Chương 41: Cứu người
Edit: Chovay-HVHT
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Tất lập tức thô bạo kéo tóc cô, “Bớt lải nha lải nhải trước mặt lão tử! Nếu không phải tại mày cùng Mục Đình, bố tao sao lại bị bắt vào tù!”
Nhắm mắt lại, Thẩm Huyên không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, bên tai lại vang lên một giọng nói âm lãnh, “Hiện tại còn chưa ra tòa, lấy bản lĩnh của Mục Đình sao có thể không cứu được một người ra, mày không đáp ứng có thể, vậy đừng trách người anh họ như tao tàn nhẫn!”
Hít sâu một hơi, Thẩm Huyên chợt trợn mắt, đôi mắt sáng rực nhìn người trước mắt, “Anh không đưa điện thoại cho tôi, tôi làm sao liên lạc được với anh ấy?”
Bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Thẩm Tất cong lên một vòng cung âm lãnh, ngay sau đó liền cất bước ra khỏi phòng.
Sau lưng Thẩm Huyên tất cả đều là mồ hôi lạnh, cả người giống như sắp sụp đổ, nhưng trên người vẫn không còn sức lực như cũ, không biết cô y tá kia cho cô ngửi loại thuốc gì. Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ chính là kéo dài thời gian, chỉ cần di động của cô vẫn còn ở đây, Mục Đình nhất định có thể căn cứ vào vị trí của di động tìm đến.
Rất nhanh cửa phòng lại bị người đẩy ra, chỉ thấy Thẩm Tất cầm theo một con dao găm tiến vào, tiếp theo lại dùng lưỡi dao lạnh băng dán lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô.
“Phối hợp chút, nếu không tao ở trên mặt mày vẽ mấy nhát dao!”
Cười lạnh một tiếng, Thẩm Tất lập tức bấm một dãy số, ngay sau đó lại đem điện thoại đặt ở bên tai cô, điện thoại “Đô” vài tiếng mới kết nối được, có điều bên kia cũng không có thanh âm, nhưng trên mặt cảm nhận được lưỡi đao lạnh băng, Thẩm Huyên mới chậm rãi lên tiếng, “Em……”
Đột nhiên thu điện thoại lại, chỉ thấy Thẩm Tất lập tức hướng về phía điện thoại hô: "giữa trưa ngày mai, ở đường Gió Tây nếu không thấy bố tao, mày liền chờ nhặt xác đứa em họ này của tao đi!”
Cúp điện thoại, hắn tháo sim ra bỏ vào ly nước, lại đem điện thoại dẫm nát, lúc này mới đắc ý nhìn về phía người trước mắt, “Nếu Mục Đình không chịu cứu mày cũng không sao, lão già kia không phải còn chưa ch.ết sao? Ông ta khẳng định luyến tiếc cháu gái bảo bối của mình xảy ra chuyện!”
Nhìn người đang đắc ý ra khỏi phòng, cả người Thẩm Huyên đều vô lực dựa vào kia, cô biết dù cho Thẩm Dục Dân được thả ra, Thẩm Tất cũng sẽ không bỏ qua cho mình, ngược lại càng có khả năng đem cô giết người diệt khẩu, nhưng di động của cô không ở đây, Mục Đình sao có thể tìm được đến đây để cứu mình?
Nhắm mắt lại hít sâu vài cái, cô đột nhiên chống tường đứng lên, trên người còn không có sức lực, Thẩm Huyên chỉ có thể di chuyển thân mình cố sức đi về phía trước vài bước.
Cái phòng chứa đồ này cái gì cũng có, cô còn thấy được một cây sắt rỉ bọc dây thép, ghé vào góc, Thẩm Huyên gian nan vươn tay ra sờ cái cây dây thép kia, sờ soạng nửa ngày mới từ dưới bàn lấy ra được, mà lúc này cửa phòng cũng đột nhiên bị người mở ra.
Tiến vào chính là mấy người đàn ông nhỏ gầy, nhìn một đám giống như chó đội lốt người, đáy mắt của tất cả đều đầy tia ɖâʍ tà, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm người trong phòng.
“Nghe nói người phụ nữ này còn có một chân với Mục Dịch, nhìn thanh thuần, thực tế cũng là một ả lẳng lơ!” Một người đàn ông mặc áo sơ mi bông bật lửa châm một điếu thuốc hút.
Nghe vậy, người bên cạnh đang đứng chải đầu“À há” một tiếng, “Thế mà còn cùng chú em* có một chân, nón xanh lớn như vậy trên đỉnh đầu, Mục Đình có thể nhịn được sao?”
(*Chú em: Em trai của chồng)
Dứt lời, người mặc áo sơ mi bông nghiêng ánh mắt ɖâʍ tà qua, “Có câu nói không phải rất đúng, một người năng lực lớn bao nhiêu thì phải thừa nhận áp lực lớn bấy nhiêu sao?"
Nói xong, vài người khác lập tức cười ha ha lên, Thẩm Huyên dựa vào góc gắt gao nắm cây dây thép kia, có thể sống thêm một đời cô đã lời rồi, nếu những người này muốn làm cái gì, cùng lắm thì đồng quy vu tận với bọn chúng, đâm ch.ết một người cũng là một!
“Đi đi đi, có cái gì đẹp!”
Thẩm Tất đột nhiên đi tới đóng cửa lại, một bên hút thuốc yên lặng đưa mắt liếc mấy người một cái, “Đều thành thật một chút cho tao, nếu ai để lộ tiếng gió, xem Mục Đình có thể giết ch.ết bọn mày hay không!”
Thấy vậy, vài người lập tức lên tiếng cam đoan, nói cái gì cũng sẽ không tiết lộ linh tinh, nhưng còn hai người vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại.
Dựa vào ghế sô pha nhấp một ngụm rượu, người mặc áo sơ mi bông đột nhiên cười tủm tỉm nhìn về phía Thẩm Tất, “Em nói này anh Thẩm, dù sao người phụ nữ này cũng không thành thật, không bằng để mấy người bọn em trước đi thỏa mãn cô ta chút?”
“Đúng vậy! Đến lúc đó quay video lại, đố cô ta dám nói gì!” Một người khác cũng phụ họa theo.
Người phụ nữ của Mục Đình bọn họ còn chưa có chơi qua bao giờ đâu, cũng không biết là có tư vị gì, nghĩ đến thôi cũng khiến tâm tình ngứa ngáy.
Phun ra một vòng khói, Thẩm Tất quét mắt liếc mấy người bên cạnh một cái, một bên lười biếng hướng trên lầu đi, “Đừng giết ch.ết.”
“Đã biết!”
Mấy người phía sau lập tức hưng phấn lên tiếng cam đoan!
Ở trong căn phòng tối đen không phân biệt được là ban ngày hay ban đêm, Thẩm Huyên cũng không dám ngủ, dù cho đầu cực kì choáng, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng tự véo cánh tay chính mình để bảo trì thanh tỉnh, không biết qua bao lâu, thẳng đến bên ngoài vang lên từng trận tiếng nói chuyện, toàn thân cô lại bắt đầu cảnh giác lên.
Trong phòng rất tối, theo sau cửa phòng bị người đẩy ra, ánh đèn chói mắt khiến cô lập tức duỗi tay che lại, lại thấy mấy người lúc trước đột nhiên đi đến, trên mặt một đám đều mang theo ý cười quỷ dị, liền thẳng tắp nhìn chằm chằm cô rồi đi tới.
“Mẹ nó người phụ nữ này cũng thật hăng hái, nhìn lão tử một cái liền cứng đờ!” người mặc áo sơ mi bông cười hắc hắc.
Mấy người bên cạnh đều xoa xoa tay bước ngày càng nhanh đến gần cô, ánh mắt trần trụi khiến Thẩm Huyên vô cùng chán ghét, nhưng lượng thuốc mê trong người cô còn chưa hết, sức lực còn chưa khôi phục, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám người hướng cô đi đến vây quanh.
“Thẩm Tất đâu?!” Cô gắt gao nắm chặt cây dây thép trên tay, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Ngồi xổm xuống, cái người áo sơ mi bông kia ɭϊếʍƈ môi dưới, quét mắt trên dưới đánh giá cô, đột nhiên mở tay ra bên trong liền xuất hiện bình phun sương, không nói hai lời liền xịt vào mặt cô vài cái, Thẩm Huyên muốn duỗi tay chặn lại, nhưng cánh tay lập tức bị người khác gắt gao giữ chặt.
“Ha ha ha ha ha!”
Một đám người đột nhiên nở nụ cười đắc ý, “Đây chính là hàng cao cấp, bình thường đối phó với phụ nữ tao còn không nỡ sử dụng đâu!”
“Anh La, có cần chúng em hỗ trợ hay không nha!” Một người đàn ông xoa xoa tay cười tủm tỉm hỏi.
Áo sơ mi bông lập tức trừng mắt với hắn, “Cút cút cút! Chờ lão tử chơi xong lại nói!”
Hắn không có sở thích mấy p*!
(*Được sử dụng trong chuyện sắc như 2p là hai người, 3p ba người,.... cùng làm một người)
Nghe vậy, một đám người chỉ có thể lưu luyến không rời đi ra khỏi phòng, nghĩ xem đợi lát nữa ai vào lần thứ hai lần thứ ba.
Thẩm Huyên gắt gao cắn răng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, theo sau cửa phòng “Phanh” một tiếng bị đóng lại, áo sơ mi bông trước mắt đột nhiên gấp không chịu nổi nhào tới, Thẩm Huyên không nói hai lời liền dùng hết sức lực ở đầu gối!
“A...”
Áo sơ mi bông đột nhiên che lại hạ thân ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh mét, người bên ngoài nghe được thanh âm còn đang cười mắng hắn ngay cả một người phụ nữ cũng trị không được.
Thẩm Huyên chỉ hận sức lực của mình không đủ, không thể phế đi cái tên súc sinh này!
Hoãn hơn nửa ngày, vẻ mặt áo sơ mi bông âm ngoan đứng lên, “Tốt cái con tiện nhân này, được tao cho mặt mũi mà không biết xấu hổ đúng không?”
Dứt lời, Thẩm Huyên chỉ cảm thấy tóc của mình đột nhiên bị người kéo, cảm giác áo khoác đang mặc cũng bị người xé rách, cô cắn răng đột nhiên dùng cây dây thép vung lên, nhưng ngay sau đó da đầu lại đột nhiên tê rần.
“Mẹ nó! Xem lão tử là trẻ ba tuổi sao?!” Áo sơ mi bông cười lạnh một tiếng, đột nhiên một chân đạp lên tay cô.
Cơn đau truyền đến tận xương khiến Thẩm Huyên dừng lại hô hấp, có điều cô không khóc, cũng không la hét, chờ đến khi đối phương tiến lại đây, tiếp tục dùng một chân đá vào, thừa dịp thời gian đối phương né tránh, tùy tay cầm lấy một cái ghế ném qua.
Đột nhiên bị nện trúng đầu, áo sơ mi bông dường như là tức đến cực hạn, lập tức cởi dây lưng xuống muốn đi trói tay cô, Thẩm Huyên không có sức lực, cả người đều phát run, một cổ tuyệt vọng che trời lấp đất đột nhiên đánh úp cô.
“Xem lão tử không đùa ch.ết mày!”
Áo sơ mi bông gấp không chờ nổi duỗi tay liền muốn đem quần áo cởi ra, nhưng cửa phòng đột nhiên bị người đá văng ra, hắn mới vừa vươn tay ra đột nhiên run lên, còn chưa quay đầu lại, cả người đã hung hăng bị đè trên mặt đất, chỉ trong chớp mắt căn bản là hắn còn chưa kịp phản ứng.
Khi Mục Đình tiến vào nhìn thấy chính là cảnh này, bóng dáng nhỏ xinh đang run rẩy ngồi xổm trong một góc, cả người đều đang phát run, trên mặt đất còn rơi xuống một cái thắt lưng màu đen, Mục Đình nhíu chặt mày, tầm mắt âm trầm đảo qua tên áo sơ mi bông trên mặt đất, đôi mắt đen tràn ngập cơn thịnh nộ khiến người ta sợ hãi.
Thẩm Huyên cắn răng không cho chính mình khóc, cho đến khi một bàn tay to bất ngờ xuất hiện trên đầu cô, sau đó cả người cô liền được ôm lên, nhìn hình dáng quen thuộc trước mắt, cô nhịn không được ôm chặt lấy cổ đối phương, lúc này toàn bộ trái tim mới bình thường lại.
“Mục Đình……” Hốc mắt cô nóng lên.
Sờ đầu cô, thanh âm anh mềm mại, “Anh ở đây.”
Ra khỏi phòng, người bên ngoài đều bị cảnh sát bắt lại, Thẩm Tất cũng vậy, hắn chỉ oán độc đảo qua thân ảnh đang ôm một người phụ nữ đi ra, rõ ràng hắn đã giữ bí mật rất tốt, vì sao vẫn bị phát hiện!
Trợ lý Chung đang nói gì đó với một người cảnh sát, khi nhìn thấy Thẩm Huyên không có chuyện gì lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, có điều vẫn phải nhanh chóng đuổi theo anh.
Đặt người vào trong xe, đóng cửa xe lại, Mục Đình sâu kín quét mắt nhìn ánh đèn sáng trưng ở cửa, thanh âm lạnh băng, “Tất cả đều ở đây?”
Trợ lý Chung rất nhanh gật đầu, "Không ai trong số họ bỏ chạy, đều là mấy tên thiếu gia ăn không ngồi rồi, ăn chơi trác táng, ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc cái gì cũng không thiếu.”
Hơn nữa lần này bị bắt, cũng đừng nghĩ đến việc có người cứu bọn họ ra!
Khóe mắt thoáng nhìn, ngữ khí của anh không nhận ra tia ngoan lệ, “Tôi muốn tay của bọn họ.”
Cơ thể trợ lý Chung run lên, chỉ có thể nhanh chóng gật đầu, sau đó tiễn đối phương lên xe, lần đầu tiên nhìn thấy Mục tổng bọn họ phát hỏa lớn như vậy, có điều ngục giam là chổ nào chứ, cãi nhau ầm ĩ cơ thể có vài chổ không trọn vẹn cũng rất bình thường.
Thẩm Huyên ngồi ở ghế lái phụ, trên mặt ửng đỏ bất thường, dù cho cơ thể cực kì không bình thường, nhưng đầu cô lại đặc biệt tỉnh táo, chỉ có thể cúi đầu gắt gao nắm chặt góc áo.
Nhìn cô im lặng ngồi bên cạnh, Mục Đình chỉ cho rằng cô đã chịu kinh hách, liền gọi điện thoại kêu bác sĩ lập tức đến đây.
“Thật xin lỗi.” Thanh âm anh trầm thấp.
Là anh không có suy xét chu toàn.
Nếu chậm một chút……
Thẩm Huyên cúi đầu, hô hấp có chút dồn dập, như đã qua một thế kỷ, xe rốt cuộc cũng dừng ở bên ngoài biệt thự, theo sau cả người lại bị bế lên, cô chỉ có thể ôm chặt lấy cổ anh.
Thần sắc Mục Đình không thay đổi, dường như phát hiện nhiệt độ cơ thể của cô không bình thường.
Bác sĩ đang ở trong phòng khách chờ, ánh đèn chói mắt khiến Thẩm Huyên không khỏi chậm rãi nhắm mắt lại, gắt gao ôm lấy cổ anh, thanh âm nhẹ tênh, “Em không cần bác sĩ".