Chương 57: Quỳnh Lâm yến
Thời tiết đã vào đầu tháng ba, không khí đã có chút ấm lại, đầu cành của cây hoa bên đường đã nảy chồi non, nhìn từ xa toàn là màu lục nhàn nhạt, khắp nơi đều hiện ra sức sống tràn trề.
Tần Cửu ngồi ở trong xe ngựa, dẫn theo Tỳ Ba và Lưu Liên cùng vào hoàng cung. Tối nay, bữa tiệc mời tiến sĩ tân khoa sẽ được tổ chức trong điện Sùng Nhân của hoàng cung.
Xe ngựa đã đến cổng trong của hoàng cung, Tần Cửu và Lưu Liên xuống xe ngựa, đi bộ về phía điện Sùng Nhân. Lúc này đã là hoàng hôn, ráng chiều tỏa màu ở phía Tây, nhuộm vầng trời bên cạnh thành màu đỏ ráng chiều, cung điện phía xa liên miên nguy nga, phú quý khí thế, tựa như đứng sừng sững trong mây.
Khi Tần Cửu đang sắp đến điện Sùng Nhân, lại bị người ngăn cản. Người đến là tiểu thái giám của cung Cảnh Tú, nói rằng Huệ phi muốn gặp nàng một lát. Tần Cửu nhìn sắc trời một chút, vẫn chưa tới giờ Dậu (5-7h chiều), cách lúc yến tiệc chính thức khai tiệc còn gần một canh giờ, bèn nói với Lưu Liên: “Liên Nhi, phía trước chính là điện Sùng Nhân, ngươi tự qua đó trước, bây giờ sắc trời hẵng còn sớm, ta có chút chuyện phải làm, đợi lát nữa ta sẽ đến điện Sùng Nhân tìm ngươi.”
Lưu Liên đành chịu, chỉ đành phải gật gật đầu nói: “Cũng được, vậy tôi tự đi trước.” Lưu Liên xoay người, băng qua hành lang, đi về phía điện Sùng Nhân cách đó không xa.
Sau khi Tần Cửu liên tục đưa mắt nhìn Lưu Liên đã vào điện Sùng Nhân, liền cùng với Tỳ Ba theo tiểu thái giám đi về phía cung Cảnh Tú mà Huệ phi ở.
Huệ phi đang ngồi uống trà trong phòng, thấy Tần Cửu đi vào, vẫy tay một cái, lệnh cho toàn bộ cung nữ hầu hạ trong phòng lui xuống.
Tần Cửu ngước mắt liếc qua, thấy sắc mặt Huệ phi không tốt lắm, liền hỏi: “Không biết nương nương cho gọi ta đến đây, là vì chuyện gì?”
Huệ phi hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Nghe nói, ngươi để người hầu của ngươi tham gia kỳ thi lớn mùa xuân, vì sao trước đó không bàn bạc chuyện này với ta.”
Một tia sáng bén nhọn thoáng qua trong mắt Tần Cửu, chỉ là vẻ mặt không thay đổi, bình tĩnh nói: “Nương nương, cảnh tượng hôm đó ta khẩn cầu muốn tham gia khoa khảo với bệ hạ, nương nương đã thấy tận mắt. Thật sự là lúc ấy vì tỷ võ bị thua, không cam lòng, mới sinh ra dũng khí nhất thời nói ra. Nhưng trên thực tế, ta lại chẳng thiên về làm văn. Ta sợ vội vàng đến dự thi sẽ làm mất thể diện của Thần tông. Cũng may người hầu của ta cũng là người của Thần tông, cho nên mới để hắn đi. Chưa kịp bẩm báo với nương nương, xin nương nương hãy thứ tội.”
Huệ phi thở dài một tiếng, sắc mặt hơi dịu lại.
“Như vậy cũng tốt, nếu người hầu của ngươi đã vào triều, vậy bản cung thấy, ngươi cũng chỉ có thể gả vào cung thôi. Ban đầu, vốn là Diêu Tích Nhi phải đến Lệ Kinh, bản cung vốn định hứa hôn nàng cho Khang Dương Vương. Đổi ngươi đến cũng không sao, bản cung thấy, Khang Dương Vương lại có mấy phần ý tứ với ngươi. Chẳng biết, ngươi có bằng lòng không?”
Tần Cửu nghe vậy, nhíu mày lại, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ta là người trong tông, khi đến Lệ Kinh, thì đã giao hôn sự của mình vào tay nương nương. Tùy ý nương nương an bài, chỉ là, có mấy lời, chẳng biết có nên nói hay không.”
“Ngươi cứ nói đừng ngại, bản cung sẽ không trách ngươi.” Huệ phi vẻ mặt âm trầm nói.
“Lễ Cầu Tuyết năm nay, ta may mắn gặp được Khang Dương Vương, xem toàn bộ lễ Cầu Tuyết ở trong rạp gấm của hắn. Ta cố ý thăm dò vài câu, phát hiện Khang Dương Vương có ý mến mộ với Tô Vãn Hương – nữ nhi của Tô tướng. Nương nương và Tô tướng không hợp nhau, Khang Dương Vương cũng biết điều đó, cho nên hiện giờ hắn chẳng dám cầu hôn, nhưng không dám đảm bảo sau này hắn nắm quyền trong tay, sẽ đi ngược lại với tâm ý của nương nương, cầu hôn Tô Vãn Hương làm chính phi. Đến lúc đó, rốt cuộc hắn sẽ nghe nương nương, hay là sẽ nghe Tô tướng thì rất khó nói.”
Huệ phi không con dưới gối, cho nên đã chọn giúp đỡ Khang Dương Vương Nhan Mẫn. Nhưng, vì dẫu sao cũng không phải là ruột thịt, cho nên có một số chuyện, khó tránh khỏi bất hòa. Nghe Tần Cửu nói vậy, chân mày bà ta nhíu lại.
Nhan Mẫn từ trước đến giờ thích nữ sắc, những chuyện này bà biết. Hắn có chút tâm tư với Tô Vãn Hương, bà cũng có thể đoán được. Chỉ là, bà ta không ngờ, hắn lại lớn mật có ý định sau này nạp nàng ta làm chính phi. Như vậy, bà giúp đỡ Nhan Mẫn cầm quyền, lại là làm y phục cưới cho kẻ khác. Đương nhiên chuyện này tuyệt đối không thể được, chính phi của Nhan Mẫn, cho dù không phải người của Thần tông, cũng tuyệt đối phải là người bà ta an bài.
“Thật sự có chuyện này sao?” Huệ phi cau mày hỏi.
“Tần Cửu không dám nói lung tung, nương nương có thể âm thầm điều tr.a thử xem. Nếu như bây giờ muốn ta gả cho Khang Dương Vương, hắn không dám làm trái nhưng không dám đảm bảo việc trong lòng có oán hận với nương nương. Cho nên, ta cho rằng, việc gấp trước mắt, không phải là gả ta cho Khang Dương Vương. Mà là làm sao khiến Tô tiểu thư mau chóng gả cho người khác. Ta nghe nói, An Lăng Vương cực kỳ ái mộ Tô tiểu thư, nếu để Tô gia kết thân với An Lăng Vương, là một điều vô cùng bất lợi cho việc của chúng ta.” Tần Cửu thản nhiên nói.
Huệ phi nghe vậy, đặt mạnh ly trà xuống mặt bàn, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tô Vãn Hương, nghe nói là người rất khó cầu hôn. Theo ngươi thấy, phải gả Tô Vãn Hương cho ai, mới là người thích hợp nhất?” Huệ phi híp mắt hỏi.
Tần Cửu cười khẽ một tiếng, nói: “Việc này, người được chọn thích hợp nhất, đương nhiên là hoàng thúc Nghiêm Vương.”
Nhan Duật hành vi phóng đãng, lại vô tâm với chính sự, để Tô Vãn Hương gả cho Nhan Duật, đương nhiên là Huệ phi vui mừng khi thấy việc thành công.
“Việc này sợ rằng không dễ chu toàn, nghe nói, Tô tiểu thư đó cũng không có tâm tư gì với Nghiêm Vương. Hơn nữa, danh tiếng Nghiêm Vương khắc vợ ở bên ngoài, e rằng Tô Thanh sẽ không gả nữ nhi cho hắn. Việc này, phải dựa vào ngươi dàn xếp một chút rồi. Ta cũng sẽ nói thêm việc này ở trước mặt Hoàng Đế.”
“Nương nương yên tâm, ta nhất định sẽ xúc tiến việc này.” Tần Cửu mừng rỡ nói.
Có việc này làm cái cớ, nàng và Nhan Duật sẽ dễ gặp mặt bàn chuyện. Nàng ở Lệ Kinh, tuy nói có thể tự do hành động, nhưng mà, tai mắt lớn nhất trên đỉnh đầu là Huệ phi, nhất định phải làm yên lòng bà ta, không để cho bà ta nghi ngờ hành động của mình mới phải. Nếu không, bà ta thấy Tần Cửu thường xuyên gặp mặt Nhan Duật, ắt sẽ khiến bà ta sinh nghi. Huống chi, nếu Huệ phi nói thêm chuyện này trước mặt Khánh Đế, mặc dù nói, hiện giờ Nhan Duật đã coi nhẹ việc tranh đoạt, nhưng nếu Hoàng Đế có lòng, chuyện này cũng dễ thực hiện hơn nhiều.
“Nếu vậy, chuyện của ngươi và Nhan Mẫn, trước hết hoãn lại chút thời gian.” Huệ phi chậm rãi nói.
Tần Cửu vội đồng ý, thấy sắc mặt Huệ phi có chút uể oải, liền đứng dậy cáo từ đi ra ngoài. Đang ra khỏi cung Cảnh Tú, thì thấy một người mặc y phục gấm bước nhanh tới.
Tần Cửu vừa nhìn thấy người này, khóe môi liền hơi nhếch lên.
Người nọ thấy Tần Cửu, đôi mắt hung ác trong nháy mắt giống như phun ra lửa.
“Ngươi, cái này...... Cái này...... Tên khốn...... Sao ngươi lại ở đây?” Vốn dĩ người nọ mở miệng đã muốn mắng người, cho nên thấy Tần Cửu mặc một bộ trang phục nữ, y phục đỏ như lửa, tươi cười như hoa, nhất thời ngây dại.
Người nọ chính là vị công tử ăn chơi trác táng bị Tần Cửu đánh tơi bời ở Vô Ưu Cư, cháu nhà mẹ đẻ của Huệ phi – Lưu Lai Thuận.
“Sao ngươi lại ở đây, bên trong cấm cung này, không cho phép nam tử tự do ra vào.” Tần Cửu cười lạnh nói.
Lưu Lai Thuận gãi đầu mấy cái, cười hì hì giả tạo nói: “Ngươi lại là nữ nhân sao? Ta không xông bừa vào, ta tới tìm cô cô của ta.”
Tần Cửu biết tính tình của người này, phàm là thấy người ưa nhìn, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, đều sẽ cất không nổi bước. Nhưng người này cũng vô cùng thương hương tiếc ngọc, đối với nữ tử, lại không thèm động thủ.
Tần Cửu không ngờ đến đây gặp phải gã, chắc hẳn hắn tới yết kiến Huệ phi. Vì vậy cười xinh đẹp với hắn, nói: “Phải, là ta. Ta là nữ nhân, thế nào, vị công tử này, ta còn nhớ hôm đó ngươi nói phải trừng trị ta, bây giờ ta ở ngay đây, ngươi cứ tới đi!”
Lưu Lai Thuận khó xử lắc đầu một cái, cười say mê nói: “Bản công tử không chấp nhặt với nữ tử như ngươi.”
Tần Cửu thấy đôi mắt háo sắc của hắn đang ngắm tới ngắm lui người mình, chợt cảm thấy cực kỳ chán ghét. Vì thế không để ý đến hắn nữa, nhanh nhẹn rời đi.
Đi thật xa rôi, còn cảm giác được một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Tần Cửu cười lạnh: Người này, lại có thể lợi dụng một phen.
Khi Tần Cửu đến điện Sùng Nhân, người đã ngồi đầy bên trong, sau khi chờ Khánh Đế đến, thì có thể khai tiệc. Nàng thấy Lưu Liên và một nam tử tán gẫu say sưa từ xa, liền không đến làm phiền, tự mình tìm một góc ít ai để mắt tới rồi ngồi xuống.
Bàn gỗ trong điện bày dọc thành hai hàng, bàn gỗ không cao, dùng đệm gấm để thay ghế, các vị tiến sĩ ngồi trên chiếu. Lúc Tần Cửu ngồi xuống, hai nam tử bên cạnh nàng cũng đang trò chuyện rôm rả, Tần Cửu cười tủm tỉm nhìn bọn họ một cái. d.đ>leee.squydOOn Hai người kia sờ sờ của mình mặt, sắc mặt trở nên có chút coi, một lát sau, hai người đều rời đi không tiếng động.
Tần Cửu nhướng mày, không nhịn được nở nụ cười.
Phải nói, Thần tông ở trong triều đình, cũng có chút thế lực. Có vài người cho dù có thành kiến với Thần tông, cũng sẽ không thể hiện rõ ràng như vậy.
Sở dĩ hai người này như vậy, e rằng chính là vì tiếng tăm của mình. Đây đúng là cái lễ mà chuyện Nhan Túc bắt mình đình thẩm ban tặng, nam tử hơi có chút sắc đẹp, giống như đều sợ mình sẽ cưỡng bách bọn họ vậy, đúng là buồn cười. Bên cạnh không có ai, Tần Cửu lại vui vẻ bình tâm.
Đợi chưa đến thời gian một nén nhang, Khánh Đế liền cùng với Khang Dương Vương và An Lăng Vương theo sau giá lâm điện Sùng Nhân.
Chúng nhân quỳ lạy cúi người hô to vạn tuế, sau đó yến hội chính thức bắt đầu.
Một đoàn cung nữ nối đuôi nhau đi vào trong phòng tiệc, đặt món ăn tinh tế ở trên chiếc bàn trước mặt mỗi người.
Rượu ngon hổ phách chén dạ quang, quả nhiên là món ngon rượu ngon.
Tân khoa Tiền Tam Giáp* chia nhau đi bái kiến Khánh Đế.
*Tiền Tam Giáp: người đỗ đầu bảng (Nhất giáp), người đỗ cao thứ hai (Nhị giáp) và người cao thứ ba (Tam giáp) trong kỳ thi Đình.
Trạng nguyên khoa thi năm nay là Lưu Liên, cũng là Tần Phi Phàm. Rượu quá tam tuần, món ăn quá ngũ vị, Khánh Đế nói với quan chủ khảo lần này – Vu thái phó: “Vu ái khanh, giới thiệu cho trẫm gặp Tiền Tam Giáp của khoa thi đi!” Quan chủ khảo Vu thái phó vội vàng đứng dậy hành lễ, dẫn Tiền Tam Giáp đến trước mặt Khánh Đế, giới thiệu từng người: “Bẩm bệ hạ, vị này là Nhất giáp đệ nhất danh Trạng nguyên của khoa thi Hội năm nay, Tần Phi Phàm.”
Lưu Liên vội quỳ lạy nói: “Tần Phi Phàm bái kiến bệ hạ.”
Khánh Đế chăm chú nhìn dung mạo tinh tế của Lưu Liên, dường như ngẩn ra một chút. Một lát sau, ngài thản nhiên gật đầu, hỏi: “Ngươi chính là tiểu thị vệ hầu hạ bên cạnh Tần môn chủ?”
Lưu Liên vội gật đầu nói: “Bẩm bệ hạ, đúng vậy.”
Khánh Đế gật đầu, khóe môi lộ ra một chút ý cười, “Không tệ, tốt lắm. Thật là niên thiếu xuất anh tài (người tài còn trẻ tuổi) mà, năm nay ngươi mười tám tuổi sao?”
Lưu Liên gật đầu nói: “Bẩm bệ hạ, vẫn chưa tới mười tám!”
Thật ra Lưu Liên mười bảy tuổi, nhưng Tần Cửu đặc biệt dặn dò hắn, nếu có thể đừng nói ra số tuổi của mình, cũng đừng nói ra, dẫu sao nhà hắn đã từng xảy ra chuyện. Thân phận thật sự của hắn, không thể tham gia khoa khảo. Cho nên Lưu Liên liền đáp qua loa như vậy một câu, may mà Khánh Đế không truy hỏi nữa.