Chương 29
Trời xế chiều, mọi người thu thập hành lý, lên xe bus, tạm biệt nhà gỗ nhỏ, ao hồ cùng núi rừng về nhà. Ba ngày nay Lương Thiên Dục quả thật là vui vẻ nhất, bởi vì đã có thể cùng lão sư y mong nhớ ngày đêm đại chiến ba trăm hiệp, xem y cười như thể đường làm quan rộng mở, giống y con mèo ăn trộm được cá.
“A… Ngoạn thật tốt… Thật muốn quay trở lại lần nữa!” Lâm Dật có chút luyến tiếc quay đầu lại nhìn.
“Lâm lão sư thích nơi này? Có muốn ta giúp ngươi mua lại căn nhà gỗ nhỏ đó không?” Lương Thiên Hoa ghé đầu lại gần đề nghị.
“ Sách, phải ta thì sẽ mua cả tòa núi.” Lương Thiên Dục khinh thường liếc mắt nhìn gã một cái, hai người lại trừng mắt nhìn nhau, lôi quang bắn ra bốn phía.
“Không cần!” Can ngăn hai người lại chuẩn bị gây gổ với nhau, Lâm Dật thật có ý muốn đánh người. Lời này nghe tới thật khiến người ta bốc hỏa a, thật sự là quan niệm phung phí của kẻ có tiền mà.
“A a… Cứ như vậy trở về, thật không cam lòng.” Lương Thiên Dục một tay chống đỡ đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhịn không được than thở, tư thế này cùng với Lương Thiên Hoa có vài phần tương tự, thật đúng là huynh đệ.
“Xảy ra chuyện gì? Không phải nên chơi đều chơi hết rồi sao?” Lâm Dật cảm thấy kì quái.
“Nhưng sớm biết thế này ta đã mang theo một ít trái cây màu đỏ trong núi, trở về còn có thể dùng…” Y tiếc nuối nói.
“Đừng có làm bậy!” Lâm Dật mặt đỏ lên, làm bộ muốn đánh y.
Thấy Lương Thiên Hoa nghi hoặc nhìn chằm chằm bọn họ, Lâm Dật nhanh chóng lái sang chủ đề khác.
“Nhưng là… Cuối cùng vẫn không tìm được đồng hồ a…” Lâm Dật đè lên cổ tay trái trống rỗng, thất vọng nói.
“Trở về lại mua một cái là được rồi.”
“Chính là cái đầu tiên mới có ý nghĩa a… Vẫn là hy vọng có thể tìm lại nó…” Lâm Dật ủy khuất chu môi.
“Được rồi… đừng khổ sở nữa…” Lương Thiên Dục vỗ vỗ đầu hắn.
Nghe bọn họ đối thoại, Lương Thiên Hoa như có suy nghĩ gì liếc nhìn qua một cái, nhưng rất nhanh liền quay đầu đi.
Về tới nhà cũng đến đêm, Lương Thiên Dục ch.ết sống cũng phải đem Lâm Dật tha đến nhà y “thực hiện nghĩa vụ của người yêu”
“Là cái nghĩa vụ gì a?” Lâm Dật vội vàng giãy khỏi ôm ấp của Lương Thiên Dục. Uy uy, đó cũng không phải là đang nói đùa! Còn tiếp tục chơi nữa hắn sớm muộn cũng tinh tẫn nhân vong a!
“Lão sư…” Lương Thiên Dục không cam lòng mở miệng, hai mắt chớp lóe ra quang mang đáng thương, vẻ mặt như thế đặt trên khuôn mặt tuấn mĩ, vô tình khiến người ta sinh ra thương tiếc.
“Không nên, không nên!” Lâm Dật có chút chống đỡ không được mãnh liệt xua tay, a a! Hắn hẳn là nên giữ vững lập trường đi!
Giả trang đáng thương không hiệu quả, Lương Thiên Dục nhăn mặt nhăn mày hừ lạnh một tiếng, nháy mắt biến trở về bộ dạng lãnh khốc soái thiếu gia.
“Ta đây lùi một bước, lão sư giúp ta làm…” Y kéo tay Lâm Dật qua, kề sát vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Nhưng đương nhiên là… Dùng • miệng • ngươi •”
“Cái… cái gì?” Lâm Dật mở to mắt, thần tình đỏ bừng đưa tay lên che miệng, hốt hoảng lùi lại đằng sau.
“Sao lại kinh ngạc như vậy? Đây chính là “ nghĩa vụ tình lữ” nha!” Lương Thiên Dục nhún nhún vai, “Ngươi có không muốn làm cũng không được, nhưng…” Y gian trá híp mắt, vừa nói vừa từng bước tiến lại gần, ý tứ rõ ràng rằng nếu Lâm Dật không chịu làm cũng sẽ bị cứng rắn ép buộc.
“Chờ một chút! Chờ một chút!” Lâm Dật kêu lên, thiếu chút nữa đã nước mắt như mưa cầu xin tha thứ, “Ta làm! Ta làm là được!”
Ai da, cảm giác khi dễ lão sư đáng yêu thật tốt! Bất quá… chỉ cần đạt được mục đích là được rồi!
Lương Thiên Dục thoải mái ngả người trên ghế salon, hai chân mở ra, ánh mắt mị hoặc hướng Lâm Dật ngoắc ngoắc tay, chỉ một động tác này liền làm Lâm Dật tứ chi như nhũn ra buông khí giới đầu hàng.
“Quỳ xuống!” Lương Thiên Dục lãnh khốc ra lệnh, khí thế cường đại làm Lâm Dật cam nguyện quỳ gối giữa hai chân y.
“Kế tiếp ngươi có biết nên làm gì không, lão sư?” Ngữ khí không cho cự tuyệt, Lâm Dật khẩn trương kéo khóa quần Lương Thiên Dục, run rẩy lấy ra cự vật giữa hai chân y.
Đây là lần đầu tiên Lâm Dật quan sát phân thân của Lương Thiên Dục gần như vậy, nóng, to dài, màu tím hồng, còn nổi lên gân xanh, thô to đến một bàn tay còn không đủ nắm. Hắn không thể tưởng tượng cự vật to lớn thế này lại có thể ở trong cơ thể mình tàn sát bừa bãi. Ánh mắt Lâm Dật phủ một tầng sương mù, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, tim đập rộn lên, nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng cao.
“Lão sư… ngậm nó…” Lương Thiên Dục bị *** gặp nhấm thúc dục nói.
Lần này Lâm Dật không cự tuyệt, thuận theo vươn ra đầu lưỡi phấn nộn, ɭϊếʍƈ láp đầu đỉnh nhẵn mịn một chút rồi mới ʍút̼ nó vào.
Thật lớn… Thật dài…
Không có mùi hôi giống như trong tưởng tượng, phân thân Lương Thiên Dục sạch sẽ, còn tỏa ra một cỗ hơi thở nam nhân, ôn nhu thâm trầm, có lẽ mang chút ấu trĩ nghịch ngợm, Lâm Dật lưu luyến là một nam nhân như vậy a! Lương Thiên Dục phân thân như được nước ôn tuyền bao lấy, y hưởng thụ phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Lâm Dật giống như được cổ vũ càng ra sức cao thấp khuấy động, phát ra tiếng nước miếng tấm tắc.
“Lão sư… Nhanh lên… Nhanh lên…”
“A… Lão sư, miệng ngươi thật thoải mái…” Lương Thiên Dục đè lại đầu Lâm Dật, kìm lòng không đặng đung đưa thắt lưng ra vào trong miệng đối phương. Lương Thiên Dục thật sâu ngửa đầu, đem phân thân to dài chôn vào yết hầu Lâm Dật, Lâm Dật bị cắm sâu vào cổ họng phản xạ muốn ói ra, lại ở bên trong cảm nhận được khoái cảm khó hiểu, nuốt xuống toàn bộ dịch thể nóng cháy cự vật bắn ra.
A… Đó là hương vị thuộc về Lương Thiên Dục a…
Phát tiết qua một lần, Lương Thiên Dục hai mắt mông lung bịt kín một tầng dục vọng, nhìn người yêu đang ở ngay trước mặt, mê luyến nhìn hắn, không làm cũng rất đáng tiếc đi?
“Lão sư… Ta biết ngươi cũng rất muốn… Cho nên, đến đây đi!” Đối mặt nụ cười chói lọi làm người ta lóa mắt, Lâm Dật thất thần một lát, nháy mắt đã bị Lương Thiên Dục hai tay ôm lấy, ngã vào trên ghế salon.
“Cái gì? Cái, cái, cái, cái gì vậy?!” Lâm Dật há hốc mồm, hai giây sau mới kịp phản ứng.
“Lão sư, ngươi muốn chạy trốn cũng không kịp nữa rồi!” Lương Thiên Dục cười ngăn chặn hắn, lấn thân hôn lên môi Lâm Dật.
Trở mình lăn lộn, lại là một đêm xuân sắc.