Chương 11: Cửa Đá

Không biết đã đi bao lâu, máu trên trán hắn đã khô lại.
Cơ thể hắn, dù được năng lượng Soul cường hóa ở mức cơ bản, cũng bắt đầu mỏi mệt. Nhưng tinh thần hắn còn kiệt quệ hơn cả thể xác.


Những hành lang đá dường như kéo dài vô tận. Hắn phải đổi hướng nhiều lần để tránh các lối đi bị sụp đổ hoặc ngập nước.
Có lẽ gần đây, một mạch nước ngầm đã xuất hiện, làm thay đổi cấu trúc của nơi này.


May mắn thay, ít nhất hiện tại chưa có thứ gì nhảy ra đe dọa tính mạng hắn.
Nghĩ vậy, Trần Sinh dừng bước. Hắn tựa lưng vào tường đá lạnh lẽo để nghỉ ngơi.
Hắn đưa tay xoa mi tâm. Những suy nghĩ hỗn loạn đan xen trong đầu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.


Viên đá phát sáng trong tay hắn là nguồn sáng duy nhất. Trước mặt và sau lưng vẫn chỉ là bóng tối tĩnh mịch bao trùm mọi thứ.
Để ngăn bản thân rơi vào hoảng loạn, hắn hít thở sâu theo thói quen. Sau đó, hắn kiểm tr.a lại cơ thể mình.


Ngoài vết thương trên trán, những vết xước còn lại chỉ là ngoài da, không ảnh hưởng đến khả năng vận động.
Tuy nhiên, mí mắt hắn nặng trĩu như chì.Hắn cố gắng xua tan cơn buồn ngủ, nhưng vô ích.Trần Sinh ngồi xổm xuống, dùng viên đá phát sáng quan sát xung quanh.


Nền đá phủ một lớp bụi dày, cho thấy đã rất lâu không có ai, hoặc bất cứ thứ gì,đi qua nơi này.
Do dự một lúc, hắn quyết định nghỉ ngơi. Khi nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi quen thuộc dâng lên như thủy triều, nhấn chìm hắn vào giấc ngủ.


available on google playdownload on app store


Lần nữa tỉnh dậy, không phải vì tiếng chuông báo thức giờ làm việc như những ngày ở hầm mỏ, mà bởi cơn đói cồn cào trong bụng.
Hắn hí mắt, thoáng lo sợ sẽ nhìn thấy một thứ kinh dị như trong phim. Nhưng rồi, hắn tự cười nhạo bản thân vì sự tưởng tượng ngớ ngẩn ấy.


Hắn đứng dậy và tiếp tục hành trình.
Hắn cần tìm lối ra trước khi ch.ết đói trong nơi quỷ quái này.
Việc tập trung quá lâu khiến tinh thần hắn căng thẳng, mệt mỏi. Như một phản xạ tự nhiên, hắn bắt đầu để ý đến những văn tự khắc trên tường.


Chúng rõ ràng không phải của nhân loại.Không phải chữ tượng thanh, tượng hình, hay bất kỳ hệ thống chữ viết nào hắn từng biết.
Nhìn kỹ, các văn tự trông giống như những con rắn,chỉ một nét duy nhất, uốn lượn lúc ngang lúc dọc.


Trần Sinh nheo mắt. Hắn chợt nhớ ra viên bi sắt nhặt được trước đó cũng có những ký tự tương tự, nhưng chi tiết và phức tạp hơn nhiều.
Hắn nghiên cứu một lúc, nhưng không tìm ra manh mối gì. Cuối cùng, hắn đành bước tiếp.
Có một tin tốt và một tin xấu.


Tin tốt là hắn dường như đã đến điểm cuối của hành lang.
Tin xấu là đường đi lại dẫn xuống sâu hơn, thay vì hướng lên mặt đất như hắn hy vọng.
Không còn lựa chọn nào khác, hắn tiến đến điểm cuối. Trước mặt hắn là một cánh cửa đá khổng lồ.


So với cánh cửa ở lối vào di tích, nó còn to lớn và nặng nề hơn. Trên bề mặt, những hình khắc sống động hiện lên, mô tả một sinh vật hình rắn khổng lồ.
Nhưng nó không có một hình dạng cố định. Các họa tiết trên cửa đá dường như uốn lượn, xoắn vặn ngay trước mắt hắn.


Ánh sáng từ viên đá chiếu lên, làm những đường nét ánh lên màu xanh lục ma quái.
Ở phía trên, một thân rắn khổng lồ hiện lên. Từ hai bên sườn mọc ra vô số cánh tay. Các ngón tay mảnh như xúc tu, vươn ra bám vào không gian xung quanh, như thể muốn xé rách thực tại.


Phía dưới, hình dạng của nó dần trở nên méo mó, bất định.
Lúc thì trông như một khối thịt vô định hình, lúc lại giống một thực thể xương xẩu với hàng loạt con mắt mọc chi chít khắp cơ thể.
Rải rác trên cánh cửa là những hình vẽ nhỏ hơn, khắc họa hàng loạt sinh vật quỳ rạp.


Xà Nhân, loài người, và cả những sinh vật kỳ lạ không thể gọi tên,tất cả đều ngước nhìn hình khắc trung tâm với sự tôn sùng tuyệt đối.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là hình dạng của nó, mà là cảm giác… như thể nó đang nhìn lại hắn.


Dưới ánh sáng yếu ớt từ viên đá trong tay, các đường nét trên cánh cửa dường như mấp máy.
Chúng ngọ nguậy, thay đổi ngay trước mắt hắn.
Một vị thần không có hình dạng cố định. Một thực thể không ngừng biến đổi, không khởi đầu, cũng không kết thúc.


Trần Sinh nuốt nước bọt, bất giác lùi lại vài bước. Một áp lực vô hình đè nặng lên ngực, khiến hắn khó thở.
Đột nhiên, viên bi đeo trên cổ hắn trở nên nóng rát. Không phải nhiệt độ tăng cao, mà là một luồng năng lượng như dòng điện kích hoạt.


Nó rung lên, tỏa ra ánh sáng nhạt, dường như là chìa khóa đánh thức một cơ chế cổ xưa.
"Sulandi đại học giả... Ngươi cuối cùng cũng quay về. Ngươi nghĩ có thể trốn mãi khỏi ánh nhìn của Người sao?" Một giọng nói vang lên, kèm theo sự xuất hiện bất ngờ của một sinh vật.


"Sulandi cái gì? Lão tử họ Trần, không phải họ Xà!" Trần Sinh trong lòng thầm nghĩ
Nó cao khoảng hai mét, đầu giống rắn, nhưng có hai cánh tay với năm móng vuốt sắc nhọn.
Nửa thân dưới là đuôi rắn uốn lượn. Trên người khoác y phục sang trọng, toát lên vẻ cao quý. Trong tay, nó cầm một cây quyền trượng.


Không mang vẻ hoang dã của quái vật, đôi mắt lạnh lùng của nó tràn đầy trí tuệ và sự hiểu biết sâu sắc.
Trần Sinh không dám thở mạnh. Nhưng rồi hắn nhận ra đây không phải thực thể sống, mà chỉ là một hình chiếu phát ra từ những văn tự trên tường đá.


"Vẫn lầm lì như mọi khi nhỉ? Hay là quá xấu hổ? Ta nhớ rõ ngươi từng nói dù ch.ết cũng không quay lại đây." Xà Nhân nhìn chằm chằm vào viên bi sắt trên cổ hắn, ánh mắt ánh lên vẻ trêu chọc.


Âm thanh hắn nghe được chỉ là những tiếng xì xì kỳ lạ. Nhờ viên bi sắt, hắn mới hiểu được ý nghĩa của chúng.
Trần Sinh chợt nghĩ đến bộ xương cô độc ở lối vào di tích. Lẽ nào đó là Sulandi,một Xà Nhân từng ở đây từ rất lâu? Nhưng tại sao hình chiếu lại nhầm hắn với kẻ đó?


"Sao cũng được. Nhanh nào, chúng ta còn phải trở về chủ đại lục." Thấy hắn không đáp, Xà Nhân không bận tâm.
Nó giơ quyền trượng chỉ vào cánh cửa đá. Cánh cửa từ từ mở ra, như cái miệng khổng lồ của một con quái vật.
Trần Sinh nhìn nó, không do dự quá lâu.


Hắn cười khổ rồi bước theo. Giờ quay lại để lên mặt đất là bất khả thi, trừ khi hắn có sức mạnh nâng cả ngàn tấn đất đá.
Bước qua cánh cửa, khung cảnh bên trong không kinh dị như hắn tưởng tượng.
Nơi này rộng lớn như một rạp hát, được bày trí nguy nga tráng lệ.


Các pho tượng, hình điêu khắc và hoa văn đều liên quan đến rắn. Ở cuối căn phòng là một bức tượng khổng lồ.
Những viên đá phát sáng xung quanh đã tắt ngúm, khiến bức tượng chìm phần lớn trong bóng tối.


Nhưng cảm giác khó tả ấy vẫn tồn tại, như thể bức tượng là một sinh vật sống đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Trần Sinh dừng bước.
Cảm giác bị quan sát không hề biến mất. Ngược lại, nó càng rõ ràng hơn khi hắn nhìn về phía bức tượng.


Dưới ánh sáng mờ nhạt, hình dáng của pho tượng trở nên mơ hồ. Nó không hoàn toàn là rắn, cũng không hẳn là một sinh vật hai chân.
Cơ thể nó như hòa vào bóng tối. Chỉ cần chớp mắt, hình dạng của nó dường như lại thay đổi.


Đầu rắn, nhưng khuôn mặt mang nét giống nhân loại. Thân thể cuộn tròn, nhưng từ hai bên sườn mọc ra những chi tiết kỳ lạ,tay, chân, hay thứ gì đó tương tự,tất cả đều bị che khuất bởi lớp đá đen nhẵn, như một con rắn đang lột xác dở dang.


Và đôi mắt. Hai hốc mắt trống rỗng, nhưng Trần Sinh cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang nhìn hắn từ bên trong.
"Đứng trước sự vĩ đại của Người, có phải ngươi cảm thấy bản thân thật nhỏ bé?" Hình chiếu Xà Nhân nhìn bức tượng với vẻ sùng kính cuồng nhiệt xen lẫn hâm mộ.


"Những kẻ giác ngộ sẽ được ban ân sủng. Sulandi, hãy nhận lấy ân sủng của Zeth-Karesh, Kẻ Thay Da Vĩnh Cửu"
Trần Sinh mở to mắt. Hắn không thể cử động, chỉ có thể đứng nhìn hình chiếu Xà Nhân quỳ rạp, lẩm bẩm những lời khó hiểu.


Nhưng không có hiệu ứng rực rỡ hay pho tượng sống lại như hắn tưởng. Chỉ có cảm giác ngứa.
Cơn ngứa không chỉ ở da thịt, nó như xâm nhập vào linh hồn hắn. Hắn nghiến răng, tự hỏi liệu mình có đang mất dần bản thân trong thứ “ân sủng” quái gở này không.


Nó ăn sâu vào tủy, bò dọc theo từng mạch máu, cắn xé tận cùng thần kinh.
Hắn muốn lột da, xé thịt, bẻ gãy từng khúc xương để giải thoát khỏi sự tr.a tấn này.
Trần Sinh gầm lên. Hắn điên cuồng chà xát cơ thể xuống mặt đất, bộ dạng thảm hại không còn chút hình tượng.


"Đây là sự thăng hoa," hình chiếu Xà Nhân giơ hai tay lên, say mê nói.
"Thăng hoa con mẹ ngươi,đây là lột da!" Trần Sinh chửi tục. Hắn hoảng hốt phát hiện mình đã cào rách da. Nhưng bên dưới không có máu, cũng không lộ ra thịt.


Càng ngứa, hắn càng gãi. Da chồng lên da. Hắn dùng viên đá phát sáng đâm vào đùi, kéo mạnh một đường. Lớp da bung ra, nhưng bên dưới vẫn là những lớp da khác.


"Hãy đón nhận nó, hãy để Người chạm vào linh hồn ngươi! Chúng ta đều là con dân của Người!" Hình chiếu Xà Nhân lại càng cuồng nhiệt hơn,lời nói méo mó như vọng lại hàng vạn lần.
Không… không… không thể lột nữa.
"Chó má ân sủng! Chó má thần thánh!"


Trần Sinh gào lên. Hắn lao đến một cây cột gần đó, ôm chặt lấy nó như một con bò sát.
Tạm thời, hắn ngừng gãi.
Nhưng mọi chuyện không dừng lại. Hắn cười phá lên, cắn nát môi dưới, khuôn mặt vặn vẹo.
Linh hồn hắn… có một bàn tay vô hình đang vuốt ve, lột từng lớp linh hồn của hắn.


Làm sao để chống lại?
Hắn không biết. Ý thức của hắn bị bào mòn từng giây. Điều duy nhất hắn có thể làm là vận chuyển năng lượng Soul quanh cơ thể.
Soul của hắn cạn kiệt với tốc độ khủng khiếp. Hắn không rõ người khác thế nào, nhưng trữ lượng Soul của hắn chắc chắn vượt xa mức bình thường.


Nó đủ để giúp hắn cầm cự thêm vài hơi thở trước thứ “ân sủng” kinh dị này.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Da hắn tróc ra mà không cần chạm vào. Lớp này nối tiếp lớp khác, như thể bên dưới không còn là cơ thể con người, mà là một thứ gì đó đang tự lột xác.


Soul sắp cạn, linh hồn như bị bào mòn từng lớp, từng lớp… đến khi chẳng còn gì nữa.
Nhưng hắn chưa chịu khuất phục.
Ý chí là thứ cuối cùng hắn còn lại.
Hắn muốn ăn ngon, mặc đẹp. Hắn thích mỹ nữ. Hắn sợ đau, sợ ch.ết. Hắn chưa từng cam lòng ch.ết ở một nơi như thế này.


Hắn sẽ không chịu thua cái thứ vớ vẩn này.
Tầm mắt hắn tối dần. Cuối cùng, bên tai vang lên vô số tiếng thì thầm.
Ngươi nhận được một Art Mythical:
[Sacred Form of the Shapeless – Thánh Hình Vô Định]






Truyện liên quan