Chương 4: Báo ân: Làm trong phòng để đồ (H nhẹ)
Vì đi học muộn nên Hứa An An và Chu Đồng bị phạt dọn tầng bốn khu dạy học một tuần.
Đến ngày thứ ba, cuối cùng Chu Đồng không chịu nổi, ném mạnh cây chổi xuống, sau đó đặt mông ngồi lên bậc thang, tuyên bố "Không làm nữa".
- Mệt ch.ết mệt ch.ết rồi! Trường học này ra quy định gì thế chứ!
Chu Đồng ngửa đầu gào một tiếng, phát tiết bất mãn của mình.
- Đồng Đồng, đừng như vậy mà, đã là ngày thứ ba rồi! Kiên trì thêm vài ngày chúng ta sẽ kết thúc!
Hứa An An chạy tới an ủi cô.
- Cậu còn nói! Có quỷ mới biết sao ngày đó cậu uống nhiều lại ngồi WC lâu như vậy! Nếu không thì sao chúng ta lại đến muộn được.
Hứa An An thẹn thùng cúi đầu. Khô nóng dưới bụng lập tức dâng lên, làm cô mặt đỏ tim đập.
Cô không dám nghĩ ngày đó cô uống rượu có ảo giác hay là cô thật sự gặp phải chuyện như vậy. Cô cứ làʍ ȶìиɦ với nam thần mình sùng bái như thế, còn ở trong phòng vệ sinh nữa.
Nhưng dấu vết và cảm giác anh để lại cho cô rõ ràng như vậy. Nghĩ thế Hứa An An than nhẹ một tiếng. Muốn xua tan hơi nóng trong người mình.
Nhất định là thời tiết quá nóng! Nếu không sao đang êm đẹp đột nhiên cô động dục chứ!
- Này! Cô không có mắt à! Mù sao? Không biết chó ngoan không chắn đường à?
Hứa An An quay đầu liền thấy nữ sinh ngang ngược muốn xuống cầu thang. Là nữ thần khoa vũ đạo, Lý Nghiên, có chút nổi tiếng nên hơi kiêu ngạo. Hứa An An nhìn cây chổi của mình bên tường không biết bị hất đổ xuống lúc nào, nơm nớp lo sợ đứng dậy;
- Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không cố ý!
- Mẹ nó cô nói gì đó? Miệng chó không phun ra ngà voi!
Trái lại Chu Đồng không nhịn được tức giận bùng nổ rồi, gầm lên với cô ta.
- Cô nói chuyện như vậy sao...
Lý Nghiên có chút đuối lý, nhưng khí thế vẫn không chịu thua như cũ.
Lúc Lăng Thiệu đi từ dưới lầu lên thấy cảnh tượng như vậy, sau đó dừng lại không có đi lên. Hứa An An khúm núm cúi đầu đứng ở nơi đó không ngừng xin lỗi, vẻ mặt ấm ức còn không dám phát tác.
Sao có thể có chuyện này được? Con thỏ trắng của anh, sao có thể để người khác bắt nạt?
Muốn bắt nạt chỉ có anh mới được.
Nghĩ như vậy Lăng Thiệu rút tay khỏi túi quần, híp híp mắt, lững thững đi tới.
- Hẳn là cô phải xin lỗi mới đúng.
Ba người phụ nữ nghe thấy tiếng quay đầu lại nhìn, lập tức thấy soái ca Lăng Thiệu bước ngược sáng tới.
Hứa An An nhìn anh, hình như lại có ảo giác rồi. Bỗng nhiên trong đầu cô hiện lên cảnh Lăng Thiệu ɭϊếʍƈ vành tai cô, sau đó đè cô trên tường, nửa người dưới không ngừng rút ra cắm vào... A... Quá sắc rồi, Hứa An An cảm thấy đôi má mình nóng lên, mật huyệt chảy ra ái dịch, làm qυầи ɭót ẩm ướt.
Sao cô lại nghĩ đến chuyện này lúc này chứ? Hứa An An lắc đầu, xua cách nghĩ xấu xa trong đầu mình đi.
Khuôn mặt Lý Nghiên vốn thẹn thùng lập tức trở nên trắng xanh:
- Anh... Anh nói linh tinh gì thế...
- Tôi nói...
Lăng Thiệu đã đi tới, tự nhiên ôm lấy bả vai Hứa An An, cúi đầu dịu dàng nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn Lý Nghiên:
- Cô nên xin lỗi Hứa An An. Cô vừa mới đá cây chổi của cô ấy.
Lý Nghiên ở đối diện lập tức đỏ mặt vì bị vạch trần.
- Hơn nữa vừa rồi cô còn vu oan cho An An, mời cô xin lỗi.
Ngữ khí của Lăng Thiệu lạnh nhạt nói, bàn tay khoác lên vai Hứa An An còn dùng ngón giữa sờ mó bả vai trần của cô.
Lý Nghiên kìm nén đến đỏ mặt, thét lớn với ba người:
- Các người bắt nạt người khác!
Sau đó cô ta che miệng chạy đi.
Hứa An An giãy giụa, cái tay kia có xu thế bò loạn trên vai cô, cô vội vàng làm bộ như không biết, vì không để Chu Đồng nhìn ra, cô cười chào hỏi trước:
- Học trưởng, rất cảm ơn anh!
Dường như Lăng Thiệu nhìn ra được cách nghĩ của cô, nhưng cũng không buông tay, trái lại có vẻ đăm chiêu nói:
- Không sao, cũng không phải lần đầu tiên giúp đỡ.
Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ "Giúp đỡ", mặt Hứa An An lập tức đỏ lên, trái tim đều đã di chuyển lên đến cuống họng.
Hình như Chu Đồng không nhìn ra được hai người có khác thường, cười chào hỏi:
- Chào học trưởng.
- Ừm.
Lăng Thiệu trả lời, sau đó hỏi:
- Không ngại cho tôi mượn An An một lát chứ?
Chu Đồng ngây ra một lúc, vội vàng nói:
- Đương nhiên là không rồi!
Lăng Thiệu cho cô ấy một nụ cười điên đảo chúng sinh:
- Vậy chuyện dọn dẹp làm phiền cô rồi...
- Yên tâm đi học trưởng! Cứ giao cho em!
Hứa An An nhìn trước nhìn sau, không đúng, sao hai người này phối hợp kẻ xướng người họa tốt vậy, coi cô là không khí à!
Nhưng Hứa An An chưa kịp phản bác đã bị Lăng Thiệu kéo tay rời khỏi nơi đó.
Cô bị mang đến một căn phòng để đồ hiện giờ cô đang quản lý trong trường học, Hứa An An vẫn mơ màng như cũ.
Lăng Thiệu lấy chìa khóa từ chỗ cô mở cửa, kéo cô vào ngồi xuống cái ghế dựa nhỏ, bên cạnh còn đặt một số chổi lau nhà.
Khóa trái cửa, Lăng Thiệu quay đầu, kéo đầu cô tới gần mình hôn một nụ hôn ẩm ướt đúng tiêu chuẩn.
Hứa An An bị hôn đến đầu óc choáng váng thở hổn hển. Không đến một phút đồng hồ sau, gần như cả người cô đều xụi lơ trên người Lăng Thiệu.
Miệng hai người dán sát vào nhau không ngừng ʍút̼ phát ra tiếng, Hứa An An chỉ cảm thấy hơi thở của mình đều bị cướp đi, tiểu huyệt trào ra nhiều ái dịch hơn.
- Đến làm đi.
Một lúc lâu sau, Lăng Thiệu buông cô ra, câu đầu tiên mở miệng là câu này.
- Cái gì?
Hứa An An không tin vào lỗ tai mình.
Lăng Thiệu nhìn bộ dạng cô kinh ngạc, cúi người hạ giọng mị hoặc bên tai cô:
- Em đã nói chỉ cần anh giúp em, em làm gì cũng được. Anh giúp em hai lần.
Hứa An An né tránh. Vành tai thật sự là chỗ mẫn cảm trí mạng của cô, nếu không sao người ta nói bên tai cô lại mềm nhũn.
- Em...
- Đến làʍ ȶìиɦ với anh đi. An An, anh muốn em báo đáp anh như vậy.
Hứa An An thấy anh nói chuyện này nghiêm túc như vậy, mặt hoàn toàn đỏ lên, cô né tránh, cẳng chân đụng vào ghế dựa, Lăng Thiệu ấn bả vai cô, để cô ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa vặn đối diện hạ bộ của anh, nơi đó sớm đã căng phồng thành một khối to, bày tỏ lúc này dục vọng của anh có bao nhiêu mãnh liệt.
Hứa An An không khỏi nuốt nước miếng với nó: Lần trước nó làm cô dục tiên dục tử, muốn ngừng mà không được...
Lăng Thiệu nhẹ nhàng cười trên đỉnh đầu cô:
- Nhìn đi, An An, rõ ràng là em rất muốn.
- Em không... A... Ừm ~
Trong chớp mắt Lăng Thiệu phủ định ý của cô, nghiêng người giơ tay dạo chơi trong ngoài cô, khóe miệng cong lên nụ cười, ngón tay cố ý để trước mặt cô:
- Bé cưng, đều đã ẩm ướt như vậy rồi...
Hứa An An đỏ mặt, cắn môi không nói lời nào.
- Ngoan.
Lăng Thiệu nói xong liền cởi dây lưng trước mặt cô, chậm rãi kéo khóa xuống, sau đó là qυầи ɭót, ƈôи ȶhịȶ kích động nhảy ra trước mắt Hứa An An:
- Nói ra em còn chưa chính thức gặp mặt nó. Rõ ràng là đã làm rồi, An An, chào hỏi đi.
Thật to... Hứa An An đỏ mặt, không dám nhìn chính diện. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ƈôи ȶhịȶ của đàn ông gần như vậy. Hứa An An giơ tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng một cái.
ƈôи ȶhịȶ rất cứng và nóng như sắt làm cô sợ tới mức rụt tay lại.
Trời ạ... Nóng như vậy cứng rắn như vậy, sao lần trước mình sống được nhỉ?
Hình như... Không phải chịu đựng? Rõ ràng cô còn vô cùng hưởng thụ...
Lăng Thiệu bị phản ứng ngây ngô đơn thuần của cô làm cho tức cười:
- An An, tới hôn nhẹ nó.
Hứa An An ngẩng đầu nhìn liền thấy ánh mắt cổ vũ của Lăng Thiệu, nhớ lại cảnh cô gái khẩu giao rất say sưa trong video mình từng xem, chậm rãi để miệng tới gần.
- A... A...
Môi mềm mại đụng vào lửa nóng của Lăng Thiệu, làm anh thoải mái rên rỉ ra tiếng:
- An An, ɭϊếʍƈ nó.
Hứa An An vươn tay nhỏ ra cầm ƈôи ȶhịȶ, sau đó thử lè lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lỗ nhỏ chảy ra chất lỏng trong suốt. ƈôи ȶhịȶ trong tay cô càng cứng rắn hơn vài phần.
- An An, giỏi quá. Nào, ngậm chặt nó, lên xuống như vậy...
Lăng Thiệu vừa kìm nén vừa chỉ huy Hứa An An khẩu giao cho mình.
- Đúng vậy... ɭϊếʍƈ nhiều chỗ đó... Vô cùng thoải mái...
Lăng Thiệu cổ vũ cô, cô ɭϊếʍƈ từng vòng đầu quả nấm, thắt lưng anh nóng lên, thiếu chút nữa không kìm nén được đâm mạnh vào.
Hứa An An ngậm gốc nam căn vĩ đại, chỉ cảm thấy quai hàm mình đau đớn, không phải cô gái trong phim AV đều làm vô cùng dễ dàng à! Cô không chịu thua, cũng không để ý đến hình tượng bắt đầu ngậm lấy đại nhục bổng từ trên xuống dưới, miệng phát ra tiếng "chậc" "chậc", vô cùng giống đang làʍ ȶìиɦ.
- Đúng vậy... Nhanh... Nhanh lên...
Cuối cùng Lăng Thiệu không nhịn được, thúc giục cô. Sau đó cô nuốt vào nhả ra nhanh hơn vài chục lần, đè đầu cô lại, không ngừng di chuyển cái mông, đâm sâu ƈôи ȶhịȶ vào thẳng yết hầu cô.
- Hu hu... Ừm... Ừ... Ừm... Ừm...
Hứa An An nức nở, nước mắt đã chảy ra.
Rất lâu sau, cuối cùng Lăng Thiệu đến giới hạn, sau đó yết hầu gầm nhẹ một tiếng, tinh dịch trắng đục bắn sâu vào yết hầu cô.
Hứa An An bị ƈôи ȶhịȶ che kín miệng, không tự giác nuốt hết tinh dịch trắng đục vào trong bụng.
Cô cố gắng nuốt, nhưng vẫn có tinh dịch màu trắng chảy từ khóe miệng cô ra, kéo thành một đường ɖâʍ mị.