Chương 23
Chap 23 : Bắt đầu một kết thúc
Có phải tất cả đã kết thúc phải không sunny ? Thật nực cười vì anh nhận ra một điều rằng mình chưa bao giờ xứng đáng với tình cảm của em, cái tình yêu của anh có phải là một thứ rẻ tiền và không thực tế không ? Vậy, em có yêu anh không…
Ừ anh là một thằng đàn ông yếu đuối, em sẽ thất vọng lắm nếu nhìn thấy anh lúc này đúng không ? Anh sẽ không khiến em phải lo lắng cho anh thêm nữa…
25.12.2009
Đã hơn nữa năm rồi nhỉ, hơn nữa năm tibu xa cái lớp học này. Có lẽ tibu trốn tránh lớp học, trốn tránh mọi thứ có liên quan đến hình ảnh của sunny, tibu sợ.. sợ không thể kìm nén cái cảm xúc nhớ sunny một cách da diết, rồi tibu cũng sẽ bật khóc vì quá nhớ đến sunny thôi.
Sau một đêm mưa bão, mọi thứ trở nên xơ xác biết bao nhiêu. Trên đường tới lớp hàng ngàn lá thông và các cành cây nằm la liệt, đâu đó lại có một vài cây thông nhỏ bị gãy.
Sáng nay trời trong xanh một cách kì lạ, nắng ấm bắt đầu lan tỏa ra khắp mọi nơi, từ những ngóc ngách nhỏ, dưới những tán cây lạnh lẽo và xơ xác, và tận trong trái tim của tibu. Có lẽ tibu đã tìm được lối đi cho chính bản thân mình, cũng là cái nụ cười trong khung hình… Ừ thì sau cơn mưa trời lại sáng!
Cửa lớp đây rồi, cái nới mà tibu đã ở bên cạnh sunny suốt cả thời gian mỗi khi lên lớp.
Híttttttttt hààààà…….
Tibu thở một hơi thật dài, không khí sao trong lành quá.Tibu mỉm cười, tibu cười một cách gượng gạo và đầy đau đớn
“ Mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi sao, và đây là sự thật? Đã đến lúc mình phải chấp nhận nó…” tibu thầm nghĩ.
- Tibu !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!. Nhân la lớn
- Khỏe không mày? Lâu rồi mới gặp mày. Tibu đáp trả
- Ừ, cũng hơn cả tuần rồi, lần nào qua nhà mày, mày cũng im lặng chẳng nói gì, mở miệng nói thì tao chẳng hiểu gì? Dạo này còn chơi không?
- Tao bỏ rồi Nhân, chán cuộc sống đó lắm rồi. Tibu mỉm cười
- Làm điếu thuốc tibu.
- Ừ
Khà khà, cả hai cười một cách sảng khoái. Chẳng ai hiểu, chỉ có hai người bọn họ tự hiểu, có lẽ Nhân hiểu rằng tibu đã trở lại, trở lại từ một thế giới mà chưa bao giờ thuộc về tibu.
- Tibu !!!!!!!!!!! Tiếng các bạn trong lớp, nhóm của sunny và các nhóm khác la lên khi thấy tibu
- Tibu sao lâu quá mới lên lớp vậy? Bữa giờ làm gì mà không đi học? Dung lên tiếng ( Dung là bạn trong nhóm của sunny, và cũng khá thân )
- Ừ, tibu bận một số chuyện, giờ mới đi học lại
- Tibu, sao dạo này tibu nhìn gầy quá vậy, có bị bệnh gì không? Sao nhìn tibu khác quá? Cả quãng thời gian dài vừa qua tibu làm gì mà Linh gọi không bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời? Linh lên tiếng mặc dù thừa hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Mọi người ai cũng ngạc nhiên là một điều không khó hiểu, nói sao nhỉ? Hai đôi mắt tibu thâm đen vì những đêm thức trắng và không ngủ, dường như tibu chẳng bao giờ có một giấc ngủ ngon.
Hơn nữa năm mà tibu bị sút đến 11 kg, người không ra người, ma không ra ma. Tiều tụy và hốc hác như một thằng nghiện. Tuy nhiên có một điều không thay đổi mà dường như chỉ có Linh và Nhân nhận ra, cái ánh mắt của tibu vẫn ngạo mạn, sáng và cương trực như ngày nào chỉ có điều thỉnh thoảng lại có nết đượm buồn trong đó.
- Cám ơn mọi người, tibu không sao, chẳng có chuyện gì đâu, tại tibu lười ăn nên vậy thôi nè. Thôi mọi người học đi, sắp vô lớp rồi
Trong một thoáng, Linh và Nhân chợt nhìn nhau cười, có lẽ họ vui mừng lắm vì tibu đã trở lại.
Rồi tibu và Nhân ra trước lang can của lớp nói chuyện
- Chúc mừng mày nhe tibu, biết mày có quà gì không?
- Gì đó mày? Quà gì? Yêu thầm tao hả ? Khà khà
- Còn hơn thế nữa, mày được kỉ niệm 12 môn học lại. Nhắm nổi không?...
- Hà hà, hơi bất ngờ một chút thôi. Chỉ có điều không biết qua nổi không nữa Nhân ơi. Thật sự bây giờ để nhớ một chuyện gì đó cũng quá khó khăn với tao rồi, những chuyện vừa xảy ra ngay mới hôm qua tao cũng không thể nhớ một cách rõ ràng.
Làm sao tao học được đây? Thậm chí, những đứa trong lớp bây giờ tao còn không thể nhớ được tên của tụi nó. Tao vô dụng thật rồi!
- Sao mày nói vậy hả tibu, điều gì đã vực mày dậy? Đã kéo mày ra khỏi cái thế giới đó?
- Ừ, chỉ là một nụ cười…
- Vậy tại sao mày không làm được, chuyện khó khắn nhất là tỉnh dậy sao cơn ác mộng kéo dài đó, mày đã làm được, vậy còn có thứ có thể ngăn cản mày sao?
- Tao cũng chẳng biết nữa, thôi tới đâu tính tới đó. Cuộc sống đưa thì mình đẩy thôi, miễn sao mày đừng yêu tao là được. Khà khà
- Đm mày điên quá rồi tibu ơi. Khà khà
Trong lòng tibu bây giờ thật sự cảm thấy sợ, tibu sợ rằng mình không thể vượt qua khó khăn này, không thể khắc phục những gì do mình tự gây ra. Học bây giờ là một điều quá khó. Đâu rồi con người đầy tự tin và thông minh?.. hay tất cả đã biến mất từ lâu
Tibu thầm nghĩ “ Cách duy nhất để bắt đầu mọi thứ là mình phải tìm cách sử dụng cái bộ óc đã quá đát này. Phải làm sao đây.. phải làm sao đây…
- Tibu!!!!!
Tibu giật mình vì có ai đó gọi mình
- Sao lâu quá không lên lớp hả em?
- Chị là ?..
Nhân nhắc nhỏ tibu
- Điên hả mày, bà Liên, cô giáo chủ nhiệm chứ ai.
- Dạ… dạ em khỏe thưa cô
- Em nợ nhiều môn lắm rồi, tình hình như thế này là em không ra trường được đâu nhe
- Dạ, em biết rồi cô. Em sẽ cố gắng!
….
Tik tok … đã 1h sáng, tibu không ngủ được. Trong đầu cứ mải mê suy nghĩ về mọi chuyện, và về tương lai của mình. Làm sao mình có thể tiếp tục việc học được. Phá hủy một cuộc sống thì dễ nhưng xây dựng lại nó thật là khó. Rồi nếu lỡ có một ngày gặp lại, sunny sẽ nhìn mình bằng con mắt như thế nào?
Nhìn những tia sáng le lói, chiếu qua khung cửa sổ. Mang lại ánh sáng cho căn phòng, dù rằng ánh sáng nhỏ và yếu ớt lắm nhưng làm cả không gian sáng hẳn lên. Rồi một ý tưởng táo bạo chợt lóe lên trong đầu tibu.
“ Ừ, có lẽ mình đã tìm ra được một phương pháp để nhớ rồi”
“Bộ não bây giờ của mình như là một căn phòng tối không một chút ánh sáng, chỉ cần một tia sáng nhỏ thôi cũng sẽ thay đổi tất cả. Hãy bắt đầu từ những thứ đơn giản, những thứ gần ánh sáng nơi cửa sổ nhất, rồi nó sẽ chiếu sáng cho cả căn phòng. Trong đầu mình giờ như một mê cung không ánh sáng.
Giờ mình không còn gì để mất nữa, vậy hãy đặt hết hy vọng vào đây. Phương pháp sẽ là như thế này
Cửa vào cái mê cung trong bộ não bây giờ sẽ là cái tên sunny, thứ sẽ mang lại ánh sáng mạnh mẽ và ấm áp nhất. Sau cửa vào sẽ là nhiều nhánh đường được chia ra, mỗi nhánh có một đặc điểm riêng. Ví dụ như nhánh bạn bè, nơi mà anh và em cùng học đó sunny. Đó sẽ là nơi anh sắp xếp kí ức về em, tên và các bạn trong lớp. Ngoài ra còn có những nhánh khác như học hành ( được chia nhỏ ra gồm các môn học, các kĩ năng trong việc học v.v..) , kế hoạch trong tương lai ( định ra trong tương lai là phải làm gì, đang làm gì và sẽ làm được gì) v..v…
( Xin lỗi vì các bạn có lẽ sẽ khó hiểu và tưởng mình điên khùng, nhưng nếu bạn nào từng đọc nhiều sách thì sẽ biết được rằng phương pháp trên khá giống với phương pháp nhớ mê cung nhưng khác ở chỗ các nhánh được phân chia rõ ràng. Có một cuốn sách nói về các phương pháp nhớ nhưng chỉ có tiếng anh, nếu mình nhớ không lầm thì hình như là How to Memorize Anything của tác giả James thì phải.)
Những ngày đầu tiên có vẻ thật khó khăn với tibu, nhưng mọi chuyện rồi đâu cũng vào đó, chậm nhưng mà chắc, tibu đã phải mất cả tháng để làm quen với nó. Rồi tibu tự đặt tên cho cách nhớ của mình, một cái tên kì lạ. “Phương pháp nhớ của phù thủy”
Cũng nhờ nó mà những kí ức của tibu được lưu giữ đến tận ngày nay, không sai sót một chi tiết nào, tất cả về sunny tibu đều nhớ rõ ràng, khi mà trước đó, tibu thậm chí không thể nhớ đến những chuyện đã xảy ra dù chỉ mới ngày hôm qua. Phải mất hàng ngày hàng tháng, để tibu lang thang khắp cái đất Đà Lạt và chắp nối các sự kiện, các chuyện đã xảy ra, những kỉ niệm về sunny vào cái trí nhớ của mình.
Một tháng sau kể từ ngày đầu tiên trở lại lớp học, tibu trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Con người trước đó của tibu đã quay lại.
- Thằng Thắng kia, tui bảo ông mua coca mà sao lại mua pepsi. Tiếng Phương la lớn
( theo tình hình hiện giờ của lớp thì đây là hoa khôi còn sót lại kể từ khi sunny đi, khá dể thương nhưng đáng ghét vì cái bản tính tiểu thư và coi thường người khác)
Rồi nhỏ Phương đá Thắng một cái. Tibu thừa hiểu rằng Thắng có cảm tình với Phương. Cái cách mà Phương đối xử với Thắng khiến tibu khó chịu vô cùng. Có một loại con gái tibu cực kì ghét, xinh đẹp và tỏ ra coi thường người khác.
Tibu bước lại gần đến chỗ Thắng ngồi
- Mày không thấy nhục hả Thắng, để loại người như vậy lợi dụng và không coi mình ra gì mà chịu được hả?
- Có chứ tibu, nhưng tao thích nó. Tao cũng mệt lắm rồi, chắc tao bỏ cuộc thôi
- Mày bỏ cuộc là sự lựa chọn sáng suốt, một ngày gần nhất tao sẽ khiến mày cảm thấy vui vì con Phương sẽ phải chịu đựng cảm giác của mày lúc này đây. Tin tao đi
Thắng chỉ nhìn tibu một cách khó hiểu vì không biết tibu đang nói cái gì nữa
Rồi tibu khẽ mỉm cười, một nụ cười bí ấn và đầy mưu mô quỷ quyệt khi tibu nhìn Phương…