Chương 6: Ác Mộng
Lại một ngày trôi qua.
Trần Sinh đổ từng xẻng đất đá vào xe đẩy, rồi lầm lũi đưa nó về khu tập kết như một cỗ máy vô tri. Bề ngoài, hắn trông kiệt quệ, mệt mỏi, nhưng sâu bên trong, dòng chảy Soul vẫn vận hành, duy trì trạng thái tỉnh táo.
Hắn vừa rời khu khai thác, mồ hôi nhễ nhại, thì một bóng dáng lặng lẽ tiến đến gần. Đó là một nô lệ trung niên, đẩy xe quặng song song với hắn. Gã hơi cúi đầu, ánh mắt trống rỗng như bao kẻ cùng khổ khác, nhưng giọng nói lại vang lên nhẹ nhàng giữa không khí đặc quánh của hầm mỏ:
“Hẳn là một khoảng thời gian khó khăn nhỉ?”
Trần Sinh khẽ nhíu mày.
“Ta thấy ngươi khá nhát gan. Không giống loại người sẽ báo cáo với bọn lính canh khi có kẻ đào tẩu.”
Hắn dừng bước, quay sang nhìn chiếc xe quặng trống trơn của gã trung niên. Một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
“Đúng, ta không có làm thế... tất cả chỉ là bịa đặt.”
Giọng hắn điềm tĩnh, nhưng ánh mắt bắt đầu lạnh dần.
Gã trung niên gật đầu, khóe môi nhếch lên một độ cong mơ hồ.
“Ta hiểu mà.”
Đi thêm một đoạn, gã lại nói, lần này đè giọng thấp hơn:
“Ta biết một lối thoát... cũng không hẳn là chắc chắn, nhưng nó dẫn đến một khu vực ngoài tầm quản lý. Chúng ta có thể từ từ tìm đường ra.”
“Không... nếu bị bắt, ta sẽ bị thiêu sống... Và tại sao ta phải tin ngươi?”
Trần Sinh lộ ra vẻ do dự, nỗi sợ xen lẫn hy vọng hiện rõ trên gương mặt.
Trong lòng hắn thầm cảm thán, không ngờ bản thân có năng khiếu diễn xuất. Nếu không bị tai nạn rồi xuyên đến cái thế giới ch.ết tiệt này, có lẽ Hollywood nợ hắn một giải Oscar.
“Ta lừa ngươi thì được lợi lộc gì? Rút kinh nghiệm từ lần trước, đào tẩu ít người thì càng tốt. Giờ đám lính canh đều rút về khu tập trung rồi, là thời điểm hoàn hảo. Ngươi không đi thì thôi.”
Gã hừ lạnh, bỏ lại xe quặng rồi rẽ vào một đường hầm khác.
Trần Sinh thoáng do dự, rồi thở dài một hơi. Tiên hạ thủ vi cường, đêm dài lắm mộng, chi bằng giải quyết ngay tại đây.
“Đợi ta với!”
Hắn hô lên, vác cuốc mỏ chim theo sau.
Cả hai luồn lách qua một lối hẹp trong mười mấy phút. Ánh đèn mờ nhạt hắt lên vách đá ẩm ướt, mùi ẩm mốc và hơi đất xộc vào mũi. Ở đây... không ai có thể nghe thấy tiếng kêu cứu.
“Ta... không đi nổi nữa... mệt quá...”
Trần Sinh đột nhiên dựa vào tường, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi,hợp lý với một kẻ lao động nặng nhọc không được nghỉ ngơi đủ.
“Con trai ta... Nó không làm gì sai cả. Nó còn vợ và con ở nhà. Nó lẽ ra đã thoát được, nhưng không... Nó đã bị thiêu sống trước mặt ta... Và tất cả là do ngươi!”
Gã biết kẻ thực sự đáng trách là ai, nhưng hắn không dám động vào.
Thay vào đó, hắn trút hết oán hận lên kẻ yếu hơn, như một cách để xoa dịu cơn giận và lấp đầy nỗi bất lực.
Gã trung niên không che giấu nữa, nâng xẻng đập thẳng về phía Trần Sinh. Gã đã nghỉ ngơi dưỡng sức cả ngày, nghĩ rằng sẽ dễ dàng giết một kẻ đuối sức. Hoặc gã nghĩ vậy.
“Thế là lỗi do ta? Ta sai? Ta đáng ch.ết?”
Trần Sinh cũng gầm lên, né tránh, rồi xúc cát dưới nền hất vào mặt gã.
Gã trung niên không ngờ hắn lại nhanh nhẹn đến thế, chậm một nhịp nên bị cát hắt thẳng vào mắt.
“Mẹ mày, thằng chó!”
Trần Sinh vung xẻng đập mạnh vào chân gã, khiến gã hét thảm rồi ngã gục.
Gã ôm lấy chân, rên rỉ trong đau đớn:
“Ta sai rồi... Là ta ngu ngốc... Là ta bị hận thù làm mù quáng... Ta biết không phải ngươi báo cáo... nhưng ta không dám giết Trương quản lý... Xin ngươi, đừng giết ta... Ta không muốn ch.ết!”
Khác với vẻ hung hãn lúc nãy, giờ đây khuôn mặt gã méo mó vì bi thương, đau đớn và tuyệt vọng.
Trần Sinh thoáng do dự... Rồi gã trung niên lại lao tới như con thú dữ, một con mắt còn lại tràn đầy tơ máu và hận thù. Hắn như phát điên.
Hai tay gã như gọng kìm, siết chặt cổ Trần Sinh. Cổ hắn như muốn gãy, mắt mờ đi, hơi thở nghẹn lại.
Trần Sinh đạp mạnh vào bụng đối phương, nhưng gã trung niên bị dồn vào đường cùng, không hề nới lỏng.
Nếu lúc nãy gương mặt gã là đau thương, hối hận, thì giờ đây là hận thù, thịnh nộ, điên cuồng.
Thời gian như đọng lại. Hắn biết hôm nay chỉ có một người sống.
Dòng chảy Soul trong người vận chuyển. Đã nhiều ngày qua, hắn cũng tự ngộ ra vài mánh. Đây chính là lá bài tẩy của hắn.
Hắn dồn năng lượng vào tay, tung nắm đấm vào cổ gã trung niên.
Rắc!
Tiếng xương vỡ nát vang lên. Gã trợn to mắt, ôm lấy cổ, chỉ phát ra tiếng “ô ô” vì cổ họng đã bị đập nát. Biết bản thân không thể sống, gã như mất trí, lại lao tới lần nữa.
Trần Sinh tay ôm cổ, ho rũ rượi. Lồng ngực như bị thiêu cháy, từng ngụm không khí quý giá tràn vào phổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy nghẹt thở.
Không do dự, hắn nhặt xẻng lên, vận chuyển Soul một lần nữa.
Chiếc xẻng đâm vào ngực gã. Hắn rút ra, dùng nó chống đỡ cơ thể kiệt quệ.
Gã ngã ngửa, miệng trào bọt máu, co giật vài cái rồi bất động. Gã đã ch.ết.
Hắn giết người rồi.
Trần Sinh đứng đó, hơi thở dồn dập, đôi mắt dán chặt vào cái xác dưới đất.
Sau khi giết xong, hắn đứng yên một lát, không nghĩ gì, chỉ nhìn máu chảy ra mà chưa kịp cảm thấy điều gì cả.
Phải một lúc sau, khi hắn nhấc tay lên, máu dính vào da hắn, sự thật mới ập đến và làm hắn nôn mửa.
Máu từ ngực gã chảy ra, loang thành một vũng nhỏ, lấp lánh dưới ánh đèn mờ. Hắn đưa tay lên, nhìn đôi bàn tay nhớp nháp, đỏ thẫm.
Cảm giác ấm nóng của máu thấm qua kẽ tay như đang sống, như bám chặt vào da thịt. Hắn chà xát mạnh, muốn gột sạch, nhưng nó chỉ lan rộng hơn.
“Ta… ta đã giết người?”
Giọng hắn khàn đặc, run rẩy. Hắn lùi lại một bước, chân vấp phải một viên đá lăn lóc.
Tiếng đá lạo xạo vang trong không gian tĩnh lặng, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn về những gì vừa xảy ra.
Cơn buồn nôn ập đến. Hắn quỳ xuống, tay chống đất, nôn ra từng đợt cho đến khi dạ dày rỗng tuếch.
Vị chua của mật đắng ngắt trào lên cổ họng, hòa lẫn với mùi máu tanh tưởi. Hắn thở hổn hển, ngực phập phồng, nhưng mỗi hơi chỉ khiến đầu óc quay cuồng hơn.
Hắn không thể ở lại đây, không thể nhìn cái xác đó thêm giây nào nữa.
Hắn đứng dậy, đôi chân run rẩy, rồi lao đi, chạy trốn khỏi đường hầm tối tăm. Tiếng bước chân vang trên nền đá ẩm, hòa lẫn tiếng gió rít qua kẽ hở.
Hắn không dám ngoái lại, nhưng hình ảnh gã trung niên,đôi mắt đầy hận thù, cái cổ vỡ nát,cứ bám theo, như một bóng ma lặng lẽ.
Trần Sinh chạy qua những lối hẹp, ánh đèn leo lét hắt lên khuôn mặt trắng bệch. Có lúc hắn vấp ngã, tay đập mạnh xuống nền đá, cơn đau rát lan lên cánh tay. Nhưng hắn không dừng. Hắn phải chạy.
Chạy khỏi mùi máu, chạy khỏi tội lỗi... chạy khỏi chính mình.
Khi trở về khu tập trung, trời đã tối mịt. Việc thiếu một nô lệ và việc hắn về trễ không khiến ai để tâm nhiều. Hắn ăn một trận đòn từ lính canh vì không đủ chỉ tiêu. Những cú quất giáng xuống lưng, xuống vai, nhưng hắn không kêu ca. Đau đớn lan khắp cơ thể, nhưng lạ thay, hắn thấy nhẹ nhõm.
“Đây là cái giá phải trả”hắn nghĩ, môi mím chặt. Như thể những vết roi kia có thể xóa đi vết máu trên tay.
Hắn co ro trong góc hầm nghỉ, lưng dựa vào vách đá lạnh buốt, đôi mắt trống rỗng nhìn vào bóng tối.
Hắn nghĩ mình sẽ không thể ngủ nổi sau những gì đã xảy ra. Nhưng rồi mí mắt hắn nặng trĩu, cơ thể kiệt sức kéo hắn chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, hắn thấy mình đứng giữa một vùng lửa đỏ rực. Khói đen cuồn cuộn, mùi thịt cháy khét lẹt xộc vào mũi.
Gã trung niên xuất hiện, máu me đầm đìa, khuôn mặt méo mó trong ngọn lửa.
Gã cười khanh khách, tiếng cười vang vọng như xé toạc không gian. Một cánh tay cháy sém vươn ra, siết chặt cổ Trần Sinh.
Máu đen rỉ từ vết thương, nhỏ từng giọt xuống nền đất cháy rực. Rồi đôi mắt gã mở to trắng dã, vô hồn nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn vùng vẫy, nhưng càng giãy, gã càng siết mạnh hơn. Cuối cùng, trong cơn hoảng loạn, hắn giơ xẻng lên, đâm thẳng vào ngực gã. Máu bắn tung tóe, nhưng gã không ch.ết. Gã vẫn cười, đôi mắt hận thù xoáy sâu vào hắn.
Trần Sinh choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm lưng, hơi thở dồn dập. Đêm vẫn đen kịt. Hắn sờ tay lên cổ, cảm giác nghẹt thở trong mơ còn đó, như một lời cảnh báo.
Hắn không sai. Gã trung niên cũng không sai. Sai chính là thế giới này.