Chương 12: Vườn hoa sau trường - Bản nhạc tình buồn
Tôi mệt mỏi lê từng bước chân trên mặt sàn bóng loáng. Ngày Chủ nhật gì mà... Haizzz
Mới sáng sớm mà tôi đã nhận một tin nhắn từ số lạ, mở lên thì nhắn như thế này:
" Tôi muốn gặp cô, khi nào cô thức dậy thì cứ đến vườn hoa sau trường, tôi ở đó đợi cô! Tôi có chuyện muốn nói!
Doãn An "
Cái tin báo hiệu cho một ngày không yên ổn. Dù gì thì cô ta cũng đợi thì tôi ra gặp vậy, tôi không phải loại thất nhân ác đức đâu, ra gặp cô ta chắc cũng không có gì đâu nhỉ.
Vừa đi mà lòng tôi vừa hồi hộp, cầu mong ông trời sẽ thương cho số phận mỏng manh của mình.
-------------------------
Đến nơi thì tôi thấy Doãn An đang đứng tựa người vào tường cây, khuôn mặt có chút buồn bã. Những rặn hoa dại ló ra dưới chân, sương mù dày đặc, lạnh lẽo, làm khung cảnh trở nên âm u, đáng sợ.
-Cậu gọi tôi ra đây có chuyện gì? - Tôi đứng trước mặt cô ta. Cô ta thì ngước đầu dậy nhìn tôi. Trời ơi!!! Đôi mắt cô ta, thăm quần hết rồi, cô ta khóc sao? Không đời nào! Dù gì thì chuyện đó để sau, phải biết cô ta gọi mình ra đây làm gì cái đã.
-Cô đang quen Khải Minh? - Không vòng vo tam quốc, cô ta dùng cái giọng buồn nói chuyện với tôi.
-Tôi á? - Tôi sửng sốt nhưng vừa mới xem cái tin giật gân của thần tượng của mình bị scandal vậy.
-Nói đi! Sao, đang quen sao?
-Cậu đùa đủ rồi đó, nghiêm túc chúc đi, muốn đấu thì tôi cùng cô đấu ngay hôm nay chứ đừng có nói mấy chuyện tào lao đó! - Tôi cười nhếch mép rồi xua tay, làm gì mà có chuyện đó được.
-Tôi đang rất nghiêm túc! Cô là hạng trơ trẽn, hết cái danh hiệu Hotgirl Lớp Đặc Biệt rồi bây giờ cả Khải Minh nữa, cô cũng cướp lấy, cô muốn gì đây hả. Tôi biết, tôi đã từng nói những lời không hay với cô hồi đầu năm nhưng, xin cô, đừng có cướp đi Khải Minh! Tôi xin cô. Cái gì cũng được, đừng là Khải Minh! - Cô ta quỳ trước tôi, hai dòng nước mắt lăn dài trên má cô ta, tiếng gào khóc u sầu. Tình yêu là quái gì chứ? Sao cô ta lại trở nên như thế vì nó? Từng giọt nước mắt lăn trên má rồi rơi xuống nền cỏ ẩm ướt sương đêm.
-Tôi và Khải Minh không hề có bất kì mối quan hệ nào cả! Cô đã hiểu lầm rồi! Trơ trẽn hay không thì cô đi tìm hiểu trước đi rồi hãy nói! - Tôi nói rồi bỏ đi. Mặc cho cô ta đang quỳ khóc.
-Phải! Có lẽ cô không thích Khải Minh nhưng.......Khải minh, cậu ấy lại thích cô. Tại sao chứ? Một người như tôi, cậu ấy lại từ chối còn cô, tại sao, tại sao? - Doãn An gào thét.
-Vi thần Cupid đã không chọn cho Khải Minh chọn cô, đó là có duyên nhưng không có nợ, rồi một ngày nào đó, cô sẽ tìm được người mà sẽ yêu cô suốt đời, lo cho cô!
-Nhưng khi nào chứ! Tôi chỉ yêu Khải Minh mà thôi!
-Đó là lý do tại sao cô không bao giờ tìm được tình yêu thật sự! - Tôi quay lại nhìn cô ta. - Nếu cậu ta không yêu cô thì buông đi, hãy thả lòng mình, lắng nghe người khác, cười nhiều lên và hãy biết yêu thương, một ngày nào đó, tình yêu của cô sẽ đến với cô thôi. Điều quan trọng là thời gian mà thôi!
-Cô bảo tôi buông thế nào? Cô không lẽ đã âm mưu trước đó, hai người thông đồng nhau, bỏ tôi buông Khải Minh để hai người được hạnh phúc sao? Mơ đi! Tôi, Doãn An, con này sẽ không cho mấy người có được điều đó! Nhớ lấy! Lâm Vi! Một ngày nào đó, tôi sẽ lấy đi tất cả những gì mày có được ngày hôm nay. Nợ máu phải trả bằng máu! - Doãn An gào thét lớn hơn, tiếng gào thét có lẫn tiếng khóc. Tôi quay đi, bỏ đi mất hút. Tiếng khóc than trong khung cảnh lạnh lẽo thật đáng sợ nhưng cũng thật buồn bã.
Tôi không ngờ, hôm nay lại là cái ngày như thế, gặp tôi để khóc lóc, than thở, trách oán và đòi báo thù sao? Cô ta đúng là điên vì yêu rồi.
-----------------------
Về đến phòng, Vân Du vẫn nằm ngủ, tôi cũng thay đồ rồi nhảy cẫng lên giường nằm, chợp mắt một tí để thư giãn đầu óc, bữa sáng hôm nay thế là đủ rồi. May mà tôi vẫn toàn thây về phòng, phù...
Tôi cầm chiếc điện thoại trên tay, tìm số điện thoại của Khải Minh. Tôi ấn gọi...
....
-A lô! Tớ là Lâm Vi nè!
-Ừ! Oáp....Có chuyện gì không? - Tiếng ngáp dài của cậu ta vọng qua điện thoại.
-Cậu đến vườn hoa phía sau trường đi! Doãn An đang ở đó, cậu ta đang khóc, vì cậu đó!
-Gì? Doãn An á, mà sao cậu biết!
-Lúc nãy tôi có gặp cậu ta! Đến đấy đi! - Tôi giục Minh. Nói rồi tôi cúp máy.
------------------------------------
Ở vườn hao phía sau trường....
-Tại sao cậu lại ở đây?
-Khải Minh! Tại sao cậu ở đây? - Cô gái ngước mặt lên nhìn chàng trai đang ngồi trước mặt.
-Tại sao cậu lại khóc? - Chàng trai lau hai vệt nước mắt trên má cô gái.
-Không gì đâu!
-Vì tớ sao?
-Tớ....Tớ......Tớ thích cậu Khải minh!! -Cô gái ôm chàng trai, nước mắt vẫn rơi, một bức tranh đẫm buồn. -Tớ thích cậu Khải Minh à! Làm ơn đừng bỏ rơi tớ, làm ơn!
-Tớ biết điều đó!
-Cậu biết điều đó! Tại sao cậu lại không chẩp nhận tớ mà lại là Lâm Vi chứ? Nó có gì hơn tớ hả? Nó chỉ là một con nhỏ mồ côi bẩn thỉu, nó không hề xứng với cậu Khải Minh à! Chỉ có tớ mới xứng với cậu mà thôi! Chỉ có tớ thôi!
Tiếng khóc lẫn gào thét của cô gái làm cho mọi thứ xung quanh nhuộm lên một vẻ u buồn, ảm đạm.
-Tớ xin lỗi!
-Không cần! Không cần!!!
Rồi chàng trai bế cô gái lên, đi đến phòng y tế, đợi cho cô gái thiếp đi rồi bỏ đi mất.Hai dòng nước mắt lại lăn dài trên hai gò má hốc hác cô cô gái đó.
Một chuyện tình bình thường như bao chuyện tình khác, đẫm nước mắt, một cô gái yêu một chàng trai nhưng chàng trai đó lại đem lòng yêu mến người khác. Một chuyện tình tay ba. Nó vẫn chưa kết thúc đâu!!
________________
Ở đâu đó, một khúc nhạc violon vang lên, âm điệu trầm trầm rồi bỗng nâng lên đến đoạn cao trào, một khúc tình ca buồn bã, một chút sương mù mờ ảo, hoa hồng đen phủ kín, bản tình ca cứ thế mà vang lên, thật là ảm đạm và bi thương. Nhưng có lẽ, nó chư phải là cái kết cho bản nhạc buồn này, mà là mở đầu của nó mà thôi!!!!