Chương 26
Hạ Chân Ngọc nghe thấy Chu Cẩn Vũ đột nhiên nói một câu như vậy, trái tim lập tức “Lộp bộp” rơi xuống, làm sao anh lại biết cô không ở Nhã Phong, chẳng lẽ anh không đi họp? Vì thế nhỏ giọng hỏi: “Anh đang ở đây vậy, làm sao biết tôi không có trở về?”
“Em nói tôi đang ở đâu được? Không phải là do tôi lo lắng em ở nhà một mình sẽ sợ hãi ư, nếu không làm sao tôi lại nguyện ý 4 giờ sáng ngày mai phải dậy để đi đến đó? Kết quả thì sao? Em giỏi thật nhỉ, nếu không phải là tôi đã về nhà, thì còn không biết em nóng lòng muốn trở lại đến mức lao về nhà đó như một mũi tên đâu.” Giọng nói của Chu Cẩn Vũ càng lúc càng thêm âm trầm.
Hạ Chân Ngọc thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, trừ bỏ ở trong lòng cảm thán một phen, còn lại thật sự là không ngờ lại trùng hợp ngẫu nhiên như thế. Điều làm cho cô không nghĩ đến nhất chính là Chu Cẩn Vũ lại lo lắng cô phải ở nhà một mình, nên anh thà phải dậy sớm để đi đến đó, chứ cũng không đi đến trước thời gian.
Lúc này Chu Cẩn Vũ lại mở miệng, giọng nói lớn hơn một chút: “Nói chuyện đi, có phải là không còn gì để nói hay không? Em mau trở về cho anh.”
Một câu nói này ngay lập tức làm cho Hạ Chân Ngọc đang cảm thán trong lòng liền tỉnh táo trở lại, cô càng nhỏ giọng nói: “Không thể được, bây giờ tôi đang ở nhà cha mẹ của Lý Nguy mà, đã trễ như thế này tôi không làm thế nào để đi ra ngoài được.”
“Sao thế, anh vừa mới nói một câu không ở nhà em liền bỏ chạy đến đây để thúc đẩy mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu sao? Hạ Chân Ngọc, anh cho em mười phút, mười phút sau anh sẽ lại gọi điện thoại cho em, còn nữa anh đang ở bên ngoài tiểu khu đó, em tự mình xem xét và xử lý đi.” Nói xong anh hoàn toàn không cho Hạ Chân Ngọc cơ hội giải thích, trực tiếp ngắt điện thoại.
Hạ Chân Ngọc ở trong phòng gấp đến độ không ngừng dậm chân, không vì cái gì khác, chính là cô sợ Chu Cẩn Vũ sẽ làm ra chuyện gì đó, chỉ có thể gọi điện thoại cho Cao Mai Lệ.
“Hạ Chân Ngọc, cậu làm cái gì vậy hả? Tối muộn như vậy rồi mà còn gọi điện thoại cho mình, mình đang ngủ đấy cậu có biết hay không?” Ở bên kia điện thoại Cao Mai Lệ khá là không vui.
Hạ Chân Ngọc nói: “Ngủ ư, làm sao cậu lại đi ngủ sớm như vậy?” Bình thường Cao Mai Lệ nếu chưa đến rạng sáng thì sẽ chưa đi ngủ.
“Cậu muốn quản lý mình à, mình buồn ngủ, muốn đi ngủ sớm một chút liền đi ngủ thôi, cậu có chuyện gì à?” Cao Mai Lệ thầm nghĩ nhanh nhanh còn đi ngủ.
Hạ Chân Ngọc ngắn gọn rõ ràng nhanh chóng kể ra tình huống khẩn cấp hiện tại của cô. Cao Mai Lệ nghe xong mặc dù luôn miệng oán trách Chu Cẩn Vũ không bình thường, nhưng mà vẫn là giúp Hạ Chân Ngọc.
Hạ Chân Ngọc cảm thấy may mắn vì lúc vừa rồi khi nằm xem tiểu thuyết cô không có thay quần áo nếu không thì thời gian thật đúng là quá gấp, cô điều chỉnh tâm trạng rồi đi đến cửa phòng cha mẹ Lý Nguy khe khẽ gõ cửa.
Tuy là tiếng gõ cửa rất nhẹ, nhưng mà Tống Quyên vẫn là mạnh mẽ mở cửa phòng ra, gần như là đã muốn tức giận: “Lại có chuyện gì nữa?”
Hạ Chân Ngọc hơi cười, nói: “Mẹ, thật xin lỗi con lại đánh thức cha mẹ dậy, bạn của con là Cao Mai Lệ, chính là người mà hiện tại con đang đến ở cùng nhà, đêm nay nay cô ấy phải tăng ca, lúc trở về nhà mới phát hiện không có mang theo chìa khóa, cho nên đành phải gọi điện thoại cho con, bây giờ con phải mang chìa khóa đến mở cửa cho cô ấy.”
Tống Quyên cau mày nhìn Hạ Chân Ngọc nói: “Lúc này rồi mà còn không để cho người ta nghỉ ngơi, đi ra ngoài không mang theo chìa khóa lại còn về nhà trễ như vậy, làm sao lại không suy nghĩ cho người khác vậy?”
Hạ Chân Ngọc vội vàng đem di động đưa tới nói: “Không đâu ạ, cô ấy vẫn còn đang chờ, nếu không hãy để cho cô ấy nói với mẹ một hai câu.”
Cô đem di động mạnh mẽ bỏ vào trong tay Tống Quyên, Tống Quyên không có cách nào khác đành phải nghe máy, ở bên kia điện thoại giọng nói của Cao Mai Lệ cũng không nhỏ. Cô ấy dùng giọng điệu cực kỳ áy náy cũng hơi hơi khóc nức nở nói: “Dì, cháu là Cao Mai Lệ, thực xin lỗi vì đã trễ như thế này rồi mà vẫn còn quấy rầy đến dì, hôm nay Vương trưởng khu bảo nhóm cháu tạm thời ở lại tăng ca, không nghĩ tới lại sẽ trễ như vậy, hơn nữa trước đó cháu cũng không biết hôm nay Hạ Chân Ngọc về bên nhà dì và ở lại đó, cho nên cháu cũng không có mang theo chìa khóa. Cháu muốn ở lại khách sạn nhưng mà lãnh đạo chỗ cháu lại không yên tâm, nhất quyết cho người đưa cháu về nhà, nếu không thì để cháu chuyển điện thoại cho khu trưởng của chúng cháu nói với dì mấy câu được không?”
Tống Quyên hoảng sợ, lập tức xua tay cũng không nghĩ tới người khác hoàn toàn không nhìn thấy được động tác này, sau đó mới kích động nói: “Không cần, không cần, nhà chúng tôi luôn luôn ủng hộ công tác của chính phủ, việc đó cũng không cần đâu, Tiểu Cao à, cô cũng nên để cho lãnh đạo cử người đưa cô về nhà, tôi sẽ bảo Chân Ngọc đón xe đi đến nhà cô.”
Nói xong bà ta vội vàng đưa trả lại điện thoại di động cho Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc trực tiếp ngắt điện thoại di động, khó xử nhìn Tống Quyên, Tống Quyên thấy cô nhìn bà ta thì oán trách nói: “Cô cũng không nói cho rõ ràng, vừa rồi cứ để mặc cho tôi nói, khiến cho khu trưởng của bọn họ tưởng là tôi là người không thấu tình đạt lý chứ. Cô mau mau đến đó đi, gọi điện thoại đến hãng xe taxi để đón xe đi cho an toàn, nếu không, tôi và cô cùng nhau xuống lầu chờ xe đi.” Miệng thì nói nhưng bà ta lại không hề có ý định di chuyển thân mình.
Khu trưởng ở đâu ra, Cao Mai Lệ cũng đủ quá thái, nhưng mà mẹ Lý Nguy lại cũng tin tưởng thập phần, vì thế nói: “Làm sao con lại có thể để mẹ phải đi xuống dưới lầu cùng con được, lúc này cũng chưa có vấn đề gì, trên đường vẫn còn người, hơn nữa trong tiểu khu cũng có đèn đường, con đi trước.”
Tống Quyên suy nghĩ một chút vẫn là nói: “Cô tới nơi thì hãy gọi điện thoại về cho tôi.”
Hạ Chân Ngọc nói: “Thôi không cần ạ, đến lúc đó lại đánh thức cha mẹ dậy.”
Tống Quyên tức giận nói: “Lúc này cũng đã đánh thức đến vài lần rồi, tôi còn có thế ngủ được sao, cô không cần phải quan tâm, tôi bảo cô gọi thì cô cứ gọi về đi.”
Hạ Chân Ngọc đành phải đáp ứng, lúc này điện thoại di động lại vang lên, chắc chắn là Chu Cẩn Vũ, cô nhanh chóng đi giầy vào rồi ra khỏi cửa, đem cửa đóng lại cẩn thận rồi mới nghe điện thoại: “Tôi đang đi ra, đang chuẩn bị vào thang máy rồi, không có tín hiệu đâu, tôi cụp máy đây.” Nói xong cô tắt điện thoại đi vào thang máy.
Cửa thang máy vừa mới mở ra, điện thoại lại liền được gọi tới, cô nhận điện thoại nói: “Anh đừng gọi nữa, tôi gần tới nơi rồi.”
Giọng nói của Chu Cẩn Vũ ở đầu dây bên kia cũng khá là vội vã: “Đừng ngắt máy, em cứ để mở như vậy đi, chờ đến khi ra tới nơi rồi hãy ngắt.”
Trong lòng Hạ Chân Ngọc vừa mới oán thầm Chu Cẩn Vũ có tật xấu, hiện tại lại có một chút hiểu rõ, đây là do anh lo lắng tới an toàn của cô nên mới làm như vậy. Trong lòng cũng không biết đây là cái tư vị gì, rõ ràng vừa rồi còn phiền chán suy nghĩ, sao anh không biến ra xa cô một chút, hiện tại lại cảm thấy anh quan tâm tới cô như vậy thì cũng có chút áy náy.
Cô cầm điện thoại di động vẫn đang được kết nối đi ra cửa tiểu khu, đến nơi liền thấy ở ven đường có một chiếc Audi đang đỗ ở đó, Chu Cẩn Vũ ngồi ở bên cửa lái xe đang hút thuốc, thấy cô đi ra liền đem điếu thuốc dụi đi, rồi lại ấn tắt điện thoại di động.
Hạ Chân Ngọc cất điện thoại di động, lúc ở trên xe cô thấy sắc mặt của Chu Cẩn Vũ không tốt, muốn làm dịu bầu không khí: “Anh mới đổi xe à?”
Chu Cẩn Vũ hừ nhẹ một tiếng nói: “Anh dám không đổi sao, chẳng phải là nếu không đổi thì em không ngồi lên xe anh sao?”
Hạ Chân Ngọc bị nghẹn họng một chút cũng không dám lên tiếng, sợ càng nói Chu Cẩn Vũ càng tức giận, hai người cũng không nói thêm lời nào nữa, trong xe yên tĩnh đến mức làm cho cô cảm thấy áp lực, thật không dễ dàng gì mới đến được Nhã Phong. Chu Cẩn Vũ đỗ xe lại, xuống xe bước nhanh về phía trước cũng không có nhìn đến Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc nhân cơ hội này gọi điện thoại cho Tống Quyên nói là cô đã đến nơi an toàn, bảo bà ta đi nghỉ.
Đoán chừng là Tống Quyên bị cuộc điện thoại vừa rồi làm cho tinh thần thấp thỏm, nên bà ta còn lải nhải cái gì gì đó về Chân Ngọc và Cao Mai Lệ, còn bảo cô nói với Cao Mai Lệ nhớ giải thích một chút với lãnh đạo, ý là vừa rồi trong điện thoại bà ta không biết rõ tình huống mới oán giận mấy câu như thế, trăm ngàn lần đừng làm cho mấy người lãnh đạo đó để vào trong lòng.
Hạ Chân Ngọc bất đắc dĩ nghĩ, cho dù thật sự có khu trưởng, ông ta có làm thêm giờ hay không thì cũng có liên quan gì đến một người phụ nữ đã về hưu như bà ta, chẳng nhẽ ông ta còn có thể không phát tiền lương hưu cho bà ta sao? Nhưng cô cũng từng cái từng cái đáp ứng lời nhắc nhở của Tống Quyên, thế này mới coi như là xong việc.
Vừa để điện thoại xuống cô liền thấy Chu Cẩn Vũ đang xụ mặt đứng ở trong thang máy nhìn cô, cô vội vã chạy nhanh vào trong thang máy, hướng về phía anh nở nụ cười một chút, kết quả là anh trực tiếp quay đầu không để ý đến cô.
Ra khỏi thang máy Chu Cẩn Vũ vẫn bước nhanh cũ đi về phía trước mở cửa phòng, tiếng chuông tin nhắn của Hạ Chân Ngọc lại vang lên, có lẽ là của Cao Mai Lệ, cô cầm lấy di dộng nhìn lướt qua, Hạ Chân Ngọc lập tức cảm thấy hôm nay mọi việc không thuận, là Lý Nguy gửi tin nhắn đến, theo bản năng cô nhìn về phía Chu Cẩn Vũ cũng không có mở ra xem liền đi vào cửa.
Cô cởi giầy xong đang định đi vào phòng ngủ thì Chu Cẩn Vũ nói: “Vừa rồi làm sao lại không xem tin nhắn, nhìn anh làm cái gì?”
Hạ Chân Ngọc mất tự nhiên nở nụ cười: “Không có, chỉ là tin nhắn rác thôi không có gì phải xem, mộ lát nữa sẽ xóa đi.”
Chu Cẩn Vũ nói: “Phải không, vậy một lát nữa nhớ xóa đi đấy. Hạ Chân Ngọc nếu để cho anh nhìn thấy em nhắn tin trả lời, anh liền đem di động của em ném ra ngoài cửa sổ.”
Thật sự Hạ Chân Ngọc rất muốn nổi cáu, nhưng mà lại nghĩ đến mấy giờ nữa Chu Cẩn Vũ phải thức dậy để đi ra ngoại thành khai mạc hội chợ, hơn nữa nói cho cùng anh cũng là vì lo nghĩ cho cô nên mới không đi đến đó trước, thế nên cô liền nhịn, thấp giọng nói: “Là Lý Nguy gửi tin nhắn đến, nếu không thì để tôi xem xong thì sẽ đưa cho anh đọc.”
Chu Cẩn Vũ cười lạnh một tiếng nói: “Em muốn đọc thì đọc, muốn xóa thì xóa, đưa cho anh xem để làm cái gì?”
Hạ Chân Ngọc thấy Chu Cẩn Vũ cứ như thế hoàn toàn không có biện pháp khơi thông, cô đã liên tục nhận sai cùng lấy lòng mà cũng vô dụng, cũng không muốn lại nín nhịn sự cáu gắt của anh nữa, trực tiếp trở về phòng ngủ.
Mặt Chu Cẩn Vũ trầm xuống nhìn Hạ Chân Ngọc đi vào phòng ngủ, anh cũng không muốn khiến cho mọi việc bế tắc như vậy. Nhưng đêm nay anh một lòng muốn tạo cho Hạ Chân Ngọc một kinh hỉ, vốn là anh không định đi đến đó trước. Mấy ngày nay anh rất thích ở cùng với Hạ Chân Ngọc như vậy, anh thích cái cảm giác được sống cùng cô. Cho nên anh cũng không muốn buổi tối phải cách xa Hạ Chân Ngọc, cũng quả thật lo lắng cô ở nhà một mình sẽ không an toàn, thế nên anh mới thà rằng để cho bản thân mình mệt mỏi một chút sáng sớm đi đến đó, cũng không muốn cùng cô tách ra một đêm.
Không ngờ rằng khi anh về nhà chẳng những kinh hỉ không có, còn làm cho anh vừa sợ vừa tức. Anh về đến nhà thì thấy Hạ Chân Ngọc không có ở nhà đã có chút khó chịu, đợi mãi đến gần 10 giờ cũng vẫn không thấy cô trở về. Anh vẫn do dự nghĩ có nên gọi điện thoại cho cô hay không, anh nghĩ có khi nào thì Chu Cẩn Vũ anh sẽ phải đi tr.a tìm hành tung của một người phụ nữ. Càng nghĩ càng không nhịn được cuối cùng anh gọi điện thoại cho cô, kết quả là người ta hoàn toàn không nghe máy.
Lúc đó anh còn có chút thiếu kiên nhẫn, trong lòng nghĩ có lẽ cô sợ ở nhà một mình nên đã trở về nhà mẹ đẻ, nhưng điều mà anh không muốn nghĩ nhất chính là Hạ Chân Ngọc lại trở về nhà Lý Nguy ở bên kia. Anh cũng không quản lúc đó là mấy giờ, nghĩ cùng không nghĩ liền gọi điện thoại cho Trương trưởng phòng bảo ông ta hỏi thăm tin tức ở phân cục xem người ở tổ trọng án đi công tác đã trở về chưa.
Không nghĩ tới Trương trưởng phòng suy một ra ba, chẳng những hỏi thăm tình huống phân cục bên kia, còn thuận tiện nghe được hôm nay lúc tan tầm Hạ Chân Ngọc đúng là giống như ngày thường bắt xe bus về nhà. Lúc ấy anh liền cảm thấy một cỗ khó chịu đánh vào trong ngực đến không thở được, chẳng qua là tin tức Lý Nguy đi công tác còn chưa có trở về mới hơi chút trấn an tâm tình của anh.
Hạ Chân Ngọc nằm ở trên giường nhưng cũng không ngủ được, chuyện này là như thế nào, nhà của cô, nhà chồng chính đáng của cô mà cô lại không thể trở về sao? Đây là do tinh thần Chu Cẩn Vũ không tốt, hay là tâm lý của anh có vấn đề, điểm này phải nói cho rõ ràng mới được. Lần đầu tiên của cô là cho anh, nhưng không có nghĩa là từ đó về sau anh có thể kiểm soát cuộc sống của cô.
Cô đang suy nghĩ để tìm cách giải quyết mọi việc, thì Chu Cẩn Vũ đã đi vào, Hạ Chân Ngọc trở mình không thèm nhìn tới anh, một lát sau cô có cảm giác Chu Cẩn Vũ cũng đã nằm xuống, hai người cũng không ai nói với ai câu nào. Đúng lúc Hạ Chân Ngọc cũng muốn như vậy, đỡ phải tức giận. Nhưng chỉ được một lúc thì tay Chu Cẩn Vũ lại giống như thường ngày, vươn tới bên người cô trực tiếp sờ vào trước ngực cô, thân mình cũng đồng thời sát lại gần.
Hạ Chân Ngọc túm lấy tay Chu Cẩn Vũ đẩy ra, thân mình cũng xê dịch sang bên kia giường, không thèm để ý đến anh, không ngờ tới lúc này Chu Cẩn Vũ cũng xê dịch theo, hơn nửa thân mình anh đặt ở trên người Hạ Chân Ngọc, tay anh vẫn là ngang bướng không biết xấu hổ với vào trước ngực của cô nhẹ nhàng xoa nắn, miệng anh dán đến lỗ tai Hạ Chân Ngọc ôn nhu nói: “Thật sự giận anh rồi hả? Anh biết hôm nay anh không nên nổi cáu với em, anh nhận sai rồi vẫn còn không được sao? Chẳng phải là do lúc đó anh lo lắng cho em sao? Nếu không làm sao anh lại không quản mệt mỏi sáng sớm tinh mơ liền dậy để đi như vậy. Hơn nữa, buổi tối không được ôm vợ yêu anh cũng không ngủ yên, bây giờ anh vuốt chúng nó mới an tâm, nếu không được sờ nghĩ đến đã thấy hoảng.” Nói xong anh lại dùng lực nhéo nhéo hai khối mềm mại ở trong tay, còn tay kia thì lần xuống dò xét dưới thân Hạ Chân Ngọc, rồi anh lại hôn lên miệng Hạ Chân Ngọc.
Lưu manh! Hạ Chân Ngọc nghĩ đây mà là thị trưởng nho nhã vang danh toàn tỉnh, toàn thành phố sao? Người này hoàn toàn là một gã già không nên nết, một con sói già háo sắc. Lúc trước cô bởi vì được nâng cao đãi ngộ mà đối với anh thiên ân vạn tạ, còn ca ngợi tác phong nhanh nhẹn của anh. Kết quả là hiện tại cô cả ngày bị anh dính lấy làm những việc không chính đáng, ghê tởm ch.ết đi được.
Chịu đựng để cho lưỡi của Chu Cẩn Vũ ở trong miệng cô khuấy động từng ngóc ngách trong chốc lát, Hạ Chân Ngọc đẩy anh ra và nói: “Anh không cần phải dùng cách ‘củ cà rốt và cây gậy’ đối với tôi, cũng không cần phải một hồi gió một hồi mưa như thế. Anh sai là vì đã tức giận với tôi hả? Anh chính là hoàn toàn lẫn lộn đầu đuôi. Tôi hỏi anh, tôi quay về đâu anh quản được sao, anh dùng thân phận gì, đứng trên lập trường gì để quản tôi? Khi tôi ở cùng một chỗ với anh tại nơi này mới chính là sai lầm, cái này gọi là quan hệ ngoài hôn nhân, anh là kẻ thứ ba, còn tôi là kẻ ngoại tình, anh có hiểu được không?”
* Củ cà rốt và cây gậy (tiếng Anh: carrot and stick) là một loại chính sách ngoại giao trong quan hệ quốc tế, thường được dùng bởi các nước lớn mạnh nhằm thay đổi hành vi của các nước nhỏ hơn. "Cây gậy" tượng trưng cho sự đe dọa trừng phạt, "củ cà rốt" tượng trưng cho quyền lợi hay phần thưởng.
Chu Cẩn Vũ nghe xong trong nháy mắt ánh mắt anh liền trầm xuống, nhưng lại vẫn như cũ cười nói: “Không phải là anh đã nhận sai rồi sao? Vợ yêu, từ nay về sau anh sẽ không như thế nữa, em thích thế nào thì liền như thế, còn bây giờ hãy để ông xã yêu thương em.”
Hạ Chân Ngọc hồ nghi nhìn Chu Cẩn Vũ, anh dễ dàng đồng ý như vậy ư? Những lời nói của đàn ông khi ở trên giường là không thể tin, nhưng mà cô vẫn muốn ôm chút hy vọng. Lúc này Chu Cẩn Vũ đã đem người cô xoay lại về phía đối diện anh, anh cởi bỏ áo ngủ của cô ra, cúi đầu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ cắn cắn hai khối mềm mại non mịn.
Hạ Chân Ngọc ôm đầu của anh nói: “Làm sao anh có thể cả ngày nghĩ đến chuyện này vậy?”
Chu Cẩn Vũ mập mờ không rõ nói: “Ai bảo toàn thân của bé cưng làm cho chú yêu thích không thôi cơ chứ, chú còn ước gì có thể giấu bé vào trong ngực. Bé cưng nhìn xem, chú mới hảo hảo hôn nhẹ, nó cũng có thể lớn lên rồi này.”
Sắc mặt Hạ Chân Ngọc đỏ ửng, cô quyết định sẽ không cùng anh nói chuyện, càng nói càng xấu hổ thêm.
Chu Cẩn Vũ một mặt hết lần này đến lần khác lưu luyến hai khối căng tròn trước ngực Hạ Chân Ngọc, một mặt đưa tay vân vê ấn ấn địa phương ấm áp dưới thân Hạ Chân Ngọc, chờ đến khi Hạ Chân Ngọc không nhịn được khẽ rên lên một tiếng ở trong cổ họng, anh liền ôm cô tiến vào.
Hạ Chân Ngọc ôm lấy bả vai của Chu Cẩn Vũ để ổn định thân mình, cô nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại bị lực đạo của Chu Cẩn Vũ ép buộc nhỏ giọng rên lên một tiếng. Chu Cẩn Vũ lại đột nhiên ngừng lại cúi đầu thở gấp nói: “Bé cưng ngoan, ngày mai cùng anh đi họp có được không?”
Hạ Chân Ngọc mê mang mở mắt ra, ngây ngốc một hồi mới nghe rõ lời Chu Cẩn Vũ nó, cô trực tiếp cự tuyệt: ‘Không được, tôi sao có thể đi cùng anh được, việc này không thể được, đến lúc đó để cho người khác nhìn thấy thì làm thế nào?”
Lực đạo của Chu Cẩn Vũ càng tăng nhanh, anh ôm Hạ Chân Ngọc nói: “Không có chuyện gì, buổi sáng ngày mai tài xế riêng của anh sẽ tới đón chúng ta, không phải ở đơn vị, ai cũng không biết, đến lúc đó anh sẽ bố trí chỗ ở cho em, chờ anh khai mạc hội chợ xong, chúng ta sẽ ở đó vui chơi vài ngày rồi trở về.”
Hạ Chân Ngọc vẫn là muốn cự tuyệt, kết quả lại khiến cho Chu Cẩn Vũ ở trên đỉnh đầu cô uy hϊế͙p͙ nói: “Em có đi hay không, nếu em không đi, hai chúng ta hôm này liền cứ lăn qua lăn lại như vậy, dây dưa đến tận khi trời sáng, anh cũng không cần đến khai mạc hội chợ, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tìm đến nơi này.” Nói xong anh cũng không để cho Hạ Chân Ngọc có thời gian nghỉ xả hơi lại bắt đầu ra sức ép buộc.
Bản thân Hạ Chân Ngọc không muốn đi, nhưng cuối cùng lại bị Chu Cẩn Vũ thay đổi cách thức để ép buộc nên cũng không thể thoát được, rốt cuộc đành phải thỏa hiệp, cô hết sức rầu rĩ gật đầu đáp ứng. Hạ Chân Ngọc không thể không thừa nhận người phụ nữ khi ở trên giường cũng bị nam sắc làm cho mê muội.
Chu Cẩn Vũ mãn nguyện nhận được sự đồng ý của Hạ Chân Ngọc, khóe miệng hơi vểnh lên một chút không lộ rõ ý cười, anh đè lên người Hạ Chân Ngọc ra sức va chạm một hồi, lại qua một hồi lâu anh mới một bên thở dài, một bên ra sức đâm vào rồi lên đỉnh.
Trời còn chưa sáng, khi Hạ Chân Ngọc tỉnh lại thì phát hiện cô lại bị Chu Cẩn Vũ ôm ở trong ngực anh, cô đẩy đẩy anh ra nói: “Tỉnh tỉnh, anh xem mấy giờ rồi.”
Chu Cẩn Vũ lơ mơ nói thầm một tiếng, bàn tay ở dưới hạ thân của Hạ Chân Ngọc xoa nhẹ hai cái rồi lại ngủ.
Tên sắc phôi này, Hạ Chân Ngọc dùng chút khí lực đẩy Chu Cẩn Vũ ra, cũng kéo tay anh ra, Chu Cẩn Vũ bất mãn mở mắt nó: “Vợ yêu, em không ngủ được đẩy anh làm cái gì?”
Hạ Chân Ngọc vội vàng ngăn chặn bàn tay của Chu Cẩn Vũ đang sờ mó trên người mình, cô ngồi dậy cầm lấy điện thoại di động nhìn nhìn, nói: “Đã 4 giờ 10 rồi, anh còn không thức dậy.”
Chu Cẩn Vũ nhìn nhìn Hạ Chân Ngọc, lập tức lại đưa tay ôm lấy người cô, liền gặm gặm cắn cắn ăn một chút đậu hũ của cô rồi mới chịu đứng lên, anh vừa mặc quần áo vừa cười nói: “Một lát nữa tài xế mang bữa sáng đến, chúng ta ăn ngay tại trên xe là được rồi, chờ gần đến giờ đi làm thì em gọi điện cho mấy người ở cơ quan em xin phép nghỉ mấy ngày.”
Hạ Chân Ngọc vốn còn ôm chút hy vọng, Chu Cẩn Vũ có thể buông tha cho ý tưởng này, không ngờ rằng anh vẫn nhớ rõ trong đầu, nhưng cô cũng chợt nhớ tới một việc: “Được, nhưng anh cũng đừng quên những gì anh nói ngày hôm qua, không được phép can thiệp vào việc tôi đi đâu làm gì."
Chu Cẩn Vũ nhìn Hạ Chân Ngọc gật gật đầu: “Không có vấn đề gì, anh nhớ kỹ mà, anh chắc chắn sẽ không can thiệp vào việc em đi đâu.”
So với chuyện có thể làm cho Chu Cẩn Vũ đồng ý, Hạ Chân Ngọc cảm thấy cùng anh đi họp cũng không có vấn đề gì, dù sao thì cô cũng không cần phải tiếp xúc với những người đó, cô chỉ cần làm đà điểu là được rồi.
Một lát sau thì người tài xế gọi điện thoại báo đã đến đây, hai người cùng đi xuống dưới tòa nhà, ăn xong bữa sáng ở trên xe, Chu Cẩn Vũ ôm lấy Hạ Chân Ngọc, bảo cô nằm xuống gối đầu lên chân anh để ngủ bù, còn anh cũng tựa vào thành ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Trong lòng Hạ Chân Ngọc còn có điều phải suy nghĩ nên cô cũng không có ngủ thoải mái, trong chốc lát liền tỉnh, cuối cùng chờ được đến 8 giờ 30 liền gọi điện thoại cho Lý trưởng khoa ở trung tâm thông tin. Kết quả Lý trưởng khoa một câu cũng không hỏi nhiều, chỉ nghe Hạ Chân Ngọc nói một câu “Muốn xin nghỉ mấy ngày” liền trực tiếp cho nghỉ.
Hạ Chân Ngọc buồn bực khi nào thì Lý trưởng khoa lại nói chuyện thoải mái như vậy, đột nhiên cô thấy trên điện thoại di động nhấp nháy báo có tin nhắn chưa đọc, vì thế cô nằm ở trên đùi Chu Cẩn Vũ cẩn thận mở ra.
Xem xong tin nhắn Lý Nguy gửi đến, sắc mặt Hạ Chân Ngọc liền thay đổi, sau đó liền lập tức ngồi dậy, Chu Cân Vũ mở mắt quay đầu sang nhìn Hạ Chân Ngọc, trong mắt anh có chút nghi vấn.
Hạ Chân Ngọc nhìn chằm chằm như muốn liều ch.ết với Chu Cẩn Vũ, cũng không quản phía trước còn có người tài xế, cô hướng về phía Chu Cẩn Vũ hô: “Chu Cẩn Vũ, anh là tên khốn khiếp, có phải là anh đã sớm biết rằng hôm nay mấy người Lý Nguy trở về hay không?”