đâu mẹ, sau này sẽ tốt hơn.” Điều này không thể trấn an Hạ Nhị, ngược lại còn làm bà sợ hãi hơn.
Mãi đến khi Tạ Thâm mười hai tuổi, Hạ Nhị không nhịn được nữa, ý đồ mang theo Tạ Thâm rời khỏi Tạ gia, kế hoạch không hoàn hảo bị bảo vệ bắt lại, sau đó bà nghe nữ hầu của mình nói rằng : “Phu nhân người yên tĩnh chút đi, thiếu gia vì ngài mà vất vả như vậy, ngài đừng liên lụy nữa được không ! Một đứa nhỏ như vậy ngày đêm không ngừng học mấy thứ buồn tẻ, chúng tôi nhìn cũng đau lòng, nó làm những thứ đó đều là vì ngài đó, ngài không giúp thì cũng đừng kéo chân sau nữa được không !”
Những lời ấy, thành cọng rơm cuối cùng đè sụp Hạ Nhị.
Bà nhịn hơn mười năm vì Tạ Thâm, bà bướng bỉnh cho rằng dẫn hắn rời đi mới là hạnh phúc.
Nhưng hiện tại, có người nói rằng đứa nhỏ của mình vất vả như thế đều là vì mình mà ra.
Điều này hoàn toàn lấy hết tất cả động lực sống của bà.
Hạ Thâm nhớ lại một màn đó, tựa hồ chóp mũi hãy còn quẩn quanh mùi máu, hắn chậm rãi nói : “Tôi dùng thời gian ba ngày đọc hết những sách lược quan trọng của Tạ thị, Tạ Vĩnh Nghĩa mới cho tôi đi gặp mẹ, nhưng khi tôi đẩy cửa ra, bà ấy cắt cổ tay tự sát.”
Trái tim Kiều Thiều run rẩy, đứng lên.
Hạ Thâm nhẹ hít một hơi: “Hai chữ cuối cùng mà bà ấy nói với tôi là…”
Kiều Thiều đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng ôm lấy.
Âm thanh Hạ Thâm run lên: “… Xin lỗi.”
Lục phủ ngũ tạng của Kiều Thiều bị đâm đau nhói, tâm y vô cùng đau đớn, đè xuống tiếng nức nở mà nói: “Bà ấy muốn bảo vệ cậu.”
Hạ Thâm không nói nên lời, hắn vẫn nhớ rõ, vĩnh viễn cũng không quên được một màn ngày đó.
Hắn thấy mẹ mình ch.ết, nổi điên lên tìm kiếm nguyên nhân, nhưng khi biết rồi lại không biết làm gì.
Như Kiều Thiều nói, bà muốn bảo vệ hắn, nhưng hắn cũng muốn bảo vệ bà.
Sao lại không chờ thêm một chút, sao lại không kiên trì thêm chút nữa, hắn đã sắp trưởng thành rồi, hắn sẽ có lực lượng của mình, hắn sẽ có thể cứu bà khỏi gông cùm xiềng xích.
Nhưng, bà đi.
Người duy nhất thương hắn, cho hắn tự do, đã vĩnh viễn đi mất.
“Sau này có tôi.” Âm thanh Kiều Thiều vẫn là tia sáng chói mắt, chiếu rọi nơi vực sâu: “Sau này tôi sẽ bảo vệ cậu, có tôi ở đây, không ai có thể khi dễ cậu!”
Hạ Thâm giật mình.
Kiều Thiều dùng tiếng nức nở không thể che dấu mà nói rằng: “Không cần Tạ gia, sau này nhà tôi chính là nhà cậu, ông nội tôi ông ngoại tôi ba tôi đều cực kì tốt, nhất định sẽ yêu cậu như yêu tôi.”
Y nói đứt quãng, kích động lại mang theo chân thành, từng câu từng chữ như dòng suối ấm áp, rửa sạch màu đỏ tươi trước mặt Hạ Thâm, cho hắn sạch sẽ trước nay chưa từng có.
Hạ Thâm dùng sức ôm lấy thắt lưng người nọ, thấp giọng nói: “Ừm.”
Kiều Thiều cũng ôm chặt hắn, dùng thân mình cho hắn ấm áp.
Bọn họ đều mất đi mẹ, nhưng Kiều Thiều còn người nhà yêu thương, Hạ Thâm thì chẳng còn gì cả.
May mà y gặp hắn, y sẽ chia sẽ những thứ mình có cho hắn.
Sau khi chậm rãi thu lại cảm xúc, Hạ Thâm hỏi lại Kiều Thiều: “Còn muốn đến những nơi khác không?”
Trong đầu Kiều Thiều hiện lên một cái chòi nhỏ màu trắng: “Có một nơi muốn đến.”
Hạ Thâm đứng dậy: “Còn nhớ vị trí đại khái không, tôi dẫn cậu đi.”
Kiều Thiều gật đầu nói: “Là một cái chòi trong vườn hoa, màu trắng.”
Hạ Thâm biết rõ là chỗ nào : “Đi thôi, cách đây không xa.”
Kiều Thiều nắm lấy tay hắn, cùng ra khỏi cái sân này.
Hạ Thâm không quay đầu lại, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi đây mà không nghe được hai chữ “xin lỗi” đầy bi thương kia.
Hai người đi cỡ ba bốn phút, Kiều Thiều thấy được cái chòi nọ trong bóng đêm. Dù là ban đêm, nhưng cái chòi vẫn được ánh đèn dạ lên rực rỡ.
Hạ Thâm hỏi: “Cậu tặng hoa cho mẹ ở ngay đây sao?”
Kiều Thiều gật gật đầu: “Ừm…”
Chỉ nói một chữ, kí ức như bươm bướm kinh sợ từ khóm hoa bay ra, cánh bướm vỗ, quá khứ tựa ảo mộng ùa đến.
Y thấy mẹ mình ngồi trong chồi, thấy được nụ cười dịu dàng, nghe được giọng nói mềm mại: “Đóa hoa cũng có rễ cây bận tâm của nó, giống như con và Đại Kiều.”
Tiểu Kiều Thiều nghe vẫn không hiểu, nói rằng: “Cậu ấy nói muốn tặng cho mẹ.”
Dương Vân hơi giật mình: “Cậu ấy?”
Tiểu Kiều Thiều giải thích những gì mình nghe được.
Dương Vân nhận lấy đóa bách hợp hồng nhạt, ấn đường khẽ nhíu: “Đứa bé đó đâu rồi?”
Tiểu Kiều Thiều nói: “Bị ông nội cậu ấy gọi đi rồi đó ạ.”
Khi đó Kiều Thiều vẫn không hiểu, không phải ông nội trên khắp thế gian này đều tốt như ông nội nhà mình.
Dương Vân cầm đóa hoa, môi cong cong: “Vì thế nên con tặng hoa cho mẹ sao?”
Tiểu Kiều Thiều có chút xấu hổ: “Vì bồi thường, con có thể cho cậu ấy mượn mẹ một ngày.”
Dương Vân cười: “Thật sao?”
Tiểu Kiều Thiều đổi ý: “Hay là một giờ đi.”
Dương Vân xoa xoa tóc y: “Qủy hẹp hòi.”
Tiểu Kiều Thiều biện giải: “Con sẽ giữ lời hứa, chắc chắn sẽ không lấy hoa của cậu ấy không đâu!”
Dương Vân: “Con còn không biết người ta tên gì nữa.”
Tiểu Kiều Thiều: “Sẽ gặp lại mà, về nhà con sẽ viết vào nhật kí gia truyền, nhất định sẽ không quên!”
Kí ức đến đây ngừng lại im bặt, sắt mặt Kiều Thiều tái nhợt, cơ thể không chịu khống chế mà run rẩy.
Hạ Thâm lo lắng gọi: “Kiều Thiều?”
Kiều Thiều quay đầu nhìn hắn, môi giật giật, hộc ra bốn chữ : “Nhật kí gia truyền…”
Rốt cuộc y cũng biết tại sao mình không dám lên lầu ba, rốt cuộc cũng biết tại sao mình vô cùng sợ hãi lại chấp nhất muốn lên lầu ba.
Vì nơi đó, có một “chìa khóa” có thể mở ra kí ức.
==
Dạo này tui hơi bận, không về nhà kịp nên không đăng chương mới được á >.<