Chương 31
Trong phòng khách treo đèn chùm thủy tinh, bày đặt những bình hoa cổ quý giá xa hoa, hai người không khí giằng co ngồi đối diện nhau trên ghế salon. Không gian im lặng tới nỗi chỉ nghe được tiếng con lắc đồng hồ tích tắc. Lương Thiên Dục bình thản ung dung ngồi vắt chéo chân, hớp nhẹ một ngụm cà phê, Lâm Dật thì run như cầy sấy, tâm trạng bồn chồn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Nói thực ra, tâm trạng “hy vọng y xuất hiện” và “y thật sự xuất hiện” tuyệt đối là hai việc khác nhau. Nhất là khi y chẳng những không nổi giận chửi ầm lên, ngược lại thập phần kiên nhẫn lái xe hai mươi mấy phút về nhà, sau đó còn có thể ngồi trên ghế salon cùng mình mắt to trừng mắt nhỏ… Lâm Dật thật sợ.
“Lương, Lương Thiên Dục… Van cầu ngươi đừng nóng giận… Ngươi cứ đánh ta đi!” Lâm Dật nhận sai nhắm mắt lại, liều ch.ết giơ thân tùy Lương Thiên Dục xử trí.
“Ân, ta làm sao có thể đánh lão sư được chứ?” Lương Thiên Dục nghiêng đầu, híp mắt lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn, anh anh tuấn tuấn, ngay cả tiểu Cẩu đều nhịn không được tiến lên vẫy vẫy đuôi lấy lòng.
Nhưng đối mặt với nụ cười đó, Lâm Dật lại dồn sức đánh một cái rùng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ô, hảo chói mắt!
Giận quá thành cười, bởi vậy có thể thấy được, Lương Thiên Dục lúc này thật – sự − sinh − khí.
“Ô ô ô… Thực xin lỗi… Ta biết sai rồi… Ta thật sự biết sai rồi… Ta không nên cùng Lương lão sư một mình ra ngoài… Sớm biết thế đã nghe lời ngươi… như vậy ta cũng không gặp chuyện nguy hiểm như vậy… Thực xin lỗi… Dục… Ngươi không nên tức giận được không… Ta thật sự biết sai rồi… Chuyện như vậy lần sau tuyệt đối sẽ không tái phát sinh… Chỉ cần có thể làm ngươi nguôi giận, ngươi muốn ta làm gì ta cũng làm…” Lâm Dật chắp tay hình chữ thập liên tục cầu xin.
Chén cà phê đặt trên mặt bàn đá cẩm thạch phát ra tiếng vang thanh thúy làm Lâm Dật hoảng sợ giật mình. Lương Thiên Dục liếc nhìn hắn một cái, “Thật sự cái gì cũng chịu làm?”
Lâm Dật gật đầu như giã tỏi.
“Vậy cởi quần áo ra!” Mệnh lệnh đầu tiên lập tức được phát ra.
Này, không phải chứ? Y lại muốn ngoạn trò gì đây? Nhưng là tại chính mình nói ra a… Quên đi, bất hạnh đến đâu cũng phải chịu thôi.
Lâm Dật vốn cho là cởi thì cởi, dù sao cũng đâu phải chưa từng nhìn qua, có cái gì đâu? Chính là bị ánh mắt nóng cháy của Lương Thiên Dục nhìn chòng chọc, Lâm Dật ngược lại có chút khẩn trương, một cái nút áo cũng nửa ngày chưa cởi được, hắn lo lắng cảm giác như ngón tay mình cũng sắp xoắn vào nhau.
Áo sơ mi… Áo trong… Quần dài… qυầи ɭót… Từng kiện đồ rơi trên mặt đất, da thịt trắng nõn tinh tế của Lâm Dật lộ ra trong không khí, nhẵn mịn sáng bóng như đồ sứ. Đường cong mê người lộ ra không sót chỗ nào, tính khí rũ xuống giữa hai chân, có lẽ do không thường sử dụng nên lộ ra vẻ phấn nộn không giống của một nam nhân đã hai mấy tuổi. Lương Thiên Dục không e dè đánh giá thân thể hắn, Lâm Dật nháy mắt đỏ bừng mặt, cổ hơi rụt xuống, đôi chân thon nhỏ câu nhân khép chặt lại.
“Ngươi còn đứng đó làm gì? Không phải muốn chịu phạt sao?” Lương Thiên Dục ngữ khí không để cho nghi ngờ. Lâm Dật chân trần đạp trên nền đá cẩm thạch cứng rắn lạnh băng, không khỏi đưa tới một trận rùng mình, hắn dịu ngoan quỳ gối giữa hai chân Lương Thiên Dục, y như lần trước được Lương Thiên Dục chỉ cách phun ra nuốt vào phân thân của y, giúp y khẩu giao.
“Tự mình ngồi lên!”
Nghe vậy, Lâm Dật ánh mắt hiện lên một tia kinh hoảng. Lương Thiên Dục chưa từng như vậy, y bình thường ít nhất đều giúp hắn khuếch trương rồi mới cắm vào, cũng chưa từng yêu cầu mình tự làm.
“Đừng để cho ta nói lần thứ hai, sợ đau thì tự mình khuếch trương rồi ngồi lên!” Lương Thiên Dục lạnh lùng nói, còn không có tính toán tha thứ cho Lâm Dật.
Lâm Dật có chút khó chịu mím môi, quay đầu, chần chừ mở ra hai chân, ngậm ngón tay vào miệng cho trơn ướt rồi chậm rãi cắm vào hậu đình.
“A…”
Hảo mất mặt…
Cửa huyệt mẫn cảm khép mở, đói khát đem ngón tay ngậm vào, hai gò má phiếm hồng như phát sốt, hai mắt bị *** phủ sương mờ, nhiễm lên một tầng hơi nước, thân thể *** đãng dưới cái nhìn soi mói của Lương Thiên Dục càng thêm khô nóng. Ngón tay trừu sáp trong hậu đình chẳng những không hòa dịu được chút dục vọng nào, ngược lại ở trên người từng tấc từng tấc đốt lên liệt hỏa nóng rực.
Hắn lo lắng ngồi lên đùi Lương Thiên Dục, mặt đối mặt với y tách ra hậu đình của mình, khẩn cấp ngồi lên phân thân to lớn. Động khẩu vừa đụng chạm với phân thân lửa nóng trong chốc lát, Lâm Dật mẫn cảm nhảy dựng lên, làm sao cũng không dám tái cắm vào. Lâm Dật đáng thương nhìn Lương Thiên Dục, bị người kia dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn chòng chọc, lại bất dắc dĩ thử một lần nữa, nhưng lần này phân thân mới nuốt vào một nửa liền kẹt ở bên trong.
“Dục… Dục…. Ta, ta chen vào không lọt…” Bị dục vọng dày vò, Lâm Dật thiếu chút nữa khóc nấc lên.
Lương Thiên Dục giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của hắn, bàn tay to nặng nề ấn xuống, phân thân thẳng tắp cắm vào sâu trong hậu đình Lâm Dật.
“A −−” Hậu đình hư không trong nháy mắt bị lấp đầy, khoái cảm tức tốc vọt thẳng lên não.
Thật thoải mái.
Mỗi một lần ma sát cũng làm cho khoái cảm càng thêm mãnh liệt.
Mình từ lúc nào lại trở nên *** đãng như vậy?
“A… Dục… Ta tới rồi… A…” Lâm Dật rên rỉ, lưng đong đưa nhanh hơn, nơi mập hợp của hai người phát ra tiếng nước *** mị. Nhưng vừa lúc đó, Lương Thiên Dục đột nhiên lấy ngón tay đè lại linh khẩu của Lâm Dật.
“A!” Lâm Dật khó chịu nhíu mi.
“Ta nói rồi, đây là trừng phạt!” Lương Thiên Dục bắt lấy phân thân của Lâm Dật, dùng dây nhỏ đem linh khẩu trói lại làm Lâm Dật muốn bắn cũng không thể bắn.
“Dục… Đừng… Mau buông ra…” Lâm Dật hư nhuyễn tựa trên người Lương Thiên Dục cầu xin, triều cường bị ngắt ngang rất thống khổ, dục vọng bị nghẹn lại đến phát đau lại chậm chạp không thể giải phóng.
“Ta còn chưa được thỏa mãn, sẽ không cho ngươi bắn.” Lương Thiên Dục giương lên một nụ cười ác ma, không ngừng ma sát hạ thân Lâm Dật, hắn lại vì phân thân bị trói lại mà không thể phát tiết.
“Động nhanh lên!” Lương Thiên Dục thúc giục, Lâm Dật ai oán liếc y một cái, thật lâu mới gian nan đứng dậy.
“A… Ân a. . . A… Dục… Dục…” Dục vọng bị trói buộc liền càng mãnh liệt, khoái cảm so với khi dùng xuân dược còn mạnh hơn, Lâm Dật da thịt khô nóng thấm một tầng mồ hôi, khó nhịn rên rỉ.
Qua lại trừu sáp vài cái, Lương Thiên Dục cũng nhanh bắn ra, dịch thể nóng cháy bắn lên điểm mẫn cảm làm Lâm Dật rùng mình, động khẩu càng thêm ướt át trơn trượt.
“Lão sư. . . Ngươi thật sự là *** đãng a… Kẹp đến ta nhịn không được…” Lương Thiên Dục kêu lên một tiếng đau đớn, phân thân rất nhanh lại lần nữa cứng rắn đứng lên, cuối cùng kiềm nén không được đem Lâm Dật lật người lại, hung hăng đem hung khí đâm vào dũng đạo nóng ướt.
“Dục… Để cho ta bắn… Ta muốn bắn… A… Nhịn không được… Dục…” Lâm Dật bị tr.a tấn đến hốc mắt phiếm lệ.
Nhưng Lương Thiên Dục vẫn còn đang mải hưởng thụ tiểu huyệt vì bị kích thích mà co bóp càng chặt hơn, rất nhanh lại lần nữa phát tiết. Y qua lại bắn năm sáu lần, Lâm Dật bị thao đến dục tiên dục tử, lại chậm chạp không thể bắn ra.
Lương Thiên Dục đem phân thân đã mềm xuống rút ra khỏi hậu đình Lâm Dật, chất lỏng màu trắng ngà lập tức từ trong động khẩu tràn ra, y rất tự nhiên tự đắc tao nhã ngồi trở lại ghế salon.
“Ngươi rất muốn bắn?” Lương Thiên Dục hừ cười một tiếng, ném cho hắn một cái mát xa bổng, “Cởi bỏ dây thừng đi, dùng cái này thỏa mãn chính mình.”
Lâm Dật đã mất đi khả năng tự hỏi chuyện này có hay không nhục nhã, vừa được y cho phép liền vội vàng cởi sợi dây trói buộc trên phân thân, cấp tốc cầm lấy mát xa bổng hướng vài trong hậu đình mà sáp nhập.
Triều cường rất nhanh đánh úp lại, dịch thể nồng đặc bắn thật xa, chất lỏng nhũ bạch nhớp nháp dính trên người, Lâm Dật biết bộ dáng của mình bây giờ nhất định *** đãng cực kì, tuy nhiên vẫn không thể đình chỉ một tay cầm mát xa bổng trừu sáp trong tiểu huyệt, một tay cầm lấy phân thân của mình cao thấp khuấy lộng.
Cuối cùng lại một đợt triều cường nữa đánh tới, Lâm Dật đầu óc trống rỗng ngã lên ghế salon, Lương Thiên Dục dễ dàng đem đầu lưỡi tham tiến trong miệng hắn hôn sâu, “Lão sư, ngươi biết làm sai sẽ phải chịu giáo huấn thế nào rồi chứ?”
Vẫn đang chìm trong dự vị cực khoái, Lâm Dật đến cả một tiếng cũng không nói ra được.