Chương 11: Tôi không có bị bệnh
“Mục tổng, điện thoại của chủ tịch.”
Đúng lúc này trợ lý Chung bỗng nhiên khom người đi tới, Thẩm Huyên vừa muốn nói cái gì, liền thấy người bên cạnh đứng dậy rời đi, cô cũng không dám lớn tiếng gọi đối phương quay lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người dần dần biến mất.
Lúc này trên đài lại thay đổi thành tiết mục múa, một mình cô nhàm chán ngồi chơi di động, nam chính chưa có nói cho cô biết là có thể đi trước được hay không, chẳng lẽ bản thân phải ngồi đây chờ đến khi tiệc kỷ niệm này kết thúc?
Không biết là nhìn thấy ai, cô lập tức vẩy tay hướng thư ký đứng cách cô không xa đang bàn công việc cùng nhân viên, nhìn thấy cô vẫy tay với mình thư ký Lý lập tức đi tới, khách khí hỏi: “Nếu ngài cảm thấy nhiệt độ thấp quá, thì tôi có thể kêu người ở đây chỉnh nhiệt độ lên cao một chút.”
“Không phải.” Thẩm Huyên lập tức hạ giọng, cười nói: “Tôi chính là muốn hỏi một chút, đợi lát nữa sau khi lễ mừng kết thúc còn có chuyện gì hay không?
Đều là tinh anh của công ty, thư ký Lý đương nhiên trong nháy mắt liền hiểu được ý của cô, đưa mắt nhìn đám đông dày đặc ở phía sau, thấp giọng nói: “Yến hội kĩ niệm này đến khoảng mười giờ rưỡi mới có thể kết thúc, ngài cũng không cần nhất thiết phải đợi đến khi kết thúc, tuy nhiên tôi vừa nhìn thấy Thẩm lão tiên sinh đến đây, ngài…… Mau đến đó xem sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Huyên lập tức biến đổi, hai nhà là thông gia, lại cùng hợp tác với nhau, ông của cô đến đây cũng là bình thường, chỉ là vì cái gì lại chưa từng có tới tìm chính mình?
“Thẩm lão tiên sinh đang cùng vài người bằng hữu nói chuyện, đang ở phòng 503, đợi lát nữa Mục tổng hẳn là cũng sẽ đi qua.” thư ký Lý giải thích.
Nghe thư ký Lý nói xong, Thẩm Huyên chỉ gật đầu nói câu cảm ơn, cô cảm thấy hôm nay hẳn là một cơ hội tốt, nói không chừng đợi lát nữa nam chính liền cùng ông cô nói về việc ly hôn, nói trước cũng tốt, miễn cho đến lúc đó chính mình lại phải đến mở miệng.
Nghĩ vậy, cô nhìn xung quanh một vòng, lấy cái thảm mỏng trên người xuống, đứng dậy liền rảo bước chậm rãi rời đi, phần lớn trong đại sảnh đều là nhân viên của công ty, cùng người nhà của các công ty khác, còn có một ít phóng viên, cùng so sánh với nhà cô đang càng ngày càng xuống dốc thì có chút bất đồng, Mục gia hiện tại chính là công ty bất động sản đứng đầu, dù là chỉ có một ít cổ phần của công ty cũng liền đủ cho cô cả đời không cần lo việc ăn uống, nhưng Thẩm Huyên tự mình hiểu được, cô chỉ cần đợi đến thời điểm nhận phí ly hôn đã không tồi rồi.
Hành lang của khách sạn rất dài, cô đang tìm phòng 503, bổng nhiên cánh tay bị người khác túm chặt, còn chưa đợi cô lấy lại tinh thần, liền bị người đó kéo vào một gian phòng, theo sau là tiếng "Phanh" cửa phòng bị đóng lại, tiếp theo là lưng cô bị ép sát vào tường.
Hơi cúi người, nhìn cô gái đang lộ vẻ mặt hoảng sợ trước mắt, Mục Dịch nhíu mày lại, “Em sợ tôi?”
Trước kia cô chưa bao giờ như vậy, chỉ biết trào phúng cậu ta rằng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên chợt lấy lại tinh thần, nâng tay lên liền giáng một cái tát “Bang” qua, trên mặt tất cả đều là lạnh nhạt, “Tôi nói rất nhiều lần rồi, không cần thiết thì đừng có đến làm phiền tôi, cậu nghe không hiểu tiếng người sao?!”
Dù cho trong lòng đang rất sợ hãi, nhưng trên mặt cô như cũ tất cả đều là tức giận, bởi vì đây là tính cách của nguyên chủ, cô phát hiện vai ác này giống như có khuynh hướng thích bị ngược, nữ phụ ngược cậu ta trăm ngàn lần, nhưng cậu ta vẫn mê luyến nữ phụ như lúc ban đầu, cô lại càng sợ hãi bị người này phát hiện bản thân không phải nguyên chủ.
Trong căn phòng rộng như vậy, lại sạch sẽ và yên tĩnh, giơ tay lên sờ vào gương mặt của chính mình, khóe miệng Mục Dịch khẽ nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, ánh mắt tham lam vẫn đảo quanh trên người cô, “Mục Đình không thích em, nhưng em lại vẫn thích anh ta? Nếu một khi đã như vậy rồi, tôi lại vì cái gì mà không thể thích em chứ?”
Sau lưng lại bị ép sát đến gắt gao ở trên tường không có đường lui, nhìn người điên cuồng lại cố chấp trước mắt, Thẩm Huyên thật sự là rất sợ cậu ta xúc động sẽ làm ra việc gì mất kiểm soát, chỉ có thể tiếp tục lạnh lùng nói: “Cho nên tôi đã quyết định ly hôn, tuy nhiên dù như vậy, tôi cũng sẽ không thích cậu!”
“Em muốn ly hôn?” sắc mặt Mục Dịch khẽ biến.
Cười lạnh một tiếng, ánh mắt Thẩm Huyên sáng quắc nhìn cậu ta nói: “Đây là việc của tôi, cậu biết vì cái gì mà tôi lại không thích cậu không?”
Hai người nhìn nhau, cô tiến lên một bước môi đỏ hé mở, “Bởi vì tôi ghét nhất là loại người bám dai như đỉa như cậu vậy.”
Dứt lời, cô trực tiếp cầm tay nắm cửa đẩy cửa bước ra, tuy nhiên trên mặt lại là một mảnh bình tĩnh cùng lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại loạn thành một đoàn, rất sợ đối phương điên cuồng lên liền muốn làm chuyện gì.
Tuy nhiên cũng may cho cô, thuận lợi đi ra khỏi phòng, nhưng mà tầm mắt nóng rực phía sau vẫn làm cho cô cảm thấy rất không khoẻ, cảm giác bản thân còn chưa ch.ết vì làm nền cho nữ chính bởi cốt truyện, sợ là sẽ ch.ết trước trong tay của vai ác.
Cho đến khi thân ảnh yểu điệu mảnh mai kia dần dần biến mất trong tầm mắt, Mục Dịch lập tức nện một quyền lên tường, cho đến khi các khớp xương trắng bệch.
Cậu ta nghĩ muốn chúc phúc cho cô, nhưng chính là cô căn bản là không hạnh phúc, một khi đã như vậy, vì cái gì mà chính mình không thể tranh thủ?!
Mất nửa ngày mới tìm được phòng 503, nhưng trong lòng Thẩm Huyên vẫn còn có chút sợ hãi, hít sâu một hơi mới gõ cửa, không lâu sau cửa phòng liền được người bên trong mở ra, nhưng mà người mở cửa cư nhiên lại là Thẩm Tất!
"Không phải là ông thương cô nhất sao? Như thế nào, ông đến đây lại không có nói cho cô biết?” Trên tay còn cầm một điếu xì gà, Thẩm Tất liền quét mắt nhìn cô cười trào phúng.
Cười nhạo một tiếng, Thẩm Huyên trực tiếp đi vào, “Không biết Đường ca học ai cái tính bụng dạ hẹp hòi này, nhưng thật ra là so với phụ nữ như tôi còn thích tính toán chi li hơn.”
Phòng khách không có người, tuy nhiên cửa phòng ngủ lại đang đóng, nếu vậy chắc chắn ông của cô hẳn là đang ở bên trong.
"Tôi không so đo với cô, dù sao cái chức Mục phu nhân này của cô cũng không làm được bao lâu nữa.” hắn phả ra một vòng khói, bỗng nhiên thò đầu qua nhướng mày, “Đừng tưởng rằng tôi không biết, là Mục Đình không cần cô có phải hay không?”
Gần đây hắn vừa nghe được tin tức mới rằng hai người chuẩn bị ly hôn, không có Mục gia chống lưng, chờ đến khi lão già này ch.ết, xem hắn đem cái đứa em họ này chỉnh ch.ết như thế nào!
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Huyên cũng không lộ ra biểu tình ngạc nhiên nào, chỉ nhấc túi xách lên vỗ vỗ vào mặt đối phương vừa thò đầu qua, hơi mỉm cười, “Không phiền đến anh họ lo lắng, trước tiên anh vẫn nên nuôi sống bản thân đi rồi tính, rốt cuộc mỗi ngày tìm chú đòi tiền cũng không phải là biện pháp tốt.”
“Cô...” sắc mặt Thẩm Tất trầm xuống, nhìn gương mặt tươi cười như hoa còn có lúm đồng tiền trước mặt, đột nhiên giơ tay lên cao.
“Khụ khụ!”
Trong phòng bỗng nhiên truyền đến một trận âm thanh ho khan, chỉ thấy có hai người đi ra từ trong phòng, Mục Đình nhìn một màn trước mắt, trong mắt hiện lên một tia âm u.
Nhìn cảnh tượng bên ngoài, một ông lão mặc trang phục thời nhà Đường màu đen trên tay còn cầm quải trượng gõ mạnh xuống sàn, trên mặt phủ đầy những nếp nhăn, trên gương mặt già nua tràn đầy tức giận, "Cái tên tiểu tử thúi này ngươi muốn làm cái gì!”
Không nghĩ đến người bên trong đột nhiên sẽ ra, Thẩm Tất có chút hoảng loạn lùi lại phía sau vài bước, một bên cười mỉa mai nói: “Con cùng Huyên Huyên chỉ đùa một chút thôi, vì đã lâu không gặp, thật là có chút nhớ em ấy.”
Nhịn xuống cảm giác muốn ói nơi cổ họng, Thẩm Huyên lập tức đi qua dìu ông lão, sau đó khoác cánh tay đối phương bỉu môi nói: “Ông người không nhìn thấy, con nói cho anh về chuyện của công ty, đừng có hở ra là lại đi tìm chú đòi tiền, anh ấy nghe xong liền muốn đánh con!”
“Anh chỉ đùa một chút, nơi nào có đánh ngươi, đừng có nói hươu nói vượn!” Thẩm Tất cũng nóng nảy, chỉ là ngữ khí có chút nhẹ mà thôi.
Thẩm lão híp mắt bình tĩnh nhìn cháu trai của mình, đang lúc muốn giáo huấn đối phương một chút, bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói đạm mạc của đàn ông, “Vậy có cần tôi đến gặp Thẩm tiên sinh nói chuyện đùa này một chút hay không.”
Căn phòng lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh, sắc mặt Thẩm Tất khẽ biến, nhìn biểu tình lãnh đạm của người đàn ông đang đứng bên kia, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, cũng chưa từng nghĩ tới Mục Đình sẽ nói giúp cho con nhỏ này, không phải nói muốn ly hôn sao?!
“Cái tên hỗn trướng này! Còn không mau lăn đi cho ta!” Thẩm lão lại gõ quải trượng mấy cái xuống sàn, mặt đất phát ra từng trận tiếng vang.
Giống như còn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng Thẩm Tất cũng chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Huyên, rồi mới xoay người ra khỏi phòng.
Thẩm Huyên cũng nhìn trộm người bên cạnh, cảm thấy thế giới này quá huyền ảo, tuy nhiên chắc chắn là bởi vì đang ở bên ngoài nên anh mới coi mình như vợ mà thôi
Lâu rồi không gặp được đứa cháu gái này, con bé cũng không tới tìm mình, trong mắt Thẩm lão tất cả đều là từ ái, đặc biệt là sau khi vừa mới nghe xong lời của Mục Đình nói, lúc này trong lòng liền càng áy náy, như thế nào cũng không nghĩ tới cháu gái cư nhiên sẽ bị bệnh này, khẳng định là cô ở Mục gia không có cảm giác an toàn, chỉ là ông có cảm giác, tiểu tử Mục gia này thái độ đối với cháu gái tựa hồ có điểm không đúng.
Vỗ nhẹ mu bàn tay cô, ông ôn tồn nói: “Con cũng không về thăm ông, ngày thường ngay cả một cú điện thoại cũng không có, biết ông nhớ con biết bao nhiêu hay không?”
Đột nhiên có chút chột dạ, Thẩm Huyên lập tức cúi đầu, “Không phải vì con... con... rất bận sao.”
“Nếu hết tiền có thể nói với ông, không cần khiến cho bản thân chịu áp lực quá lớn, còn có con nhất định phải nhớ rõ đi khám bác sĩ, nếu có cái gì không vui đều có thể nói cho ông biết, ngàn vạn không cần một mình giấu ở trong lòng.” ông than thở, nhìn cô càng thêm thương tiếc, ông cũng không ngờ được đứa cháu gái ngoan ngoãn này, như thế nào lại mắc phải cái bệnh này.
Thẩm Huyên: “……”
“Mục tổng, đã đến lúc đến phiên ngài phát biểu.” Lúc này trợ lý Chung bỗng nhiên đi đến.
Thấy vậy, ông mới quay đầu đem tầm mắt hướng Mục Đình, “Các con đi đi thôi, ta ngồi đây chờ mấy người lão Lý một chút, đã lâu rồi cũng chưa có gặp qua.”
“Ông à, kỳ thật con căn bản là không có bệnh, con rất khỏe, đều là cái vị bác sĩ kia nói hươu nói vượn!” Thẩm Huyên lập tức nóng nảy.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Mục Đình hơi gật đầu với ông, “Vậy hôm nào lại uống một ly cùng ngài.”
Nói xong, đưa mắt nhìn Thẩm Huyên bên cạnh, sau đó cất bước liền hướng cửa phòng bước ra ngoài, cô vẫn còn vội vã giải thích, nhưng thấy anh đi nhanh như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể chạy nhanh theo sau.
Chỉ còn lại Thẩm lão thở dài thật sâu, nếu Thẩm gia bọn họ có người thừa kế như vậy, công ty cũng không có sa sút nhanh như vậy, chỉ tiếc tên tiểu tử Mục gia này lại không thích Huyên Huyên, nếu không……
Cuối bữa tiệc kỷ niệm thường là sẽ có chủ tịch lên phát biểu, nhưng với sức khỏe hiện giờ của ông nam chính chắc chắn là không đến đây được, chỉ có thể để đích thân nam chính đến kết thúc, tuy nhiên Thẩm Huyên vẫn đang bất bình đuổi theo sau nam chính.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có bệnh! Anh nhìn tôi như vậy thì có bộ dạng nào giống bị bệnh tâm thần chứ?” Cô quay đầu qua bất mãn trừng mắt với người bên cạnh.
Trợ lý Chung đang đi đằng sau chỉ yên lặng cúi đầu, hắn cảm thấy bệnh tình của phu nhân càng ngày càng nghiêm trọng.
Anh không nói gì, chỉ là hơi nhíu mày nhưng vẫn tiến về phía trước.
“Tôi sẽ không đi khám bác sĩ nữa!”
Thấy anh không có phản ứng gì, Thẩm Huyên ném xuống một câu liền vượt lên phía trước, tiền tuy rằng rất quan trọng, nhưng cô cũng có giới hạn cuối cùng!
Có lẽ là đi quá nhanh, không chú ý phía trước, chỉ thấy chỗ ngoặt đột nhiên xông ra một người, khiến cô sợ tới mức lui lại phía sau mấy bước, vì đi giày cao gót nên có chút chập choạng, thẳng đến khi cánh tay đột nhiên được người khác bắt lấy mới thoáng ổn định thân mình.
“Thực xin lỗi thực xin lỗi!” Cô gái chạy nhanh cúi đầu xin lỗi.
Thẩm Huyên trừng lớn mắt, vẻ mặt khác thường nhìn cô gái váy trắng, với vẻ mặt đang hoảng loạn trước mặt, đây…… Đây không phải nữ chính sao?!