Chương 10: Cẩn thận con mèo
Trở lại nhà của bà nội, tôi bắt gặp chị họ cùng anh rể.
“Em về rồi, thật tốt quá, em có sao không?” Anh rể mang bộ mặt vui mừng đi tới.
Quỷ nhỏ ch.ết tiệt này, xem bộ dạng sốt ruột của anh nhóc kìa, tôi buông tay Chu tiểu thiếu gia ra, để cho nó đi về phía anh rể, không ngờ rằng anh rể đã chạy đến chỗ mình rồi.
Anh rể đến trước mặt, xem xét tôi hết một lần: “Thế nào, không bị thương chứ?”
Tôi chỉ đến lễ đường thì làm sao có thể bị thương được, anh rể cũng thật kỳ lạ, em trai của anh ấy đi lạc, được tôi dẫn về, anh ấy không nức nở chạy về phía em trai mình thì thôi, cớ sao lại quay sang hỏi tôi thế nào, chắc là vì mới kết hôn với chị họ nên mới ưu tiên quan tâm người nhà mẹ vợ trước đây.
Chu tiểu thiếu gia vẫn đang đứng bên cạnh tôi, không hề nhúc nhích, tôi có hơi ngại, trẻ con thích được nuông chiều, hẳn là nó không thể nhận ra lời nói khách sáo của anh rể là giả, nếu nhóc này thật sự cho rằng anh rể coi trọng tôi hơn nó thì sao tôi có thể chịu nổi tiếng khóc thét của nó đây.
“Anh rể, tiểu thiếu gia ở bên ngoài trời rét, không biết em ấy có bị lạnh hay không?” Tôi chuyển đề tài về phía Chu tiểu thiếu gia.
Bình thường, nội dung vở kịch sẽ phát triển thế này, bây giờ anh rể sẽ cởi áo khoác của mình cho tiểu thiếu gia đây mặc vào, hai anh em hòa thuận vui vẻ, thế giới ngập tràn tình thương, nhưng lúc này anh rể lại trở nên hơi do dự, hơi khó xử, cuối cùng anh ấy cho gọi người làm đến đem Chu tiểu thiếu gia đi.
Hiện tại tôi đang rất đau đầu, không ai được cản tôi! Anh rể và Chu tiểu thiếu gia chắc hẳn là anh em ruột của nhau, tôi cũng không nghe ai đồn rằng Chu lão gia trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài cả, tại sao anh rể có vẻ như đang tránh né tiểu thiếu gia này ấy nhỉ.
Tôi thấy một cô người làm đến ôm Chu tiểu thiếu gia đi, giống hệt như lần trước ở hôn lễ, thằng bé chẳng khác nào một con rối bị hư, để mặc cho người ta muốn làm gì thì làm. Hình ảnh đứa bé trai bị giam trong gác xép chợt lóe lên trong đầu, tôi như không thể tự chủ được cơ thể mình, hét lên: “Khoan đã, để tôi dẫn nó đi chơi cho.”
“Cao Hạnh!” Chị họ cũng hét lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “… Không có gì, em nhớ chú ý an toàn, chơi trong nhà bà nội thôi, đừng ra ngoài.”
Tại sao mọi người ở đây ai cũng đều chú ý đến sự an toàn của tôi vậy, làm như Chu tiểu thiếu gia này là vũ khí sát thương không bằng, nó còn chưa cao đến đùi tôi nữa, lấy gì để cắn tôi đây?
Tuy là tôi chủ động muốn chơi với Chu tiểu thiếu gia, nhưng thật ra lại không biết nên chơi cái gì với nhóc này, tôi không phải là người biết dụ dỗ trẻ con, huống chi đây còn là một đứa trẻ ngốc. Tiểu Hắc nhảy lên vai tôi, nó quấn lấy cổ tôi như một chiếc khăn quàng cổ, Chu tiểu thiếu gia thấy Tiểu Hắc thì lại bắt đầu ngẩn ra.
Tôi thật sự không biết nên dỗ dành nhóc này thế nào, Chu tiểu thiếu gia cũng không để ý đến hành động của tôi, chúng tôi cứ tiếp tục ngồi đó. Mỗi người trong Chu gia đến đều được giao cho một phòng ngủ riêng, một lát sau, cô người làm của Chu gia đến mang Chu tiểu thiếu gia đi ngủ. Khi thấy người làm định ôm mình đi, thằng bé này đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Cẩn thận mèo mun.” Chu tiểu thiếu gia nói bên tai tôi.
Cô hai nói sai rồi, Chu tiểu thiếu gia này không bị câm, hiện tại không phải là nói được hay sao. Tôi kinh ngạc không thôi, ngược lại cũng nghi ngờ lời nói của tiểu thiếu gia này. Vì sao tôi phải cẩn thận với mèo mun? Tiểu Hắc mặc dù là mèo hoang, nhưng hiện tại cũng đã trở nên ngoan ngoãn hơn, không thể hiểu nổi, quả nhiên là tôi không giỏi giao tiếp với trẻ con.
Ngày hôm sau ở nhà ga, cô cả nhét một cái hộp vào trong tay tôi: “Bà nội bảo cô đưa cho cháu, nhớ cất kỹ, không được vứt đi.”
Đừng nói là tôi, những đứa trẻ thuộc chi chính khác cũng ít khi được bà nội tặng đồ, tôi không nghĩ rằng lần này mình về chúc thọ thì còn nhận được vật làm kỷ niệm, đương nhiên là vui vẻ nhận rồi. Lên xe lửa, tìm chỗ ngồi xuống xong, tôi mới có thời gian kiểm tr.a xem bà nội đã cho mình cái gì, cái hộp này bằng gỗ, chắc bà đã để đồ cưới ở bên trong.
Mở hộp nhìn sơ qua, tôi nhanh chóng đập nắp hộp lại cái rụp. Ở trong hộp có một xấp bùa vàng óng ánh, vừa rồi may là không ai để ý đến tôi, dù gì cũng xin đừng tưởng tôi là người tâm thần mà bắt lại. Ngoài mấy lá bùa ra, còn có cái gì đó rất lớn, hình như là một viên ngọc, tôi lén lấy viên ngọc từ trong hộp ra. Nhìn đặc tính của nó, màu men ngọc sáng lấp lánh, đúng là ngọc thật, được chế tác thành hình quả đào. Thông thường người chế tác đều khéo léo chú trọng vào độ tinh xảo của ngọc, viên ngọc quả đào này không khác quả đào thật là mấy, nhưng lại không sử dụng trong việc điêu khắc, một khối ngọc lớn như thế mà lại chế thành hình quả đào để làm gì?
Tiểu Hắc rất thích viên ngọc hình quả đào, nó nằm trong lòng tôi dùng móng cào quả đào mà chơi, mèo đặc biệt thích các vật tròn, nếu quả đào này bằng nhựa thì tôi sẽ đưa cho nó chơi, quả đào bằng ngọc thì nó cũng chơi không nổi, vì quá nặng.
Khi về đến trường học, Lâm Tư Giai thấy tôi đã về, trên mặt lộ vẻ vui mừng phấn khích, xen lẫn với một thái độ khó xử, loạt biểu cảm muốn bị đánh đòn này của nó chứng tỏ rằng nó có chuyện để kể với tôi. Cho dù Lâm Tư Giai có thế nào, bản chất bình thường của nó là như vậy, người có bản sắc anh hùng như tôi đã sớm quen với chuyện này. Lý Nghi và Mạnh Kiều cũng có biểu hiện tương tự, tôi thật muốn đánh luôn hai người họ, tôi mới rời đi có một ngày, chẳng lẽ phòng làm việc của hiệu trưởng bị cho nổ bom?
“Hạnh ca, tối hôm qua tiếc là anh không có ở đây, anh có biết không, ở trường chúng ta mới xảy ra một việc lớn!”
“Đừng gấp, từ từ mà nói thôi.” Tôi nhanh chóng trấn an Lâm Tư Giai, giờ nó đang ở trên giường tôi, tôi sợ nó kích động quá rồi té xuống đất.
“Trường học của chúng ta có chuyện ma quỷ.” Mạnh Kiều nói, so với Lâm Tư Giai thì súc tích hơn nhiều.
“Ai nói? Có người tận mắt thấy sao?” Nếu do Lâm Tư Giai nói cho tôi biết, nghe xong tôi nhất định sẽ chọc ghẹo nó, nhưng lần này lại có Mạnh Kiều thêm vào, tôi liền nảy sinh trí tò mò.
“Tối hôm qua có một nữ sinh đi vệ sinh, nói là thấy ma, còn gào khóc thảm thiết, các phòng ngủ ở tầng hai đều bị đánh thức hết.”
“Có thể là người đó nhìn nhầm thôi, nói không chừng là do cố ý nữa.”
“Chắc không phải cố ý đâu, nữ sinh kia sợ tới mức không dám đi học, hôm qua tao thấy sắc mặt của cậu ấy thật sự là đã bị dọa ra trò, không giống như là đang giả bộ.”
“Thế thì là nhìn lầm vậy, cũng đáng để cho bọn mày trở nên hưng phấn như thế.”
“Tao và Mạnh Kiều cũng nghĩ như vậy, chỉ có Tư Giai là suy nghĩ lung tung hết một ngày.” Lý Nghi hả hê khi thấy người gặp họa, tôi có thể hiểu được, còn Tư Giai thì chắc chắn cả ngày cũng không chịu ngậm miệng nổi.
Đêm nay trước khi đèn tắt, lượng người đi vệ sinh đặc biệt nhiều, nguyên một đội ngũ xếp hàng dài đến hành lang, tôi có thói quen trước khi ngủ phải tắm rửa sạch sẽ, đến nay chưa thấy qua cảnh tượng như vậy bao giờ, số lượng người đi WC hiện tại có thể đem so với số lượng người ở quán cơm khi tan học.
“Họ đều sợ phải đi vệ sinh lúc nửa đêm.” Lý Nghi nín cười.
Tôi hiểu rồi, dám chắc là không ai thực sự tin vào chuyện ma quỷ, chẳng qua vì lo sợ quá nên ai cũng không muốn đi vệ sinh vào ban đêm.
Ngồi hết mấy tiếng xe lửa đến đau lưng ê mông, tôi làm gì còn tâm trạng để xếp hàng đi WC, quên đi, không đi thì cũng không sao. Vì niềm thúc đẩy bản thân từ bỏ mà tôi ngủ luôn trước khi đi vệ sinh, kết quả là nửa đêm tôi bị bàng quang của mình lây tỉnh. Lấy cái đèn bàn rọi đường cho bản thân, vừa hay tôi không đánh thức những người khác, chỉ đánh thức mỗi Tiểu Hắc. Nó nằm trên người tôi mà ngủ, tôi vừa chuyển động thì nó liền tỉnh ngay, thấy tôi mang dép lê vào, nó cũng nhảy xuống, tôi đi nhà vệ sinh, nó cũng bám theo một mạch.
Hành lang và WC đều trang bị đèn cảm ứng, trước đây tôi chưa từng thức dậy vào ban đêm, không biết rằng mấy cái đèn này quả thực rất đáng sợ, mới vừa sáng vài giây đã tắt, nếu muốn phải ho khan một cái thì đèn mới sáng lên lần nữa, trường học cũng thật là keo kiệt, không chịu mua loại đèn phản ứng nhanh nhạy hơn.
Chuyến đi tiểu đêm lần này không xảy ra chuyện gì cả, sự kiện thần bí gì chứ, đều do mình tự dọa mình mà ra thôi.
Tôi mới vừa chợp mắt lần hai, một tiếng la thảm thiết đến chói tai đã đánh thức tôi dậy từ trong mơ.