Chương 11

Kỳ Thù không muốn sư tôn đi theo là vì nghĩ đến thân thể hắn còn chưa khôi phục, không thể quá mức mệt nhọc. Huống chi đây vốn là nhiệm vụ của cậu, sao có thể để sư tôn đi theo vất vả.
Nhưng chẳng hiểu sao sau khi cậu nói câu này, sư tôn lại có vẻ rất không vui.


Thực ra lần này sư tôn xuất quan xong tính tình có vẻ rất khó đoán, rất nhiều lúc Kỳ Thù không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
“……Nếu không muốn thì quay về đi.” Nhìn thấy dáng vẻ lơ đễnh của Kỳ Thù, Lục Thừa Viễn không nhịn được nữa, “Ngươi có nghe ta nói không thế hả?”


Kỳ Thù định thần lại: "Nghe chứ…...vừa rồi ngươi đang nói gì vậy?"
“……”


Có lẽ là do hai người đã quen đánh nhau từ nhỏ đến lớn nên Lục Thừa Viễn thật sự rất khó nhịn nổi ý muốn đánh với cậu một trận. Hắn đè lại vỏ kiếm, cố nén không rút kiếm ra rồi mới cắn răng nói: “Ta nói, hôm qua lúc ta giao thủ với yêu vật kia đã thả truy tung phấn lên người nó.”


“Ờ ờ, nghe rồi, thế truy tung phấn chỉ hướng nào?”
“Nhưng mùi truy tung phấn tới đây liền tiêu tán!” Lục Thừa Viễn bực bội nói, “Quả nhiên ngươi không hề nghe!”
Giờ hai người đang đứng trên đường cái, với giọng nói này của Lục Thừa Viễn, rất nhiều người đều quay ra nhìn.


Kỳ Thù im lặng một lát rồi giương mắt nhìn về nơi xa: “Đi tiếp về phía trước chính là núi Vụ Ảnh, nhìn dáng vẻ yêu vật kia chắc quả thực đang tránh ở đó, nữ thi hôm qua ta gặp chắc là bá tánh bị bắt đi của thành Lăng Dương.”


available on google playdownload on app store


Lục Thừa Viễn: “…… Ngươi đổi chủ đề lộ liễu quá đấy.”
Kỳ Thù làm bộ không nghe thấy: “Cho nên chúng ta cứ vào núi tìm đi.”


Lục Thừa Viễn hít sâu một hơi, quyết định không so đo với cậu: “Nhưng tối hôm qua ngươi vào núi chẳng phải không phát hiện được gì, ngược lại còn lâm vào ảo cảnh sao? Giờ tùy tiện vào núi, chỉ sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ.”
Kỳ Thù: “Ờ đúng.”
Hai người đều trầm mặc.


Ngay từ sáng sớm đã có không ít thôn dân đến họp chợ, rất sôi động. Kỳ Thù và Lục Thừa Viễn đều thuộc dạng ưa nhìn, khi dừng trên phố, họ đã thu hút sự chú ý của nhiều thôn nữ.


Kỳ Thù đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: "Ngươi vừa nói, theo như điều tr.a của quan phủ, tên yêu vật kia chỉ bắt những cô gái trẻ đẹp, chưa chồng mà thôi, đúng không?"


“Đúng vậy, khẩu vị bắt bẻ thật. Giờ dân thành Lăng Dương đều hoảng sợ, đặc biệt là nhà nào có con gái, tất cả đều đóng cửa không ra ngoài, sợ bị theo dõi.” Lục Thừa Viễn ôm kiếm, thở dài, “Nhưng cho dù như vậy cũng không thể hoàn toàn yên tâm. Mấy nữ tử bị bắt hôm qua chính là mất tích ngay trong khuê phòng của mình.”


Kỳ Thù nghiêm túc gật đầu: "Vậy chúng ta không thể chậm trễ nữa, phải ra tay trước."
“Ngươi có cách rồi à?”
"Ngươi đi cùng ta."
Một lát sau, trong phòng ngủ khách điếm, Kỳ Thù giũ bao bố trong tay ra một bàn son phấn, lăng la váy áo.


Lục Thừa Viễn không thể tin được: "Ngươi lấy hết tiền của ta chỉ để mua những thứ này?"
“Những thứ ta mua đều là đồ tốt nhất trấn, ngươi yên tâm.”
“Ta yên tâm cái rắm.” Lục Thừa Viễn chất vấn, “Ngươi mua mấy thứ này làm gì?”


Kỳ Thù lựa từng món son phấn trên bàn: “Nếu chúng ta đã không thể vào núi, cũng không thể ngồi chờ ch.ết, thế thì phải tìm cách dẫn yêu vật đó ra, đến lúc đó sư huynh đệ chúng ta liên thủ tóm hắn.”


“Ngươi sẽ không muốn dùng những thứ này để thu mua nữ tử vô tội thay ngươi làm mồi nhử chứ?” Lục Thừa Viễn lời lẽ chính đáng, “Kỳ Thù, sao ngươi có thể khinh thường tính mạng của bá tánh như vậy?!”
Kỳ Thù dừng lại, nhìn Lục Thừa Viễn với vẻ bất lực.


Cậu cố tình ra vẻ do dự một chút rồi khó xử nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta không thể hy sinh tính mệnh của bá tánh được, nhưng chúng ta rất cần một con mồi, vậy làm sao bây giờ?"
"Dù sao cũng không được dùng bá tánh làm mồi!"
“Thế dùng ngươi nhé.”
“Ta thì ta…..ơ?”


Kỳ Thù thò lại gần, cười hì hì nói: “Lão nhị, ta thấy ngươi dung mạo tuấn tú, trời sinh có đôi mắt đa tình, chỉ cần thêm một chút son phấn, khẳng định có thể lừa được yêu vật.”
Cạch một tiếng.
Lục Thừa Viễn rốt cuộc cũng nhịn không được rút kiếm.


Trong phòng vang lên một trận binh bang ồn ào, Kỳ Thù vừa bảo vệ đống son phấn khó khăn lắm mới mua được vừa tránh trái tránh phải: “Biện pháp này của ta có gì sai hả, ngươi bày trận đã không bắt được nó, chúng ta lại không thể vào núi, giờ không dẫn nó ra thì bắt kiểu gì?”


"Đừng quên, ba nữ tử vừa bị bắt đi tối hôm qua còn chưa rõ sống ch.ết, chẳng lẽ ngươi không nên tự mình giải cứu sao?"


“Hơn nữa ngươi đã cam đoan với quan phủ là mình sẽ tự tru sát yêu tà, nếu không thành, không chỉ có ngươi mất mặt, cha mẹ ngươi cũng sẽ mất mặt, còn cả Côn Luân kiếm phái chúng ta nữa, tất cả đều sẽ vì ngươi mà danh dự đi tong, chuyện này ngươi tính sao hả?”


Lục Thừa Viễn bị cậu nói đến mức mặt đỏ tai hồng, cắn răng: “Thế sao ngươi không đi mà giả?”
Kỳ Thù: "Ta không đẹp mắt như ngươi."
Lục Thừa Viễn dừng lại.


Vẻ ngoài của hắn đích xác không tồi, nếu không đã không thể xếp thứ hai trong bảng xếp hạng “Tình nhân trong tu chân giới”. Đương nhiên, đứng thứ nhất vẫn là cái tên hỗn đản trước mặt này.


Từ nhỏ đến lớn, phương diện nào Lục Thừa Viễn cũng ở sau Kỳ Thù, giờ lại nghe Kỳ Thù chính miệng thừa nhận mình đẹp trai hơn, trong lòng không khỏi mừng thầm.


Kỳ Thù nhân cơ hội tiếp tục khuyên: “Ngươi nghĩ mà xem, nếu việc này mà thành thì chính là công lao của một mình ngươi, chẳng phải là khôi phục lại được danh dự đã mất tối qua sao? Vụ này quả là trăm lợi mà không hại, cớ sao lại không suy xét?”


Vẻ mặt Lục Thừa Viễn hơi buông lỏng, thanh kiếm trong tay cũng hơi buông xuống.
"Thế thì..." Lục Thừa Viễn dời tầm mắt, rụt cổ nói: "Thế thì phải vẽ đẹp vào đấy."


Lo lắng ảnh hưởng đến Cố Hàn Giang nghỉ ngơi, Kỳ Thù dùng bạc của Lục Thừa Viễn thuê thêm một gian phòng nữa, còn cố ý chọn phòng ở rất xa căn phòng kia.
Nhưng động tĩnh nơi này sao có thể giấu được nhĩ lực của Lăng Tiêu tiên tôn.


Chỉ cần hắn muốn, cho dù Kỳ Thù ở cách xa vạn dặm, hắn vẫn có thể tìm được cậu.
“—— Ngươi đừng cười, nhẹ tay thôi!”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta run tay, phốc ha ha ha……”
“Kỳ Thù, tóm lại ngươi có làm không, không làm thì biến đi!”
“Ờ ờ, có làm chứ…..”


Cố Hàn Giang mở mắt ra khỏi thiền định.
Ngực hắn vẫn hơi đau do hơi thở không thuận, hắn nhẹ nhàng khụ hai tiếng, ánh mắt nhíu lại.
Căn phòng yên tĩnh, hoàn toàn khác với căn phòng cách đó không xa.


Trước mặt hắn, Kỳ Thù lúc nào cũng tỏ vẻ ngoan ngoãn lễ phép, nói năng làm việc gì cũng cẩn thận, đối với hắn cũng lễ phép, kính trọng. Là một đệ tử, Kỳ Thù đã làm tốt hơn hầu hết mọi người.


Nhưng Cố Hàn Giang chưa bao giờ thấy cậu có nét vui vẻ cười đùa như khi ở cạnh những người bạn cùng trang lứa.
Trước nay chưa từng.
Bàn tay đặt trên nệm giường bỗng dùng sức nắm chặt, Cố Hàn Giang nhíu chặt mày, không ý thức được giữa lông mày mình lại nổi lên một đạo hắc khí.


“Đã bảo đẹp là đẹp, sao ngươi cứ không tin ta nhỉ.” Kỳ Thù nín cười lùi lại hai bước, hai tay đưa ra sau lưng.
Lục Thừa Viễn nghiến răng nghiến lợi: "Đưa gương đây, ta sẽ tin ngươi."


Nói thật là dáng vẻ hắn khi trang điểm cũng không quá tệ. Kỳ Thù đánh cho hắn một lớp phấn nhạt, lại vẽ mi, tô môi đỏ, nếu chỉ xem gương mặt kia thì quả thực có thể đánh tráo.
Chỉ tiếc, vóc người hắn quá cao, mặc váy dài nhìn kiểu gì cũng buồn cười.


Kỳ Thù liếc mắt nhìn hắn liền không nhịn được cười, Lục Thừa Viễn nhân cơ hội bước tới, vươn tay cầm lấy chiếc gương mà cậu đang giấu sau lưng.
Lúc này cánh cửa lại bị ai đó đẩy ra.
Cố Hàn Giang đứng ngoài cửa, mặt vô biểu tình.


Tư thế của hai người trong phòng lúc này quả thực không quá đứng đắn. Lục Thừa Viễn đã dồn Kỳ Thù đến góc tường, một tay hắn chống tường, một tay duỗi đến phía sau Kỳ Thù muốn giành gương, từ góc nhìn ngoài cửa cứ như đang muốn kéo cậu vào ngực vậy.


Hai người trong phòng sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng tách ra.
“Sư tôn!” “Tiên Tôn!”
Cố Hàn Giang chậm rãi đi vào, còn liếc nhìn Lục Thừa Viễn: "Đi ra ngoài."
“Tiên…… Tiên Tôn?” Lục Thừa Viễn còn đang mặc chiếc váy buồn cười kia, nghe hắn nói vậy liền ngây ngẩn cả người.


Kỳ Thù theo bản năng nhận thấy có điều gì đó không ổn, khi nhìn kỹ hơn, cậu thấy lông mày Cố Hàn Giang đang hiện ra một đạo hắc khí.
Thôi ch.ết, sao lại phát bệnh vào lúc này.


Cậu vội bất chấp mọi thứ mà đẩy Lục Thừa Viễn ra ngoài: “Lão nhị, ngươi cứ tới phòng ta nghỉ một lát đã, sư tôn có chuyện muốn nói với ta.”
Lục Thừa Viễn: “Nhưng……”
“Mau đi mau đi, Tiên Tôn nói mà còn không nghe sao, đi!”


Phịch một tiếng, cậu đã nhốt người ngoài cửa, còn thuận tay hạ chú ngữ giam cầm lên cửa nữa.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cơ thể lạnh lẽo bất ngờ từ phía sau bao lấy cậu.
Cố Hàn Giang bắt lấy tay cậu, thuận thế đè người lên cạnh cửa.
“Vì sao lại trốn ta?”


Thanh âm kia cơ hồ dán bên tai Kỳ Thù, thoáng chốc đã khiến nửa người cậu tê rần đến mức co rúm lại: “Sư tôn, con…… con không trốn……”
Lực nắm cổ tay đột ngột tăng lên.


“A……đau.” Kỳ Thù đau đến trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, nhưng vẫn nhẫn nại dỗ dành, “Sư tôn, người buông con ra trước đã được không, người lại sắp…… lại sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.”
“Vì sao lại trốn ta?” Cố Hàn Giang vẫn đang chất vấn.


Tính tình Lăng Tiêu tiên tôn trước nay đều rất khó nắm bắt, sau khi tẩu hỏa nhập ma lại càng không nói đạo lý.


Cũng may đã không phải lần đầu đụng phải sự cố này, Kỳ Thù thử thả lỏng thân thể rồi giải thích: “Đệ tử chỉ đang thương lượng cùng Lục sư đệ kế hoạch trừ yêu, thật sự không trốn……”
“Trừ yêu.” Giọng Cố Hàn Giang thanh trầm thấp mà lạnh băng, “Ta không thể sao?”


Kỳ Thù sửng sốt.
“Hắn có thể giúp em, ta không thể sao?”
Kỳ Thù quay đầu, đối diện với ánh mắt Cố Hàn Giang.


Hắc khí giữa lông mày Cố Hàn Giang đã vô cùng rõ ràng, trong mắt hắn thậm chí còn ẩn ẩn một tia đỏ tươi. Cặp mắt kia nhìn về phía cậu, con ngươi nặng nề mang theo cảm xúc nào đó khiến người kinh hãi, không dám đối diện.
Lời này của hắn…..là có ý gì?


Kỳ Thù ngơ ngẩn hỏi: “Sư tôn, người để ý chuyện này sao?”
Cố Hàn Giang không đáp.
Kỳ Thù gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt kia, đến khi mở miệng, thanh âm đã có chút phát run: “Sư tôn, con tìm Lục Thừa Viễn hỗ trợ, người không vui phải không?”


"Có phải vì điều này nên người mới đột nhiên..."
Cố Hàn Giang bỗng nhiên thống khổ rên nhẹ một tiếng.
Hắn cau mày, buông tay Kỳ Thù ra, bắt đầu ho dữ dội. Hắn ho đến mức lùi lại mấy bước, chống tay lên thành bàn, thậm chí còn hất tung đống son phấn vừa rồi Kỳ Thù chưa kịp dọn dẹp.


“Sư tôn!”
Kỳ Thù chưa từng thấy bộ dạng sư tôn như thế này, cậu sợ tới mức không hỏi thêm câu nào, vội vàng đỡ hắn xuống giường, sau đó lại truyền linh lực giúp hắn thông khí.
Một lúc sau, Cố Hàn Giang đã bình tĩnh trở lại.
“Ta lại……”


“Sư tôn đừng nói chuyện.” Kỳ Thù nói, “Linh lực của người còn thiếu hụt nhiều hơn lần trước, giờ người phải nghỉ ngơi.”
Cố Hàn Giang liền nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.


Thấy sư tôn đã đỡ hơn chút, Kỳ Thù liền đỡ hắn nằm xuống rồi đổi sang truyền linh lực vào lòng bàn tay đối phương.
Cậu quỳ xuống bên cạnh giường, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của người kia, nhưng những lời của Cố Hàn Giang vẫn đang vang lên trong đầu cậu.
“Hắn có thể giúp em, ta không thể sao?”


Sao sư tôn lại nói như vậy.
Dù Kỳ Thù đã cố gắng tự nhủ, lúc sư tôn tẩu hỏa nhập ma, ý thức không rõ, những hành động của người khi đó cũng không nên nghĩ nhiều, nhưng vẫn khó có thể thuyết phục bản thân rằng những lời này không có ý gì khác.


Những lời này ám chỉ quá mạnh, nếu bất kỳ ai nói ra cũng đều sẽ có vẻ như là đang……
Ghen.
Nhịp tim của Kỳ Thù không khỏi tăng nhanh, miệng đột nhiên khô khốc.
Không, không thể nào? 






Truyện liên quan