Quyển 2 - Chương 39
Khi Cố Nhung và Thẩm Thu Kích đang nhỏ giọng tranh chấp, các học sinh đều đứng bên cạnh yên lặng nhìn, không ai lên tiếng cắt ngang, vì bọn họ biết có thể chuyến này Thẩm Thu Kích và Cố Nhung chưa chắc đã về được, cho nên cũng không thúc giục.
Chỉ có Diệp Hoa vững lòng tin là mình đang đi bắt trộm nhân tiện lấy rìu chữa cháy là không hiểu nổi vì sao hai người này như sinh ly tử biệt đến nơi, cau mày mất kiên nhẫn nói: “Hai người các cậu còn lắm chuyện nữa thì để tôi đi một mình.”
Có mấy học sinh không nhịn được thầm chửi bậy: Nghe cậu ta nói như kiểu đi đâu tốt lắm vậy.
Mà Thẩm Thu Kích lại đút tay vào túi, quay lại nói với Diệp Hoa: “Không cần đến phòng 409 tìm rìu chữa cháy đâu, trước đó khi tôi đi vệ sinh với Nhị Nhung ở tầng hai thấy có rìu chữa cháy, đến đó lấy là được.”
Diệp Hoa sợ hãi: “Như vậy sao được?”
Không đi 409 thì cậu ta bắt trộm thế nào đây?
Du Kim Hải đang không ngừng suy nghĩ, nghi hoặc hỏi: “Thẩm Thu Kích, cậu với Nhị Nhung đến tầng hai làm gì?”
Theo như cậu ta biết Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đều theo khối nghệ thuật, cho nên bình thường rất ít đi học, hơn nữa còn ở ký túc xá bên cạnh, mỗi sáng cậu ta đi học thấy hai người này còn đang ngủ trong phòng thì không khỏi hâm mộ.
Hai người bọn họ ít tiết, đi học ở tầng bốn cũng chỉ có tiết Marx ngày thứ tư, tòa Minh Tâm còn rất quỷ dị, vừa tan học xong bảo vệ đã đuổi người, sao họ lại lên tầng hai làm gì?
Thẩm Thu Kích im lặng, không ngờ Du Kim Hải cẩu thả mà còn nghĩ nhiều được như vậy, con ngươi cao ngạo màu đen chuyển lên người Du Kim Hải, lười biếng nói: “Bí mật.”
Thai Nhất Thành cũng cảm thấy Du Kim Hải là đồ không có mắt, lườm cậu ta nói: “Cậu quan tâm người ta đến tầng hai làm gì? Dù sao cũng không phải cột dây giày.”
Nhắc đến việc cột dây giày, Du Kim Hải lập tức nhớ đến cảnh mình đứng trước cửa phòng 419 nhìn Thẩm Thu Kích ngồi xổm trước Cố Nhung, lại ngó ngó khuôn mặt tinh xảo trắng như ngọc sứ của cậu, biểu cảm bỗng trở thành vừa tỉnh ngộ vừa sợ hãi —— Chẳng lẽ bọn họ đến tầng hai để… hẹn hò?
Thì ra Thẩm Thu Kích và Cố Nhung là gay, hơn nữa còn lớn gan lớn mật chơi trò kích thích như vậy? Chẳng trách bây giờ hai người đó dám đi với Diệp Hoa đến phòng 409.
Cố Nhung có cảm giác Du Kim Hải đang hiểu lầm gì đó, nhưng lúc này không phải thời gian thích hợp để giải thích.
Mà Diệp Hoa cũng đang xoắn xuýt chuyện Thẩm Thu Kích nói không cần lên tầng bốn, lông mày cau chặt chưa có dịp giãn ra, lo lắng nói: “Hay là vậy đi, các cậu lên tầng hai tìm rìu, tôi đi tầng bốn, như vậy cũng đảm bảo hơn.”
Cố Nhung nghe vậy không nhịn được nhìn Diệp Hoa, đến cả Thẩm Thu Kích cũng không khỏi ghé mắt, cảm thấy người này thật trâu bò.
Trong lúc ba người không ngừng thảo luận, thầy Hồ đột nhiên tiến lên hai bước, lắc đầu xua tay gọi lớn: “Đừng đi nữa, không ai đi hết!”
Diệp Hoa ngẩn ra, hỏi ông: “Sao vậy thầy?”
Chẳng lẽ chuyện cậu ta muốn trộm đánh người kia bị phát hiện rồi?
Thầy Hồ như già thêm mấy tuổi, cúi đầu ủ rũ nói: “Tòa nhà này không có rìu chữa cháy, tầng hai không có, tầng bốn cũng không có… Không tầng nào có hết!”
Cố Nhung cau mày, dáng vẻ nhíu mày suy tư của cậu chỉ nhìn qua cũng khiến người ta cảm nhận được cảnh đẹp ý vui, lại chỉ nghe cậu lẩm bẩm: “Không phải chứ?”
Thẩm Thu Kích nhíu mày không nói gì, dường như hắn đã sớm biết đáp án này. Mà Diệp Hoa sau khi đứng ngẩn ra một hồi lâu, đột nhiên nhấc chân chạy tới hành lang, đám người kia thấy thế cũng nhớ ra —— Ở mấy nơi dạy học như thế này có rất nhiều học sinh, trường học vì để đảm bảo an toàn cho sinh viên nên sẽ bố trí rất nhiều biện pháp chữa cháy, mỗi tầng đều chứa bình chữa cháy và tủ kính phòng cháy, còn định kỳ mở lớp giáo dục phòng cháy cho sinh viên, mà mỗi tủ kính thường sẽ có mấy món đồ chữa cháy kèm theo như một cái rìu, một cái xẻng và móc treo bình chữa cháy.
Bọn họ bị người kia chủ động mê hoặc, cảm thấy chỉ có người kia mới có rìu chữa cháy mà không nghĩ tới việc mỗi tầng đều có tủ phòng cháy, bọn họ hoàn toàn có thể đến tầng khác để lấy rìu.
Thế nhưng vì sao bọn họ lại không nghĩ ra nhỉ?
Hai phút sau, Diệp Hoa đi tìm rìu chữa cháy quay về, cậu ta lắc đầu nhìn thầy Hồ nói: “Đúng là không có rìu chữa cháy.”
Đúng vậy, bọn họ không nghĩ tới việc đi đến những tầng khác tìm rìu chữa cháy là vì họ chưa từng thấy hộp chữa cháy trong tòa Minh Tâm, hơn nữa không chỉ có tòa Minh Tâm mà toàn bộ đại học thành phố Đàm cũng không có, bọn họ chưa từng thấy, càng đừng nói tới việc nhớ đến.
Thầy Hồ từ từ bước về phía trước, ngửa đầu nhìn tòa Minh Tâm, lên tiếng kể lại câu chuyện cũ cho học sinh: “Các em đừng thấy tòa Minh Tâm này mới, chẳng qua đó là vì nó xây chưa được bao lâu đã bị đóng cửa. Thật ra nó được xây từ rất sớm, lúc thầy vừa tới đây dạy học thì đã xây xong rồi. Mà khi đó trường cũng có tủ phòng cháy và rìu chữa cháy.”
Hồ Thận Tâm đã từng dạy học ở đây mười lăm năm.
Khi ông vừa tới đây dạy học, tòa Minh Tâm đã xây xong được một năm. Sở dĩ lấy tên là “Minh Tâm” vì trường học muốn khuyến khích sinh viên hiểu rõ trái tim mình, biết rõ mình sẽ trở thành người như thế nào, tóm lại là có ý tốt. Khi ông tới đây dạy học cũng là vì tư tưởng dạy không nề hà mà tới.
Nhưng sau khi nhậm chức không bao lâu, ngày nào đó có một giáo viên làm chung khá thân thiết tới thần bí hỏi ông: “Hết đợt thực tập này cậu sẽ đi dạy đúng không, đã đi dạy bao giờ chưa?”
Hồ Thận Tâm trả lời: “Tôi vừa đến nên không được đi dạy.”
“Vậy thì được, cậu nhớ về sau đi dạy thì đừng vào phòng 409, phong thủy trong phòng học kia không tốt lắm đâu.” Đồng nghiệp thở phào nhẹ nhõm, nói, “Dù sao cậu cứ nhớ đừng đi là được.”
Đối với Hồ Thận Tâm, phong thủy là thứ ông luôn khịt mũi coi thường, ông theo chủ nghĩa duy vật, không tin những điều này.
Đồng nghiệp lại nói với ông trước kia ông ta cũng không tin, nhưng mãi tới một ngày, máy chiếu phòng học 408 bị hỏng, đồng nghiệp bèn nghĩ tới phòng 409 bỏ trống bên cạnh, máy chiếu cũng dùng được, hay là cứ đến phòng 409 đi? Chỉ là lúc tới cửa, đồng nghiệp đột nhiên cảm thấy phòng học này rất lạnh lẽo khiến người ta run rẩy không thôi, sau đó quyết định không vào.
Cuối cùng đồng nghiệp đến phòng 407, mà sau khi học tiết đó, trên đường đi xuống đồng nghiệp bỗng phát hiện trần phòng 409 bị bong tróc rất nhiều, thậm chí còn có đá rơi đập nứt cả bàn học, nếu như lúc đó ông ta dẫn học sinh đi vào, khó mà đảm bảo được học sinh sẽ an toàn.
Hồ Thận Tâm nghe xong vẫn không tin, nhưng ông vẫn nhớ lấy.
Mà phòng 409 vì bị bong trần nên tạm thời niêm phong sửa chữa. Sau khi sửa xong hai ngày, trường học lại xảy ra một vụ án đẫm máu —— Có một nữ sinh bị nam sinh khác dùng rìu chặt xác ở phòng 409, nghe nói trước khi ch.ết cô đã chạy được tới cửa chính tòa Minh Tâm, thế nhưng vẫn bị nam sinh kia kéo về phòng 409, mà đêm đó nam sinh cũng treo cổ trên chiếc quạt phòng 409.
Hồ Thận Tâm không biết rõ tình huống cụ thể và hiện trường phát sinh án, trường học cũng không cho người ta đồn ra ngoài mà chỉ niêm phong phòng 409 lại, không cho học sinh vào trong, trở thành phòng học bỏ đi, mà từ đó về sau, tất cả tủ phòng cháy trong tòa Minh Tâm cũng bị tháo gỡ, chỉ để lại bình chữa cháy.
Thế nhưng trên đời này luôn có mấy học sinh liều lĩnh không sợ ch.ết, nhất định phải vào phòng 409 tìm hiểu bí mật, về sau không biết có chuyện gì xảy ra, một trong số những nam sinh đó đập vỡ cửa sổ tầng bốn nhảy xuống, cũng may bảo vệ phát hiện kịp gọi xe cứu thương đưa đi viện, lớn mạng không ch.ết nhưng bị liệt, những học sinh còn lại dần dần cáo ốm tạm nghỉ học.
Cho dù là như vậy vẫn không ngăn được các học sinh tò mò, chẳng qua là người đi tìm bí mật thì ít, còn lại toàn lao đầu vào phòng 409 tự sát.
Đồng thời về sau có hai người đi thật, đó là một cặp nữ sinh, hơn nữa còn là bạn cùng phòng, nghe đồn hai cô cùng thích một nam sinh, đi vào phòng 409 cùng uống thuốc ngủ, cuối cùng không ai ch.ết, nhưng sau khi cứu được thì trở nên điên điên dại dại.
Đồng nghiệp thầm nói với Hồ Thận Tâm rằng ông ta có cảm giác hình như hai nữ sinh kia mất hồn ở phòng 409, người có nhưng hồn không có, cho nên mới điên điên khùng khùng.
Chỉ mấy ngày sau đó, tòa Minh Tâm hoàn toàn bị niêm phong, nghe nói thậm chí trường học còn mời một bức tượng Quan Âm về trấn trong phòng 409, sau đó xây một bức tường bên ngoài, chỉ sợ có học sinh trộm chạy tới đây.
Từ đó tất cả những gì liên quan tới tòa Minh Tâm đều bị phủ bụi tận mười mấy năm, mãi tới tuần trước tòa giảng dạy bị nứt trụ chống, học sinh mới bất đắc dĩ phải đi học ở tòa Minh Tâm.
Hơn mười năm trôi qua, vật đổi sao dời, những người biết chuyện ở tòa Minh Tâm đều đã rời đi gần hết, đến cả hiệu trưởng trường đại học thành phố Đàm đều đã đổi hai người, có lẽ là do hiệu trưởng hiện tại còn trẻ tuổi nên không tin mấy thứ ma quỷ, cho nên mới nghĩ cho học sinh đi học ở tòa Minh Tâm sẽ không có chuyện gì.
Đến cả Hồ Thận Tâm đã từng biết chuyện cũ của tòa Minh Tâm —— Trước khi bọn họ bị vây khốn trong đây cũng đã từng không tin.
Thầy Hồ nặng nề kể chuyện về tòa Minh Tâm cho học sinh nghe, sau khi nghe xong hơn phân nửa học sinh đều bị dọa sợ, mặt cắt không còn giọt máu ngồi co trong góc khóc như nhà có tang, Lưu Giai Mộng càng không còn tâm tư nào quan tâm Giảo Giảo nữa, chỉ gục trên vai Hạ Thi thấp giọng nghẹn ngào.
Thầy Hồ thấy các học sinh mất tinh thần vì sợ hãi thì không khỏi hối hận, trong lòng cảm thấy có lẽ mình không nên nói mấy chuyện này ra khiến học sinh bị dọa, thế nhưng nếu không nói, ông sẽ phải trơ mắt nhìn Diệp Hoa, Thẩm Thu Kích và Cố Nhung đi lên tầng trên, như vậy khác nào đi chịu ch.ết đâu? Thầy Hồ không làm được.
Mà Cố Nhung và Thẩm Thu Kích nghe xong đều không hẹn mà cùng nghĩ: Chẳng trách con quỷ kia lại vây được bọn họ giữa ban ngày, thì ra là vì nơi này có phong thủy không tốt lại có âm khí nặng, hơn nữa còn từng nhiều lần xảy ra việc lạ và huyết án, sát khí tích lại khoảng mười mấy năm nay.
Duy chỉ có Diệp Hoa không tin ma quỷ là còn tỉnh táo suy nghĩ: “Thầy Hồ này, thấy nói nếu tòa Minh Tâm không có rìu chữa cháy, thế có thể tên trộm di động của em cầm rìu từ bên ngoài vào không?”
“Hả?” Thầy Hồ ngẩn ra.
Thai Nhất Thành không nhịn được nói: “Nhưng cậu không thấy vậy còn đáng ngờ hơn sao?”
Có người bình thường nào lại mang rìu chữa cháy đến trường học không?
“Nhưng lỡ may gã không có rìu chữa cháy thì sao, gã chỉ muốn lừa chúng ta lên đó thôi.” Diệp Hoa tỉnh táo đưa ra giải thiết, phát hiện hình như học sinh nghe mình nói xong càng thêm hoảng hốt bèn giải thích, “Tôi không phải đang nói gã là quỷ, là người.”
Cố Nhung thầm nghĩ: Có lẽ ở đây trừ cậu ra sẽ không ai tin phòng 409 có người đâu.
Hứa Gia cũng đành hỏi cậu ta: “Thế gã nghĩ cách lừa cậu lên làm gì?”
“Gã ngứa mắt tôi chứ sao, tên này trộm di động của tôi nhiều lần rồi, không trộm của các cậu mà trộm của tôi, đây không phải khiêu khích thì là gì?” Diệp Hoa nói như đúng rồi, “Nhiều người ngứa mắt tôi lắm, ai mà biết tên trên tầng bốn kia là đứa nào?”
Học sinh: “…”
Lần này Du Kim Hải không ôm tay Thai Nhất Thành nữa, đổi thành ôm dính lấy Diệp Hoa, bởi vì cậu ta cảm thấy trong số những người ở đây, chỉ có Diệp Hoa mới mang lại cảm giác an toàn.
Giảo Giảo tựa trên vai Thai Nhất Thành cũng mở mắt, trước đây đều là Thai Nhất Thành và Lưu Giai Mộng ôm lấy cô, bây giờ Lưu Giai Mộng đang gục trên vài Hạ Thi khóc lóc, cô như bị tiếng khóc làm cho tỉnh, vươn tay ôm chặt lấy Thai Nhất Thành sát cạnh mình, đôi mắt bi thương nhìn lướt qua Lưu Giai Mộng, nước mắt dần trượt xuống.
Những nữ sinh khác cũng bị tâm trạng của các cô lây nhiễm, vài người chưa khóc nhưng hốc mắt đỏ lên.
Lúc này Lưu Giai Mộng đột nhiên ngẩng lên khỏi vai Hạ Thi, xoa tay như lạnh lắm, kiên cường hỏi Diệp Hoa: “Sao lại là người? Sao có thể là người được? Theo như thầy Hồ kể thì tôi chỉ cảm thấy phòng 409 có quỷ mà thôi, người đó còn treo cổ nữa, các cậu không nghe à? Tôi nghe nói quỷ thắt cổ có oán khí nặng nhất, chắc chắn cậu ta muốn tìm kẻ ch.ết thay, cho nên muốn lừa chúng ta đến phòng 409, cậu ta muốn giết chúng ta, nên mới muốn tách người ra…”
Diệp Hoa nghiêm khắc dạy dỗ cô: “Trên đời này làm gì có quỷ? Cô đừng dọa người khác.”
“Nếu như không có quỷ, sao trường học phải mời Quan Âm về trấn trong phòng 409?!” Lưu Giai Mộng cũng gào lên với Diệp Hoa, “Mang về mà tế à?”
Diệp Hoa bị nữ sinh mắng thì hơi luống cuống, vò đầu nói: “Chắc là để yên tâm hơn chăng? Hồi trước tôi còn nhỏ tuổi chưa biết gì còn hay xin cá chép cho tôi thi qua môn, kết quả không đủ điểm…”
Lưu Giai Mộng không để ý tới cậu ta, tiếp tục cúi đầu nghẹn ngào, Hạ Thi vừa sửa lại áo của mình, nâng cao cổ áo lên cho đỡ lạnh, vừa vỗ lưng Lưu Giai Mộng an ủi: “Chúng ta sẽ không sao đâu, Giai Mộng, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Thẩm Thu Kích thấy thế, lông mày không khỏi cau chặt, lên tiếng hỏi các cô: “Các cô lạnh đến thế à?”
Nhưng hình như Lưu Giai Mộng lại không nghe lọt, điên cuồng tự lẩm bẩm: “Tôi sắp ch.ết, tôi sắp ch.ết rồi… Hu hu tôi còn chưa muốn ch.ết…”
Cố Nhung bỗng bắt được một manh mối, đáng tiếc tiếng khóc của Lưu Giai Mộng và Giảo Giảo quá ồn, quấy cho suy nghĩ của cậu thành một nồi cám heo, hoàn toàn không thể tập trung được.
Diệp Hoa cũng bị khóc đến hoa mắt váng đầu, hét lớn một câu: “Đệt mợ đừng khóc nữa, đưa điện thoại đây, để tôi tự lên! Các cậu không phải lên!”
Chẳng qua tiếng hét này của Diệp Hoa khiến Cố Nhung tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu cảm giác mình như bị nguyền rủa, vậy mà cũng cảm thấy đau thương và tuyệt vọng.
Không đợi Cố Nhung lấy lại tinh thần, Diệp Hoa đã dứt khoát lấy luôn di động của Du Kim Hải bên cạnh: “Cho tôi mượn dùng một lát.”
Cậu ta nói xong liền gỡ tay Du Kim Hải ra định lên tầng, chỉ là điện thoại của Du Kim Hải đột nhiên rung lên, điện thoại của những người khác cũng thế, bọn họ mở ra xem, “Diệp Hoa” lại gửi tin nhắn đến ——
[Muốn ra ngoài không? Đến phòng 409 tìm tôi đi.]
[Muốn ra ngoài không? Đến phòng 409 tìm tôi đi.]
[Muốn ra ngoài không? Đến phòng 409 tìm tôi đi.]
…
Mẩu tin nhắn này như virus, đồng loạt xuất hiện trong hộp thư của mọi người, hơn nữa còn lít nhít phủ kín cả màn hình.
Lưu Giai Mộng hét lên một tiếng thảm thiết sau đó quăng điện thoại đi, di động của cô vừa đập xuống đất đã nứt màn hình, mọi thứ trở lại yên tĩnh, cô cho như vậy là đã kết thúc, ngạc nhiên nhìn điện thoại.
Hai giây sau, màn hình đen nhánh lần nữa sáng lên, hơn nữa còn có tiếng chuông văng vẳng ——
“Diệp Hoa” gọi điện đến.