Chương 100: Hiện thực và lựa chọn

Sau khi Isabella tấn cấp Ma Pháp sư sơ cấp, không có bất ngờ gì xảy ra nàng cũng đã trở thành hội viên của hiệp hội Ma Pháp.
Đối với nhân tài như vậy, hiệp hội Ma Pháp sẽ cực lực lôi kéo.
Sau khi hoàn tất toàn bộ các thủ tục, Trần Lạc và Isabella cùng một chỗ trở về trường học.


Lầu hai hiệp hội Ma Pháp, Angus đứng ngoài ban công nhìn hai bóng người dần dần mất hút trong gió tuyết, hắn lẩm bẩm: “Đến cùng là đã gặp ở nơi nào. . .”
Hắn quay đầu nhìn Brady và Jasmine, hỏi: “Hai người có cảm thấy vị Blair tiên sinh này tựa hồ trông hơi quen mắt không. . .”


Brady suy nghĩ một lát, gật đầu đáp: “Hội trưởng đại nhân nhắc làm ta cũng cảm thấy ngoại trừ chứng nhận Ma Pháp học đồ lần trước, hình như ta từng gặp hắn ở nơi nào rồi. . . “
Trên mặt của Jasmine lộ ra vẻ mê mang, nàng lắc đầu nói: “Không có nha. . .”
. . .


Thời điểm trở về từ hiệp hội Ma Pháp, Isabella vẫn còn hờn dỗi, không thèm nói chuyện với Trần Lạc.
Đối với cảnh tượng vừa rồi mà nói, Isabella sinh ra một ít hiểu lầm với hắn.


Nàng hiểu lầm Trần Lạc động tay động chân với tiểu cô nương chấp sự của hiệp hội Ma Pháp, hơn nữa còn khiến người ta bật khóc.
Cái mũ lưu manh này Trần Lạc không thể đội, hắn chủ động giải thích: “Tiểu thư
Jasmine không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao, đó là hiểu lầm.”


Isabella không tin hỏi: "Vậy nàng tại sao phải khóc?"
“Có thể là nhớ tới chút chuyện đau lòng đi.” Trần Lạc giải thích một câu, lại hỏi ngược lại: “Nếu như tớ là loại người này, vì sao chưa từng đối với cậu và học tỷ Alice vô lễ, chẳng lẽ cậu cảm thấy các cậu không xinh đẹp bằng tiểu thư Jasmine?”


available on google playdownload on app store


“Cậu đụng phải miệng của tớ.” Isabella tức giận nói một câu, lại bổ sung: “Hai lần.”
". . ."
Việc này Trần Lạc thật sự không cách nào giảo biện, thế là hắn dứt khoát không giải thích.
So sánh với chuyện này, làm sao vượt qua kỳ nghỉ dài dằng dặc này mới là chuyện hắn hẳn phải để ý.


Thời gian ba tháng từ Ma Pháp học đồ đến Ma Pháp sư sơ cấp, điều này trong mắt của người khsc đã là tốc độ bất khả tư nghị, nhưng Trần Lạc vẫn chưa thỏa mãn.
Đẳng cấp của Ma Pháp sư càng về sau càng khó tăng lên, không chỉ trên độ khó học tập ma pháp, còn có tăng trưởng tinh thần lực.


Nếu như nói từ Ma Pháp học đồ đến Ma Pháp sư sơ cấp, tinh thần lực tăng lên từ 1 đến 10, như vậy từ sơ cấp đến trung cấp, chính là 10 đến 100, từ trung cấp đến cao cấp, chính là 100 đến 1000, cứ thế mà suy ra.


Cho dù là tốc độ tăng trưởng tinh thần lực của Ma Pháp sư sơ cấp nhanh hơn Ma Pháp học đồ, nhưng cũng xa xa không đạt được gấp 10 lần. Việc này có nghĩa là mỗi lần Ma Pháp sư tấn cấp đều sẽ gian nan hơn trước kia.


Rất nhiều người có thiên phú cực kém, cả đời cũng chỉ dừng bước ở Ma Pháp học đồ.
Người có thiên phú bình thường, Ma Pháp sư sơ cấp chính là đích đến cuối cùng trên chặng đường ma pháp của bọn họ.


Người có thiên phú cao hơn một chút, mới có thể trước 50 tuổi đạt tới Ma Pháp sư cao cấp, nhưng cũng không thể tiến thêm một bước.


Thiên phú ma pháp của Trần Lạc khó mà nói, dù sao hắn là bật hack, nhưng hắn có thể sử dụng ba tháng từ Ma Pháp học đồ tấn cấp đến Ma Pháp sư sơ cấp, cũng tuyệt đối không thể trong vòng ba tháng tấn cấp Ma Pháp sư trung cấp.
Về phần Thánh Ma Đạo Sư. . .
Càng là khó khăn xa vời.


Trong những lúc như thế, Trần Lạc đột nhiên cảm thấy hay là ở nơi này lấy vợ đẻ con được rồi. Hi vọng càng lớn thất vọng càng lớn, tạm thời bất luận hắn có thể trở thành Thánh Ma Đạo Sư hay không, coi như hắn trở thành Thánh Ma Đạo Sư, chẳng lẽ nhất định có thể trở về sao?


Lui thêm bước nữa, xem như Thánh Ma Đạo Sư thật sự có năng lực xuyên qua thời không song song, thì làm sao hắn biết mình đến từ thời không nào; lui 10.000 bước, cho dù hắn biết làm sao trở lại Địa Cầu, có thể nơi đó đã trải qua bao nhiêu năm, cha mẹ còn ở đó hay không, bạn bè còn nhớ hắn hay không. . .


Một mực đến nay, Trần Lạc rất ít suy nghĩ những chuyện này, không phải bởi vì không nghĩ, mà không dám nghĩ.
Hắn lo lắng nghĩ lại chuyện này, chính mình sẽ đánh mất đi một tia hi vọng cuối cùng.
Cho nên hắn chỉ có thể tự lừa gạt bản thân mình.


Sau khi tấn cấp đến Ma Pháp sư sơ cấp, Trần Lạc càng nhận ra mục tiêu kia xa xôi bực nào, đến mức hắn không thể không đối mặt với hiện thực.
Hiện thực chính là cho dù hắn trở thành Thánh Ma Đạo Sư, hy vọng trở về cũng hết sức xa vời.
Xa vời gần như có thể xem nhẹ.


Nhưng hắn vẫn muốn trở về nhìn một chút.
Dù cho khi đó, hắn đã dần dần già đi, dù cho khi đó gia đình bạn bè của hắn đã không còn, hắn vẫn muốn trở về nhìn, dù chỉ một chút.
Trần Lạc lộ vẻ hốt hoảng, trong bất tri bất giá đã trở về trường học.


Cảm nhận được tâm tình của Trần Lạc bỗng nhiên sa sút, Isabella nhìn hắn một chút, nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu yên tâm, tớ sẽ không nói chuyện này cho cô Britney. . . , Chẳng qua về sau cậu cũng muốn chú ý hành vi của mình một chút, không nên trêu chọc nữ hài tử khác. . ."


Lời nói của Isabella ngắt đi mạnh suy nghĩ của Trần Lạc, cũng kéo hắn từ trong hồi ức sa sút trở lại.
Trần Lạc nhận ra mình phạm vào một sai lầm, người không thể luôn luôn sống trong quá khứ, vô luận thân ở chỗ nào, ở vào tình cảnh nào cũng phải nhìn về phía trước.


Vô luận là Isabella hay cô Britney hoặc học tỷ Alice, các nàng đều là người bên cạnh Trần Lạc, người sống sờ sờ bằng xương bằng thịt, nhưng cho tới nay, hắn đều bị một ít mộng tưởng hư vô mờ mịt che mắt.


Mục tiêu lớn nhất của hắn vẫn là trở thành Thánh Ma Đạo Sư, nhưng hắn cũng không thể luôn luôn muốn một ít đồ vật hư vô mờ mịt, cũng cần suy nghĩ một ít vấn đề thực tế.
Ví dụ như muốn thử nghiệm cuộc sống của người bình thường ở thế giới này hay không.


Điều này khiến hắn nghĩ tới câu hỏi của cô Britney.
Nếu để cho hắn giữa Isabella và Alice chọn một người làm vợ, hắn sẽ chọn người nào?


Tất cả đều muốn nhưng lại không thể, không chỉ vương quốc Lorrain, toàn bộ đại lục Thần Ân đều không cho phép một chồng nhiều vợ, cũng đừng hòng bất kỳ một người nào trong các nàng không có danh phận đi theo mình.


Trần Lạc muốn chọn nhất là cô Britney, nhưng giữa hai người kém nhau 5 tuổi, lại là một đạo hồng câu khó mà vượt qua. Hơn nữa, Trần Lạc hiểu rõ cô Britney, nàng tuyệt đối không có khả năng cùng học trò của mình nảy sinh tình cảm.


Cứ như vậy, bên cạnh của Trần Lạc cũng chỉ còn lại Isabella và Alice có thể lựa chọn.
Alice càng thêm thành thục, ôn nhu, hơn nữa khéo hiểu lòng nam nhân, Trần Lạc không phải nhìn không ra, từ sau buổi ngoại khóa lần đó, thái độ của Alice đối với hắn đã chuyển biến.


Chỉ cần hắn chủ động phóng ra một bước kia, Alice sẽ phóng ra vô số bước.
Về phần Isabella, mặc dù tuổi tác của nàng tương tự Alice, nhưng tâm tính còn rất ngây thơ, chính nàng có thể cũng không biết yêu thích là gì.


Nhưng đây chính là chỗ đáng ngưỡng mộ nhất trên người của Isabella, nàng tựa như một tờ giấy trắng, bất kỳ người nào nhìn thấy tờ giấy trắng này, cũng sẽ không nghĩ đến bôi thứ gì lên người nàng, mà là bảo hộ nàng không bị nhiễm bất luận vết mực nào.


Không hề nghi ngờ, nếu như loại bỏ cô Britney, muốn để Trần Lạc trong số nữ sinh mà hắn nhận biết chọn một người, vô luận là Alice hay Isabella đều là lựa chọn tốt nhất.


Trần Lạc suy nghĩ đến Alice, vừa nhìn về phía Isabella, rốt cuộc hiểu rõ vì sao lúc đối mặt với lựa chọn này, lại có rất nhiều người đều muốn tất cả.
Bởi vì thật sự rất muốn tất cả.


Isabella nhìn Trần Lạc, cảm nhận được ánh mắt của hắn không giống với dĩ vãng, bỗng nhiên khoanh lại bảo vệ ngực, cảnh giác nói: "Blair, vì sao cậu dùng loại ánh mắt này nhìn tớ. . ."
Ánh mắt của Trần Lạc nhìn về phía phía trước, hắn hỏi: "Isabella, cậu sẽ không thích tớ đúng không?"


"Đương nhiên." Isabella nhếch miệng, đáp: "Cậu cho rằng tớ là Alice sao?"
Trần Lạc gật đầu, nói: "Nếu như vậy tớ sẽ chọn học tỷ Alice."
"Cái gì?" Bước chân của Isabella bỗng nhiên dừng lại, giọng của nàng cao lên đến quãng tám, "Blair, cậu có ý gì hả?"


Trần Lạc phủi xuống bông tuyết trên bả vai. "Học tỷ Alice vừa xinh đẹp vừa ôn nhu, lại biết quan tâm chăm sóc người khác, tớ cảm thấy, lựa chọn học tỷ Alice giống như cũng là một lựa chọn rất tốt."
"Có thể trước kia cậu nói chọn tớ . ."
"Tớ đổi ý rồi."
Ầm!


Trần Lạc đi ở phía trước, một quả tuyết cầu từ phía sau bay tới nện vào ót của hắn, Isabella vừa thẹn vừa giận, hét lên. "Blair, cậu tại sao như vậy!"
"Tớ không thể thay đổi chủ ý sao?"
"Không thể!"


Lại một quả cầu tuyết bay tới, Trần Lạc thuận tay vò một quả cầu tuyết ném qua, Isabella bèn dùng cả hai tay. Britney đứng trên ban công lầu hai, mỉm cười nhìn hai người truy đuổi lẫn nhau phía dưới bầu trời tuyết rơi lả tả.






Truyện liên quan