Chương 11
Lý Ứng Nhàn không về nhà mà trực tiếp chạy đến quán hoành thánh, chạy đến nơi thì không thấy bóng dáng ai cả!
Sao lại thế này?
Phản ứng đầu tiên trong đầu chính là, chẳng lẽ Lý Tranh ra tay với Cung Trường rồi?
Không thể nhanh như vậy. Đối với Lý Tranh, biểu hiện của Ứng Nhàn trước mắt chưa gây cho hắn uy hϊế͙p͙ lớn gì, theo lý thì không thể nhanh như vậy ra tay với những kẻ y thân cận.
Trong lòng đầy nghi hoặc, Ứng Nhàn đi đến nhà Cung Trường.
Bảy giờ tối ngày một tháng chín, bệnh viện thành phố.
Phòng bệnh lớn dành cho tám người, trong phòng có bốn bệnh nhân, Cung Trường xin bác sĩ cho em gái nằm giường trong cùng để tránh gió, hơn nữa hai giường chung quanh cũng không có bệnh nhân nào khác.
Cung Trường ngồi một mình cạnh giường bệnh em gái, im lặng không nói gì.
“Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi. Anh đuổi Tiểu Võ đi, không phải là muốn hỏi em rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra sao?” Cung Âm chủ động mở miệng.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt nhưng vẫn rất bướng bỉnh của em gái, Cung Trường thở dài trong lòng. Nếu như người nằm ở chỗ này không phải Cung Âm mà là Cung Võ, cậu đã sớm xông lên xách lấy cổ áo mà chất vấn rồi.
Nhưng đây lại là em gái cưng xinh đẹp lại rất tài ba của cậu, cậu làm sao có thể làm như thế?
“Được rồi, anh cũng không quanh co với em, em nói anh biết đi, ở trường em xảy ra việc gì, sao lại ra máu nhiều như vậy? Cha đứa con em vừa sẩy là ai? Hai đứa đã bàn đến cưới hỏi gì chưa? Thằng đó giờ ở đâu? Làm sao liên lạc với nó?”
Cung Âm lặng thinh, qua một hồi mới chua chát nói: “Anh, anh thật là… Em để anh hỏi, anh liền hỏi tất tần tật.”
“Anh không muốn chất chứa vấn mắc trong lòng. Em nói ra đi, dù sự thật có như thế nào, anh đảm bảo với em, ngày hôm nay anh sẽ không tức giận, không nổi nóng, không làm việc gì kích động.”
Cung Âm, dù đang lo lắng và phiền muộn, vẫn không nhịn được cười câu nói của anh trai, “Anh… nói như vậy, em sao dám nói? Đợi đến mai anh lại…”
Cung Trường không cười, nhìn gương mặt người bệnh thiếu sức sống của em gái, nghiêm túc nói: “Em nói cho anh biết, không biết rõ, anh mới gây ra chuyện.”
“Tiểu Âm, em nhớ kỹ, anh là anh trai em, anh không muốn thấy em gặp phải bất cứ điều gì oan ức!”
“Anh, em không muốn thấy anh lại phải vì em mà…” Nụ cười Cung Âm biến mất, hai dòng lệ từ khóe mắt cô gái chảy xuống.
“Tiểu Âm, anh lặp lại lần nữa. Em không nói, để anh điều tr.a ra được em gái mình ở bên ngoài gặp oan ức, bị người ta coi thường thì em nhất định sẽ hối hận đêm nay không nói hết sự việc cho anh biết. Hiểu không?”
Cung Âm há miệng thở dốc, nước mắt lại từng dòng rơi xuống.
Cung Trường nhìn em gái che mặt rấm rức khóc, vẻ mặt u ám đến đáng sợ.
Cậu sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào ức hϊế͙p͙ em gái mình, bất kể người đó là ai!
Rất lâu sau, Cung Âm mới ngẩng mặt, dùng cánh tay không truyền nước lau khô gương mặt đẫm lệ, gắng gượng một nụ cười.
“Anh… thực ra cũng không có gì. Chẳng qua… em gái của anh ngu ngốc, xem nhiều tiểu thuyết quá đâm ra ngộ nhận, nghe người ta thề nguyền một ngày, lại tưởng trăm năm suốt kiếp. Không ngờ nổi việc bị lừa thân gạt tình.
“Vợ chính thức người ta hôm nay đến tận cửa, thấy em dan díu với người ta, liền đánh em. Xấu hổ, tức giận, em lao ra cửa không cẩn thận nên mới tự va vào cạnh bàn. Người ta đến đỡ thì bị vợ đẩy ra, cũng do em không đứng vững nên mới lại vấp ngã thôi.
“Vợ người ta tức giận chạy đi, người ta đuổi theo vợ, lúc đó, em thấy bụng rất đau… sau thì bắt đầu chảy máu, càng lúc càng nhiều… hoảng sợ… lại không thể nào đứng dậy nổi nên mới gọi xe cấp cứu. Người ta quay lại thấy em như thế, không biết làm thế nào cho phải, cũng không muốn em đến bệnh viện nên em mới gọi cho Tiểu Võ…”
“Người ta có gan làm nhưng không có gan chịu, xảy ra chuyện toàn lo nghĩ làm thế nào thì thoát thân được… Sẽ không đến thăm em. Cũng không li dị với vợ…”
Cung Âm kể lại rất nhanh, hầu như không dừng lại, tựa như sợ mình sẽ hối hận đã nói cho anh biết. Cung Âm càng nói, nụ cười trên mặt lại càng hiện rõ, “Anh, anh thấy em ngốc không, xảy ra chuyện rồi em mới biết tên đàn ông ấy dối lừa em, sao lúc trước em nhìn không ra nhỉ? Ha ha, ha ha ha…”
Cung Trường biết em gái mình không ngu ngốc, cũng không phải cô gái trẻ ngờ nghệch dễ bị người ta lừa thân gạt tình, cậu hiểu em gái mình, nếu tên đàn ông kia không để nàng hi vọng, nàng tuyệt đối sẽ không để mình lấn sâu như vậy.
“Anh, em cũng không biết mình mang thai con hắn… Đây phải chăng là ý trời, biết em và người đó không thể nên mới dứt khoát hủy đi ràng buộc…”
Bị hủy cũng tốt! “Em bắt đầu ở với hắn từ khi nào?”
“Gần nửa năm rồi.”
“Khi ở với hắn, em có biết hắn có vợ không?”
Cung Âm co người một chút, rồi lại thả lỏng, “Biết.”
“Vì sao?” Anh biết em không phải thứ con gái hư hỏng tùy tiện phá gia đình người khác, anh biết em giống anh, quý trọng nhất là có được một gia đình hoàn mỹ, như thế nào lại đi làm kẻ thứ ba chứ?
“Anh… anh giờ đang rất giận, đúng không?” Cung Âm ngẩng đầu nhìn người anh vẫn luôn bảo vệ cô từ thủa bé.
“Không, anh giờ không giận. Anh nói hôm nay không giận thì sẽ không giận.” Cung Trường nghiêm túc nói.
“Anh, xin anh đáp ứng em, nhất định đừng… Chuyện này, cứ thế quên đi, được không? Coi như em được một bài học, về sau sẽ không ngu ngốc thế nữa.”
“Nói anh biết lí do!”
Cung Âm không mở miệng, Cung Trường cũng không giục nàng. Cậu nghĩ, tất cả kiên nhẫn và kiềm chế tích tụ hai mươi năm, đêm nay cậu dùng hết.
Một cách yếu ớt, khóe miệng Cung Âm hé nụ cười gượng gạo, khuôn mặt người con gái mất đi vẻ mỹ lệ, khí thế oán hận và không cam chịu từng chút từng chút lan ra từ cơ thể nàng…
Nàng chỉ mới hai mươi hai tuổi, một cô gái trẻ chưa bước vào đời, chưa từng nghĩ đến hậu quả, hẳn nhiên không thể chấp nhận kết cục này.
Nếu không phải sợ anh mình gây ra chuyện gì đáng sợ, nếu không phải vì sợ mất thể diện, nàng đã không thế này, gặp chuyện bị người ra nhục mạ, bị người yêu vứt bỏ, sinh con thiếu tháng và bị thương nặng mà vẫn bình tĩnh lạnh lùng như vậy.
Cung Âm muốn để cho việc này cứ thế qua đi, không muốn Cung Trường lại vì nàng mà lại phải trả giá, nhưng lại không thể hoàn toàn không thù không oán, dồn nén mãi chuyện này trong lòng.
“Anh, thực sự không sao đâu… Anh nghe xong sẽ cười em mất… Hắn chỉ là…chỉ nói với em là… quan hệ giữa hắn và vợ không tốt, nói hắn và vợ… không có tình yêu… nói… người hắn yêu là em.”
Cung Âm cắn chặt môi, rồi lại cười, “Hắn nói… em là ánh mặt trời của hắn, là nụ cười của hắn, là cội nguồn cảm hứng của hắn… Mỗi khi nhớ đến em, trái tim lạnh lẽo, khô cằn của hắn… sẽ lại đập lên lần nữa… Ha ha… thật mắc cười, anh nhỉ, vì sao bây giờ em nhớ đến mấy lời này, lại cảm thấy mắc cười vậy nhỉ?… Ha ha…”
Nhìn em gái vừa nghẹn ngào kể lại, vừa cười, Cung Trường biết em gái mạnh mẽ trưởng thành của cậu, đã tổn thương nhiều lắm.
“Em nói đúng, việc này cho qua. Loại đàn ông này không đáng cho em khóc!” Cung Trường siết chặt nắm tay.
Thời gian thăm bệnh kết thúc, Cung Trường rời bệnh viện, tay vẫn cuộn thành nắm đấm, điều cậu cần nhất bây giờ là ra ngoài trời đêm hóng gió, hạ bớt đi cơn giận dữ trong lòng.
“Anh Trường.”
Tiếng gọi quen thuộc vọng đến từ phía sau, Cung Trường quay người lại.
“Sao em lại tới đây?” Cung Trường giật mình, rất ngạc nhiên. Cậu chẳng nghĩ ở chỗ này, lại trông thấy kẻ này… Sao hắn biết cậu đến bệnh viện?
“Em đến nhà tìm anh, ông của anh nói cho em biết, Từ Thiên trông quán hộ anh, anh có việc phải đi gấp. Em hỏi ông địa chỉ Từ Thiên, rốt cuộc anh ấy cũng nói chẳng biết anh đi đâu. Em quay lại nhà anh thì vừa lúc gặp em trai anh về nhà lấy đồ, em liền theo cậu ta đến đây…
“Em thấy cậu ấy đi ra nhưng lại chẳng thấy anh đâu, nghĩ anh có chuyện với em gái mình, nên mới đứng ở chỗ này chờ anh.” Lý Ứng Nhàn đi ra từ chỗ của y, nháy mắt với Cung Trường một cái.
“Em đứng đây từ tận sáu giờ sao?” Bình thường tìm người vẫn thế sao? Có phải không quay về luôn đâu…
“Ừm… Đứng đợi đói bụng… em đến cái quán Kentucky ngay đằng kia mua hamburger… Này, cho anh, hôm nay em đãi.” Ứng Nhàn nói, cười toe.
Cung Trường cứ thế tiếp nhận cái túi lớn hắn đưa, cầm trong tay, thấy nó vẫn rất nóng.
“Em đoán anh chắc sẽ ở trỏng đến hết thời gian thăm bệnh, nên tính kỹ trước thời gian mua. Cũng may cái tiệm Kentucky kia có cửa sổ thủy tinh nhìn tuốt sang bên này.”
“… Em mua hamburger gì vậy? Không phải hamburger đùi gà hay cánh gà, anh không ăn đâu…” Điên thật! Chỉ bởi vì đối phương đứng ở cửa bệnh viện đợi hai tiếng đồng hồ, chỉ bởi vì một cái túi hamburger Kentucky còn ấm, cậu vậy mà không dám ngẩng mặt lên đối diện thiếu niên nữa!
“Em mua thứ em thích.” Lý Ứng Nhàn nhìn kẻ không dám nhìn thẳng vào mắt mình, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ. Một chút ấm áp, một chút ngọt ngào, lại có chút thổn thức…
Thổn thức? Lý Ứng Nhàn trong lòng tự khinh bỉ. Làm ơn, ngươi đã ba mươi sáu rồi, không phải mười sáu, mười bảy! Đừng giống một đứa trẻ mới yêu như thế nữa, được không?
“Ồ…” Lý Ứng Nhàn cất tiếng.
“Sao vậy?” Cung Trường gặm hamburger, hỏi. Không tệ, ít nhất thằng nhóc này thích cùng loại với cậu.
“Không có gì. Em chỉ là đột nhiên nghĩ, người vốn thông minh, trở nên ngốc nghếch, là một việc rất đáng sợ!”
Nói vậy, là có ý gì?
Cung Trường cuối cùng cũng liếc nhìn hắn, mặt dù là nhìn nghiêng.
“Anh Trường, lời nói sau đây của em, có thể anh sẽ cảm thấy rất vớ vẩn, nhưng em thực sự nghiêm túc.” Thiếu niên nói, không cười.
Cung Trường sững lại một chút, nhất thời cậu cảm thấy khuôn mặt nghiêm túc của thiếu niên, có chút đáng sợ.
“Cậu muốn nói gì?”
“Em vừa rồi đã nghĩ thông suốt rồi, em và anh, không nên qua lại mập mờ như thế này nữa. Hoặc là, chúng ta cùng nhau, hoặc là, chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa.”
Hả?
“Em không muốn làm tổn thương anh, cũng không muốn anh làm tổn thương em. Nếu không chiếm được anh, em cũng không muốn để anh lại tiếp tục gây ảnh hưởng đến mình. Việc đó… với em rất nguy hiểm, với anh cũng thực sự…
Anh Trường… anh đừng cười, tôi nói thật đấy.”
Cung Trường cầm nửa phần hamburger, cười đến nói không ra hơi, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Mà lại nói với tôi bằng cái giọng điệu và vẻ mặt đó? Em không muốn làm tổn thương anh, cũng không muốn anh làm tổn thương em…”
Bắt chước giọng điệu ông cụ non của Lý Ứng Nhàn, Cung Trường cảm thấy vừa nãy mình tức giận đến xì khói, bây giờ lại lại lạnh đến phát run.
“Tiểu Hàng, không phải, Ứng Nhàn này, em xem thứ phim truyền hình hạng ba gì, lại đến đây phô diễn với anh vậy? Muốn làm người lớn, em đợi vài năm nữa, đừng vội như vậy, chọc anh cười.”
Lý Ứng Nhàn cảm thấy dở khóc dở cười. Bản thân lần đầu tiên bày tỏ, đối phương lại xem đó như trò đùa! Ngẫm lại cũng khó trách, khuôn mặt bản thân đang mang hiện tại, quả thật nhiều khi thiếu đi sức ảnh hưởng.
Dẫu vậy, cũng không đến nổi buồn cười đến như vậy đi?
“Anh cười đủ chưa?” Kẻ nào đó bắt đầu phồng mang trợn má.
Cung Trường nhìn, lại phì cười. Cùng lúc không nhịn được đưa tay nhéo mặt đối phương một cái. “Tôi nói cậu, đáng yêu lắm! Vì cớ gì, lại thích tôi chứ? Định bám theo tôi cả đời hay sao?”
“Đúng là thế.”
Khẳng định chắc nịch của đối phương làm Cung Trường thấy do dự. Cậu không vui cười nữa, bối rối gãi đầu, “Tôi nói cậu này, còn chưa trưởng thành, đã muốn cùng kẻ khác đính ước cả đời, có phải hơi sớm quá không?
“Không phải tôi không tin tình cảm của cậu, chỉ là những đứa trẻ đang lớn cỡ như cậu, biến đổi cũng nhanh lắm, hôm nay cậu nói yêu tôi, ngày mai cậu lại nói yêu Từ Thiên không chừng, rồi ngày mốt biết đâu lại thấy yêu cô tiểu thư bán hoa ven đường nào. Nói thật, tôi chẳng muốn tương lai sau này, cậu oán hận tôi.”
Không biết thế nào, lại đồng nhất thiếu niên này và em gái. Cung Trường thật sự không muốn thiếu niên sau này trưởng thành rồi, nhớ lại đoạn thời gian gần bên cậu, chỉ thấy kinh khủng và ghê tởm. Cậu không muốn thiếu niên đi nhầm đường, cũng chẳng muốn bản thân rẽ nhầm sang lối khác.
“Tôi không phải trẻ con. Bằng này tuổi, tôi đã đủ kinh nghiệm để quyết định ai là bạn đời chân chính cả đời của tôi. Hôm nay tôi quyết định đó là anh, cả đời vẫn sẽ là anh, nếu anh hôm nay đáp ứng quen tôi thì sau này dù anh có không cần tôi nữa, tôi cũng sẽ tìm cách trói buộc anh bên mình.
“Mà tôi, có thể khẳng định trăm phần trăm rằng, cả đời này trừ anh ra, tôi sẽ không có người thứ hai, tôi cũng chẳng có tâm tình đi trêu đùa ai khác nữa!”
Lý Ứng Nhàn suy nghĩ có nên nói ra sự thật không? Nhưng nghĩ một chút, y quyết định tạm thời vẫn giấu kín. Y cũng không muốn nghe Cung Trường nói về Tiểu Hàng, huống chi y vẫn luôn cảm thấy rằng, tình cảm Cung Trường dành cho hắn hiện tại, căn bản đều là xây dựng trên cảm tình tốt người kia dành cho Tiểu Hàng. Y không ngốc, tình cảm của y và Cung Trường còn chưa bền chặt, y sẽ không tự mình phá hủy đi bức tường thành kiên cố.
Cung Trường im lặng, xem ra tên nhóc này nói thật lòng.
Nhưng cậu phải làm sao bây giờ? Đáp ứng hay là không đáp ứng hắn?
Đúng, cậu rất thích hắn. Nhưng cậu rốt cuộc vẫn cảm thấy tình cảm của mình không giống tình yêu nam nữ, hơn nữa, cậu mà đáp ứng hắn, cũng có nghĩa về sau, cậu cùng tên nhóc sẽ làm một số việc…
“Anh Trường, anh nói sẽ chịu trách nhiệm với em mà.”
“Tôi nói chịu trách nhiệm với cậu khi nào…”
“Hóa ra anh Trường chỉ có ý muốn đùa giỡn với em thôi?”
Cái gì, cái gì kia chứ? Vậy là rốt cuộc ai đùa giỡn với ai vậy!
“Anh Trường, chẳng lẽ anh không sợ ngày nào đó người nằm bên trong bệnh viện này là em sao?” Lý Ứng Nhàn cũng không phải loại hoang phí hai giờ đồng hồ đứng ngoài trời gió trồng cây si, nhưng cũng chẳng phải kả ngốc đến độ tự nói cho Cung Trường rằng, thời gian hắn đứng ở cổng bệnh viện cũng chỉ cách lúc hắn đi mua hamburger năm phút đồng hồ.
Đêm hôm đó, Cung Trường rốt cuộc không trả lời Lý Ứng Nhàn thỏa đáng. Lý Ứng Nhàn lại hào phóng cho Cung Trường thêm khoảng thời gian ba ngày để suy nghĩ, cân nhắc.
Ngày thứ ba, lại có chuyện. Cung Trường làm hộ thủ tục nghỉ bệnh cho em gái, Ứng Nhàn theo sát cậu, nhất quyết đòi cùng đi.
Vốn dĩ cho rằng sự việc rất đơn giản, không ngờ lại phát triển theo hướng ngoài dự đoán.
Em gái muốn thật nhanh cho qua chuyện này, khiến Cung Trường cũng chỉ có thể nuốt giận chịu đựng. Vậy mà khi thấy anh em họ lấy ân báo oán, phía bên kia lại suy bụng ta ra bụng người, đổi trắng thay đen, đoạt trước quyền hất ngã chậu nước bẩn.
Đang lo liệu thủ tục thì, bỗng đâu bước tới một người đàn ông trung niên mập mạp, hỏi hắn có phải anh trai Cung Trường không, ông ta muốn nói với cậu vài chuyện.
“Cậu là anh của Cung Âm? Cha mẹ trò ấy có thể tới không vậy? Chúng tôi có việc gấp muốn liên lạc với họ.” Gã đàn ông trung niên mập mạp thái độ kẻ cả, nói lời cứng rắn.
Cung Trường nhẫn nại, nghĩ rằng giọng điệu người giải quyết công vụ, hẳn nhiên đều như thế, nên cố gắng đeo vào mặt nụ cười, trả lời, “Tôi là anh trai Cung Âm, việc trong nhà đều do tôi chịu trách nhiệm. Nếu có việc gì, xin cứ nói thẳng với tôi là được.”
Gã mập hừ một tiếng, đánh giá Cung Trường từ trên xuống dưới vài lượt. Gã thấy Cung Trường mặc quần jeans đã giặt đến bạc màu, mòn gấu quần và một bộ áo thun cũ rích nhìn qua là biết hàng vỉa hè, có thể đoán được nhà họ Cung chẳng giàu có gì, khuôn mặt tự nhiên cũng càng thêm xem thường. “Cậu cũng có thể chịu trách nhiệm sao?”
Cung Trường cười lạnh trong lòng, cho rằng kẻ trước mặt có lẽ chẳng nhìn ra biểu cảm trên mặt mình là diễn đạt cái gì. “Đúng vậy.”
Gã mập lại hừ mũi, “Vậy cậu theo tôi.”
“Xin hỏi ngài là?”
“Tôi là chủ nhiệm chuyên môn đại học này, họ Vương.”
Cung Trường và Ứng Nhàn cùng đưa mắt nhìn nhau một thoáng, tuy rằng không chịu nổi thái độ kiêu ngạo của ông ta, nhưng do chưa nắm rõ cách thức, đành theo sau ông ta vào văn phòng giáo vụ.
“Mời ngồi.”
Chủ nhiệm Vương vẫy tay. Miệng nói mời ngồi, nhưng lại chẳng có chút khẩn thiết muốn mời đối phương ngồi xuống.
Cung Trường cũng không thèm để ý, tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, Ứng Nhàn tự giác ngồi vào một cái ghế tràng kỷ xa hơn một chút.
“Vị kia là ai vậy? Chúng ta nói chuyện có vị kia ở đây không sao chứ?” Chủ nhiệm Vương ngồi vào chiếc ghế lớn sau bàn làm việc.
Cung Trường lắc đầu, nghĩ thầm thảo nào học phí của em gái mỗi năm một cao, phương tiện thiết bị vẫn chẳng hơn gì ngày trước. “Không sao đâu, người trong nhà. Ngài có gì cứ nói thẳng.”
“Vậy cũng được, chúng ta nói luôn vào nội dung chính.” Chủ nhiệm Vương thở một hơi, như là suy nghĩ làm thế nào mở lời. Gã giương mắt nhìn Cung Trường, ho khan một tiếng trước khi nói: “Trường học hi vọng có thể bàn bạc với cậu một chút, em gái Cung Âm của cậu ở trường có chút sự cố…”
Ứng Nhàn nghiêng người nửa dựa vào ghế sa lon, thầm khịt mũi. Gã mập này có lẽ đánh giá cách ăn mặc quần áo của Cung Trường, đã khẳng định hắn không cần phải đối xử dè dặt với nhà họ Cung, biểu cảm, thái độ, cách nói chuyện kia đều thể hiện rõ ràng.
Con người, quả nhiên là bất kể tới chỗ nào, ở nơi đâu, triều đại nào cũng đều giống nhau, chỉ xem diện mạo y phục, liền trọng phú khinh bần. Chính ngay trong đại học nặng mùi văn hóa nghệ thuật này, cũng chẳng có ngoại lệ.
“Em gái của tôi ở trường đại học xảy ra việc gì?” Cung Trường bình tĩnh hỏi. Cung Âm vẫn còn che giấu cậu điều gì? Nhìn biểu cảm của đối phương thì đó chắc chắn không phải việc gì tốt đẹp.
“Cậu có biết chuyện trường chúng tôi có cấp học bổng quốc phí cho sinh viên du học không?”
“Biết.”
“À, vậy thì tốt rồi.” Vài nếp nhăn hiện lên khóe mắt Cung Trường.
“Chính là cái danh sách sinh viên nhận được quốc phí đó. Vốn dĩ em gái câu không có đủ chuẩn, năm nay khoa của Cung Âm, trường chúng tôi chỉ có một người được nhận quốc phí thôi, nàng xin nhưng trường không duyệt. Cung Âm cũng không chịu từ bỏ, trò ấy chủ động muốn trường gửi cho học viện phía bên kia một số thông tin về thành tựu và một số tác phẩm của trò.
“Kết quả thì học viện phía bên kia gửi thư thăm dò, trường ta sao lại không giới thiệu học sinh ưu tú cho họ được chứ.” Chủ nhiệm Vương dừng một chút, biểu cảm không tán đồng.
Cung Trường ở trong lòng hân hoan một tiếng. Con bé này! Làm tốt lắm!
“Cung Âm mặc dù là một học trò tốt và tài năng, nhưng trường của chúng tôi cũng có nhiều sinh viên tài năng lắm. Nàng ta làm vậy đối với trường chúng tôi ảnh hưởng rất không tốt, danh sách trước đó là kết quả đồng thuận của lãnh đạo và hơn nửa số giáo viên các khoa trong trường. Vì sao không chọn Cung Âm mà lại chọn sinh viên khác, đương nhiên là chúng tôi có đầy đủ những lí do riêng.
“Trước tiên bỏ qua việc nàng ta kích động, không thỏa mãn với quyết định của trường, may là trường chúng tôi và bên đại học kia có quan hệ hợp tác hữu hảo lâu dài, không có gây nên hậu quả gì nghiêm trọng. Phó giáo sư Chu Thế Côn hướng dẫn nàng sau đó tích cực đề cử học trò mình, bàn bạc với phía bên kia rồi, chúng tôi cũng quyết định tăng thêm một suất du học nữa.
“Tuy là các giáo sư khác không mấy người đồng ý, nhưng bởi vì phó giáo sư Chu hết sức cố gắng, chúng tôi cuối cùng đã quyết định trao suất này cho em gái cậu.”
Cung Trường bình tĩnh nói: “Nói vậy chúng tôi phải cảm ơn phó giáo sư Chu rồi.”
Chủ nhiệm Vương nghe vậy hừ một tiếng, “Vấn đề nảy sinh ở chỗ đó, đó cũng là điều chủ yếu tôi muốn nói với cậu hôm nay. Những lời vừa rồi là tôi muốn nói về cách hành xử của Cung Âm. Hành động bảo vệ học trò trường chúng tôi hoàn toàn hiểu được, nhưng việc bất chấp tất cả để có được suất học bổng quốc phí, không ai trong số các giáo viên trong trường có thể chấp nhận được.”
“Rất xin lỗi, tôi không rõ ý ngài chủ nhiệm Vương là gì. Phiền có thể nói rõ hơn không?”
Thấy khuôn mặt Cung Trường chuyển xấu, chủ nhiệm dường như ý thức được giọng điệu của mình không thích hợp, nói năng có chút cẩn trọng lại.
“Chúng tôi cũng hiểu hoàn cảnh gia đình không tốt, cũng vì thế tạo rất nhiều điều kiện cho em và những học sinh như vậy, như là cấp học bổng, vị trí ứng viên nhận học bổng. Em gái Cung Âm của cậu mấy năm qua đều là người đạt được học bổng, chúng tôi cũng rất xem trọng em ấy, xem em ấy là một hạt giống tốt.
“Nhưng mà việc nàng ta làm lần này rất không ổn, gây nên ảnh hưởng rất xấu ở trường học, cho nên chúng tôi mới phải…”
“Đợi đã, em gái tôi rốt cuộc là gây ra chuyện gì?” Cung Trường nhẫn nại nói.
Chủ nhiệm Vương vừa thở dài vừa bóp cổ tay, tỏ vẻ không biết nên nói gì, Cung Trường thờ ơ nhìn gã diễn kịch.
“Phó giáo sư Chu, người hướng dẫn Cung Âm là người rất có tài, vừa tuấn tú lại trẻ tuổi, rất được yêu thích trong giới học sinh sinh viên, nhiều nữ sinh cũng có thiện cảm với thầy, nhưng mọi người biết thầy đã kết hôn rồi, có một gia đình vô cùng mỹ mãn, khi giao tiếp với thầy vẫn luôn hết sức có chừng mực. Giáo sư Chu cũng luôn luôn cẩn trọng tuân thủ nghiêm ngặt những luật lệ của bản thân.
“Là người mà, đâu phải ai cũng là Đường Tăng, đã bị cám dỗ thì khó tránh khỏi những lúc bị dao động. Xảy ra chuyện này, phó giáo sư Chu cũng chủ động trình bày và chịu gánh một phần trách nhiệm, chúng tôi vì thế sẽ có các hình phạt thích ứng cho thầy ấy, như là khấu trừ năm phần trăm tiền thưởng và giảm chức vụ thầy ấy chẳng hạn.
“Nhưng mà trách nhiệm chủ yếu vẫn là Cung Âm.
“Nếu cô ta không phải vì muốn vào danh sách sinh viên được quốc gia trợ cấp tiền mà chủ động cám dỗ phó giáo sư Chu, dẫn đến việc nhà thầy ấy bất hòa, xảy ra sự kiện đổ máu hai ngày trước ở văn phòng làm việc, còn gọi xe cứu thương đến gây náo loạn trong khuôn viên trường, tạo ảnh hưởng rất xấu cho giáo viên và học sinh thì chúng tôi cũng đã không cân nhắc đến việc đuổi học.”
Chủ nhiệm Vương nói xong thì bày ra vẻ mặt thương tiếc, cũng không biết là tiếc thương cho Cung Âm, hay là cho vị phó giáo sư học Chu tuổi trẻ tài cao nữa.
Cung Trường không giận mà cười, hai nắm tay cuộn chặt, “Chủ nhiệm Vương, ngài nói chơi với tôi sao?”
“Nói chơi? Đương nhiên không! Tuy rằng ảnh hưởng việc này rất không tốt, nhưng cân nhắc đến việc Cung Âm ở trường luôn luôn biểu hiện tốt, trường học chúng tôi cũng không muốn giải quyết quá đoạn tuyệt, cho nên đề nghị của chúng tôi là Cung Âm chủ động xin thôi học. Hiện tại gọi cậu đến chủ yếu là để bàn bạc việc này, tính xem chờ sau khi Cung Âm xuất việc lại quay về trường giải quyết giấy tờ thôi học hay là… hôm nay sẽ làm?”
Cung Trường đứng bật dậy, trước khi chính cậu ý thức được, bản thân đã đứng trước chủ nhiệm Vương, mặt tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu: “Các người đuổi học nó? Nhưng nó sang năm là tốt nghiệp rồi!”
“Chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ, nhưng đây là qui định của trường học. Cung Âm tự mình can đảm gây ra việc này, thì cũng phải biết gánh chịu hậu quả cho hành động của mình. Được rồi, cậu còn vấn đề gì nữa không? Tôi lát còn phải đi họp hội nghị, muốn xử lí xong xuôi vụ việc của giáo sư Chu.”
Nói xong, chủ nhiệm Vương giật ngăn kéo, lấy ra một cái laptop đặt lên mặt bàn, cùng lúc trưng ra vẻ mặt thương xót thói đời ngày nay, thở dài nói: “Mấy đứa nữ sinh ngày nay, chẳng biết lũ chúng nó suy nghĩ cái gì, dùng sắc đẹp, lợi dụng thân thể….”
“Bà mẹ nó, nói hươu nói vượn cái gì vậy!”
“Cậu nói cái gì?” Chủ nhiệm Vương không thể tin vào lỗ tai mình, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
“Trường các người không hỏi em gái tôi chuyện này tóm lại sao có thể xảy ra? Các người cứ vậy mà tên lời một phía của tên họ Chu? Các người rốt cuộc là cái gì? Chỗ này có phải trường đại học không vậy?”
Chủ nhiệm Vương ngưng hành động lại, cơ thể hơn nghiêng về phía sau, “Cậu muốn cái gì? Làm ơn bình tĩnh một chút. Chuyện này tất nhiên chúng tôi có điều tr.a qua, chúng tôi hiểu rõ tâm tình người nhà Cung Âm của cậu, nhưng cậu cũng nên thông cảm cho chúng tôi, trường học cũng rất khó xử trong vụ việc này.”
“Chúng tôi tin tưởng vào nhân phẩm của phó giáo sư Chu, thầy vừa chủ động gánh vác một phần trách nhiệm. Vì thầy là phó giáo sư của trường, chúng tôi nhất định trừng phạt nghiêm khắc. Cung Âm là sinh viên nhà trường, lại là người có liên quan, chúng tôi chỉ muốn xử lí công bằng nhất.”
“Công bằng? Các người muốn em gái tôi thôi học là công bằng? Các người đến cùng điều tr.a ra cái gì? Các người chả biết gì cả, em gái tao mới là người bị hại!!! Nó thiếu chút nữa là mất máu đến ch.ết ở văn phòng làm việc của tên phó giáo sư Chu đốn mạt các người!
“Các người không biết nó mang thai với thằng khốn đó! Các người không biết vợ tên chó ch.ết khốn khiếp đó đánh em gái tao! Em gái tao sao có thể tự mình ngã được? Lại còn ra nhiều máu như vậy? Tao còn chưa tính sổ với trường các người, với thằng khốn kia, các người lại còn dám ngậm máu phun người?”
“Cậu làm gì vậy!”
“Cung Trường!”
Tiếng hét của chủ nhiệm Vương và tiếng quát của Cung Trường vang lên cùng lúc.
Cung Trường giận đến phát điên, khong thể nhịn được, cuộn bàn tay thành nắm đấm.
“A a a —— “
Một tiếng hét cất lên, bàn làm việc bị ném đi, chủ nhiệm Vương ngồi sau bàn làm việc không kịp tránh, ngã từ trên ghế da xuống mặt đất, bị bàn đè lên thì cất tiếng kêu thảm.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Người nghe thấy tiếng động chạy vào phòng giáo viên.
Hiệu chỉnh Sâu
Biên tập Zê