Chương 18
Có lẽ, bản thân Long Tiểu Vũ cũng không thể ngờ con đường thăng tiến của anh lại nhanh chóng sáng sủa đến thế. Ngay sau hôm La Bảo Xuân chính thức tiếp anh ở thư phòng biệt thự Hồ Hoàng Hạc, chánh văn phòng Vương đã gặp anh, nói chuyện nghiêm túc. Cuộc nói chuyện hôm ấy đã trở thành dấu mốc cực kỳ quan trọng trong đời Long Tiểu Vũ. Vương thừa lệnh, thông báo với anh rằng: Được Văn phòng Chủ tịch Hội đồng Quản trị hết sức tiến cử, Chủ tịch Hội đồng Quản trị đã quyết định để Long Tiểu Vũ làm thư ký riêng cho Chủ tịch. Chủ tịch Hội đồng Quản trị vốn không có thư ký riêng. Công việc thư ký từ trước đến nay đều do Vương kiêm nhiệm. Bây giờ, Vương có quá nhiều việc, không thể đảm đương mọi việc chu toàn. Sau khi Long Tiểu Vũ làm thư ký chuyên trách, việc xử lý công văn giấy tờ hàng ngày, sắp xếp lịch làm việc, giải quyết một số việc riêng tư... cho Chủ tịch Hội đồng Quản trị, đều do Long Tiểu Vũ phụ trách. Vương nói với Long Tiểu Vũ: Sở dĩ tôi tiến cử cậu, là vì thấy cậu làm việc chăm chỉ, phục tùng cấp trên. Hy vọng sau này, khi vị trí công việc thay đổi, cậu vẫn giữ được phẩm chất đáng quý của mình. Đương nhiên, còn vì cậu là người có tri thức, sử dụng thành thạo máy vi tính, ngoại hình dễ nhìn, võ vẽ cũng khá. Để cậu đi với Chủ tịch, coi như làm kiêm cả vệ sĩ.
Kể từ đó, Long Tiểu Vũ trở thành thư ký riêng đầu tiên của La Bảo Xuân. Điều này cũng có nghĩa là anh một bước lên trời, thoắt cái trở thành nhân vật được chú ý nhất trong công ty chế dược Bảo Xuân. Lương tháng của anh cũng tăng từ tám trăm tệ lên một nghìn tệ. Đương nhiên, chút tiền tăng ít ỏi ấy chẳng thấm vào đâu so với tầm quan trọng của công việc. Nhưng quan trọng hơn, anh đã được chuyển vào làm việc ở văn phòng của La Bảo Xuân ở công ty - căn phòng ngày thường vốn gần như bị bỏ không. Còn được thường xuyên đi ô tô của La Bảo Xuân từ nội thành ra biệt thự hồ Hoàng Hạc và ngược lại, để mang công văn, giấy tờ của công ty cho La Bảo Xuân, rồi lại mang chỉ thị của ông ta về công ty. Anh thường xuyên tham gia các hội nghị quan trọng trong nội bộ công ty do La Bảo Xuân đích thân triệu tập. Thành phần tham dự toàn cỡ Giám đốc, Phó Giám đốc nhà máy, kế toán trưởng, trưởng phòng tổ chức nhân sự. Cánh Giám đốc, Phó Giám đốc, kế toán trưởng, trưởng phòng tổ chức nhân sự đều rất thân mật với anh. Còn những cỡ như trưởng phòng ở công ty và phụ trách phân xưởng ở nhà máy, mỗi khi trông thấy anh, vẻ mặt và lời nói của họ còn thân mật hơn nhiều. Trong sự thân mật, có chút gì đấy xun xoe, nể sợ, làm Long Tiểu Vũ mãi vẫn không quen. Anh không ngờ, mới hai mươi hai tuổi đầu đã được người ta kính trọng, nể vì như thế. Đến nỗi, anh cảm thấy vừa sướng, vừa sợ, mỗi khi cánh trưởng phòng và phụ trách phân xưởng chủ động chào hỏi, bắt chuyện. Từ sáng đến tối, anh như kẻ mơ mộng trên gió trên mây, không tìm lấy được một cảm giác chân thực.
Anh còn thường xuyên tháp tùng La Bảo Xuân tham dự các buổi tiệc tùng, chiêu đãi. Complê cà vạt. Sơn hào hải vị. Khi La Bảo Xuân trình bày với quan chức ngân hàng về kế hoạch mở rộng, nâng cấp nhà máy, Long Tiểu Vũ đứng cạnh bàn ăn, phụ trách việc trình diễn bản thiết kế nhà máy sau khi mở rộng, cùng bản vẽ quy hoạch viễn cảnh vài năm tới sau khi nhà máy chế dược được nâng cấp. Càng tham gia các hoạt động thượng tầng của công ty, càng hiểu thêm tình hình, anh càng hăng say với sự nghiệp mà mình đã dấn thân, càng ý thức được trách nhiệm của người làm chủ. Càng có cảm giác quy thuộc với công ty, với sản phẩm thuốc uống Bảo Xuân, với ông chủ của sản phẩm thuốc uống Bảo Xuân là La Bảo Xuân. Mỗi cái nhíu mày, mỗi sợi tóc bạc li ti của La Bảo Xuân đều làm anh lo lắng. Mỗi giọng cười sảng khoái của ông đều làm anh có cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào, mát mẻ, ướt đẫm từ đỉnh đầu xuống tận gót chân. Anh cảm thấy, cuộc đời mình, thậm chí, mọi hỷ nộ ai lạc của anh trong mỗi ngày, đều đã hòa thành một khối với sự nghiệp của công ty Bảo Xuân. Lúc Hàn Đinh từ Thiệu Hưng trở về Bình Lĩnh và gặp Long Tiểu Vũ nói chuyện, anh ta cũng đã nói ra những lời như thế. Rằng, khi ấy, anh ta cảm tưởng La Bảo Xuân như là bố đẻ mình.
Hàn Đinh hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác này của Long Tiểu Vũ. Long Tiểu Vũ vất vả từ bé, bố mẹ mất sớm, không người thân thích. Cái ơn cất nhắc, nâng đỡ của La Bảo Xuân rất dễ để Long Tiểu Vũ nảy sinh tâm nguyện báo đáp và trung thành. Đương nhiên, cảm giác quy thuộc của anh ta còn xuất phát từ một nhân tố quan trọng khác. Đó là, anh ta đã phải lòng La Tinh Tinh - con gái rượu của La Bảo Xuân.
Dù rằng, giữa Long Tiểu Vũ và La Tinh Tinh đã có một giai đoạn tiếp xúc bí mật và tình bạn vững chắc, nhưng hai người chưa từng nói đến chữ “yêu”. Thậm chí, đến ngay cả một chút thăm dò, bóng gió, ám chỉ, cũng chưa có. Với Long Tiểu Vũ, sự khác biệt quá lớn về hoàn cảnh xuất thân của hai người khiến tình yêu ấy trở nên xa xôi, và cũng khiến cho ý nghĩ về tình yêu trở nên ngu muội. Anh luôn coi sự thân mật của La Tinh Tinh với anh là sự nhõng nhẽo của cô em gái với người anh trai. Được làm anh trai của La Tinh Tinh, với Long Tiểu Vũ, đã là hạnh phúc lớn lao. Bản thân anh cũng cố gắng chăm sóc La Tinh Tinh chu đáo, từng li từng tí, như một người anh với người em gái. Cam tâm tình nguyện làm hộ nàng mọi việc, cho dù, đó đôi khi là những việc vặt vãnh. Nhường nhịn, không lời phàn nàn, trách móc mỗi khi nàng nổi nóng. Để nàng mặc sức làm những điều nàng thích, thoải mái thể hiện một cách chân thực nhất bản chất con người nàng. Anh biết, La Tinh Tinh thích có một người anh trai như anh, để người đó vừa có thể bảo vệ nàng, vừa có thể chiều chuộng nàng, răm rắp nghe theo lời sai khiến của nàng, để làm nàng vui, để nàng không bao giờ biết đến cô đơn. Anh nhận ra, La Tinh Tinh thích được như thế thật sự. Biết được giá trị của mình với nàng, anh cảm thấy đặc biệt phấn khích, đặc biệt thỏa mãn. Cảm giác thỏa mãn ấy khiến cuộc sống của anh khi đó đặc biệt vui vẻ, có ý nghĩa. Nhưng, kể cả như thế, anh cũng không dám mơ tưởng hão huyền về một ngày nào đó, giữa anh và nàng, cuối cùng sẽ nảy sinh tình yêu, một tình yêu chân thành, kết thúc có hậu. Hơn nữa, anh rất tỉnh táo biết rằng, bố La Tinh Tinh có thể đặc cách trọng dụng anh, bồi dưỡng anh, nhưng không thể tha thứ việc anh có ý nghĩ muốn chiếm đoạt cô con gái rượu độc nhất của ông. Một khi La Bảo Xuân biết anh có ý nghĩ ấy, Long Tiểu Vũ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, anh sẽ bị ông trừng phạt như thế nào: Anh sẽ bị đẩy xuống bùn đen, thậm chí, bị tống cổ khỏi công ty Bảo Xuân, trở lại với hè phố Bình Lĩnh, trở về với đám lao động ngoại tỉnh dài cổ đợi việc ở chợ lao động. Lúc đầu, anh không hề ý thức được rằng, nếu một khi La Tinh Tinh thật sự không thể rời xa anh được, anh sẽ phải tự thoát ra như thế nào. Nếu một khi anh không thể thoát ra được, sẽ lại có biết bao nhiêu điều phiền phức. Hồi ấy, anh chẳng sức đâu mà nghĩ ngợi xa xôi đến thế. Chỉ mải hưởng thụ cảm giác La Tinh Tinh dựa dẫm vào anh. Việc nàng không thể rời xa anh, chỉ làm cho anh cảm thấy xúc động và tự hào mà thôi. Thậm chí, anh không phát hiện ra rằng, kỳ thực, La Tinh Tinh từ lâu đã không thể rời xa anh. Nàng thường xuyên gọi điện thoại, giục anh sau khi làm xong, về ngay nhà nàng, dạy nàng học vi tính và nấu nướng cho nàng. Nàng nói, em nghiện ăn món do anh nấu mất rồi. Nàng thường xuyên lao tâm khổ tứ, vắt óc nghĩ ra những lý do nghe có vẻ hợp lý để anh đến. Có lúc, đã rất muộn, tầm chín, mười giờ tối. Chợt nàng nhớ đến anh. Nhớ không chịu nổi. Liền gọi điện cho anh. Nàng phịa ra một vài lý do. Chẳng hạn như, nàng ngửi thấy trong nhà có mùi gas, hay như, có người cứ đi đi lại lại ngoài cổng nhà nàng, khiến nàng sợ, không ngủ được. Ngay lập tức, Long Tiểu Vũ cuống cuồng chạy đến. Anh ở khu văn phòng của công ty, cách nhà nàng không xa là mấy. Đi xe đạp, chỉ mất độ mươi phút. Lúc đến nhà La Tinh Tinh, Long Tiểu Vũ không biết ngờ nghệch thật, hay ngờ nghệch giả, khịt mũi ngửi một lượt khắp phòng, rồi hỏi nàng: Làm gì có mùi gas? Anh có ngửi thấy đâu. Hay như, ngoài cổng làm gì có ai, chắc em nghe nhầm, hả? Sau đấy, anh ngồi lại, tán gẫu hoặc lên mạng cùng nàng, mãi cho đến khi nàng ngủ gà ngủ gật, mới chịu ra về. Có những lúc, quả do quá muộn thật, hoặc thời tiết xấu, La Tinh Tinh không để anh đi xe đạp đến. Những lúc ấy, nàng nói chuyện một chút với anh qua điện thoại, hoặc bảo anh đến văn phòng, dùng máy tính cơ quan chát với nàng trên mạng. Khi đó, các bạn trong cùng một phòng chát trên mạng đều nhìn thấy “Long hành thiên hạ” và “Tự thủy kiêu dương” đồng thời xuất hiện. Hai người lời tiếp lời, không ngưng nghỉ, không để cho người khác có cơ hội chen vào một câu!
Cách thể hiện của La Tinh Tinh như thế, không phải yêu, thì là gì? Nhưng, nàng là con gái, ngại thổ lộ trước. Với lại, nàng chưa từng yêu ai. Trong cảm giác của La Tinh Tinh, yêu là một thứ gì đó mới lạ mà nàng chưa từng trải nghiệm. Mới lạ đến mức khiến nàng bối rối. Thực sự không biết nên tiến sâu từng bước như thế nào, và nên tiếp tục từng bước như thế nào.
Cảm giác mới lạ ấy của nàng, và sự phấn khích do cảm giác mới lạ ấy mà có, chỉ có duy nhất người bạn thân nhất của nàng là Trình Dao biết. Bởi La Tinh Tinh thường không thể kiềm chế được, buột miệng kể về Long Tiểu Vũ trước mặt Trình Dao, rằng món ăn do Long Tiểu Vũ nấu mới khó nuốt làm sao, rằng Long Tiểu Vũ chỉ có độc nhất một chiếc áo sơ mi, và chiếc áo ấy cũng đã bật chỉ, rằng mỗi khi Long Tiểu Vũ cười là trán nhăn hết cả lại, xấu không tả nổi; rằng Long Tiểu Vũ nói tiếng phổ thông bị ngọng, có vài chữ phát âm nghe buồn cười ch.ết đi được... Nói nhiều đến mức Trình Dao phải hoài nghi: “Em yêu Long Tiểu Vũ à?” Sự suy đoán của Trình Dao làm La Tinh Tinh giật mình. Sau khoảnh khắc im lặng, phản ứng đầu tiên của nàng là phủ nhận: “Chị nói nhăng quậy gì đấy? Ai thèm yêu anh ta?” “Em còn chối!” Trình Dao hơn La Tinh Tinh bốn tuổi. Rõ ràng, cô ta đã trải qua một hoặc vài mối tình, nên có kinh nghiệm. Nhìn La Tinh Tinh mặt mũi đỏ bừng, ra chiều tức tối, Trình Dao liền mỉm cười, đầy ẩn ý: “Thôi được. Ai yêu Long Tiểu Vũ, kẻ đó là chó con!” La Tinh Tinh liền vơ lấy gối, đập vào cô ta: “Chị là chó con. Chị là chó con. Chị là chó con bị ghẻ...” Hai người công kích lẫn nhau, lấp ɭϊếʍƈ đề tài đang nói dở.
Long Tiểu Vũ cũng như La Tinh Tinh, đều rơi vào thời kỳ thầm yêu trộm nhớ. Thầm yêu là chất xúc tác dễ làm người ta thể hiện ưu điểm và sức quyến rũ của mình nhất. Bởi vậy, cảm giác của hai người về nhau đều rất hoàn mỹ. Trong con mắt của La Tinh Tinh, điểm hấp dẫn nhất ở Long Tiểu Vũ là gì? Đó chính là khoảng cách giữa anh và nàng. Trong đám bạn học, trong số đồng nghiệp ở công ty người mẫu, và cả trên đường phố Bình Lĩnh, La Tinh Tinh chưa bao giờ gặp một chàng trai nào như Long Tiểu Vũ.
Nếu như với La Tinh Tinh, yêu thầm là sự mơ mộng và trông đợi, thì với Long Tiểu Vũ, nó lại là kết quả. Chỉ cần La Tinh Tinh vẫn cần anh, vẫn để cho anh nấu nướng, dạy vi tính và chơi cùng nàng, vẫn coi anh là bạn, thì như thế cũng đã là quá đủ! Bởi vậy, tình yêu thầm kín của Long Tiểu Vũ vừa đầy ắp tinh thần hy sinh, vừa ngập tràn khoái cảm của sự “được”. Hy sinh và “được” đều là một kiểu kết, khiến người ta không còn mong muốn gì hơn. Không những thế, nó còn khiến người ta có được cảm nhận về sự thành công và oanh liệt. Thêm vào đó, là sự lãng mạn. Mỗi phút ở nhà La Tinh Tinh, anh đều cảm thấy thật tuyệt vời, lãng mạn. Kể cả khi anh lụi cụi làm cơm một mình trong bếp, nghe tiếng nhạc phát ra từ trên tivi và giọng nàng hát theo vọng xuống từ phòng khách.
Long Tiểu Vũ không ngờ rằng, thời kỳ thầm yêu lãng mạn ấy đã đột ngột kết thúc một cách chóng vánh vào một đêm đầy mưa và gió. Vẫn biết rằng, tình trạng này sớm muộn cũng sẽ có ngày kết thúc, nhưng không ngờ, nó lại diễn ra nhanh đến thế. Do La Bảo Xuân và chánh văn phòng Vương tháp tùng một khách hàng đi Bắc Kinh, nên hôm ấy, Long Tiểu Vũ xong việc sớm hơn thường ngày. Đến nhà La Tinh Tinh xong, anh lại đi chợ mua rau, cá, chuẩn bị cho nàng một bữa tối thịnh soạn. Lúc đang nấu cơm, thì trời mưa. Mãi đến khi nấu xong, ăn xong, trời vẫn chưa tạnh. La Tinh Tinh chợt bảo, thèm ăn kem quá. Long Tiểu Vũ bảo, để anh đi mua. La Tinh Tinh nhìn sắc trời bên ngoài, rồi nghe ngóng tiếng sấm, bảo: Thôi, em không ăn nữa. Nhưng chỉ chưa đầy mươi phút sau, nàng lại bảo, thèm kem quá. Long Tiểu Vũ mỉm cười, cầm ô, rồi không đợi La Tinh Tinh ngăn cản, anh chạy vụt vào trong mưa. Mười lăm phút sau, La Tinh Tinh đã có kem để ăn, món kem vị sữa chua mà nàng thích nhất. Nàng ngồi trên giường, ăn liền một lúc hai que, miệng môi tê vì lạnh. Nhưng thấy Long Tiểu Vũ đang mình trần hong chiếc áo bị ướt, nàng lại thấy nóng ran trong tim. Nàng hỏi: “Tiểu Vũ, anh lạnh không?”. Long Tiểu Vũ đáp: “Hơi hơi”. Nàng nói: “Anh lại đây, em ủ ấm cho”. Long Tiểu Vũ bước tới, dịu dàng: “Em lấy gì để ủ cho anh?” La Tinh Tinh bất ngờ lấy que kem đang ăn dở dính vào ngực Long Tiểu Vũ: “Lấy cái này!”. Bị bất ngờ, Long Tiểu Vũ “ối cha” một tiếng vì lạnh. La Tinh Tinh cười phá lên, rồi trốn vào sâu trong giường. Long Tiểu Vũ lao đến như một con báo, ấn chặt nàng xuống. Có lẽ, bởi anh chưa từng có động tác nào mạnh mẽ như thế trước La Tinh Tinh, nên nàng kêu thất thanh vì sợ. Long Tiểu Vũ khi ấy mới nhận ra, mình đã có phần quá đà. Cánh tay đang giữ La Tinh Tinh vội buông ra đầy hoảng hốt. Nhìn La Tinh Tinh đang nằm ở dưới, anh ngơ ngác, lóng ngóng. Nhưng La Tinh Tinh không hề giận, mà trái lại, còn bất ngờ vòng hai cánh tay thon nhỏ quàng lấy cơ thể anh, ôm anh vào lòng.
Khi ấy, thần kinh Long Tiểu Vũ hoàn toàn tê liệt, toàn thân tê dại như bị điện giật. Bộ ngực mềm, cánh tay nhỏ nhắn, làn da mát lạnh trơn láng, cặp môi mỏng tang vểnh lên, tất cả hợp thành một liều thuốc độc cực mạnh, làm Long Tiểu Vũ bất động. Nhưng ý thức của anh vẫn tỉnh táo, vẫn biết sợ. Sự sợ hãi về tâm lý có thể khống chế, nhưng sự hưng phấn về sinh lý lại khó có thể che đậy... Thực ra, La Tinh Tinh cũng vậy. Tay nàng vừa chạm vào sống lưng săn chắc của Long Tiểu Vũ, sự xấu hổ, ngượng ngập trong lòng nàng đã ngay lập tức vỡ vụn. Sự e ấp, tự ái vốn có của người con gái đều tất tật tiêu tan. Nàng thật sự muốn nói với anh rằng: “Em yêu anh!” Nhưng lời nàng nói ra miệng lại là một câu khác, một câu rất đỗi bình thường, bình thường đến mức Long Tiểu Vũ không biết phải trả lời thế nào. Nàng nói: “Anh hết lạnh chưa...”
Long Tiểu Vũ không trả lời. Anh đương nhiên không còn lạnh. Anh bị thiêu cháy bởi khát vọng yêu đang sôi sục, trở thành một con thú non hăng máu. Anh bất chấp hết. Bất chấp tất tật mọi lo lắng xa xôi. Anh mới hai mươi hai tuổi. Hừng hực sức sống. Anh không thể nào kháng cự sự dịu dàng, âu yếm của cô gái trước mắt anh. Không thể nào kháng cự cơ thể ngọc ngà không một khiếm khuyết của nàng. Bao nhiêu lý trí và nơm nớp trong anh đều tan biến trong vòng tay dịu dàng, hơi thở ấm áp và nụ hôn ướt át của nàng. Sau này, bị Hàn Đinh gặng hỏi, La Tinh Tinh đã phải nói thật cảm giác của nàng về nụ hôn đầu đời. Nàng bảo, nàng không ngờ, môi con trai lại mềm mại đến thế. Lúc ấy, nàng như tan chảy trong nụ hôn của Long Tiểu Vũ. Sự tuyệt diệu của nụ hôn đã khiến hai người được nếm trải cảm giác hòa quyện thành một.
Chuyện ấy, với La Tinh Tinh, thật sự là lần đầu tiên. Sau khi chủ động giang tay ôm Long Tiểu Vũ, nàng không biết sau đó phải làm thế nào. Nàng những tưởng rằng, trận mưa hôn cuồng nhiệt sẽ là cao trào của buổi tối hôm ấy. Thực sự, nàng chưa chuẩn bị sẵn sàng về tâm lý để đón nhận những động tác của Long Tiểu Vũ tiếp diễn một cách không thể kiểm soát. Nàng có phần bối rối khi anh lần mở khuy áo nàng. Có một chiếc khuy cài chặt. Long Tiểu Vũ loay hoay mãi mới mở được. Nàng ngây người, không giúp anh. Nàng có phần sợ. Tai nghe thấy cả tiếng tim đập thình thịch. Nhưng nàng không ngăn chặn. Nàng giống như một tên tù binh, để mặc anh cởi bỏ quần áo nàng. Nàng cũng không biết phải ngăn chặn anh như thế nào. Lý trí duy nhất còn sót lại ở nàng là niềm tin: Long Tiểu Vũ sẽ không làm tổn thương nàng. Nhưng ngay sau đó, cơn đau dữ dội bất ngờ ập đến, cơ hồ làm nàng mất đi niềm tin vững chắc ấy. Nàng kêu lên một cách vô thức. Tiếng kêu của nàng làm Long Tiểu Vũ cứng đờ, bất động. Nhưng nàng vừa thôi kêu, anh lại dấn tới. Lúc này, nàng bắt đầu đẩy anh ra ngoài, và bật khóc.
Cuối cùng, anh cũng thoát ra khỏi cơ thể nàng. Khoảnh khắc thoát ra ấy làm bẩn ga giường của La Tinh Tinh. Vết bẩn và máu trên ga giường càng làm cho La Tinh Tinh khóc rống lên. Sau này, nàng kể với Hàn Đinh rằng, khi ấy, nàng tưởng đã bị thương ở đâu đó, sắp ốm nặng đến nơi. Nhưng thực ra, sau đấy, chẳng có gì xảy ra cả. Sự đau đớn và sợ hãi của La Tinh Tinh làm Long Tiểu Vũ phát hoảng. Anh run rẩy như đứa trẻ mắc lỗi. Nhưng anh chỉ đặt tay lên tấm lưng đang rung lên vì thổn thức của nàng. Một câu an ủi cũng không có. Khóc lóc một hồi, mệt, và La Tinh Tinh không còn cảm thấy đau nữa. Trong cơ thể chỉ còn lại cảm giác bỏng rát âm ỉ, nhưng không nghiêm trọng. Nàng dần bình tĩnh trở lại. Lúc này, Long Tiểu Vũ mới ôm nàng, vuốt ve an ủi nàng đầy hối lỗi. Mặc dù, nàng vẫn hơi sợ, vẫn còn chút đau, nhưng sự gần gũi cơ thể khiến nàng cảm thấy rất thoải mái. Sự thoải mái ấy, ngay lập tức, lấy lại tình yêu và sự tin cậy của nàng với người con trai lỗ mãng vừa mới làm đau nàng. Không những thế, tình yêu và sự tin cậy ấy khác với khi nãy. Nó đã có sự vượt bậc về chất và có nội dung mới. Điều đầu tiên La Tinh Tinh ý thức được là, trinh tiết của mình đã trao cho người đàn ông này. Cảm giác ấy, không biết là tức giận hay phấn khích, hối hận hay hoan hỉ, mông lung hay thực tế. Bản thân nàng cũng không thể nói rõ ra điều đó.
Sau khi trấn tĩnh lại, câu đầu tiên nàng nói với Long Tiểu Vũ là:
- Anh có thích không?
Long Tiểu Vũ ngượng nghịu gật đầu, không nói.
Câu thứ hai nàng hỏi anh là:
- Anh đã... như thế này... với ai chưa?
Ánh mắt Long Tiểu Vũ lẩn tránh. Đồng nghĩa với thú nhận.
La Tinh Tinh muốn khóc. Cảm giác như mình đã bị lừa. Nhưng nàng không khóc. Nàng hỏi:
- Anh đã như thế với ai?
Long Tiểu Vũ buông nàng ra, đắp chăn cho nàng, rồi mặc quần áo, nói nhỏ:
- Anh không.
La Tinh Tinh hỏi:
- Em biết ai rồi. Là cái cô đi cùng anh hôm bị em đâm xe, đúng không?
Long Tiểu Vũ vẫn muốn chối:
- Đâu có.
- Thế sao anh thạo chuyện này thế?
- Chuyện này thì có gì mà thạo với không thạo.
La Tinh Tinh dừng lại, nhìn Long Tiểu Vũ lặng lẽ cài khuy áo. Chợt nàng hỏi:
- Anh và cô ấy quen nhau bao lâu rồi?
- Với ai? - Long Tiểu Vũ ngoái đầu nhìn nàng.
- Thì cô gái ấy. Cô ta tên là Tứ Bình, đúng không?
Long Tiểu Vũ nhìn lảng đi chỗ khác, tiếp tục cài khuy áo, vừa cài vừa lắc đầu:
- Em đừng suy đoán lung tung như thế.
La Tinh Tinh cũng không nhìn Long Tiểu Vũ. Nàng thò một tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Long Tiểu Vũ, nói nhỏ:
- Anh chưa từng có bạn gái thật sao?
Cơ thể Long Tiểu Vũ dường như cứng đờ, đến mức không thể ngoái đầu lại. Anh rướn cổ, nói:
- Anh chưa mà.
- Trước đây, anh bảo cái cô Tứ Bình gì đó là bạn gái anh. Sao bây giờ anh không nhận?
Long Tiểu Vũ cúi đầu im lặng. Mãi sau, anh mới ngoảnh đầu lại, thong thả:
- Thật ra, hôm ấy, không phải em đâm vào bọn anh, mà là bọn anh cố tình ngã xuống. Bọn anh đã cố tình.
La Tinh Tinh không ngờ anh lại nói ra chuyện ấy. Nàng ngạc nhiên:
- Vì sao?
- Bởi vì, khi ấy, anh vừa chân ướt chân ráo tới Bình Lĩnh, không có tiền. Tứ Bình là người đồng hương với anh. Hồi đó, cô ấy cũng không có việc làm. Còn cả Đại Hùng, người đã đi cùng anh đến nhà em để lấy tiền. Anh ta là thủ lĩnh của đám Thiệu Hưng bọn anh. Anh ta bảo anh và Tứ Bình đợi ở bên đường. Hễ thấy xe ô tô đi tới thì giả vờ bị xe tông ngã. Sau đó, vòi lái xe ít tiền. Một trăm cũng được. Hai trăm cũng xong. Hôm ấy, thấy chiếc xe em lái thuộc hạng đắt tiền. Em lại là con gái. Nên Đại Hùng bảo bọn anh, nếu đụng phải xe con loại sang, thì đòi hai vạn tệ. Cuối cùng, rút xuống còn một hai nghìn tệ là được.
La Tinh Tinh sửng sốt:
- Các anh... làm thế thì bằng cố ý lừa đảo à? Anh... sao anh có thể làm như vậy? Anh chẳng phải là sinh viên đại học sao?
Long Tiểu Vũ ngượng đỏ mặt:
- Anh... Lúc ấy, tiền anh mang từ nhà đi đã tiêu hết sạch. Đến tiền ăn cũng bí.
La Tinh Tinh ngạc nhiên, hỏi:
- Vậy, tại sao về sau, anh lại không cầm tiền?
Long Tiểu Vũ:
- Anh cũng không biết. - Ngừng một lát, anh nói tiếp: - Đến nhà em, sau đó lại gặp em ở siêu thị, anh cảm thấy em là người rất tốt. Anh thấy hành động của anh thật vô liêm sỉ.
La Tinh Tinh mỉm cười. Xong, nàng nói:
- Em lại thấy, anh bây giờ mới là vô liêm sỉ. Anh không muốn số tiền đó, là vì muốn thả con săn sắt bắt con cá rô, đúng không? Từ lâu, em đã nhận ra, anh cũng chẳng tốt bụng gì.
Long Tiểu Vũ không cười. Điều này hơi ngoài dự đoán của La Tinh Tinh. Anh không những không cười, mà còn thở dài, trĩu nặng:
- Anh nào dám? Bố em tốt với anh như thế. Bác nhận anh vào làm, cho anh cơ hội tốt như thế. Ngày nào, anh cũng thầm cảm kích bác. Ngày nào, anh cũng tự nhủ, phải trân trọng công việc bây giờ. Kể từ sau khi anh bỏ học, chưa bao giờ anh nghĩ rằng, mình sẽ tìm được một công việc tốt như thế. Sao anh lại dám có ý nghĩ nào khác với em? Ngày nào đến đây với em, anh cũng sợ. Sợ lắm. Sợ lỡ gặp bố em ở đây, thì anh coi như xong đời.
- Vậy tại sao, anh vẫn đến?
Long Tiểu Vũ dường như không biết phải giải thích thế nào. Anh ngừng giây lát, rồi nói hai chữ gọn lỏn:
- Anh muốn.
- Tại sao anh muốn?
- Anh không biết. - Long Tiểu Vũ cúi đầu trả lời. Nhưng ngay sau đấy, anh lại ngẩng đầu lên, nhìn La Tinh Tinh trân trối: - Anh rất nhớ em.
La Tinh Tinh vui mở cở trong bụng. Nhưng, khóe môi vừa mở ra, đã lại khép lại. Nàng quay lại câu hỏi khi nãy:
- Anh vẫn chưa trả lời em câu hỏi khi nãy. Anh có yêu cô gái kia không?
Long Tiểu Vũ ngoái đầu nhìn nàng, có vẻ như do dự. Lát sau, mới miễn cưỡng trả lời:
- Không.
- Vậy, cô ta có yêu anh không?
Long Tiểu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn chưa tạnh. Anh nói:
- Bây giờ, anh và cô ấy không có quan hệ gì cả.
Giọng La Tinh Tinh chợt dịu lại:
- Vậy, anh có yêu em không?
Long Tiểu Vũ quay mặt lại với nàng. Bốn mắt nhìn nhau. Mấp máy một lúc, câu nói này mới khó nhọc bật ra khỏi miệng anh:
- Yêu! Đêm nào, anh cũng... yêu em... trong mơ.
- Thế còn ban ngày. Ban ngày thì anh không yêu à?
- Ban ngày ư? Mơ giữa ban ngày, sợ không hiện thực lắm.
- Chỉ vì sợ bố em?
Long Tiểu Vũ im lặng, đồng nghĩa với thừa nhận.
- Anh có thể giấu bố em mà.
Long Tiểu Vũ lắc đầu:
- Tinh Tinh, em có cảm thấy anh xứng với em không? Em hãy nói thật lòng, anh xứng không? Em có thể tìm một người hơn anh gấp trăm lần, có thể tìm một người có địa vị, có tiền, giống như bố em...
- Anh thật quá đáng! - La Tinh Tinh lấy chân đá Long Tiểu Vũ qua tấm chăn: - Anh muốn em tìm một ông già à?
- Không phải thế. Thanh niên bây giờ cũng có người giàu, thành công trong sự nghiệp...
- Giống như cái tay “Thiếu niên hiệp khách” chứ gì? - La Tinh Tinh lại đá anh một cái: - Anh thật quá đáng!
Long Tiểu Vũ ngồi ở mép giường, bất động. Mặc cho nàng đá. Cảm giác nàng đá anh thật tuyệt. Anh bảo:
- Em đừng lo. Bố thương em thế. Bố sẽ tìm cho em một người chồng tốt nhất. Điều kiện tốt như em, em lo gì.
La Tinh Tinh ngồi dậy, đấm vào vai Long Tiểu Vũ một cái rõ đau:
- Ai thèm lo! Có anh lo thì có. Nếu không, sao hôm nay, anh lại thế!
Long Tiểu Vũ thấy La Tinh Tinh mặt mũi đỏ bừng, không rõ nàng tức thật hay giả vờ. Trong lúc hoảng hốt, anh buột miệng nói bừa:
- Tại em ôm anh trước đấy chứ.
La Tinh Tinh lập tức phản kích:
- Em ôm anh là vì sợ anh lạnh. Sao anh lại quay sang trách em!
Long Tiểu Vũ cũng trả miếng:
- Thì anh... Anh cũng sợ em lạnh.
- “Sợ em lạnh”, sao lại cởi quần áo con người ta ra? Thế mà lại bảo là “Sợ em lạnh”... Ngày mai, em đi bệnh viện. Nếu em bị anh làm cho bị thương, sinh bệnh, thì anh cứ liệu hồn đấy!
Nói xong, La Tinh Tinh xoay người nằm xuống, lưng quay về phía Long Tiểu Vũ, không nói không rằng. Long Tiểu Vũ vã mồ hôi hột. Nếu ngày mai, La Tinh Tinh đi bệnh viện kiểm tr.a sức khỏe thật, sau đó, chuyện vỡ lở, rồi... bố nàng cũng biết... Đến thằng ngu cũng có thể tưởng tượng ra sóng gió sẽ nổi lên như thế nào. Nếu La Bảo Xuân lo cho thể diện của con gái, ông ta sẽ ém nhẹm chuyện này, sau đó đuổi anh ra khỏi công ty. Còn nếu một khi ông ta tức đến phát khùng, thì ông ta chấp tất. Chưa biết chừng, ông ta còn báo công an, kiện anh tội cưỡng bức con gái ông... Thực ra, Long Tiểu Vũ từ lâu cũng đã nghĩ đến chuyện này. Anh quỳ sau lưng La Tinh Tinh, cúi người xuống, lấy tay vuốt ve bờ vai mỏng của nàng. Anh nói như tuyên thệ:
- Hôm nay anh đã sai. Em muốn xử lý anh thế nào, anh cũng cam tâm tình nguyện. Anh cam tâm tình nguyện hết.
Khi nói câu ấy, tâm trạng và thái độ của anh là nhất quán. Nếu sự việc quả thật diễn biến đến mức xấu nhất như anh tưởng tượng, anh tin, mình sẵn sàng gánh vác mọi thứ vì La Tinh Tinh, bao gồm cả ngồi tù!
La Tinh Tinh vẫn không quay lại, nhưng giọng nói của nàng lập tức thay đổi, thậm chí, rất nghiêm túc:
- Anh cam tâm tình nguyện? Được. Vậy em muốn anh làm cho em một việc. Anh đồng ý không?
Long Tiểu Vũ hỏi:
- Việc gì?
La Tinh Tinh ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt anh:
- Em muốn, anh hãy vì em, mơ một giấc mơ ban ngày tuyệt vời nhất! Anh có làm được không, hả?