Chương 3
Bước vô nhà, Thiên Băng đã bắt gặp ánh mắt của Lưu Diệp, vì không muốn gây chuyện với nó nên Băng dửng dưng bước đi như không nhìn thấy nó. Nhưng Lưu Diệp sao có thể để yên cho Băng đi như vậy được, Lưu Diệp lên tiếng
-hình như tao đã xem nhẹ mày rồi, mày còn thâm hiểm hơn tao nghĩ
Lại là những lời lẽ cay độc,
-tôi như thế nào không cần bạn phán xét. Băng dửng dưng trả lời
Lưu Diệp bật cười
-ồ vậy sao, mày nghĩ Khang sẽ để ý tới mày sao, tỉnh mộng đi!! mày cũng chỉ là qua đường thôi. Nhưng tao cũng phải công nhận mày giỏi thật đấy câu dẫn con trai một cách xuất sắc, nói thật mày giống như mẹ mày vậy đó, chắc lúc trước mẹ mày cũng không biết lượng sức mình nên mới lòi ra một con hồ ly đội lốt thiên thần như mày, tao thật sự rất khâm phục
Thật quá đáng khi lôi cả mẹ Băng vào đây, Băng cũng đáp trả lại không kém
-cô không có quyền xúc phạm mẹ tôi, bà là người vĩ đại hơn ai hết không ai có thể bằng bà. Còn nữa, câu dẫn con trai sao? Thật nực cười!!! cô xem lại bản thân mình đi chẳng phải cô cũng đang tìm cách tiếp cận Khang sao, cô mới là người không biết lượng sức mình, cô nghĩ Khang không để ý tới tôi thì sẽ để ý đến cô sao cô mới là người cần tỉnh mộng. Nếu Khang để ý đến cô thì đã không đưa người con gái khác về nhà rồi vã lại lúc nãy Khang còn khen đôi mắt của tôi rất đẹp nữa, cô nghĩ xem như vậy có được gọi là để ý không nhỉ?
Thiên Băng rất tức giận vì Lưu Diệp dám nói mẹ mình như vậy nên nó mới cố tình chọc tức cô ta thôi chứ thật ra nó chẳng có ý tiếp cận Khang hay nghĩ Khang sẽ để ý đến mình.
Đúng như nó nghĩ cô ta thật sự đang tức điên. Đúng là Lưu Diệp thua nó về mọi mặt học tập, nhan sắc, ngay cả đấu khẩu cũng thua. Thấy mặt Lưu Diệp đã đỏ bừng bừng vì tức giận Nó không muốn làm Lưu Diệp điên thêm nên đã đi về phòng của mình.
Bổng một giọng quát lên
-hãy đợi đó, sẽ có ngày tao tống khứ mẹ con mày ra khỏi nhà
Thiên Băng nghe rõ từng câu từng chữ từ miệng Lưu Diệp thốt ra nhưng nó vẫn không quay mặt lại
-tôi sẽ chờ
Thiên Băng trả lời như không tức giận, không cảm xúc, nó cứ bước đi chậm rãi nhưng từng bước đi của nó trở nên nặng chịch và nước mắt bắt đầu rơi
Chiếc xe về đến nhà, Khang bước xuống xe cánh cổng tự động mở ra Khang đi vào căn biệt thự trắng, một căn biệt thự sang trọng ở trong khu này có biệt thự nhà họ Hồ là to nhất nổi bật nhất. Khang bước vô nhà thấy mẹ và Mạc Thanh đang trò truyện rất vui vẻ, vì không muốn làm phiền câu chuyện của họ nên Khang lặng lẽ đi lên phòng, đi được vài bước thì tiếng mẹ gọi lại
-con về rồi sao, con ăn gì chưa để mẹ nói đầu bếp nấu
Khang trầm giọng như mọi ngày -không cần, con không đói
-nhưng còn Tiểu Thanh nữa, con bé đợi con nãy giờ chắc là nó đói lắm rồi
Khang hơi nhíu mầy khó chịu
-con đâu có bắt Mạc Thanh chờ
Một câu trả lời vô tâm nhưng mẹ Khang giọng vẫn ôn hòa -con bé tốt bụng có ý chờ con về mà con lại nói vậy sao?
-không sao đâu bác à, Khang tính vốn đã lạnh lùng rồi, bác đừng trách Khang con không sao đâu ạ. Thanh ở đâu chen ngang vào nói đỡ
Mẹ Khang mỉm cười hiền hòa nhìn Mạc Thanh
-con biết thông cảm vậy là tốt nhưng dính với thằng Khang thật là thiệt cho con quá.
Mẹ Khang rất hài lòng về thái độ của Mạc Thanh
-con nghe chưa Khang, Tiểu Thanh tốt bụng như vậy biết thông cảm như vậy còn chỗ nào không tốt chứ, hay là trong lòng con đã có người khác rồi
Khang im lặng không phải vì không biết trả lời thế nào mà là không muốn trả lời tính Khang trước giờ là người khong muốn nói nhiều
Bà không nói gì nữa, bà nhìn đồng hồ
-thôi cũng trễ rồi, con về đi kẻo bame con lo, để bác gọi tài xế nhà bác đưa con về nhé.
-dạ con cam on ạ. Mạc Thanh lễ phép trả lời
-À, con về một mình có buồn không để bác nói Khang về chung với con cho vui nhé.
Mạc Thanh nghe vậy thì rất vui nhưng Khang hình như có vẻ khó chịu không thích lắm nên cô ta đành thôi:”không sao đâu ạ, con về một mình cũng được với lại cũng khuya rồi để Khang ở nhà mai còn phải đi học sớm ạ”
Ra cổng đã có xe đợi sẵn, Khang tiễn Mạc Thanh ra theo lời của mẹ mở cửa xe cho Thanh, Mạc Thanh định chào tạm biệt Khang nhưng cậu ta đã đi mất hút, nó có chút hơi thất vọng nhưng khong sao nó tin sẽ có ngày nó khiến Khang phải yêu nó.
Xe đi được một đoạn thì Mạc Thanh hỏi tài xế cũng chính là người lúc nãy đón Khang về
-này bác, lúc nãy bạn Khang đang ở công viên với bạn sao ạ? nó lễ phép hỏi
-ừ tiểu thư.
-người bạn đó là nam sao ạ
-không, là nữ lại còn rất xinh đẹp nữa
“rất xinh đẹp sao?” Mạc Thanh bắt đầu nghi ngờ nhưng để chắc chắn nó hỏi tiếp -vậy trên khuôn mặt có gì đặc biệt không ạ? ví dụ như đôi mắt
Tài xế hơi ngạc nhiên
-ồ đúng rồi, sao tiểu thư biết cô gái đó đúng là có đôi mắt rất đẹp, phải nói sao nhỉ? Đôi mắt thật sự rất cuốn hút, da trắng, tóc dài
Quả nhiên không ngài dự đoán của Mạc Thanh, một nụ cười nhếch nở trên đôi môi xinh đẹp đó, một nụ cười thật nham hiểm
….…………
Trong căn phòng tối chật hẹp, Thiên Băng cố phát ra những tiếng động nhỏ nhất vì nó không muốn đánh thức mẹ, nó cứ khóc, nước mắt cứ rơi làm nhòa đi khuôn mặt xinh đẹp. Nó không hiểu nó đang cố gắng, cố nhẫn nhục vì điều gì phải chăng là vì cuộc sống hạnh phúc của hai mẹ con nó. Nó liên tục đặt ra những câu hỏi mà không ai có thể trả lời cho nó, nó cứ khóc cho đến khi ngủ thiếp đi.
Sáng dậy, mắt Thiên Băng sưng húp cả lên chắc hẳn là tối qua nó đã khóc rất nhiều vì không muốn mẹ nó lo nên nó đã vội đi học từ sớm nhưng mẹ nó biết hết, mẹ nó biết con gái bà đã cố gắng như thế nào đã phải nhẫn nhục với Lưu Diệp ra sao, nhưng bà không thể nào chuyển đến nhà khác làm được bởi vì gia đình Lưu Diệp đã giúp đỡ mẹ con bà rất nhiều vì vậy bà không thể bỏ đi được như vậy rất là vô ơn. Bà chỉ biết ngày đêm cầu mong sao cho Lưu Diệp cũng tốt bụng giống bame nó thôi.
Đến trường, Phi Yến thấy đôi mắt của Băng sưng húp như vậy nên đoán chắc là tôi qua Băng đã khóc rất nhiều, Yến hỏi Băng nhưng Thiên Băng hầu như không trả lời nhưng Yến vẫn kiên trì hỏi, sâu trong lòng Yến vẫn rất muốn làm bạn với Thiên Băng.
Thấy cái cách Yến quan tâm đến mình như vậy thì Băng cũng cảm thấy trong lòng ấm hẳn lên vì ít ra trong cái trường này nó còn có người quan tâm.
Khang thấy mắt Băng sưng lên như vậy thì biết ngay là tối qua đã khóc rất nhiều nhưng liên quan gì đến cậu ta chứ? Cậu ta không quan tâm nhưng sao cứ nhìn Băng hoài, trong lòng Khang đột nhiên dâng lên cảm giác hơi khó chịu khi người con gái đó khóc nhưng cậu ta có vô vàng lý do để gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
….…………..
Tan học, ba cô gái lôi một cô gái vào nhà vệ sinh.
-có muốn cảm giác vào nhà vệ sinh ngủ đêm nay không?
Lưu Diệp giọng giễu cợt dùng tay nâng cằm Thiên Băng lên.
Thiên Băng không có vẻ sợ hãi vẫn thản nhiên nhìn cô ta như không quan tâm không nghe thấy gì, hai tay Thiên Băng bị hai cô bạn kia nắm chặt có muốn chạy cũng không được, bây giờ trong trường lại không có ai, kêu cứu cũng chẳng ai nghe được
Lưu Diệp vung tay tát mạnh vào má Băng in hẳn 5 dấu tay trên mặt, cô ta nhếch môi rồi hai cô bạn kia lập tức đẩy Thiên Băng vào nhà vệ sinh khóa chặt cửa lại rồi phủi tay đi ra về.
Lưu Diệp muốn cho Thiên Băng một bài học vì dám làm cô ta xấu hổ ngày hôm qua và hơn nữa là vì chuyện tối qua Thiên Băng dám chọc tức cô ta.
Bị đẩy vào nhà vệ sinh, trong căn phòng tôi tăm không một ánh đèn, Thiên Băng ngồi co ro người lại an phận ngồi một góc và chờ đến sáng mai thôi, ngay lúc này nó hi vọng người phát hiện ra nó sẽ là Phi Yến, ngoài Yến ra nó chẳng còn nghĩ ra ai nữa. Nhưng có lẽ giờ này Yến đã về rồi, nó nhắm mắt lại không một lời kêu ca. Nhưng tiếng nhạc rùng rợn ở đâu đó phát ra làm nó giật mình, tiếng nhạc thật gê sợ nó chắc chắn tiếng nhạc đó là từ một cuộn băng phát ra nhưng trong hoàn cảnh thế này mà nghe những âm thanh đó thì thật là kinh khủng, nó chốc rùng mình vì sợ. Nó cố nhắm mắt lại nhưng không được tiếng nhạc mỗi lúc một gê, nó khẽ mở mắt ra rồi nhìn lên trần nhà “aaaaa” trên trần nhà có….có….. một cô gái đang…..treo cổ…….. “AAAAAAAA” nó hét lên càng lúc càng to, nó muốn thoát ra khỏi chỗ này, nó cứ hét lên đến nỗi cổ họng đau rát. Thật là kinh hoàng, đây là ảo ảnh hay là thật?
Bổng từ phía cánh cửa phát ra tiếng động nhưng nó không còn tâm chí để mà lắng nghe tiếng động đó nữa, nó sợ quá sợ đến nỗi phải ngất sỉu.