Chương 52: Anh ba khải hoàn trở về. .
Kim Sam muốn đuổi theo chúng tôi, lại bị Chu Tinh giữ lại, tôi thoát ra khỏi tư thế túi công văn, lôi kéo anh ấy chạy như điên trên đường.
“Bạn em? Lễ gặp mặt cũng thật là nhiệt tình.” Trên mặt Miêu ca vẫn là nụ cười không sao cả.
“Sư tỷ Chu Tinh, người theo đuổi anh, đi từ xa đến để siêu độ cho anh.” Tôi thở hổn hển, còn Miêu ca vẫn rất ung dung không chút hỗn loạn, căn bản là anh ấy không cần hô hấp mà. Tôi bỗng có suy nghĩ tà ác là nếu lúc kiss thì chẳng phải là tôi sẽ không thở nổi sao?
“Lúc anh ở ngoài cửa có cảm nhận được linh lực xa lạ, còn muốn hỏi em quen biết người như vậy từ khi nào.” Miêu ca nói.
Tôi không nghĩ tới Hắc Ưng mà Kim Sam muốn tìm lại chính là Miêu ca. Bình thường Kim Sam là người rất nghiêm túc, vậy mà vừa thấy quỷ hồn là hóa thân thành tu la. Chu Tinh nói rất đúng, sư tỷ cô ấy đúng là Quỷ Kiến Sầu mà. Hi vọng Chu Tinh có thể ổn định được cảm xúc của sư tỷ cô ấy, mấy ngày nữa tôi sẽ đi giải thích với Kim Sam. Miêu ca nhà tôi tuy là lệ quỷ nhưng không phải lệ quỷ bình thường đâu, ngay cả thần tiên cũng chưa chắc đã tiêu sái như anh ấy.
Tôi ngồi trên mặt đất thở dốc, Miêu ca vươn tay kéo tôi dậy: “Bà xã, chúng ta đi dạo một chút đi.”
Cái này có tính là mời hẹn hò không? Lại nói, cũng không phải chưa từng dạo phố với Miêu ca, có điều khi đó anh ấy vẫn là bộ dáng con mèo nhỏ, bị tôi bỏ trong túi mang theo khắp nơi. Bây giờ anh ấy là hình người, tôi lại thấy có chút ngượng ngùng.
Tôi cầm tay Miêu ca: “Được, anh muốn đi đâu em cũng đi với anh.”
Chúng tôi nắm tay tản bộ ở ven hồ, ở ven hồ luôn có đôi có cặp, chúng tôi chỉ là một trong số các đôi tình nhân kia thôi nhưng phần hạnh phúc kia là độc nhất vô nhị. Nếu chúng tôi chỉ là người bình thường, tôi muốn cứ tiếp tục như vậy với anh ấy, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, vài thập niên, cho đến khi chúng tôi cùng nhau tóc trắng xoá, cùng nhau sinh lão bệnh tử, đó chính là hạnh phúc lớn nhất. Tiếc là tôi với anh ấy không phải người bình thường, anh ấy là quỷ Tiếu gia tan cửa nát nhà, tôi là người Cao gia không có tên trong gia phả. Người – Quỷ thì tôi không sợ. Tôi chỉ sợ việc Tiếu gia biến mất có liên quan tới Cao gia. Cho nên tôi không dám hỏi trực tiếp Miêu ca. Tôi sợ nghe được đáp án khiến tôi không dám đối mặt với anh ấy.
“Bà xã, em nghĩ gì đấy?” Thấy tôi ngẩn người, Miêu ca hỏi.
Tôi không trả lời, xoay người ôm anh ấy không chịu buông tay, con mèo đen nhỏ không có lúc nào không ở cạnh tôi đã không còn, anh ấy đã trả giá quá nhiều rồi, bây giờ đến lượt tôi quý trọng anh ấy.
Ở ven hồ, lần đầu tiên tôi chủ động ôm Miêu ca, muốn sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của anh ấy, giống như tôi đã phải giương mắt nhìn anh ấy mất đi rất nhiều lần.
Kim Sam hoàn toàn nghe tôi giải thích, luôn trách tôi là người Cao gia mà lại cấu kết với lệ quỷ làm việc xấu. Tôi không nghĩ tới chấp niệm của chị ấy với việc đánh quỷ đã đến trình độ cực đoan.
Chu Tinh nói cho tôi biết nhà Kim Sam ở chỗ thu thập hài cốt, cha mẹ đều bị lôi kéo làm kẻ ch.ết thay, từ nhỏ chị ấy đã thề sẽ giết hết quỷ hồn trên thế gian. Tôi hiểu chị ấy không thể không trở nên cứng rắn, nhưng tôi không thể để chị ấy ra tay với Miêu ca. Tuy tôi minh hôn với lệ quỷ, tái hôn là quyền lợi của quả phụ, quyền lợi của quả phụ cũng phải mạnh mẽ giữ gìn.
Ấn kí hình lông chim màu đỏ trên cánh tay vẫn không biến mất, mỗi khi tôi kích động hoặc lúc tôi muốn sử dụng chú thuật, thì cái ấn kí đó sẽ hiện ra. May mà nguồn sức mạnh ấm áp này không có ác ý với tôi, như kiểu vốn dĩ nó là của tôi nên phải làm việc cho tôi vậy. Tôi cả gan hoài nghi cô bé trong đỉnh bạch ngọc là tôi, vậy thì Thanh Ngô có thể là Miêu ca không? Tiếu gia là đời sau của người hiến tế. Tiếu Thần là người do Tiếu gia an bài vào. Thanh Ngô hẳn là Miêu ca vì tôi có thể cảm nhận được tình cảm không xóa bỏ được với anh ấy.
Đội khảo cổ đã khải hoàn về từ Di tích thất diệu, tôi lập tức liên lạc với anh ba. Tôi đã xác định di tích thất diệu chính là di tích của thôn được phượng hoàng chiếu cố. Phượng hoàng, trường sinh, Tiếu gia, Cao gia, Cao Ngạn Quân, tất cả mọi khúc mắc đều bắt nguồn từ cái thôn đó.
Anh ba có áp lực rất to lớn đối với việc tôi tự đón gió tẩy trần cho anh ấy. Anh ấy bảo chắc chắn là tôi có mưu đồ gây rối. Tôi mất bao công sức mới có thể lừa anh ấy ra ngoài ăn bữa tối dưới ánh nến với tôi. Đầu tiên là nói chuyện trong nhà, nói mãi rồi tôi cũng dẫn dắt anh ấy tới việc anh ấy đi khảo cổ có phát hiện gì.
“Anh ba à, em thấy trên tivi nói là, di tích Thất diệu đã khai phá thành công, tạo nên một sự rung động lớn trong ngành học thuật, ngoại trừ tín ngưỡng về rồng không ngờ còn có cả tín ngưỡng về phượng hoàng.” Tôi mở đề tài.
“Mấy lần khai quật trong quá khứ đều là mãnh thú, người xưa thường sùng bái sức mạnh, nên thường hướng tới sư tử hổ báo, di tích lần này lại là phượng hoàng, ai cũng không đoán được.” Anh ba vừa uống rượu vừa trả lời tôi.
“Anh ba, bọn anh nhất định phát hiện ra không ít thứ không thể công bố, nói cho em nghe đi?” Tôi lại rót rượu cho anh ba.
“Trẻ con đừng hỏi nhiều, học cho tốt đi, tương lai gả vào gia đình tốt là được, gả xa vào.” Tửu lượng của anh ba không tốt lắm, uống thêm hai chén trên mặt đã phiếm hồng, trả lời.
“Nhất định là không tìm được cái gì nên không dám nói cho em chứ gì.” Tôi cố ý nói.
Anh ba tiếp tục cười không nói. Tôi muốn đập bàn! Ngay cả phép khích tướng cũng không dùng được !
“Cao Hạnh, bây giờ Cao gia ốc còn không mang nổi mình ốc, tự em phải chăm sóc chính mình cho tốt.” Anh ba xoa đầu tôi.
“Cao gia làm sao?” Tôi vội vã hỏi, tôi chỉ biết sự nghiệp của Cao gia không thuận lợi, nhưng nghe giọng điệu anh ba nói thì nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
“Chuyện này em không làm gì được đâu, tự lo chuyện của mình thôi.” Anh ba tự rót rượu, không chịu nói cho tôi biết.
“Sao lại không liên quan em chứ? Em không phải người Cao gia sao? Thật ra em không phải con cháu Cao gia đúng không? Em là con nuôi đúng không?” Tôi hỏi kịch liệt. Việc gì cũng không cho tôi biết. Trên gia phả cũng không có tên của tôi, tôi rất nghi ngờ tôi không phải con ruột.
“Em nói linh tinh cái gì đấy, lúc cô sinh em anh có mặt ở bệnh viện, tận mắt anh trông thấy em được bế ra khỏi phòng sinh, sao có thể không phải con cháu Cao gia chứ.” Anh ba nhìn tôi nói.
Đúng vậy, nếu tôi là con nuôi, thì đã bị quỷ máu ăn mất rồi, tôi hỏi tiếp, giọng nhỏ hơn: “Thế vì sao lại gạt em?”
“Đám người đối phó với Cao gia đều là cao thủ huyền thuật, ngay cả anh còn bị thương, bọn họ lại tâm ngoan thủ lạt. Nếu em rơi vào tay bọn họ thì ch.ết là chắc.”
Đối phó với Cao gia là bọn người Chu Thụy An rồi. Không biết Chu Thụy An có tham gia tập kích Cao gia không. Tôi nghĩ anh ta và chị họ dù sao cũng là vợ chồng, sẽ nhìn vào tình cảm vợ chồng mà không trực tiếp hại người Cao gia đâu. Nhưng tôi lại nhớ đến việc anh ta ra tay với chính em trai ruột thì đối với người khác càng không run tay. Mấy người bị Quỷ đêm kinh hồn căn nuốt hồn phách, ai mà không phải là kiệt tác của anh ta chứ. Đào, Hạc, Quy, Tùng bọn họ ai cũng dính máu tươi cả.
Tôi rất muốn nói cho anh ba biết mấy người này, nhưng tôi không thể nói tôi học huyền thuật ở đâu, tôi trốn khỏi tay Đào và Hạc như thế nào. Tất cả đều liên lụy đến Miêu ca. Cao gia là một gia tộc nghiêm khắc, hận nhất là việc làm trái ý trời, Cao Ngạn Quân chỉ nghiên cứu phương pháp trường sinh và trọng sinh trên lý thuyết đã bị trục xuất khỏi Cao gia, cả đời đã bị bức bách. Nếu họ biết Miêu ca đã thực hành nghiên cứu của Cao Ngạn Quân thì nhất định sẽ dốc toàn lực đuổi giết. Tôi cũng không muốn trở thành góa phụ đen Black Widow*.
*Góa phụ đen Black Widow là nhân vật trong truyện tranh Marvel. Tìm hiểu thêm ở đây.
“Anh ba, em cũng là thành viên của Cao gia, nếu Cao gia biến mất, em sẽ cùng Cao gia biến mất, đừng lúc nào cũng coi em như người ngoài được không?” Tôi kiên định nhìn anh ba nói. Dù sao Cao gia cũng có ơn dưỡng dục với tôi, tuy không yêu thương tôi nhưng cũng không ngược đãi. Trên gia phả không có tên tôi thì sao, tôi vẫn mang họ Cao cơ mà.
Anh ba thở dài: “Từ bé tính em đã cứng đầu, anh biết nếu trong lòng em đã có ý định thì tám con trâu cũng không kéo lại được. Thôi được rồi, anh nói cho em biết những thu hoạch ở di tích thất diệu.”
Tôi cười gật đầu, yên lặng ngồi xuống nghe anh ấy nói.