Chương 12: Bỗng nhiên dậy sóng

Mới vừa rồi ở trong điện thoại nghe thấy Trương trưởng phòng nói là Chu Cẩn Vũ hôm nay vắng mặt, Hạ Chân Ngọc cảm thấy rất cao hứng, cô cũng không muốn bản thân mình phải vất vả dùng hành động thực tế để dập tắt những lời đồn đại. Chỉ cần Chu Cẩn Vũ biểu lộ thái độ và ánh mắt không rõ ràng hoặc là chỉ một một động tác giống thật mà là giả sẽ lại dẫn đến thị phi. Khi cô đang vui mừng, kết quả là sau khi cánh cửa phòng họp được mở ra, chỉ thấy người dẫn đầu đi vào chính là Chu Cẩn Vũ, lần lượt đi theo ở phía sau là Trương trưởng phòng cùng mấy người nhân viên khác có liên quan, khiến cho cô có chút trợn tròn mắt, nhưng cũng chỉ có thể cùng với Quách chủ nhiệm đi ra nghênh đón.


Hạ Chân Ngọc cúi đầu đứng ở phía sau Quách chủ nhiệm, sau khi nghe bọn họ chào hỏi lẫn nhau, Chu Cẩn Vũ liền tiến tới chỗ ngồi ra hiệu bảo bọn họ có thể bắt đầu báo cáo. Đầu tiên là Quách chủ nhiệm đọc bản kiểm điểm cá nhân vô cùng chân thành, thái độ rất thành khẩn.


“Lần này xuất hiện vấn đề, chủ yếu là bởi vì do tôi là người dẫn đầu nhưng không có nhận thức được vấn đề, không bắt kịp công việc, tôi cảm thấy mình không xứng đáng với sự tín nhiệm của lãnh đạo đối với tôi. Thế nhưng tôi phải nói rằng nhân viên công tác ở cơ quan chúng tôi đều là những người hết sức chăm chỉ và có trách nhiệm. Bất kể chức vụ lớn nhỏ đều lấy công việc làm trách nhiệm hàng của mình. Ví dụ như người ở bên cạnh tôi mà nói, cô ấy là Hạ Chân Ngọc, tuy rằng công việc chỉ là phụ trách hành chính về phương diện sự vật sự việc, nhưng mà ngày hôm qua vẫn như cũ kiên trì cùng các đồng nghiệp ở trung tâm thông tin tăng ca đến hơn 2 giờ sáng, hơn nữa ngày hôm sau vẫn tiếp tục cố gắng không đi làm muộn. Cho nên có thể nói không khí làm việc ở toàn thể cơ quan chúng tôi là vô cùng tốt.”


Hạ Chân Ngọc viết biên bản không nổi nữa, nhanh chóng nhìn chăm chú Quách Hoài còn đang thao thao bất tuyệt, nghĩ rằng ông ta thật sự là một lão già gian trá và xảo quyệt, đây là bản kiểm điểm cá nhân mà không ngờ ông ta lại còn khoe khoang nữa. Hơn nữa lại còn lấy cô đưa ra làm ví dụ, thật sự là không chịu nổi, Hạ Chân Ngọc cúi đầu thấp dần lại thấp dần.


Chu Cẩn Vũ vừa nghe vừa gật đầu, nói chung gã Quách Hoài này cũng không quá hồ đồ không có bắt cấp dưới phải chịu trách nhiệm để bào chữa. Nghe ông ta đề cập đến việc Hạ Chân Ngọc phải làm thêm giờ, ánh mắt anh lặng lẽ nhìn lướt qua cái đầu đang sắp kề sát vào cái bàn hội nghị của cô, nụ cười càng tăng thêm, xem ra cô vẫn còn để ý đến anh.


Tuy nói là vì công việc, nhưng với chức vụ của Hạ Chân Ngọc thì cô có tăng ca hay không cũng không quan trọng, cho cô chủ động ở lại làm thêm giờ vẫn là chứng minh rằng cô có quan tâm tới anh. Chu Cẩn Vũ phân tích hành động của cô theo chiều hướng rất tốt đẹp, càng nghĩ tâm tình càng trở nên dễ chịu. Mặc dù anh đã quyết định không có bất cứ liên lạc gì với cô, nhưng người mà anh thích lại đối với anh không có thờ ơ anh cảm thấy đúng là không tệ.


available on google playdownload on app store


Trên khuôn mặt của Chu Cẩn Vũ vẻ mặt đã có nhiều thay đổi, Trương trưởng phòng và Quách chủ nhiệm nhìn nhau rất ăn ý. Quách Hoài thả lỏng tâm tình, như vậy ông ta không phải gọi đến 120 rồi bởi vì ông ta biết bản kiểm điểm cá nhân của mình nhất định sẽ dễ dàng vượt qua cửa ải này.


Trước khi kết thúc bài phát biểu ý kiến, Quách Hoài chủ động thỉnh cầu Chu Cẩn Vũ trách phạt ông ta, Chu Cẩn Vũ nở nụ cười nhã nhặn và nói: "Bản kiểm điểm cá nhân của Quách chủ nhiệm rất sâu sắc nhỉ, mọi người có ý kiến gì không thì hãy phát biểu bày tỏ thái độ đi."


Những người còn lại trao đổi với nhau bằng ánh mắt, trong lòng nghĩ thầm rằng, người lãnh đạo trực tiếp cũng đã nói là rất sâu sắc, bọn họ còn có thể nói là không tốt sao, vì vậy mọi người chỉ có thể phụ họa theo nói là, mặc dù khuyết điểm của Quách chủ nhiệm là thiếu tính năng động chủ quan, nhưng đã nhận thức được khuyết điểm, tin tưởng rằng sau này sẽ làm tốt công việc được giao.


Chu Cẩn Vũ chờ tất cả mọi người phát biểu xong mới chậm rãi nói: "Nếu mọi người đã thống nhất ý kiến, như vậy chúng ta hãy cùng chờ xem biểu hiện về sau của Quách chủ nhiệm."


Quách Hoài lập tức đứng dậy cúi đầu: "Vâng, vâng, tôi nhất định sẽ có trách nhiệm đối với tổ chức, có trách nhiệm đối với lãnh đạo


Chu Cẩn Vũ bảo ông ta ngồi xuống, rồi anh lại tiếp tục nói: "Công việc ở bộ phận lễ tân của các đồng chí cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là những nhân viên công tác tại trung tâm thông tin lại càng vất vả. Như vậy đi, tối mai tôi mời mọi người đến Lam Hải Minh Châu thư giãn một chút. Ừm, Quách chủ nhiệm, anh triệu tập toàn thể mọi người ở trong đơn vị anh, ngày mai không một ai được vắng mặt. Đối với những nhân viên tăng ca ngoài tiền làm thêm giờ ra tốt nhất cũng cần thay phiên nhau nghỉ ngơi một chút."


"Thị trưởng yên tâm, tôi cũng đã bố trí sắp xếp xong, tiền làm thêm giờ được trả gấp ba lần tiền lương được phát ra, còn việc thay phiên nhau nghỉ ngơi sẽ được bắt đầu từ sau ngày hôm nay, thay mặt toàn thể nhân viên làm việc ở bộ phận lễ tân tôi xin cảm ơn Chu thị trưởng đã có nhiều ưu ái đối với chúng tôi."


Quách chủ nhiệm cúi người thật sâu khom mình chào Chu Cẩn Vũ, ngay sau đó Hạ Chân Ngọc cũng không thể ngồi yên, cũng khom lưng cùng với Quách chủ nhiệm.


Ở trên đường trở lại đơn vị, Quách chủ nhiệm nói với Hạ Chân Ngọc: "Tiểu Hạ này, tối ngày mai cô hãy sắp xếp mọi việc trong nhà cho chu đáo, bảo với chồng cô không cần phải lo lắng, nói cho anh ta biết dù muộn như thế nào lão Quách tôi cũng sẽ tự mình đưa cô về đến tận nhà."


"Quách chủ nhiệm, ngài quá khách khí rồi, tối mai tôi ở lại đến 8g30 thôi ông xem có được không, sẽ không ai chú ý đến sự vắng mặt của tôi đâu." Hạ Chân Ngọc biết tiệc rượu ngày mai đối với cơ quan bọn cô mà nói đúng là hết sức vinh quang, sau đêm mai đối với mỗi người trong toàn bộ khu vực cơ quan chính phủ mà nói, sẽ mong đợi sự nghiệp tại đơn vị lên như diều gặp gió. Cho nên với bầu không khí như thế bất luận thế nào cô cũng không thể vắng mặt.


"Cô nói lời này là không đúng rồi, ngày mai khi Chu thị trưởng chưa có rời khỏi bữa tiệc thì toàn thể nhân viên trong cơ quan chúng ta không một ai được rời đi trước, tuyệt đối không thể đấy, Tiểu Hạ, cô cũng không thể tạo ra những thay đổi đặc biệt chứ."


Đúng là chuyện đùa, không ai chú ý sao, nếu không có Hạ Chân Ngọc thì những người làm việc ở bộ phận tiếp tân tính là cái rắm à. Trải qua hai ngày phập phồng lo sợ này Quách Hoài đã có thể cực kì rõ ràng hiểu được Chu Cẩn Vũ có tình ý gì đối với Hạ Chân Ngọc, nhưng đã tới mức độ nào thì cần phải tiếp tục quan sát. Chỉ có điều là đoán chừng là rất thích, nếu không sao lại có thể nóng nảy lớn đến như vậy.


Hạ Chân Ngọc nghe xong không có cách nào khác đành phải đồng ý, Quách chủ nhiệm nói cô không cần phải trở lại cơ quan, rồi trực tiếp đưa cô về nhà. Trước khi xuống xe còn dặn Hạ Chân Ngọc ngày mai phải nhớ trang điểm. Hạ Chân Ngọc "Dạ" một tiếng chứ không nói thêm điều gì khác, cô cho rằng mình cũng không phải là đóa hoa giao tiếp (gái đẹp chuyên tiếp khách thuê) gì đó.


Buổi tối lúc ở nhà cô đã nói với Lý Nguy về chuyện của ngày mai, Lý Nguy vô cùng kích động, thái độ rất là hâm mộ vận khí tốt của Hạ Chân Ngọc, còn cảm thán một phen là thật lấy làm tiếc vì anh ta không thể tham gia bữa tiệc đó, rồi bảo với Hạ Chân Ngọc hãy vui chơi cho thỏa thích, không cần phải lo lắng việc trong nhà.


Ngày hôm sau, lúc Quách chủ nhiệm công bố tin tức này, toàn bộ nhân viên làm việc ở bộ phận lễ tân đều xôn xao ầm ĩ, một mảnh hoan hô nói cười, như thể mọi người đều sắp thăng quan phát tài giống nhau, có người còn dứt khoát cầm lấy điện thoại gọi cho nhóm đồng nghiệp khác khoe khoang một hồi, háo hức hoàn toàn không khống chế được. Quách chủ nhiệm vô cùng hài lòng với hiệu quả này, ông ta tin tưởng rằng đêm nay Chu thị trưởng nhìn thấy biểu hiện của những người này cũng sẽ rất cao hứng.


Cuối cùng tất cả mọi người hoàn toàn không còn lòng dạ nào để làm việc, hơn nữa tất cả những người phụ nữ chỉ cần tuổi tác không phải quá lớn đều bắt đầu kiểm tr.a lại cách ăn mặc, còn hẹn nhà đến giờ nghỉ trưa thì đi mua quần áo, những đồng nghiệp nam còn lại thì bàn tán với nhau về vấn đề rượu và thuốc lá ... vân vân và vân vân... thậm chị bọn họ còn lên mạng Internet tìm đọc những tên rượu tên thuốc phổ biến và nổi tiếng, họ sợ mình ở trên bàn tiệc làm trò cười, sau đó lại thảo luận một ít vần đề thời sự chính trị để tránh khỏi việc không có đề tài tiếp chuyện với Chu thị trưởng mà lúng túng khó xử.


Thời khắc mọi người chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, bởi vì bọn họ sẽ uống rượu nên lúc về có xe cũng không được phép điều khiển, cho nên bọn họ tốp năm tốp ba gọi xe taxi đi tới Lam Hải Minh Châu. Một trong những nguyên nhân khiến cho mọi người hưng phấn như vậy cũng bởi vì khách sạn Lam Hải Minh Châu này không phải người bình thường có thể chi trả được. Nghe nói trong khách sạn này, đồ ăn rất tuyệt vời, phục vụ cũng rất tốt còn giá cả thì hạng nhất, một bàn ăn bình thường cũng đã đến mấy ngàn nếu không thì sượng mặt. Đêm nay bọn họ sẽ được mở mang kiến thức sau này còn có thể khoe khoang về cuộc sống tư bản, huống chi đây lại là do Chu thị trưởng mời khách nữa.


Chờ đến gần cửa khách sạn mọi người đều đã lấy lại dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn, chút kinh nghiệm này bọn họ vẫn có. Tuy rằng chưa từng tới những nơi như thế này nhưng cũng không thể bày ra dáng vẻ không có kiến thức được.


Trước cửa chính cô nhân viên tiếp tân đưa một đám người đông đảo tiến vào trong phòng VIP, trong phòng khách có tổng cộng 6 chiếc bàn, lãnh đạo thành phố cũng chưa có tới, mọi người chọn chỗ ngồi và ngồi xuống, nhỏ giọng bàn tán về phong cách trang trí cực kì sang trọng trong khách sạn cũng như bộ bàn ăn rất độc đáo mới mẻ. Trên bàn bày biện hoa quả khô còn có nước trà, nhân viên phục vụ giới thiệu nguồn gốc của trà và hoa quả khô, mọi người mới hiểu được đây cũng là làm tiền. Có người đầu óc nhanh chóng tính toán, một quả khô giá 12 đồng, nước trà không tính đến, trong lòng líu lưỡi không nói lên lời nhưng cũng không dám biểu hiện ở trên mặt.


Hạ Chân Ngọc cùng chị Vương chọn một cái bàn ở xa chỗ các lãnh đạo nhất rồi tìm chỗ ngồi xuống, ngồi ở bàn này đều là một nhóm người bình thường hoặc là không được coi trọng hoặc chính là sắp nghỉ hưu, đây thực sự hợp ý Hạ Chân Ngọc


Lại đợi hơn hai mươi phút, cánh cửa được đẩy ra, một người mặc trang phục hẳn là quản lý khách sạn với vẻ mặt tươi cười đi trước dẫn đường cho Chu Cẩn Vũ và đoàn người đi vào, tất cả mọi người liền lập tức đứng lên.


Theo thứ tự mọi người lần lượt ngồi xuống, Chu Cẩn Vũ chờ cho tất cả mọi người ngồi xuống, tươi cười ấm áp làm cho người ta nảy sinh tâm lí ngưỡng mộ, anh cất giọng nói mang theo từ tính và thập phần dễ nghe:


"Hôm nay chủ yếu là cảm ơn mọi người, trong khoảng thời gian này, công việc của mọi người hết sức vất vả, tuy nói là vì công việc, nhưng mà trong lòng Chu Cẩn Vũ tôi hiểu được mọi người là đang làm việc cho tôi, tôi biết mọi người đã phải chịu liên lụy hao sức và vất vả, cho nên tôi cũng sẽ không nói thêm điều gì, một lát nữa tôi sẽ mời rượu mọi người, hy vọng mỗi một người ngồi đây đều có thể cảm thấy thoải mái và vui vẻ. Tôi đã nói với Quách chủ nhiệm từ ngày mai sẽ bắt đầu để cho mọi người luân phiên nghỉ ngơi, cho nên đêm nay mọi người đều có thể thả lỏng, uống rượu thoải mái, tôi sẽ có trách nhiệm để cho mội một đồng chí đều về đến nhà an toàn, đương nhiên cũng không cần phải nghĩ chuyện tiết kiệm tiền thay tôi mà không chịu ăn nhiều. “


Anh vừa dứt lời mọi người liền vỗ tay tán thưởng, tiếng vỗ tay vang vọng khắp cả căn phòng, bất kể là nam hay nữ đều vì bài phát biểu chân tình và thực lòng của Chu Cẩn Vũ cũng như thái độ tự nhiên cởi mở khiến cho mọi người đều ái mộ, họ cảm thấy mình làm việc không có vô ích, Chu thị trưởng biết bọn họ vất vả, biết tấm lòng của bọn họ, thật là làm cho người ta cảm động rồi.


Hạ Chân Ngọc cũng có chút bị cuốn hút, đây là nghệ thuật lãnh đạo mà, không thể không nói Chu Cẩn Vũ rất biết cách đối nhân xử thế, không đúng, phải nói là rất biết cách làm lãnh đạo.


Đồ ăn rất nhanh chóng được đưa lên, trên mặt bàn đã được bày biện rất nhiều đồ ăn, mọi người vốn đang rụt rè mất tự nhiên trong thâm tâm không dám ăn uống, cuối cùng cũng hiểu được Chu Cẩn Vũ thật sự là không phải chỉ có nói suông thế thôi, mà anh là thật sự mời khách, vì thế đều thả lỏng, ăn uống thoải mái những thức ăn mà bình thường họ không thể mơ đến.


Để cho mọi người ăn uống trong chốc lát, Chu Cẩn Vũ bắt đầu lần lượt mời rượu từng bàn, mỗi lần đến một bàn nào đó kính rượu cũng đều vang lên thanh âm của tiếng vỗ tay tán thưởng. Đến lúc anh đi tới bàn của Hạ Chân Ngọc thì mọi người ngồi ở bàn này cũng đều đứng dậy bưng chén rượu lên. Mặc dù Chu Cẩn Vũ đã mời rượu năm bàn, nhưng Hạ Chân Ngọc nhìn thấy cái chén rượu Bạch Cửu của anh vẫn còn đầy đến tám phần, căn bản là anh không uống mấy.


Có thế được lãnh đạo lớn như vậy mời rượu cũng là đã cho họ rất nhiều thể diện, nhiều lắm chỉ là nhấp một ngụm mà thôi, ai còn có thể kiện anh về chuyện uống rượu này hay sao, chỉ thấy Chu Cẩn Vũ giơ chén rượu lên và nói: "Ngồi ở chiếc bàn này đều là những đồng chí đã có nhiều năm công tác ở đơn vị, vất vả hơn nửa đời người, người xưa trông cậy con cháu hóng mát, tôi xin mời các vị tiền bối!" Nói xong anh lại đưa chén rượu lên nhưng mà cũng chỉ là chạm vào môi một chút


Nhưng cho dù như vậy thì mọi người vẫn là xúc động quá mức. Chu thị trưởng gọi bọn họ là tiền bối, đó là vị lãnh đạo cấp cao mà lại khiêm nhường như thế, đúng là tạo phúc cho người dân thành phố, vì thế cũng không để ý đến chuyện giữ gìn sức khoẻ gì nữa, tất cả đều nâng cốc uống cạn, Hạ Chân Ngọc không có cách nào khác cũng đành phải nâng cốc bia lên để uống.


Không nghĩ tới là Chu Cẩn Vũ sau khi mời rượu xong lại không hề rời đi, theo phía sau anh còn có cấp dưới là Quách chủ nhiệm, anh nói với ông ta là anh muốn cùng những vị tiền bối này trao đổi kinh nghiệm một lúc sau sẽ trở lại, sau đó anh tự mình tìm một chỗ ngồi xuống, vừa vặn ngồi ở bên cạnh Hạ Chân Ngọc.


Hạ Chân Ngọc lập tức cảm thấy da đầu run lên, chỗ khác không ngồi, anh lại cố tình ngồi ở bên cạnh cô, những người ở bàn khác cũng không ngừng nhìn sang bên này, hận không thể chạy đến ngồi ở chiếc bàn này.


Nào có cái gì có thể trao đổi, Hạ Chân Ngọc cho rằng Chu Cẩn Vũ chính là kiếm cớ mà thôi, nhưng anh lại cố tình khi mà mọi người có mặt ở đó đang hào hứng tràn trề, thì bàn tay anh đã giả vờ vô tình khoát lên trên lưng ghế dựa của Hạ Chân Ngọc, lại càng làm cho cô rất không tự nhiên.


Một lát sau, Trương trưởng phòng thấy Chu Cẩn Vũ không có trở lại bàn tiệc của các vị lãnh đạo thì liền hiểu ý tứ, Ông ta liền liếc mắt nhìn Quách hoài để ra hiệu, hiện tại đến được vị trí này cũng có thể được coi là tâm phúc của Chu Cẩn Vũ, ít nhiều gì thì cũng có thể hiểu rõ được cách thức làm việc, vì thế trong lúc đó Trương trưởng phòng liền cùng Quách chủ nhiệm đi tới bàn tiệc chỗ Hạ Chân Ngọc đang ngồi.


Trương trưởng phòng đầu tiên mời mọi người một chén rượu, sau đó thỉnh cầu Chu Cẩn Vũ mời lại một chén, bày tỏ là do ông ta và một vị trưởng phòng khác thay mặt Chu thị trưởng tiếp đón mọi người, lúc này Chu Cẩn Vũ mới đứng lên, ngay sau đo Trương trưởng phòng liền ngồi ngay vào vị trí của anh, còn một vị trưởng phòng khác đứng ở bên cạnh Hạ Chân Ngọc nhìn thấy vậy liền có ý muốn ngồi vào vị trí của cô, Hạ Chân Ngọc không có cách nào khác đành phải đứng lên nhường chỗ cho người ta, Quách chủ nhiệm tận dụng triệt để khiến cho Hạ Chân Ngọc cùng ông ta đi tới chỗ ngồi khác.


Đây chính là bàn tiệc của lãnh đạo, Hạ Chân Ngọc ý muốn nói cô không thể ở trước mặt bao người mà ngồi ở vị trí này, nếu không qua đêm nay không biết bản thân cô bị bịa đặt thành cái dạng gì nữa.


Quách Hoài cũng không để ý tới những điều này, chỉ muốn để cho cô đi qua, cũng coi như thay mặt mọi người đáp lễ với lãnh đạo một chút, ông ta cũng nói, bình thường đều là Hạ Chân Ngọc đi cùng ông ta báo cáo công việc ở thành phố, hiện tại do cô thay mặt mọi người mời rượu lãnh đạo là thích hợp hết mức rồi.


Hạ Chân Ngọc cũng không muốn Quách chủ nhiệm bị mất thể diện, quyết tâm sau khi mời sau một chén rượu sẽ tìm chỗ khác để ngồi lại, vậy là cô đành đi cùng Quách chủ nhiệm đi đến bàn tiệc của lãnh đạo, đương nhiên ánh mắt của mọi người cũng có vẻ vô tình hữu ý nhìn sang động tĩnh bên này.


Vừa mới đến gần thì có một người đứng lên cạnh Quách Hoài để cho Hạ Chân Ngọc ngồi xuống, kết quả chính là lúc này Hạ Chân Ngọc ngồi ở bên cạnh Chu Cẩn Vũ.


"Chu thị trưởng, đây là Tiểu Hạ, nhân viên công tác có năng lực nhất cơ quan chúng tôi, đồng chí Hạ Chân Ngọc thay mặt cho toàn thể nhân viên đến đây mời rượu ngài". Quách chủ nhiệm cười ha ha.
Chu Cẩn Vũ quay đầu nhìn Hạ Chân Ngọc, khóe miệng nở một nụ cười: "Ồ, đấy chính là vinh hạnh của tôi."


Hạ Chân Ngọc bất chấp khó khăn giơ chén rượu lên, cười nói: "Quách chủ nhiệm cứ nói đùa, có rất nhiều đồng chí xuất sắc lại có năng lực hơn tôi, chỉ có điều là tôi thay mặt mọi người vậy thôi. Tôi thay mặt cho toàn thể nhân viên làm việc ở bộ phận lễ tân kính Chu thị trưởng một ly, cảm ơn Chu thị trưởng đã tạo ra điều kiện tốt như vậy để cho mọi người có thể ở trong này vui vẻ đoàn tụ, về sau chúng tôi nhất định sẽ càng thêm cố gắng làm việc, hoàn thành tốt các nhiệm vụ được giao."


Nói xong cô liền uống cạn chén rượu, Chu Cẩn Vũ cũng đứng lên, nhìn Hạ Chân Ngọc nâng cốc uống xong, anh nói: "Nếu tôi đây mà từ chối thì đúng là bất kính rồi." Sau đó anh đem chén rượu Bạch Cửu mới vừa rồi vẫn còn hơn tám phần uống hết.


Hiện trường nhất thời yên tĩnh trở lại, Hạ Chân Ngọc nghĩ rượu Bạch Cửu nặng như vậy mà lập tức uống hết có thể chịu được sao? Cô nhìn thấy cũng cảm thấy đau dạ dày thay anh, Quách Hoài vừa nhìn vừa nghĩ, mặt mũi Hạ Chân Ngọc quả là rất lớn, theo thói quen lại tự nhận lấy hai chữ "Phúc tướng" (chỉ những người làm việc gì cũng được như ý nguyện), Trương trưởng phòng ở phía xa nhìn, thầm nghĩ Chu thị trưởng định tỏ rõ thái độ rồi ư?


Những người khác thì lại lần nữa nhớ tới những lời đồn đại đã bị bọn họ coi là tin tức giả dối. vẻ mặt của Trần Tú Trân lại bắt đầu biến hóa âm trầm, nhưng lại không có châm chọc, chỉ do dự là không biết có nên cùng Hạ Chân Ngọc một lần nữa thiết lập mối quan hệ mới hay không, điều đó cũng tốt vì sẽ giúp trải ra con đường quan lộ cho chồng cô ta


Chị Vương nhìn một màn này lại thở dài, về phương diện này chị ấy là người nhìn thấy rõ ràng nhất, vừa rồi những người bên cạnh Chu Cẩn Vũ bao gồm cả người đứng đầu đơn vị mình là Quách Hoài cũng mượn cơ hội đem Hạ Chân Ngọc đẩy đến bên người Chu Cẩn Vũ, tương lai Chân Ngọc phải đối mặt với sự tấn công bốn phía như vậy liệu có thể toàn thân trở ra hay không thật đúng là vẫn còn là một ẩn số mà. Dù cho Hạ Chân Ngọc có thông minh đến thế nào đi chăng nữa cũng không chịu nổi bị những lão hồ ly này tính kế. Trong lòng âm thầm lo lắng thay cho đôi vợ chồng trẻ Hạ Chân Ngọc và Lý Nguy, khảo nghiệm này cũng là quá lớn rồi.


Chu Cẩn Vũ uống rượu xong nhìn thấy Hạ Chân Ngọc đang ngây ngốc nhìn anh, trong mắt còn có tia lo lắng, thì càng thêm vui vẻ, khe khẽ vịn vào vai Hạ Chân Ngọc rồi cùng cô ngồi xuống, cười nói: "Không cần lo lắng, chút rượu ấy không tính là gì."


Hạ Chân Ngọc lấy lại tinh thần, phát hiện ra mình đã ngồi xuống, cô ngồi thẳng người nói: "Chu thị trưởng thật sự là rộng lượng." Nói xong dĩ nhiên cô muốn tìm một cái cớ để đi đến bàn ăn khác, nhưng mà những người khác đang ngồi ở đó lại bắt đầu hỏi cô một chút chuyện thượng vàng hạ cám, chậm rãi dẫn dắt Hạ Chân Ngọc trò chuyện, Hạ Chân Ngọc quả nhiên có chút phối hợp hàn huyên, còn thỉnh thoảng cùng Chu Cẩn Vũ nói vài câu.


Thái độ của Hạ Chân Ngọc làm cho cảm thấy Chu Cẩn Vũ đêm nay anh thật sự là vừa lòng thỏa ý, đồng thời cũng có chút hối hận về quyết định của mấy ngày hôm trước. Nhìn khuôn mặt Hạ Chân Ngọc đỏ bừng vì đã uống chút rượu, đôi môi hồng nhuận trơn bóng, mỉm cười tủm tỉm, trong lòng cực kỳ yêu thích, rất muốn trực tiếp ôm cô vuốt ve an ủi.


Rượu được uống liên tục đến sau nửa đêm, Chu Cẩn Vũ thấy mọi người ăn uống cũng thực sự như bình thường không sai biệt lắm, liền lên tiếng bảo mọi người nâng chén kết thúc bữa ăn, lại bảo trợ lý an bài sắp xếp xe cùng người đưa mọi người về nhà. Anh quay đầu nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc, thật đúng là không có tửu lượng, tổng cộng uống không đến hai chai bia thì đã ghé vào trên bàn mơ mơ màng màng rồi.


Mấy người Quách chủ nhiệm, Trương trưởng phòng cũng bày ra dáng vẻ đã uống quá nhiều rượu, dìu nhau đi ra ngoài trước, Chu Cẩn Vũ nở nụ cười, rất vừa lòng với biểu hiện của bọn họ.


Đưa tay nâng Hạ Chân Ngọc dậy, một tay ôm lấy thắt lưng của cô, một tay giữ cho cô tựa vào trước ngực của anh, gần như là nửa ôm lấy người Hạ Chân Ngọc đứng lên đi ra bên ngoài, vừa ra đến ngoài cửa tài xế đã ở đó chờ sẵn, Chu Cẩn Vũ khoát tay ý bảo tài xế không cần xuống xe hỗ trợ, anh mở cửa xe bế Hạ Chân Ngọc lên rồi ngồi xuống.


Nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mặt Hạ Chân Ngọc để gọi cô: "Chân Ngọc, Chân Ngọc, tỉnh, tỉnh."


Hạ Chân Ngọc trốn tránh tay anh, thân mình hơi trượt xuống, Chu Cẩn Vũ vội vàng để cho cô nằm xuống, đầu gối lên trên đùi của anh, vuốt mái tóc của cô sang hai bên, thở dài một tiếng, dùng bàn tay ấm áp của anh xoa tới xoa lui hai má của Hạ Chân Ngọc, anh nói với tài xế địa chỉ nhà Hạ Chân Ngọc.


Đến cửa tiểu khu, anh muốn gọi Hạ Chân Ngọc tỉnh dậy để hỏi cô số nhà cụ thể, Hạ Chân Ngọc mơ mơ màng màng nói thầm "Váng đầu", "Khó chịu" gì đó, không quan tâm đến lời nói của Chu Cẩn Vũ.


Chu Cẩn Vũ vốn định tìm điện thoại di động của Hạ Chân Ngọc để gọi cho chồng cô, nhưng vừa định vươn tay qua người Hạ Chân Ngọc để lấy cái túi của cô thì lại dừng lại, nhìn thấy Hạ Chân Ngọc đang hướng lên trên người anh, muốn tìm một vị trí thoải mái, trái tim anh đã được lấp đầy, nhìn nhìn cửa chính tiểu khu nhà Hạ Chân Ngọc, nói một tiếng: "Về Thượng Lâm Uyển."


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần trụi cấp bách trở về nhà viết ra chương này, ngay lập tức gửi đi, mọi người cao hứng không?


Ngày hôm qua rút thời gian nghiên cứu văn chương có thịt của các tác giả khác, có chút cảm khái, có chút giác ngộ, cái gì mà "Không cần đâu", "Quá sâu rồi", "Chậm một chút", "Chịu không nổi nữa" đó mới là văn chương có thịt đáng giá ngàn vàng a, sẽ không bị khóa, hơn nữa cực kì hợp cho vào ngôn tình, đam mỹ, bách hợp, xuyên không, trọng sinh, cổ đại, hiện đại, chờ đến lúc toàn bộ văn chương đều có thể thụ giáo rồi!






Truyện liên quan