Quyển 1 - Chương 3

“Nhị Nhung, cậu làm sao thế? Gặp ác mộng nên đau đầu à?”
Cố Nhung ngồi trên giường, dùng khuôn mặt lạnh lùng nhìn Lương Thiếu nói câu quan tâm tới mình lần thứ ba.


Sau đó lại nhìn Lý Minh Học thúc cho cậu ta một khuỷu tay, bảo cậu ta im đi đừng gọi cậu là “Nhị Nhung”, Lương Thiếu xin lỗi cậu, Thẩm Thu Kích bước vào nhà cãi nhau với cậu, lại ăn vụng bánh quy soda của cậu… Đây đã là lần thứ ba cậu trải qua tất cả những điều này!


Cố Nhung không nói gì, không nói chuyện với bất kỳ ai đang có mặt trong ký túc xá, lần nữa nằm xuống kéo chăn trùm đầu bọc mình lại, cứ như chỉ khi nằm trong ổ chăn mềm mại ấm áp mới có thể cho cậu một ít cảm giác an toàn.


Nhưng Cố Nhung vẫn sợ đến mức cả người run lên, bây giờ trên người cậu không có bất cứ vết thương nào, Cố Nhung cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng cảm giác đang sống sờ sờ lại bị người ta xiên ch.ết vẫn còn đó —— nhưng Cố Nhung cũng không biết vì sao mình lại gặp phải những chuyện này, cậu cảm giác mình bị nhốt trong ngày này, lặp đi lặp lại quá trình ch.ết đi sống lại, cứ như đang chơi game thì bị bấm vào điểm lưu trữ vậy.


Chơi game còn có thể tìm cách qua màn, nhưng cậu đang sống trong thế giới thật chứ không phải trò chơi.
“Hình như Cố Nhung bệnh thật rồi…”
“Lát nữa đi học bọn mình xin nghỉ cho cậu ấy đi, anh Thẩm sáng nay không có tiết đúng không?”


“Không có tiết, tôi ở lại ký túc xá trông Cố Nhung là được, các cậu đi học đi.”
“Được, nhưng cậu đừng có gọi tên nhũ của cậu ấy nữa đấy, không lại chọc cậu ấy tức giận.”
“Được được được…”


available on google playdownload on app store


Cố Nhung cuộn tròn trong ổ chăn, im lặng nghe bạn cùng phòng nói thầm, bây giờ cậu không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn nằm, có lẽ chỉ cần cậu ngủ rồi, chờ lát nữa tỉnh lại sẽ phát hiện đây chỉ là giấc mơ, cậu đang nằm mơ mà thôi.


Nhưng lần này, sau khi Lý Minh Học và Lương Thiếu rời khỏi ký túc xá, Thẩm Thu Kích không đến phòng tắm tắm rửa như trong trí nhớ của cậu, mà tới bên giường cậu xốc chăn lên, nhẹ giọng hỏi cậu: “Cố Nhung, cậu không sao chứ? Sao lại nằm nữa rồi?”


Khó có khi Thẩm Thu Kích gọi tên đầy đủ của Cố Nhung, mỗi lần hắn gọi như vậy mà cảm thấy mình chọc Cố Nhung nổi điên, hắn sẽ nhẹ giọng khom lưng cúi đầu gọi tên đầy đủ của Cố Nhung, coi như nhận lỗi với cậu.


Người khác khi tức giận đều gọi cả họ lẫn tên, chỉ có khi nhận lỗi mới gọi những xưng hô thân mật như là anh ơi chị ơi, nhưng đến Thẩm Thu Kích và Cố Nhung thì ngược lại.
Cố Nhung không cố ý níu chăn, cho nên Thẩm Thu Kích lật chăn Cố Nhung ra rất dễ dàng.


Hai người nhìn nhau, nửa khuôn mặt của Cố Nhung vẫn còn chôn trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt trong veo ra ngoài, hàng lông mi dài theo động tác chớp mắt mà run rẩy —— cậu ấy thật là đẹp.
Vào ngày khai giảng, khi ánh mắt Thẩm Thu Kích bắt được hình ảnh đầu tiên của Cố Nhung, trong đầu đã có suy nghĩ như vậy.


Thành tích học tập của hắn từ nhỏ đã không tốt, viết một bài văn tám trăm chữ chẳng khác nào giết ch.ết hắn, bằng không cũng sẽ không đi làm học sinh chuyên thể dục. Cho nên Thẩm Thu Kích không nghĩ được từ gì để miêu tả Cố Nhung, chỉ cảm thấy cậu vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, nửa phần cổ lộ ra khỏi áo trắng như tuyết, khuôn mặt như sữa bò, xoa lên có thể cảm nhận được cơn lành lạnh và mềm mịn, hệt như cái tên Nhung của cậu, ôn hòa lại mềm mại.


Chỉ là người xinh đẹp này vừa thấy hắn đã nhíu mày, Thẩm Thu Kích lập tức lấy lại tinh thần, còn tưởng Cố Nhung đang muốn mắng hắn vài câu, kết quả Cố Nhung trùm hết chăn lên đầu, lại đột nhiên bật dậy, nói: “Tôi phải đi sửa tên.”


Thẩm Thu Kích buồn bực không thôi: “Không phải cậu sửa rồi sao?”
Còn đăng bài lên chiêu cáo thiên hạ nữa.
Sau đó quên ẩn em ruột đi, bị mẹ Cố phát hiện, còn cãi nhau với người trong nhà một trận, vài ngày rồi không gọi về nhà.


“Đúng vậy.” Cố Nhung lấy tờ căn cước chứng minh thân phận mới ra khỏi gối, nhìn chữ “Vanh” trên đó, nói: “Nhưng tôi nghĩ lại rồi, cảm thấy tên trước kia của tôi vẫn tốt hơn, cho nên bây giờ tôi muốn sửa lại.”
Thẩm Thu Kích: “…”
Bây giờ Thẩm Thu Kích chỉ cảm thấy Cố Nhung bệnh không hề nhẹ.


Sáng nay Cố Nhung tỉnh dậy khỏi cơn “ác mộng”, tóc mái trên trán đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, mặt trắng như tờ giấy, môi không có chút máu, vành mắt xanh đen, cho dù là ai nhìn thấy dáng vẻ này cũng sẽ không nghi ngờ Cố Nhung đang giả bệnh.
“Cố Nhung…”


Thẩm Thu Kích lên tiếng, lại không dám gọi tên nhũ chọc giận cậu, kết quả hắn vừa nói vậy, thiếu niên trên giường bỗng quay đầu nhìn hắn chằm chằm, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: “Đừng có gọi tôi là Cố Nhung.”
Thẩm Thu Kích: “?”


Sao thế, bây giờ đến cả Cố Nhung cũng không gọi được à? Thế kêu là gì? Cố Cố ư?
Nhưng nghe như đang gọi “Cô cô” vậy, Thẩm Thu Kích sợ vừa nói xưng hô này ra, Cố Nhung sẽ đánh nhau với hắn, vả lại bây giờ Cố Nhung đang bệnh, sau khi cẩn thận suy nghĩ một lát, Thẩm Thu Kích bỗng tỉnh ngộ: “Anh Cố ơi.”


“Anh Cố này, không phải cậu cảm thấy không khỏe à? Tôi cảm thấy cậu nên tới viện khám mới phải.”
“Đi viện cái gì.” Cố Nhung như tìm được đường sống, khuôn mặt vẫn luôn lạnh nhạt có thêm chút phấn khởi, nhanh chóng nhảy xuống giường, “Tôi phải tới cục cảnh sát sửa tên!”


Cố Nhung không rảnh để ý Thẩm Thu Kích lại gọi bừa tên cậu là gì, bởi vì Thẩm Thu Kích vừa gọi tên đầy đủ của cậu đã khiến Cố Nhung nhớ lại câu nói kia của thầy bói —— Mệnh của con trai nhà các người cứng quá, phải đặt cái tên mềm hơn, bằng không sẽ ch.ết sớm.


Cậu mới mười tám tuổi mà đã ch.ết tới tận ba lần! Đó không phải là ch.ết sớm thì là gì?
Còn ch.ết nhiều lần nữa kia!


Cố Nhung gõ đầu mình, chỉ hận không nghe lời mẹ dặn lại chạy đi sửa tên, tất cả những chuyện quỷ dị đều xảy ra sau khi cậu sửa tên, thế giờ cậu không đi bệnh viện nữa, đến cục cảnh sát sửa tên trước đã, nhanh chóng để cuộc sống của mình trở lại bình thường.


So với mạng sống thì cái tên ẻo lả tí có làm sao?
Người thông minh co được dãn được, Cố Nhung cảm thấy sống mới là quan trọng nhất.


Thẩm Thu Kích thấy trạng thái tinh thần của Cố Nhung không ổn cho lắm, lại thấy cơ thể Cố Nhung run lên bần bật bèn đến đỡ lấy cậu, chỉ là vừa đụng đến tay Cố Nhung, hắn đã không nhịn được mà nhíu mày —— Tay của Cố Nhung quá lạnh.


Vừa lạnh vừa cứng, cái lạnh truyền qua từ nơi chạm vào nhau, vốn không giống nhiệt độ mà một người sống nên có.


Kết quả tay hắn vừa chạm đến, Cố Nhung đã lập tức rút tay mình ra, còn ghét bỏ mà lấy lưng hắn làm khăn lau tay, vì thế Thẩm Thu Kích biết thói ở sạch của Cố Nhung lại tái phát —— Đúng vậy, nguyên nhân mà hắn với Cố Nhung như nước với lửa là vì Cố Nhung mắc bệnh sạch sẽ, không thể nào vừa mắt với cái khăn trải giường một tháng đổi một lần của hắn.


Vì thế bây giờ khi thấy Cố Nhung bắt đầu “ghê tởm” mình, lo lắng mà Thẩm Thu Kích dành cho cậu lại hóa thành số không, nhướng mày như đang cố ý trả thù cho sự ghê tởm của Cố Nhung, bắt đầu bốc phét: “Lưng tôi nhiều mồ hôi lắm, càng lau càng ướt, cậu đừng lau nữa.”


“Óa!” Cố Nhung hét lên lui về sau ba bước, biểu cảm trên mặt phức tạp như chạm phải phân, nhanh chóng chạy đến bồn rửa tay.


Thẩm Thu Kích vừa tức vừa buồn cười, lập tức cãi nhau với cậu: “Cậu hét gì mà hét? Cậu vẫn hay sờ ngực tôi đấy thôi, sàm sỡ lâu như vậy, tôi còn chưa hét mà cậu hét gì?”
Cố Nhung tức giận: “Tôi sờ ngực cậu làm gì?”
Thẩm Thu Kích dõng dạc: “Cậu thèm khát cơ thể tôi.”


Cố Nhung trừng hắn một cái: “Đang ban ngày ban mặt, đừng có mơ nữa.”
Thẩm Thu Kích “Chậc” một tiếng —— Cố Nhung không cho hắn chạm vào, hắn còn đang lười chạm vào đấy, ý tốt của mình lại thành mặt nóng dán mông lạnh.


Vì thế Thẩm Thu Kích không thèm quan tâm Cố Nhung nữa, đi đến cửa phòng tắm cởi đồ chuẩn bị tắm rửa, ai ngờ Cố Nhung bỗng gọi hắn: “Thẩm Thu Kích.”
“Sao đấy?” Thẩm Thu Kích vẫn duy trì tư thế nửa cởi đồ quay lại nhìn cậu, cơ bắp trên tay vì động tác này mà căng lên, nổi thành một đường cong.


Hắn đang định cởi quần áo, Cố Nhung lại mặc áo khoác vào đi đến cục cảnh sát sửa tên: “Về sau cậu cứ gọi tôi là “Nhị Nhung đi”, muốn gọi “bé Nhung” cũng tùy cậu.”
Nói xong, Cố Nhung đóng cửa đi mất.
Thẩm Thu Kích: “…”
Thẩm Thu Kích cảm thấy Cố Nhung điên thật rồi.


Cố Nhung không điên, cậu tới cục cảnh sát sửa tên.


Chị gái chịu trách nhiệm sửa tên cho cậu vẫn còn nhớ cậu, mà chị cảnh sát kia nghe nói Cố Nhung lại muốn sửa về tên cũ, biểu cảm trên mặt vô cùng vi diệu, nhưng người ta là người phục vụ vì dân, phải tận chức tận trách làm thủ tục sửa tên cho Cố Nhung, nói cậu mười lăm ngày sau đến nhận chứng nhận thân phận mới.


Hơn nữa đến cục cảnh sát khác đi bệnh viện, trên đường quay về Cố Nhung không còn gặp sự cố ngoài ý muốn nữa, ở cục cảnh sát không có, sửa tên xong quay về cũng không có nữa, cậu an toàn quay về ký túc xá, không bỏ mình ngoài ý muốn.


Cho nên vào lúc chạng vạng, Cố Nhung quay về ký túc xá rồi vẫn cảm thấy khó tin, vuốt mặt mình hỏi: “Mình còn sống ư?”
“Tôi cảm thấy cậu sắp ch.ết rồi.” Thẩm Thu Kích xách một túi vải bạt trắng đi từ ngoài vào, nghe Cố Nhung lẩm bẩm mấy lời này, không nhịn được nói.


Cố Nhung quay đầu liếc xéo Thẩm Thu Kích một cái, không muốn cãi nhau với hắn, quay người đi vào phòng tắm, mỗi ngày cậu ra ngoài về đều phải đi tắm.


Nhưng không biết vì sao, hôm nay khi Cố Nhung nhắm mắt lại, bỗng có cảm giác có ánh mắt đang dõi theo mình, nói đúng hơn là có người đang đứng trước mặt mình.
Người nọ như đang đứng trước mặt cậu, ngay khi cậu nhắm mắt gội đầu thì nhìn chằm chằm cậu.


Nhưng khi Cố Nhung mở mắt ra lại không thấy gì cả.
Cho đến khi cậu dùng sữa rửa mặt, Cố Nhung đột nhiên cảm giác có người thổi nhẹ một hơi lên mặt mình.


Cố Nhung từ từ dừng động tác, tuy rằng phòng tắm ký túc xá của bọn họ có cửa sổ —— nhưng cửa sổ rất cao, cho dù có gió lùa vào cũng sẽ không tạo ra cảm giác như vậy, hơn nữa hơi gió kia ẩm ướt lạnh lẽo, mang theo mùi tanh hôi nồng nặc của máu tươi, thậm chí còn kèm theo mùi nước sát trùng… Hệt như một thi thể ngâm lâu trong formalin( ) lần nữa “sống” dậy, đứng trước mặt cậu.


Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, cả người cậu lập tức nổi da gà.
Ảo giác, ảo giác thôi, chắc chắn là ảo giác…


Cố Nhung không ngừng tự an ủi mình, không phải trước đó cậu luôn có cảm giác có người đang nhìn mình ư? Nhưng sau khi cậu mở mắt ra thì không có gì cả, bây giờ chắc chắn cũng không có.


Nhưng dù vậy, Cố Nhung vẫn không dám mở mắt, bởi vì tầm mắt luôn nhìn cậu chằm chằm lại xuất hiện, một giây sau, Cố Nhung còn nghe được âm thanh quỷ dị khiến người ta sợ hãi đột nhiên xuất hiện trong phòng tắm —— có người đang đạp lên nước.


“Lạch bạch lạch bạch” Bàn chân đạp lên nước đọng trên đất đảo quanh cậu, cứ như ngoài cậu ra thì vẫn còn một người trong phòng tắm, đang không ngừng đi vòng quanh cậu!
Tim đập càng lúc càng nhanh, khiến cho hơi thở của Cố Nhung cũng trở nên càng dồn dập.


Âm thanh đạp lên nước rõ ràng như thế, đến cả tiếng nước ào ào chảy ra từ vòi sen đều trở nên yên lặng, khí lạnh thấu xương bò lên từ mắt cá chân Cố Nhung, lại như người ch.ết kia đang nằm trên lưng cậu, sau đó tiếng đạp nước cũng dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cậu cũng biến mất.


Cố Nhung thả hai tay che mắt, từ từ mở mắt ra, trong phòng tắm trừ hơi nước ra thì không có gì, trái tim lơ lửng nơi cổ họng của Cố Nhung từ từ rơi xuống, cậu vừa định thở phào một hơi, đã có người đã thay cậu làm trước, người kia đứng sau lưng cậu —— thổi một hơi vào cổ cậu.


Cùng lúc đó, cửa phòng tắm cũng bị người ta gõ “cộc cộc”.
“Á!”
Tiếng hét dồn dập hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của Cố Nhung, phát ra khỏi cổ họng.
“A ——!”


Kết quả giọng của người ngoài cửa còn hét lớn hơn cả cậu, đó là giọng của Lương Thiếu: “Cố Nhung, cậu sao thế?”


Cố Nhung không dám quay đầu, lấy khăn tắm lau đi bọt nước bám trên người rồi mặc áo ngủ vào, sau khi cố gắng bình tĩnh mới trả lời câu hỏi của Lương Thiếu: “Tớ không sao, bị cậu dọa thôi.”


“Tớ cũng bị cậu dọa sợ đấy.” Giọng nói của Lương Thiếu ở ngay ngoài cửa, chỉ cách Cố Nhung có một tấm ván.
Cố Nhung không dám ở trong phòng tắm lâu, cũng không dám quay đầu lại, chỉ muốn nhanh chóng mở cửa rời khỏi đây, nhưng sau khi cậu mở cửa phòng tắm ra, ngoài đó lại không có ai.


Cậu ngẩng đầu nhìn quanh ký túc xá, Lương Thiếu đang nằm trên giường mình, trong tay cầm di động, Lý Minh Học đang ngồi trước bàn mình, Thẩm Thu Kích đứng trên ban công hít xà đơn theo lịch trình tập luyện hàng ngày của hắn.


Nghe thấy tiếng động khi cậu rời khỏi phòng tắm, tất cả bọn họ đều quay đầu nhìn cậu, Lương Thiếu còn trợn mắt, ngạc nhiên hỏi cậu: “Cố Nhung, cậu vừa nói chuyện với ai đấy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm: Bé Nhung của anh, cậu có ổn không?
Nhung: Tôi ổn lắm, ổn được ch.ết liền.
*


… Mỗi lần tắm rửa tôi đều rất sợ phải nhắm mắt, không biết mọi người cũng có cảm giác sợ hãi đó hay không ha ha ha ha, cảm giác nhắm mắt thật đúng là khủng khiếp.
********************
Chú thích:






Truyện liên quan