Chương 51: Cầu xin

Edit: Chovay-HVHT
Nhìn vào ảnh ngược của mình trong mắt anh, Thẩm Huyên như nghĩ đến cái gì, vành tai lập tức nổi lên một trận ửng đỏ, tiếp theo liền gỡ bàn tay bên hông ra, nhưng cho dù cô dùng lực thế nào cũng gỡ không ra.
“Anh sao lại là loại người này……” Cô đỏ mặt không khỏi nói thầm một tiếng.


Nếu là trước kia, cô tuyệt đối không nghĩ đến nam chính sẽ nói ra loại lời nói này, nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn nhìn rõ gương mặt thật của đối phương!
“Anh là người thế nào?”


Mục Đình hạ giọng, yết hầu lên xuống, cúi đầu chậm rãi phủ lên đôi môi phấn hồng của cô, vô cùng nhu hòa lướt qua mỗi một tấc mềm mại, Thẩm Huyên ngả người ra sau, đến khi lưng cô đụng vào cạnh bàn, cô mới chậm rãi lấy lại tinh thần, đôi tay đang đặt ở đầu vai anh, dùng sức đẩy ra.


“Muốn…… Ăn cơm…………” Hiện tại cô đã học được hô hấp khi hôn như thế nào, chỉ là hơi thở như cũ có chút không xong, nhưng cho dù cô tránh né như thế nào, đối phương vẫn dính cô không bỏ.


Từ vành tai đến cổ, nụ hôn dày đặc một đường kéo xuống, mặt Thẩm Huyên đỏ lên, vẫn không ngừng đẩy đối phương như cũ, thanh âm mang theo chút thở dốc, “Em…… Em thật sự đói bụng……”


Hơi thở ái muội quanh quẩn khắp nơi trong phòng, kết hợp với ánh đèn nhu hòa cũng mang theo tia ái muội, bàn tay to của Mục Đình dọc theo eo thon một đường đi xuống, giữ chặt lấy mông cô ép sát vào thân dưới đang nổi lên phản ứng của anh, Thẩm Huyên đỏ mặt hận không thể đem người trước mặt đẩy ra.


available on google playdownload on app store


Mục Đình ở giữa cổ cô hít sâu một hơi, thật lâu sau, mới vỗ nhẹ xuống eo cô.
Thẩm Huyên trừng mắt nhìn anh, vội vàng từ trên người anh trượt xuống, người sau cũng tùy tay chỉnh lại quần áo không có nếp nhăn nào trên người, một bên nắm tay cô rồi đi xuống lầu.


Nhìn không nổi bộ dáng áo mũ chỉnh tề của đối phương, Thẩm Huyên vòng ra phía sau anh rồi nhào tới, Mục Đình chỉ có thể thuận thế đem cô một tay ôm lên, giống như ôm một đứa trẻ, Thẩm Huyên rất nhanh kêu anh đem mình thả xuống, nhưng Mục Đình không để ý.


Một đường bị ôm xuống dưới lầu, Thẩm Huyên căn bản không dám nhìn đến ánh mắt trêu ghẹo của dì Vương, nhanh chóng tự xới cho mình một chén cơm, có thể là do mấy ngày nay đều không được ăn ngon, cũng không biết có phải đói quá mức hay không, nhìn mấy món yêu thích ngày thường cô ngược lại hết muốn ăn, chỉ có thể tùy tiện ăn chút rau xanh, sau đó nói dì Vương nấu cho cô chút cháo trắng.


Buổi tối một mình cô ngủ trước, cũng không biết Mục Đình bận đến lúc nào, dù sao ngày hôm sau khi cô tỉnh lại bên cạnh cũng đã không có bóng người, thời tiết hiện tại biến lạnh, buổi sáng cô cũng không dậy nỗi, cũng may đối phương không có bắt buộc cô phải chạy bộ buổi sáng, có lẽ gần đây đặc biệt bận, mấy ngày sau cũng cũng chỉ tại thời điểm dùng bữa Thẩm Huyên mới thấy anh.


Vì muốn làm ra sản phẩm hoàn chỉnh, Thẩm Huyên gọi cho Lục Tố Tố qua nhà cô lấy bản thiết kế, còn cố ý lừa cô ấy là Mục Đình không ở nhà, bằng không đối phương khẳng định không dám tới.


Giống như mọi khi, việc đầu tiên Lục Tố Tố làm là thò đầu vào trong đại sảnh quét vài lần, sau khi xác nhận chỉ có một mình Thẩm Huyên lúc này mới dám đi vào, một bên tháo khăn lụa xuống đi đến sô pha ngồi xuống, ngược lại rất quen thuộc gọi dì Vương pha cho mình ly cà phê.


Thẩm Huyên một bên đọc sách rất nhanh đã gật gà gật gù, nhìn thấy Lục Tố Tố qua đây, lúc này mới từ trên bàn lấy bản thiết kế qua cho cô ấy "Giúp mình làm nó càng nhanh càng tốt.”


Tiếp bản thiết kế từ trong tay Thẩm Huyên nhìn một chút, Lục Tố Tố nhướng mày, “Không tồi, gần đây đầu óc được khai sáng sao, lại có thể nghĩ đến làm quần áo cho Mục tổng, nghe thôi cũng thấy lãng mạn.”


Thẩm Huyên ngáp một cái, cô còn chưa có đưa cho Mục Đình xem, mặc kệ, chờ quần áo làm xong như thế nào cũng phải bắt anh mặc một ngày mới được.
“Đúng rồi, Tô Họa nhờ mình cảm ơn cậu, Phương Khâm quả nhiên không đến quấn lấy cô ấy nữa.” Lục Tố Tố chợt nhớ ra liền nói.


Nghe vậy, thật ra Thẩm Huyên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới nhanh như vậy nữ chính liền phải kết hôn, có điều cái tên Phương Khâm kia gần đây có quá nhiều việc còn lo chưa xong, nào còn có thời gian đi dây dưa nữ chính.


“Còn nữa, tại sao cậu không ghi số đo vào đây, nếu không mình sao có thể kêu người làm cho cậu?” Lục Tố Tố đột nhiên liếc cô.
Thẩm Huyên sững sờ, đột nhiên nhớ tới đúng thật là mình không biết số đo của Mục Đình……


“Có điều hiện tại Mục tổng không ở nhà, cậu có thể đến phòng Mục tổng xem số đo của mấy bộ quần áo khác của..... Mục tổng......một chút”


Lục Tố Tố ngơ ngác nhìn người đàn ông từ trên lầu đi xuống, trong chốc lát, cả người liền có chút không đúng, kết hợp với thần sắc cũng lộ ra tia quái dị, một bên trừng lớn mắt nhìn Thẩm Huyên, rõ ràng cô nói Mục tổng không ở nhà, vì sao người còn ở nơi này!


Lục Tố Tố sợ Mục Đình, đó là bởi vì cô ấy đã từng tới đây, tuy rằng đối phương không có cùng cô ấy nói chuyện, cũng chỉ là không mặn không nhạt nhìn cô ấy, nhưng Lục Tố Tố vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh nhạt của đối phương, nghĩ đến lời bố cảnh cáo, vậy nên Lục Tố Tố quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ dám lại đây nữa.


Thẩm Huyên nhìn lại, phát hiện Mục Đình, chắc anh xuống dưới pha trà, hôm nay cuối tuần, cho nên anh mới có thể không đi công ty, có điều cả ngày cũng đều bận, lại nhìn bộ dáng căng thẳng của Lục Tố Tố, lập tức cũng thiếu chút nữa là không nhịn được cười ra tiếng, thật ra nam chính có đôi khi thật là rất dọa người.


“Không cần, mình có thước đo, đợi một chút mình sẽ đo cho anh ấy, rồi đem số đo đưa cho cậu.” Cô cười nói.


Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua người trên sô pha, Mục Đình rất nhanh liền dời đi tầm mắt, xuống lầu liền đi vào phòng khách nhỏ, thật ra Lục Tố Tố bị cái liếc mắt này của anh làm cho mồ hôi lạnh liền ứa ra, đặc biệt là sau khi nghe tin hai cha con Thẩm Dục Dân xảy ra chuyện, sự sợ hãi của Lục Tố Tố đối với Mục Đình có thể nói là thẳng tắp tăng lên.


Mặc kệ Thẩm Huyên nói cái gì, Lục Tố Tố lập tức vội vàng đứng lên, cầm bản vẽ lên liền đi ra ngoài, đến khăn lụa cũng đều quên lấy, cũng không nói lời nào, dường như muốn đem cảm giác tồn tại giảm xuống thấp nhất.
“Aizzz……”


Thẩm Huyên không thể gọi Lục Tố Tố ở lại, chỉ có thể nhìn phòng khách nhỏ, phát hiện Mục Đình đã bưng ly trà nóng đi ra, vẫn là bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm kia, nhìn qua quả thật là khiến người khác không nhìn thấu anh muốn cái gì, có điều Thẩm Huyên biết, người này cả ngày cũng chỉ nghĩ đến những cái văn kiện này đó của anh, căn bản là không có không để ý tới những người khác, có khả năng đến Lục Tố Tố là ai cũng không nhớ được.


“Anh dọa chạy bạn bè của em rồi!” Cô dựa lưng vào sô pha trừng mắt nhìn người bên cạnh.
Mục Đình cất bước đi đến sô pha ngồi xuống, nhấp một ngụm trà nóng, duỗi tay đem thân hình mềm mại kéo qua, thanh âm bình tĩnh, “Anh lớn lên rất dọa người sao?”


Ôm gối, Thẩm Huyên lườm anh, “Anh ngay cả tiếng chào hỏi cũng không nói, còn có cái bản mặt này nữa, cô ấy có thể không bị dọa chạy sao?”
Cô còn muốn chứng minh địa vị ở nhà của mình một chút, kết quả người đều chạy……


“Phải không?” Thần sắc Mục Đình bình tĩnh, “ Vậy lần sau anh sẽ chào hỏi.”
Thẩm Huyên: “……”
Vẫn là đừng, nếu anh chủ động chào hỏi, Lục Tố Tố còn không bị hù ch.ết.


“Anh còn chưa hết bận sao?” Cô buồn ngủ không ngừng xoa hốc mắt, nhỏ giọng nói thầm, “Đã nói cùng em đến thăm ông, anh xem đã bao lâu rồi……”


Đem người ôm vào trong lòng ngực, Mục Đình nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô nghiêm túc nói: “Ngày mai liền đi, gần đây em ăn uống không tốt, cũng đi kiểm tr.a một chút.”
Mỗi ngày không ăn cay thì là ăn lạnh, dạ dày không tốt là chuyện sớm hay muộn.


Mi mắt vừa nhấc, Thẩm Huyên ngáp một cái đem gối ôm đặt ở trên người anh, tiếp theo đầu lập tức đặt lên gối, lải nhải, “Chỉ là do trời lạnh nên em ăn uống không tốt mà thôi, không có chuyện gì sao phải kiểm tra, đúng rồi, đợi lát nữa em sẽ đo kích thước cho anh.”


Cái vòng eo cùng bờ vai rộng này số liệu khẳng định càng mê người.
Nghe vậy, ánh mắt Mục Đình tối sầm lại, bỗng nhiên cúi đầu lông mày khẽ động, “Kích thước của cái gì?”


“Đều có a, ví dụ như bờ vai……” Thẩm Huyên giống như ý thức được cái gì, tầm mắt lại đối diện với ánh mắt sáng quắc của anh, nháy mắt liền đỏ mặt, lập tức rút gối ôm ra hung hăng ném vào người anh, “Anh như thế nào lại không biết xấu hổ như vậy!”


Không! Đây tuyệt đối không phải là nam chính mà cô biết!
Nắm cổ tay cô, Mục Đình cười khẽ ở trên trán cô hạ xuống một nụ hôn, bộ dáng lạnh lùng mang theo tia chế nhạo, “Cái anh nói chính là vai, em nghĩ cái gì?”
“Anh chính là không biết xấu hổ!”


Thẩm Huyên không nghĩ lại cùng cái người không biết xấu hổ này nói chuyện tào lao, lập tức hung hăng trừng mắt với anh, xong liền đỏ mặt muốn lên lầu ngủ trưa, còn chưa kịp từ sô pha đứng lên, liền nhìn thấy ngoài có hai người quen một trước sau đi vào.


Có lẽ là cũng thấy hai người trong phòng khách, trong lòng hai vợ chồng Mục Diệp càng bất an thêm, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, cuối cùng vẫn cứng đầu đi vào.
“Chú Tư như thế nào các người lại tới đây.” Thẩm Huyên nhìn hai người có chút kinh ngạc.


Có điều Mục Đình dường như một chút cũng không ngạc nhiên, vẫn một bộ dáng bình tĩnh không gợn sóng như cũ, một bên bưng tách trà nóng trên bàn lên, ánh mắt cũng không có bất kỳ biến hóa gì.


Sau khi đi vào, nhìn bên trong biệt thự cũng không có những người khác, Mục Diệp khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn cúi đầu vẻ mặt cầu xin nói: “Chú tới là thay tên súc sinh kia bồi tội, lúc trước không biết tên súc sinh kia lại làm loại chuyện thế này, có điều bây giờ hắn đã bị chúng ta nhốt lại, chỉ cần cháu không truy cứu, chúng ta nhất định đem hắn mang đi, tuyệt đối không cho hắn lại trở về!”


Nói đến đây, người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh cũng không khỏi đỏ hốc mắt, ngữ khí cũng lộ ra khẩn cầu, “Em họ cháu cũng là do nhất thời bị quỷ ám mới có thể làm ra loại chuyện như này, thím cùng chú cũng đã hung hăng giáo huấn qua hắn, nể tình hắn cũng là cháu của ông, liền thả cho hắn một con ngựa đi.”


Nhìn một màn như vậy, Thẩm Huyên có chút kinh ngạc, tiếp theo rất nhanh liền phản ứng lại, xem ra chuyện Mục Dịch là nội gian bọn họ cũng đều biết, tiết lộ chuyện cơ mật của công ty, vậy cũng phải bị ngồi tù, nếu Mục Đình một hai muốn truy cứu, Mục Dịch khẳng định trốn không thoát, hơn nữa chuyện tai nạn xe lần trước……


Mí mắt Mục Đình rũ xuống, cũng không có phản ứng gì, thấy vậy, Mục Diệp giống như đã hạ quyết tâm, đột nhiên nghiêm túc nói: “Chỉ cần cháu không truy cứu, chú nguyện ý đem tất cả 10% cổ phần trong tay đều cho cháu!”


Cổ phần tuy rằng quan trọng, nhưng cũng không quan trọng bằng con trai, hơn nữa hắn cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai này.


“Chú Tư nghiêm túc quá, rốt cuộc cũng đều là người một nhà, có điều việc này quả thật là không dễ làm, có một thì có hai, chú hẳn là biết tính nghiêm trọng của chuyện này.” Mục Đình chỉ nhàn nhạt cười.


Nói xong, Mục Đình bỗng nhiên đem tầm mắt hướng Thẩm Huyên bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh, “Em cảm thấy nên làm gì bây giờ?”






Truyện liên quan