Chương 62: Phút giây ôn nhu

Giang Thiên mới vừa bước vào liền thấy Lam Thanh tay cầm hộp y tế đưa cho nhân viên .Lam Thanh xoay người ,thấy Giang Thiên ,nó nhăn mặt lại gần :
- Hồi nãy anh bị sao vậy ?Tự dưng tức giận !
- Kệ tôi !- Giang Thiên ngoảnh mặt đi chỗ khác ,không thèm nhìn nó .Không phải nó đang lo cho Gia Ngạo sao ?Hỏi làm gì !


- Anh không phải bị ấm đầu chứ ?Dạo này thấy anh lạ lắm đó !Tính tình thấy đổi thất thường như con gái ấy !
- Ai là con gái ?- Giang Thiên tức giận nhìn nó .
- Tôi chỉ là nói như ,không phải là !- Lam Thanh sửa lại .
- Mặc xác tôi !Cô tránh chỗ khác !- Giang Thiên lớn giọng quát .


- Ơ hay ,mắc mớ gì tôi phải tránh .Đường rộng thênh thang anh thích thì đi sao bắt tôi phải tránh đi !
- Hừ !Cô là đồ đáng ghét !- Giang Thiên hừ một tiếng lách một bên đi nhanh .


- Tên này bệnh càng ngày càng nặng !- Lam Thanh nhìn theo bóng lưng cậu .- Thôi bỏ đi !Hồi nãy anh Gia Ngạo nhờ mình làm cái gì vậy nhỉ ?Nói chuyện với tên kia một hồi quên khoáy mất !
Bất chợt Lam Thanh nhanh chóng bị cuộc nói chuyện của một cặp bạn gái thu hút .
- Này ,cậu biết không ?Nghe nói ở núi Ngự Long hang rồng đó !


- Lại mấy truyền thuyết vớ vẩn chứ gì !
- Thật đó !Nghe nói vào ban đêm núi đó phát sáng nữa ,nhiều người đã đến và thuật lại đó !
- Không đùa chứ ?
- Không đùa đâu !Tớ cũng muốn đi lắm ,mà lại sợ tối !
- Sợ tối thì liên quan gì ở đây ?


- Vì đi vào buổi tối mới thấy được nó !Người tìm thấy được hang động đó sẽ may mắn cả đời ,muốn gì được nấy !Ai .Thật đáng mơ ước mà.
- Hey .Hey .Vậy cứ tiếp tục mơ đi !Tớ chẳng trông cậy vào nó là sự thật .


available on google playdownload on app store


Hai cô nàng không biết cuộc trò chuyện của mình đã kích thích trái tim bé nhỏ của một cô gái khác .Mà cô gái này lại tin những điều kì bí .


- May mắn cả đời ,muốn gì được nấy ...vậy có nghĩa là ...- Trước mắt Lam Thanh truyện tranh bay phấp phới ,nhân vật anime như hiện trước mắt rất mê người .Quăng ngay việc nhớ lại Gia Ngạo nhờ gì ,trong đầu cô gái lúc này chỉ nhớ đến hang động vừa nãy .Lam Thanh chạy như bay ra ngoài .- Hang động rồng !Ta tới đây !


Giang Thiên quấn kín người trong chăn mắng Lam Thanh .Trông cậu chẳng khác gì đứa trẻ lớn tuổi giận dỗi .
- Giang Thiên !Nguy rồi !- Kiến Hàm chạy vội vào ,lôi người trong chăn ra .
- Nguy cái gì ?Tớ đang bực đây !
- Lam Thanh biến mất rồi !
- Cái gì ?


- Lâu không thấy Lam Thanh trở lại ,Khả Vi đi tìm thì có nhân viên nói thấy Lam Thanh chạy ra ngoài ,bọn tớ tìm xung quanh không thấy ,có người nói nghe cô ấy hét lên cái gì đó hang rồng và...Cậu đi đâu vậy ?
- Kiến Hàm chưa kịp nói xong thì Giang Thiên đã chạy đi mất .


Giang Thiên vừa chạy vừa mắng người nào đó ngu ngốc cả trăm lần .Hang rồng vốn chỉ là truyền thuyết chưa có ai thực sự tìm ra nó ,thậm chí những lời đồn đại kia chỉ là bốc phét ,ai mà lại đi tin cơ chứ !


- Lam Thanh !Lam Thanh !- Giang Thiên cẩn thận bước đi trong núi ,ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại không giúp cậu nhìn trước được nguy hiểm .
Ngoài cậu tiến vào rừng ,thì nhóm còn lại cũng nháo nhào tìm .


Trong khi đó Lam Thanh liều lĩnh tiến sâu hơn ,gạt đi những cành cây vướng víu ,Lam Thanh giương mắt nhìn ra xa .Hang rồng ở đâu !Nãy giờ nó có thấy cái hang nào đâu !Chẳng lẽ bị lừa ?Lam Thanh chợt nghe âm thanh sột soạt ,Lam Thanh quay đầu nhìn ra phía sau ,một màn đêm đen đặc bao phủ .Lam Thanh ôm lấy người bước tiếp ,âm thanh sột soạt cũng xuất hiện theo bước chân nó ,nhưng khi nó dừng lại thì biến mất .Cứ như vậy hai ba lần xem xét ,Lam Thanh vờ quay đầu nhìn một hồi sau đó vờ quay lại ,ngay khi âm thanh sột soạt vừa xuất hiện nó lập tức quay lại ,một vật nâu nâu ,lông xù lao đến ,Lam Thanh chới với ngã ra sau ,chân chẳng mấy đáp trúng chỗ đất lún ...


Giang Thiên vừa đi vừa gạch dấu lên cây ,cô gái kia rốt cuộc đã đi tới đâu rồi .
- Áaaa !
Đó là giọng Lam Thanh .Đã xảy ra chuyện gì rồi sao ?Giang Thiên vội vàng lần theo tiếng hét .
- Trời tối quá rồi !Chúng ta không nên đi quá sâu !Về trước rồi chờ sáng hẳn tìm tiếp !- Gia Ngạo nói .


- Sao mà anh tỉnh bơ vậy ?Lam Thanh mất tích đó !- Thiên Vũ bất mãn nói .Trong khi anh cậu lo lắng đi tìm thì tên này lại sợ .


- Nhóc đó có thả vào rừng cũng không ch.ết được .Hơn nữa nếu giờ tiến sâu hơn ,người phải lo sẽ tăng thêm Tốt nhất vẫn nên quay về .Giang Thiên cũng đã chạy đi tìm ,chẳng lẽ lại không tin vào cậu ta ?


- Gia Ngạo nói đúng !Chúng ta trở về trước ,tớ sẽ nhờ quản lí trợ giúp ,chắc sẽ có chút manh mối ,hay cách tìm tốt hơn !- Minh Nhạc đồng tình nói .


Cả người cứ tiếp tục trượt xuống dưới .Lam Thanh cố tìm cách hãm lại nhưng không được .Bỗng mốt bàn tay chụp lấy tay nó .Lam Thanh ngẩng đầu lên thì vô cùng ngạc nhiên .
- Sao anh lại ở đây ?


- Cậu hỏi này tôi hỏi cô mới đúng !- Giang Thiên nghiếng răng nói ,một tay giữ tay nó ,một tay nắm chặt vào cành cây gần đó .- Còn không mau leo lên !
Giang Thiên cố gắng kéo nó lên ,chân cố dán chặt xuống nền đất trơn tuột .


- Chờ chút !- Lam Thanh giữ chặt tay cậu ,cố leo lên .Nhưng xuống thì dễ lên thì khó ,sườn dốc lại trơn ,không có gì để bám lấy ngoài cây cỏ .Chân vừa đưa lên ,người vừa hướng tới trước thì trượt một cái ,cả người lại lần nữa ngả ra sau còn kéo theo Giang Thiên .


Giang Thiên vội bao lấy nó ,hai người lăn dọc từ trên xuống ,may mắn bên dưới là cỏ dày nên chỉ xay xát chút .Nhưng không thể leo lên .
- Ui ...- Giang Thiên bật ra tiếng kêu nhỏ .
- À ...anh không sao chứ ?- Lam Thanh vừa mở mắt đã vội hỏi ,tay vỗ vỗ mặt cậu .


- Có sao đây !Cô có thù oán gì với tôi hay sao mà tát hoài vậy ?- Giang Thiên cau mày nói .
- Lo anh bất tỉnh thôi !
- Đứng lên được không ?- Giang Thiên cố ngồi vực dậy ,quan sát nó một hồi thấy không có vết thương nặng mới an tâm đỡ nó đứng dậy .
- Xin lỗi !Khiến anh liên lụy rồi !- Lam Thanh nhỏ giọng nói .


- Giờ mới biết sao ?Ai đời lại đi tin vào cái truyền thuyết đó chứ ?- Giang Thiên gõ đầu nó một cái .
- Truyền thuyết dựa trên thực tế mà !- Lam Thanh biện minh .
- Còn nói nữa !
tí tách ...tí tách ...
Một cơn mưa xuân đêm kéo đến .
- Mưa rồi ?


- Mau kiếm chỗ nào núp ,phải chờ đến sáng mới ra khỏi đây được !Đi mau thôi !- Giang Thiên kéo tay nó .
Nhưng quanh đây ,ngoài bụi cây rậm rạp không có đến một chỗ trú được .
- Giang Thiên !Đằng kia có ánh sáng !- Lam Thanh vỗ tay cậu ,chỉ vào một bụi cây .


Khi hai người lại gần ,vạch bụi cây ra ,một hang động sáng lấp lánh xuất hiện .
- Hang động rồng !Chắc chắn là nó !Tôi nói đúng mà !- Lam Thanh nhảy cẫng lên vui sướng .
- Rồi !Rồi !Vào thôi !- Không ngờ là có tồn tại thật ,cậu cũng không tin được .Một hang động phát sáng .


Nhìn rõ bên trong ,cả hai mới phát hiện có một đàn đom đóm bao bám trên vách hàng ,đặc biệt hơn ,luồng ánh sáng ấy lại tạo thành một hình thù giống con rồng .


- Wa .Thì ra đây là lí do nó được gọi là hang động rồng !A phải rồi !- Lam Thanh chắp tay lẩm bẩm .Sau đó tươi cười rạng rỡ .- Hi vọng sẽ được .


Sự xuất hiện của hai người bị đàn đom đóm phát giác ,chúng bay toáng loạn một hồi rồi tụ lại một chỗ .Giang Thiên kéo Lam Thanh ngồi vào một chỗ trống .Ngoài kìa ,tiếng mưa rơi rộn rã .
Lam Thanh lập tức rời tay Giang Thiên hứng thú bắt đom đóm một chập ,chụp được vài con đến khoe với cậu .


.- Nè ,nè .Tôi bắt được nè !Nhìn nó sáng trong vui thật .
- Lần đầu mới thấy à ?
- Không phải ,ở chỗ nội cũng có nhưng không có ánh sáng đẹp như thế này .Cảm giác rất tuyệt ,giờ mới biết cảm giác của Kaien và Momona * lúc đó !
* nhân vật trong anime lady jewelpet .


Không hiểu nhìn Lam Thanh cười ngây ngô ,ánh mắt tỏa sáng lấp lánh ,Giang Thiên lại cảm thấy bình yên .Và như thế ,cậu cũng bất giác nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt .Trong đầu lại nổi lên ý nghĩ nếu như thế này mãi thật tốt .Ngay sau đó ,Giang Thiên muốn đập đầu một cái .Cậu nghĩ tào lao vậy trời .


- Ắt xì !- Lam Thanh đưa tay quẹt mũi ,đom đóm bắt được cũng bay đi mất .
- Bị cảm rồi sao ?Lại đây !- Giang Thiên kéo Lam Thanh lại gần mình ,đặt tay lên trán nó .- Hơi nóng .Cơ thể sao mà dễ bắt lạnh vậy ?
- Tôi đâu biết ,chắc tại hôm về nội bệnh sẵn rồi cho nên giờ phát lại .- Lam Thanh khịt khịt mũi .


- Lang thang đi chơi đêm chứ gì !
- Tết ở đó vui nhất là buổi tối mà ,đương nhiên không thể bỏ lỡ được !
Giang Thiên không thể cởi áo phủ lên người nó được vì chính cậu cũng chỉ đang mặc một chiếc áo sơ mi .Ắt xì .Từng tiếng liên tục phát ra .Giang Thiên bất đắc dĩ ôm lấy nó .


- Anh làm gì vậy ?- Lam Thanh trợn mắt muốn giãy ra thì Giang Thiên cố định nó lại .Giọng nói đe dọa .
- Tốt nhất là ngồi yên đi !Không thì biết tay tôi !
- Bá đạo !- Lam Thanh lầm bầm .Nhưng mà người Giang Thiên ấm thật rất dễ chịu .


Tiếng mưa ngoài kia như một khúc nhạc ru ngủ ,có chỗ ấm áp ,Lam Thanh lập tức lim dim mà ngủ .
Thấy người trong lòng không cục cựa nữa ,Giang Thiên ngẩng đầu xuống ,Lam Thanh đã nhắm chặt mắt ,hơi thở đều đều lăn ra ngủ .


- Thật là ...khi ngủ đáng yêu hơn lúc tỉnh nhiều !Lúc tỉnh khiến người khác thấy đáng ghét !
Giang Thiên nhỏ giọng nói ,tay tự nhiên vỗ nhẹ lưng Lam Thanh .Ánh mắt trở nên ôn nhu lúc nào không hay .Người nào đó xoay một cái ,úp hết mặt vào người Giang Thiên nhẹ than một câu .- Ấm quá !- Lại phì phò vài tiếng .


Như cảm nhận được hơi thở nó phả vào người ,mặt Giang Thiên hơi đỏ lên ,tay trở nên lúng túng không biết làm thế nào .Sau đó lại dằn xuống sự bối rối ,tay nghịch tóc mái ,hơi ngẩng đầu lên .Mình sao vậy nè !Có phải là thích đâu ...Giang Thiên giật mình ,thích ,cậu lại nhìn xuống người trong lòng ,cậu thích...Lam Thanh .Không thể nào !Trong lòng gào thét lên .Nhưng đâu đó lại vang lên lời nói của Kiến Hàm .“...cậu đối với Lam Thanh rất đặc biệt...“.Giang Thiên không ngừng lẩm nhẩm trong miệng :


- Mình lại đi thích đồ ngốc này sao ?Không thể nào ?Sao ...sao...tiêu chuẩn của mình ... có vấn đề dữ vậy !
********************************
Chap tiếp theo : Giang Thiên sẽ hành động ra sao khi nhận ra tình cảm của mình ?
Ai đó cho nhận xét đi !Nghĩ cho Giang Thiên phát hiện chậm hơn nhưng một hồi...có ai thấy có vấn đề gì hông ?






Truyện liên quan