Chương 17: Chịu Thua Trước Chính Là Heo 1
"Em nói cái gì?" Kiều Thừa Tu vừa mới về đến nhà cùng Triệu di trò chuyện, anh còn đang cảm khái bên ngoài trời mưa to, trong mùa hạ này những cơn mưa lớn như vậy rất hiếm thấy, thì nhận được cuộc điện thoại dọa phát khiếp, nghe xong lời Giang Mộ Trì nói đồng tử co rút lại, dọa Triệu di hoảng sợ.
*QingChen: nhắc các cậu một tẹo, Triệu di chính là chị dâu của Kiều Dư An ấy, Kiều Thừa Tu đã kết hôn rồi T_T
"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?" Triệu di rất ít khi thấy Kiều Thừa Tu lộ ra biểu tình khó coi như vậy.
"Giang Mộ Trì nói Quyển Quyển mất tích." Sắc mặt Kiều Thừa Tu khó coi đến cực điểm.
"Tại sao lại như vậy, tình huống là như thế nào?" Triệu di vừa nghe Kiều Thừa Tu ngay cả nhũ danh khi còn nhỏ của em gái cũng đã gọi, nhất định là chuyện rất khẩn cấp.
"Tạm thời vẫn chưa biết, chỉ biết cùng bạn bè đi núi Vọng Lạc đến bây giờ còn chưa có trở về." Kiều Thừa Tu vừa nói vừa lên lầu, "Anh đi thay quần áo trước, lập tức đi sang đó tìm người."
Triệu di cũng rất nóng lòng, Kiều Dư An chính là mệnh căn của Kiều Thừa Tu.
Triệu di cùng Kiều Thừa Tu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, mà Kiều Dư An được một tay Kiều Thừa Tu chăm sóc, tự nhiên Triệu di cũng là nhìn cô lớn lên, Kiều Thừa Tu đối với cô em gái này như thế nào trong lòng Triệu di biết rất rõ ràng.
Cô em gái chồng này ngoan ngoãn lại đáng yêu, nàng cùng Kiều Thừa Tu ngay từ đầu vẫn luôn ngượng ngùng không dám mở lời, vẫn là Kiều Thừa An cố sức tác hợp cho hai người.
Sau khi kết hôn cũng rất nhiều lần ở trước mặt mẹ nói lời hay về nàng, mà nàng cũng thật lòng xem Kiều Dư An là em gái ruột, tình cảm giữa hai người rất tốt, có được một người em gái như vậy thật sự không thích rất khó.
Triệu di cũng đi thay quần áo, nhưng lúc Kiều Thừa Tu xuống dưới cũng không để Triệu di đi, "Em ngoan một chút, mưa lớn như vậy anh không thể Quyển Quyển chưa tìm được mà ngay cả em cũng làm lạc mất, em ở nhà giúp anh hỏi thăm một chút bệnh viện xung quanh núi Vọng Lạc có tin tức của em ấy hay không là được rồi." Kiều Thừa Tu nhìn nhìn mưa bên ngoài, hận không thể lập tức bay đến núi Vọng Lạc.
"Được, em sẽ chú ý, anh trước đừng nói với ba mẹ miễn cho hai người sốt ruột." Mưa lớn như vậy, trưởng bối nghe được tin tức này khẳng định sẽ lo lắng sợ hãi.
"Anh biết rồi, anh đi trước đây." Kiều Thừa Tu lái xe đi đến điểm hẹn với Giang Mộ Trì, lúc hắn đến Kiều Thừa Tu đã tới rồi.
Trong nháy mắt Kiều Thừa Tu nhìn thấy Giang Mộ Trì, đi lên cho hắn một quyền, "Đây là em đang chiếu cố cho An An?" Mới kết hôn không bao lâu ngay cả người cũng ném mất, anh không nên tin nam nhân này bên ngoài sẽ thật sự đối tốt với An An.
Giang Mộ Trì bị đánh lảo đảo một chút cũng không có đánh trả lại, xoa xoa cằm, không có trật khớp, lúc này mới mở miệng, "Xin lỗi, là em sai." Người là từ trên tay hắn vứt, dù không có quan hệ trực tiếp nhưng cũng thật nên chịu lửa giận của Kiều Thừa Tu, ai bảo hắn là chồng của Kiều Dư An.
Kiều Thừa Tu một đôi mắt đỏ nhìn hắn, hận không thể lại đánh vài cái nhưng nhìn thái độ của Giang Mộ Trì làm anh không hạ thủ được.
Thiệu Tiêu vừa thấy loại tình huống này vội tiến lên cho hai người một cái bậc thang đi xuống, "Kiều tổng, hiện tại không phải lúc so đo, chúng ta vẫn là nên nhanh xuất phát, từ bên này đi qua ít nhất cũng hơn hai tiếng."
"Lên xe." Kiều Thừa Tu để bảo vệ mở cửa ra, leo lên xe Giang Mộ Trì, hai người hiện tại đều có một mục đích chung đó là tìm được An An.
Thiệu Tiêu nhìn cái cảnh tượng này trong lòng gió to sóng lớn lại không thể tỏ vẻ.
Giang tổng đã khi nào nhận thiệt như vậy, bị người khác đánh cũng không đánh trả, hơn nữa còn không có một câu oán hận, còn thể ở chung một chiếc xe.
Xem ra vị trí phu nhân trong lòng Giang tổng cũng không thấp.
"Bên kia phái người tìm chưa?" Kiều Thừa Tu bình tĩnh một chút, cứng đờ mở miệng.
Chỉ cần chuyện liên quan Kiều Dư An anh sẽ dễ mất khống chế.
"Tôi đã phái người tới núi Vọng Lạc tìm, trước mắt phát hiện được một chiếc xe ở chân núi, là xe của Đinh Thành Hoành trong câu lạc bộ, bọn họ đang chuẩn bị vào núi tìm." Thiệu Tiêu đem toàn bộ chuyện nói qua một chút với Kiều Thừa Tu.
Từ bên này đi qua phải hai giờ, nếu bọn họ có thể tìm được trước đương nhiên là tốt, nếu không tìm được chỉ sợ phải mượn đến lực lượng của cảnh sát.
Không gian nhỏ hẹp bên trong xe, bởi vì trời mưa nên cửa sổ được đóng chặt, không khí có chút kìm nén.
Phía sau lại có hai vị đại Phật, bên trong xe tràn ngập khẩn trương, đến cả tài xế cũng có chút lo sợ trong lòng.
Kiều Thừa Tu cùng Giang Mộ Trì mỗi người đều đang có suy nghĩ riêng, không ai mở miệng.
Hai người đều đang nhìn di động, vận dụng mạng lưới khắp nơi tìm kiếm.
Phía bên kia, nhóm Kiều Dư An ở trong nhà ông lão đợi đã được một tiếng đồng hồ nhưng mưa vẫn chưa dừng, vô cùng bất lực, đã rất ít khi gặp mưa lớn như vậy mà còn bị kẹt ở nơi này.
Ông lão không quá rành tiếng phổ thông, mà nơi này cũng chỉ có Kiều Dư An biết một chút tiếng địa phương, bất quá cùng ông lão không quá giống nhau, miễn cưỡng chỉ nghe hiểu được một chút.
Khoảng cách của bọn họ ngay hiện tại với nơi lúc đầu tiến vào vô cùng xa, bọn họ đi lầm đường mới có thể vòng đến bên này, mà gần đây cũng chỉ còn mỗi ông lão, cũng không có đường đi, ông ngày thường đều dựa vào hai chân mà đi.
Ông lão là một người hái thuốc, con trai ch.ết yểu, hiện tại trong nhà cũng chỉ còn mỗi ông, lại không có chỗ có thể đi nên ông cứ thế sống ở trong núi.
Ở đây buổi tối cũng không an toàn, có rất nhiều lợn rừng, vừa đến buổi tối ông liền đóng chặt cửa sổ, đây cũng là lần đầu ông thấy nhiều người như vậy nên không tránh được có chút dong dài.
Hiện tại bọn họ nghĩ ra ngoài là không có khả năng, nếu trời hết mưa đi nữa cũng rất tối, đi ra ngoài vô cùng khó khăn.
Ông lão cũng hy vọng bọn họ ở trong nhà hết đêm nay, mặc dù không có nhiều giường nhưng vẫn đỡ mạo hiểm hơn so với việc ra ngoài.
Không có giường thật ra không quan trọng, vẫn có thể ngồi, chỉ là Kiều Dư An lo lắng Giang Mộ Trì sẽ đi tìm.
Đã trễ thế này, nhất định Giang Mộ Trì đã phát hiện, không biết có tr.a được cô ở chỗ này hay không, còn có ba mẹ với anh trai chị dâu, khẳng định cũng sẽ rất lo lắng.
Hiện tại di động lại không có tín hiệu, muốn gửi tin nhắn cũng gửi không được.
Nội tâm cô nóng như lửa đốt, một ngàn lần hối hận không nên tới cái địa phương hẻo lánh như này, nếu muốn tới cũng nên chủ động thông báo, ít nhất Giang Mộ Trì sẽ biết cô đi đâu.
Lần này khi trở về xác định sẽ bị đánh cho một trận.
"Kiều tỷ, chị đang suy nghĩ gì vậy?" Lưu Hi gọi hai tiếng Kiều Dư An cũng không có phản ứng, đành phải đẩy cô một cái.
"À, không có gì, chỉ là suy nghĩ một chút không biết người trong nhà có sốt ruột hay không."
"Việc này sao, hình như ở đây cũng chỉ có Kiều tỷ là người Vân Thành, bọn em đều là ở bên ngoài thuê nhà sống, người trong nhà cũng không biết."
"Ừ, chị là người Vân Thành, lúc ra cửa quên thông báo lại, sợ ba mẹ sẽ lo lắng." Cũng sợ Giang Mộ Trì sẽ lo lắng, lại không biết anh hai sau khi tìm không thấy cô liệu có tức giận hay không, khẳng định sẽ có đi, trở về sẽ bị giáo huấn.
"Haiz, chúng ta hiện tại bị kẹt ở chỗ này, di động gọi không được, không ra ngoài được, cũng không còn cách nào, ngày mai lúc trở về giải thích rõ ràng một chút đi.
Nói không chừng ba mẹ chị cho rằng chị đi tới nhà bạn bè chơi."
Kiều Dư An không nói gì, không lừa được mọi người.
Hiện tại cô vẫn chưa trở về, chỉ sợ sớm đã hỏi thăm từng người bạn bè bên cạnh cô, năng lực của anh trai với chồng quá mực cường đại cũng không tốt, một chút bí mật cũng không giấu được.
Xảy ra chuyện gì ngay cả cớ cô cũng tìm không thấy, mỗi cái cớ đều có khả năng bị chọc thủng.
"Kiều tỷ, sao em thấy mặt chị lại hồng như thế?" Tiểu A đi tới, trên mặt Kiều Dư An có chút ửng đỏ không bình thường.
"Có sao?" Kiều Dư An sờ sờ mặt mới phát giác gương mặt của chính mình nóng bỏng, "Chị cảm thấy giống như nóng lên?"
"Không thể nào?" Đinh Thành Hoành đi lên, duỗi tay muốn xem trán của cô một chút, cô theo bản năng né tránh, gọi ông lão "Ông ơi, ông giúp con nhìn xem, có phải con bị nóng lên hay không." Vừa lúc ông lão là người hái thuốc, cũng có thể xem như đại phu đi.
Ông lão đi tới sờ một chút trán của cô, xem mạch, "Có chút, vừa rồi gặp mưa bị cảm."
"Ông ơi ở đây có thuốc không?" Sắc mặt Đinh Thành Hoành nôn nóng, "Đều do tôi không tốt, vừa rồi không nên để chị ấy dằm mưa." Kiều Dư An chỉ mang theo duy nhất một cây dù, kết quả lại gặp mưa sinh bệnh, cậu ta rất tự trách.
"Chờ một lát, để ông tìm xem."
Ông lão lật một mâm đựng thuốc tìm, "Lúc trước thuốc hầu như đã bán hết, thuốc dành cho người cảm tìm không thấy, để ông đi hái một ít cây kim ngân." Ông lão bung dù đi ra sân hái được một vài cây kim ngân, đun nước sôi pha một ly trà đưa cho cô.
"Có chút ngọt." Kiều Dư An lần đầu uống thuốc này.
"Cây kim ngân hơi mang vị ngọt, để ông đi tìm cho con một bộ quần áo." Ông lão từ trong phòng lấy ra một cái áo khoác cũ xưa màu xanh lục khoác lên cho cô, lại tìm chậu than đốt lửa, sợ những người khác sẽ cảm mạo.
May mắn gặp được ông lão, nếu không không biết sẽ như thế nào nữa.
-
Giang Mộ Trì cùng Kiều Thừa Tu vẫn còn đang trên đường, mưa đã nhỏ hơn một chút.
Khuỷu tay Giang Mộ Trì chống ở bên cạnh xe, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, đã 8 giờ tối.
"Còn bao lâu nữa thì đến."
"Tầm khoảng nửa giờ, bên kia đã có một ít tin tức, dọc theo lộ tuyến trên di động phu nhân đã tìm được một bụi đỗ quyên, chỉ là dọc theo đường đi đều không có người, đã để cho mọi người phân tán đi tìm."
Tin tức này có thể xem như vừa tốt vừa không tốt, không tốt là nếu dọc theo đường đi không thấy người có nghĩa khả năng cao bọn họ không quay trở về theo đường cũ, cũng có thể bởi vì mưa làm xảy ra chuyện ngoài ý muốn lạc đường, nhưng có tin tức tổng vẫn tốt hơn so với không có tin tức nào.
Lại một lát sau bọn họ xuống cao tốc, đi dọc theo tuyến đường của Kiều Dư An, nhìn thấy chiếc xe kia bọn họ cũng ngừng lại, "Giang tổng, có người cung cấp tin tức trong núi Vọng Lạc còn có một người hái thuốc sinh sống, cách tuyến đường đó không xa, có khả năng phu nhân ở nhà ông lão đó tránh mưa."
Giang Mộ Trì nhìn thoáng qua mưa bên ngoài trời, hiện tại chỉ còn lại mưa phùn, có điều trời cũng rất tối tìm người vô cùng khó khăn, chỉ có thể đánh cuộc một phen, "Em dẫn người đi qua trước, nếu không thấy người về anh hai lại cho người tìm xem."
"Được." Kiều Thừa Tu mím môi, đến lúc này nhiều lời cũng vô ích, tìm người là quan trọng nhất.
Thiệu Tiêu cõng một cái bao lớn đi theo Giang Mộ Trì, bên trong có quần áo và rương cấp cứu, đây cũng là sợ xảy ra gì ngoài ý muốn cho nên trước tiên chuẩn bị vài cái rương cấp cứu loại nhỏ mang theo vào núi tìm người.
Đã hơn 8 giờ, sắc trời quá tối, nếu vẫn không tìm thấy đành phải mượn lực lượng của cảnh sát, bất quá chuyện này nếu náo loạn ra ngoài lại làm ra một cái tin tức lớn.
Đường rất khó đi, bốn người bảo vệ theo sát bên cạnh Giang Mộ Trì.
Hắn là một tay của Giang gia, là "trời" của tập đoàn Giang thị, không thể để xảy ra một chút sai lầm.
-
Kiều Dư An càng ngày càng khó chịu, gương mặt từ ửng đỏ trở nên đỏ bừng, nhiệt độ trên trán càng cao hơn, ý thức bắt đầu có chút không tỉnh táo.
Biểu tình của ông lão cũng có chút ngưng trọng, lại đi rút thêm mấy viên tiền thảo mài nhỏ để cho Kiều Dư An ăn.
Nhìn thấy bộ dáng của cô, thở dài một hơi, "Vẫn không giảm xuống thì không xong rồi!"
Bọn Đinh Thành Hoành tuy rằng nghe không hiểu lắm ông lão nói cái gì, chỉ là thấy dáng vẻ Kiều Dư An cũng biết chuyện cô sinh bệnh không đơn giản, chỉ sợ rất khó hạ sốt.
Vừa rồi mưa quá lớn, bọn họ vốn dĩ leo núi mệt mỏi một thân toàn là mồ hôi còn bị mưa xối một cái lạnh thấu tim, mà mưa lúc này lại không thể so với với mưa mùa hè, có chút lạnh lẽo.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Lưu Hi gấp đến sắp khóc, ngay tại thời điểm bây giờ, trong nhà ông lão cũng chỉ có ngọn nến, nhà ở tối tăm càng đừng nói bên ngoài.
Bên ngoài trông giống như một con yêu quái đang giương to một mồm đầy máu, nhìn bọn họ cũng không dám nhìn một cái.
"Trời tối như vậy chúng ta lại không quen đường, trong núi còn có lợn rừng, côn trùng." Tiểu A cũng gấp, "Kiều tỷ còn chưa giảm độ xuống, tôi sợ sẽ nóng hỏng đầu óc, đến lúc đó đã chậm rồi."
"Kiều tỷ, chị đừng ngủ.
Chúng ta vẫn nên tìm thêm biện pháp, hay là các cậu trước đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại báo nguy rồi lại trở về tìm bọn tớ?" Nơi này không có tín hiệu, ngay cả điện thoại cầu cứu cũng gọi không được, cùng nhau đi ra ngoài càng không thể được, Kiều Dư An nếu lại gặp mưa sẽ càng nhiễm lạnh, nơi này tốt xấu cũng còn có chậu than.
"Chúng ta nếu đi ra ngoài khẳng định phải dẫn theo ông lão ra ngoài, để lại hai người con gái ở chỗ này tôi cũng không yên tâm, nếu không tôi cùng ông đi ra ngoài, tiểu A ở lại chiếu cố cho hai người." Đinh Thành Hoành khẽ cắn môi, lúc này đi ra ngoài phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm nhưng dường như cũng không còn cách nào.
"Được, như vậy đi."
Bọn họ cố gắng cùng ông lão làm vài động tác một chút, cũng làm ông lão miễn cưỡng hiểu được ý tứ bọn họ.
Ông mặc vào áo tơi, Đinh Thành Hoành cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài thì tiểu A trông thấy ánh lửa, "Các cậu nhìn, cái đó có phải ánh sáng đèn pin hay không?"
"Hình như vậy, có người tới cứu chúng ta sao?" Lưu Hi cũng hưng phấn kêu to lên.
"Ánh sáng vẫn không ngừng lại, chúng ta chờ một chút nhìn xem." Nhìn mấy cái ánh sáng càng ngày càng gần, tâm mọi người cũng ngày càng yên ổn.
"Kiều Dư An ở chỗ này sao?" Giang Mộ Trì gọn gàng dứt khoát.
Lúc thấy Giang Mộ Trì, mọi người đều sửng sốt một chút.
Dưới tình huống ánh sáng tối tăm như thế vẫn khó có thể xem nhẹ diện mạo của hắn, nam nhân anh tuấn như vậy, vẫn chưa từng thấy Kiều Dư An dẫn theo gặp qua, đây là người quen như thế nào với Kiều Dư An?
"Có, Kiều tỷ ở trong phòng, chị ấy đang nóng lên." Lưu Hi phản ứng lại, dẫn hắn đi vào.
Giang Mộ Trì bước nhanh đi vào, Thiệu Tiêu để bảo vệ phóng một cái đạn tín hiệu cũng đi theo vào sau, rốt cuộc cũng tìm được phu nhân.
Kiều Dư An đang nhắm mắt nằm trên một cái giường đơn giản, gương mặt đỏ bừng, Giang Mộ Trì nhìn thấy đôi mắt đều đỏ lên, duỗi tay sờ một chút trán của cô, rất nóng, "Thiệu Tiêu, miếng dán hạ sốt."
Thiệu Tiêu vội vàng cởi ba lô lấy ra hòm thuốc đen tìm miếng dán hạ sốt, Giang Mộ Trì dán lên trán cô.
Thiệu Tiêu lại lấy ra quần áo, "Giang tổng, trước thay quần áo ướt cho phu nhân đi."
"Ừ, cậu đi ra ngoài trước đi." Thiệu Tiêu dẫn theo Lưu Hi đi ra ngoài, Lưu hi vẫn còn đang mơ hồ, phu nhân?
Giang Mộ Trì vỗ vỗ gương mặt Kiều Dư An, "An An, còn tỉnh không?" Kiều Dư An kỳ thật có thể nghe thấy giọng nói của Giang Mộ Trì, chỉ là mí mắt quá mệt mỏi không mở ra nổi, chỉ có thể nắm chặt góc áo Giang Mộ Trì.
Giang Mộ Trì chú ý tới tay cô, cầm lấy, "An An, anh thay quần áo cho em, mang em về nhà." Giọng nói của hắn làm Kiều Dư An quen thuộc lại an tâm, làm cô trong lòng không hề sợ hãi.
Lấy quần áo thay qua cho cô, lúc này làm gì còn có kiều diễm tâm tư nào, đụng tới làn da cô đều là nóng bỏng, lần đầu tay Giang Mộ Trì có chút run, hắn sợ hãi, nếu chậm một chút nữa mới tìm được cô thì không biết sẽ thành ra bộ dáng gì nữa.
May mắn, may mắn là hắn đã đánh cược chính xác.
Mặc dù thời gian quen biết không lâu, nhưng từ lúc này xem ra Giang Mộ Trì đã đem cô trở thành một phần của chính mình, một chút cũng không thể thiếu.
Thay đổi xong quần áo cho cô, lúc thay quần áo Kiều Dư An tỉnh táo một chút, gọi một câu Giang Mộ Trì rồi lập tức lại ngủ.
Hắn một giây cũng không dám chậm trễ, thay đổi quần áo xong liền cõng người đi ra.
"Thiệu Tiêu, mặc áo mưa vào giúp tôi, tôi cõng phu nhân ra ngoài."
"Vâng." Thiệu Tiêu lấy một cái áo mưa cao cấp to rộng mặc cho Giang Mộ Trì, lại do dự một câu, "Giang tổng, có muốn kêu bảo vệ cõng phu nhân hay không?" Bảo vệ dù sao cơ thể cũng rất khỏe mạnh, thể lực sẽ tốt hơn so với Giang tổng.
Giang tổng cả ngày ngồi ở văn phòng, sợ