Chương 25
Editor: PNam Tiểu Thư
Hứa Mịch đọc xong tin nhắn, nghĩ rằng Du Ninh Trạch đang tìm cô có việc gì, lập tức nhấc máy gọi thoại qua anh. Ai biết vừa tiếp máy Du Ninh Trạch đã giao cho cô mấy việc lặt vặt. Trong phòng bếp có bữa sáng để nóng cho cô, tùy thời gian cô muốn thì có thể dùng. Giữa trưa anh về sẽ cùng dùng bữa, buổi chiều sẽ đưa cô đi mua chút đồ dùng hàng ngày.
Hứa Mịch rửa mặt xong, đi vòng xuống phòng bếp. Trong lò hâm có cháo nấm thơm trứng cút mà cô thích. Nhìn một chút có thể biết đây là mua từ bên ngoài.
Bụng Hứa Mịch đã sớm đói cồn cào, lúc này cô nhanh tay cầm đũa gắp một miếng nấm thơm cắn một ngụm. Kết quả bởi vì ăn vội ăn vàng, cháo bên trong hâm nóng, miếng nấm nóng hổi phỏng miệng. Hứa Mịch chạy nhanh đến tủ lạnh lấy viên đá áp vào lưỡi. Đầu lưỡi và môi nóng bừng đến phát đau. A a a, quả nhiên nóng vội không ăn được nấm thơm mà!
Cô mang bao tay lấy bát cháo ra ngoài, cầm thìa khuấy khuấy mấy vòng để bát cháo nhanh nguội đi hơn. Đợi viên đá trong miệng tan chảy, Hứa Mịch mới nhổ ra ngoài, cô lại lấy thêm một viên nữa áp lên môi mình.
Đến lúc sau trận bỏng kia mới biến mất, Hứa Mịch chậm rãi dùng thìa ăn cháo, một bát cũng không dám ăn nấm thơm nữa.
Ăn xong bữa sáng cũng đã hơn mười giờ, Hứa Mịch vào phòng lấy đồ trong hành lý ra, dọn hết tất cả vào tủ quần áo. Dọn xong hành lý, Hứa Mịch dạo quanh nhà một vòng, suy tư xem ở nhà còn thiếu cái gì, buổi chiều có thể thuận tiện mua hơn.
Dạo xong cả nhà, cuối cùng Hứa Mịch cũng biết được căn nhà mà chỉ có một người đàn ông thì không thể nào xem là nhà ở được, nói ra có phụ nữ trong nhà mới là việc quan trọng nhất. Ở đây ngoại trừ đồ gia dụng ra, những thứ khác ít ỏi có thể đếm trên đầu ngón tay, hoàn toàn không có cảm giác đây là nhà ở lâu dài, ngược lại có cảm giác lạnh lẽo u buồn.
Hứa Mịch lấy điện thoại ra, viết ghi nhớ những gì mình cần mua. Làm xong hết thảy, Hứa Mịch nhìn thời gian, bây giờ đã hơn mười hai giờ. Hiện giờ ăn cơm trưa vẫn còn kịp sao? Du Ninh Trạch muốn ăn ở ngoài hay là ở nhà đây? Ngay tại thời điểm Hứa Mịch còn đang rối rắm, điện thoại lại nhận được cuộc gọi từ Du Ninh Trạch, nói cô xuống lầu đợi, anh lập tức sẽ đến.
Hứa Mịch vừa lên xe, Du Ninh Trạch đã thấy dấu đỏ trên môi cô, anh nhíu mày hỏi: “Môi em bị sao vậy?”
Hứa Mịch nhẹ nhàng sờ lên vết sưng trên môi, “Ban nãy không cẩn thận bị bỏng, nhìn rất rõ sao?” Dùng đá lạnh xong cũng không còn cảm giác nóng đau nữa, chỉ cảm thấy ở môi có chút sưng lên, Hứa Mịch cũng chẳng để ý mấy. Tuy đầu lưỡi cũng hơi rát, nói chuyện cũng không được rõ ràng lắm.
Du Ninh Trạch tiến sát lại, nâng mặt Hứa Mịch lên, anh nghiêm cẩn kiểm tr.a vết thương trên môi Hứa Mịch, “Sao lại bỏng? Lưỡi có bỏng không, mau vươn ra để anh xem.”
Khuôn mặt anh gần ngay gang tấc với Hứa Mịch. Chân mày anh khẽ chau lại, con ngươi tối đen như mực chỉ có một bóng dáng của cô, lông mi thật dài cực kỳ đẹp mắt, Hứa Mịch không nhịn được mà tim đập có chút nhanh.
Du Ninh Trạch thấy cô ngẩn người, anh nhéo nhéo mặt cô híp mắt, “Thật là ngốc quá. Em bị bỏng đến choáng váng rồi sao?”
“Buổi sáng ăn nấm không cẩn thận bị bỏng thôi.” Hứa Mịch nói, thành thật vươn đầu lưỡi ra. Cô sẽ không thừa nhận, vừa rồi bản thân bị sắc đẹp của anh mê hoặc đâu.
Du Ninh Trạch ra vẻ không thể tin, “Ăn nấm mà cũng bỏng được sao?” Anh cẩn thận nhìn đầu lưỡi của Hứa Mịch, đầu lưỡi vẫn rất ổn, không có như vết thương trên môi nghiêm trọng như vậy.
Hứa Mịch cảm thấy có chút dọa người nói: “Do đói bụng quá, cho nên mới vội ăn nhanh. Khi nãy em dùng đá lạnh chườm rồi, chỉ cảm thấy hơi sưng chút thôi.” Cô buông tay Du Ninh Trạch ra, quay đầu qua kính chiếu hậu nhìn, “Ông trời ơi! Xấu quá!” Trên môi vậy mà lại có một hạt đậu đỏ ửng rất lớn, hơn nữa dưới phiến môi cũng bị sưng lên.
Du Ninh Trạch đưa Hứa Mịch đến bệnh viện một chuyến, bác sĩ đưa cho vài liều thuốc trị bỏng, cũng dặn thêm những điều cần lưu ý quan trọng.
Thời điểm khám xong, đột nhiên Du Ninh Trạch dừng bước, anh quay đầu lại hỏi: “Hay là chúng ta thuận tiện qua khoa sản phụ kiểm tr.a chút đi.”
Vốn là Hứa Mịch đang một tay che môi, vừa nghe anh nói thế, cô theo phản xạ có điều kiện buông tay ra, không chút do dự cự tuyệt: “Không đi. Giờ em như vậy lấy mặt mũi đâu mà gặp người hả!” Dứt lời cô lập tức phóng nhanh ra ngoài, không thèm nhìn lại thêm giây nào nữa.
Ra khỏi bệnh viện, Hứa Mịch không nhịn được quay đầu lại thúc giục Du Ninh Trạch đang tiêu sái phía sau, “Anh đi nhanh lên được không?” Mau lên còn trở về, không nên ở chỗ công cộng này dọa người có được không hả.
Du Ninh Trạch đi nhanh đến cạnh Hứa Mịch, có lẽ cô không biết, đôi môi sưng phồng của cô lúc nói chuyện có bao nhiêu buồn cười. Anh nhìn lại Hứa Mịch đang não nề như vậy, ngược lại không thể nào không nở nụ cười.
Tay Hứa Mịch một phát bụm miệng lại, vừa chạy nhanh ra bãi đỗ xe vừa trừng mắt, “Không cho anh cười!”
Du Ninh Trạch lập tức đình chỉ ý cười, “Anh không cười.”
Hứa Mịch giận: “Đêm nay anh muốn ngủ dưới sàn nhà đúng không?”
Vẻ mặt Du Ninh Trạch một giây đã thu lại, “Khụ, chúng ta đi ăn cơm trước.”
Hứa Mịch cự tuyệt: “Không đi, chúng ta về nhà ăn.”
Lên xe rồi, lúc này Du Ninh Trạch khởi động xe, nhưng anh không có tính toán là sẽ lái ra khỏi bệnh viện. Du Ninh Trạch một bên khó xử nhìn Hứa Mịch nói: “Anh không biết nấu ăn.”
Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch bằng ánh mắt kỳ quái, “Không ai bảo anh nấu cơm cả.”
Bởi vì hiện giờ đang ở trên xe, không có ánh mắt người ngoài, cho nên Hứa Mịch cũng không che miệng lại. Ánh mắt Du Ninh Trạch vừa nhìn đến cô lập tức muốn cười.
Vẻ mặt Hứa Mịch âm trầm uy hϊế͙p͙: “Anh dám cười thử đi.” Du Ninh Trạch buồn cười mím môi, hai cái lúm đồng tiền bên má lún sâu, sườn mặt vừa đẹp trai vừa đáng yêu. Chỉ có điều dưới dáng vẻ ch.ết người này là sự thật anh đang cười nhạo cô!
Du Ninh Trạch trở về bộ dáng đứng đắn không dám cười nữa, “Anh không nấu cơm thì chúng ta ăn cái gì đây?”
Lần này Hứa Mịch dùng đôi mắt vô cùng điên cuồng nhìn anh, “Anh có bị gì không. Việc này đương nhiên là em làm mà.”
Du Ninh Trạch giật mình, “Em biết nấu ăn à?”
Mặt Hứa Mịch chảy đầy vạch đen, “Nhìn em không giống biết nấu ăn sao?”
Du Ninh Trạch trực tiếp nói thẳng: “Thật sự không giống.” Cái này không thể trách anh được. Đúng là Hứa Mịch cho anh cảm giác là cô không biết nấu ăn. Lúc trước ở nhà họ Hứa, đều là mẹ Hứa nấu ăn. Đến nhà ông bà cô, cũng là bà cô nấu ăn. Anh chưa từng thấy Hứa Mịch tự nấu cơm bao giờ.
Hứa Mịch biện giải: “Ây, em là người phụ nữ hiền lương thục đức trí tuệ hơn người đó nha. Hơn nữa em cảm thấy trình độ của em có thể sánh bằng Trù Thần (Thần Bếp) đó. Xào nấu món gì cũng được, chỉ có điều là nhiều năm rồi chưa tự nấu thôi.”
Khụ... Du Ninh Trạch yên lặng chạy xe ra khỏi bãi đỗ.
Hứa Mịch bất mãn, “Vẻ mặt của anh là có ý gì đây, anh đang khinh thường năng lực của em đó hả?”
“Không...” Ánh mắt Du Ninh Trạch đảo quanh mấy vòng, cuối cùng vẫn là nói thật ra: “Anh không nhìn ra.”
Hứa Mịch đau thương, “Em sẽ đi ch.ết.”
Du Ninh Trạch: “...”
...............
Vốn là trong cơ thể Hứa Mịch đang bị chỉ số hiếu thắng kích động, trong đầu liên miên muốn để cho Du Ninh Trạch mở rộng tầm mắt. Nhưng mà mấy phút sau trong cơ thể chỉ số lười biếng cộng thêm đói khát bắt đầu sinh sôi, chỉ số bên đây một phen đại chiến ba trăm hiệp với chỉ số hiếu thắng, cuối cùng mang lại thành tích vượt trội đá văng chỉ số hiếu thắng ra ngoài đường.
Sau cùng, Hứa Mịch vẫn để Du Ninh Trạch chạy xe đến nhà hàng Quảng Đông gói đồ ăn mang về nhà. Hiện giờ đã là một giờ rưỡi, nếu như muốn về nhà nấu thì phải đợi bao nhiêu lâu. Đoán chừng cũng phải đến ba giờ mới có thể ăn cơm, lúc đó thì cô và Du Ninh Trạch không ch.ết đói cũng là chuyện lạ.
Mấy ngày này cô phải ăn đồ nhẹ mới được, khẩu vị không được quá nặng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến quá trình vết thương khép lại.
Vừa về đến nhà, Hứa Mịch đã chạy vào toilet. Nhìn môi mình trong gương bị thương đến phát thảm, Hứa Mịch oa oa hô to, “Ôi ôi, sao lúc bị phỏng không bị gì, mà bây giờ lại bóc da như thế này cơ chứ!”
Du Ninh Trạch dọn hết đồ ăn đóng gói ra bàn, đợi một lúc lâu mà còn chưa thấy Hứa Mịch ra ngoài. Anh bước đến toilet, nhìn vào thì thấy Hứa Mịch đang đứng trước gương hối hận.
Vẻ mặt Hứa Mịch đau khổ nhìn anh, “Du Ninh Trạch, làm sao bây giờ làm sao bây giờ.”
Du Ninh Trạch bước đến bên cạnh Hứa Mịch, anh nhìn môi cô một chút, thật đúng là bắt đầu bóc da rồi. Du Ninh Trạch cười giải thích: “Bị phỏng thì phải bóc da thôi. Ban nãy bác sĩ cũng nói rồi, đợi cơm nước xong xuôi rồi bôi thuốc cho em.”
Bụng Hứa Mịch cô lỗ cô lỗ kêu lên, “Ừ, vậy chúng ta ăn cơm. Nhưng mà em như vậy cũng có thể ăn được sao?”
Du Ninh Trạch ôm Hứa Mịch ra ngoài,” Chúng ta ăn từ từ là được.”
...............
Hứa Mịch sâu sắc cảm nhận được sự thê lương này... Trước kia cô đã từng bị nóng trong người, miệng bị lở loét đủ kiểu, khi đó cô đã cảm thấy cực kỳ bi thảm. Hiện giờ cô lại phát hiện ra thêm, hóa ra là so với loét miệng, môi bị bỏng còng thảm hơn nhiều.
Hiện giờ cô không thể ăn đồ nóng được, ăn một chút lại phát đau, chỉ có thể đợi đồ ăn nguội đi mới có thể cho vào miệng.
Du Ninh Trạch thấy vậy không khỏi nhíu mày, “Đồ ăn đã lạnh rất không tốt.”
Hứa Mịch xua tay, “Không sao đâu, bây giờ cũng không phải mùa đông, em vẫn có thể ăn đồ lạnh được.”
Du Ninh Trạch lo lắng nhìn cô, “Đồ ấm cũng ăn không được sao?” Phụ nữ mang thai sao có thể ăn đồ nguội lạnh được chứ.
Hứa Mịch: “Ăn không được, ăn xong là em lại đau.”
“Ai... anh đừng dùng vẻ mặt bi thương kia nhìn em nữa có được không. Tuy rằng em cũng thấy bản thân thật là thê thảm, nhưng mà biểu cảm của anh càng làm cho cảm thấy thê thảm hơn nữa đó.”
Du Ninh Trạch: “Anh đang lo lắng, không phải bi thương...”
Hứa Mịch: “Lo lắng cái khỉ! Nhìn bộ dáng bi thương của anh, người nào không biết còn tưởng rằng em đã ch.ết đó.”
Khóe miệng Du Ninh Trạch kéo xuống, không vui nói: “Đừng nói bậy, em cứ thích hình dung mọi việc khoa trương như vậy.”
Hứa Mịch không thèm để ý nói: “Tùy tiện dùng biện pháp tu từ một chút thôi mà.”
Du Ninh Trạch: “Chẳng lẽ em muốn anh phải dùng biểu cảm cao hứng sao?”
Hứa Mịch dạy anh: “Bình thường anh cứ không nóng không lạnh, biểu cảm bình tĩnh mang theo lo lắng. Nhưng mà cái loại lo lắng phải chiếm 60%, còn bình tĩnh thì chiếm 40%. Như vậy là đúng với biểu cảm đối với vấn đề của em.”
Du Ninh Trạch vô cùng bất đắc dĩ nở nụ cười, “Em đã bị bỏng thành như vậy lại có thể nói nhiều như vậy sao? Thật là anh không biết em đang nói cái gì nữa.”
Hứa Mịch: “Em là tiểu cường bị đánh không ch.ết!””
Du Ninh Trạch vươn tay sờ sờ cái trán nhẵn nhụi của Hứa Mịch, cuối cùng hạ kết luận: “Vậy đầu óc em bị hư chỗ nào rồi.”
Hứa Mịch: “...” Đầu anh mới bị hư, đầu cả nhà anh đều bị hư!
..................
Ban ngày Du Ninh Trạch phải đi làm, Hứa Mịch một mình ở nhà nhàm chán đến mức phát ngốc. Vả lại hiện giờ môi bị như vậy, cô cũng không thể ra ngoài được, vì thế chỉ biết ở nhà mốc meo thôi.
Cũng may mà ở nhà có máy tính, lúc Du Ninh Trạch không có ở nhà thì cô có thể chơi để giết thời gian. Nhưng mà máy tính phóng xạ rất lớn, cô cũng chẳng dám chơi lâu lắm.
Lúc trước vốn là quyết định để dì Lí đến chăm sóc Hứa Mịch, nhưng mà bởi vì lần trước hai người có ý kiến trái chiều cãi nhau, cho nên Du Ninh Trạch cũng không muốn nhắc lại chuyện này để Hứa Mịch vui vẻ.
Hiện giờ mỗi ngày Hứa Mịch đều một mình như vậy, Du Ninh Trạch vô cùng đau lòng chính mình không thể ở bên cạnh cô, anh lại nói sơ một chút chuyện này, muốn dì Lí đến nhà một thời gian.
Kết quả chỉ mới đôi câu đã bị Hứa Mịch cự tuyệt. Cô vẫn cảm thấy một mình ở nhà tương đối là tự do tự tại, ở chung với một người không thân không thuộc, thật sự rất là nề hà khó chịu, cảm giác còn không tốt bằng ở nhà một mình nữa.