Chương 4: Thỏ nhỏ răng thép, nấu không dễ

"Thật hân hạnh, hôm nay có thể gặp được Đàm tiên sinh và Kiều tiên sinh ở đây. Quý mỗ nghe danh hai vị như sấm bên tai, hôm nay có thể cùng dùng cơm với hai vị, thật là. . . . . ."


Khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm và Đàm Duật thật sự ngồi xuống bàn mình, biểu hiện của Quý Xuyên liền có sự thay đổi vô cùng lớn.
Nhất là thái độ ân cần này, cùng với khóe miệng luôn vẽ ra đường cong, đều đã làm cho Tiếu Bảo Bối có chút bất mãn.


Tới cùng Quý Xuyên đã xảy ra chuyện gì?
Bình thường ở trước mặt vị hôn thê là cô đều ít bày ra khuôn mặt tươi cười, hôm nay lại lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt hai người đàn ông này là thế nào?
Chẳng lẽ, hai người đàn ông này thật sự tài giỏi như vậy?


Chỉ là, lúc này Tiếu Bảo Bối không hề biết, trên thế giới này không có ai vượt qua được tiền tài.
"Tôi không biết anh. . . . . . Duật, anh quen cậu ta sao?" Ngay khi Tiếu Bảo Bối cúi gằm đầu, đối diện truyền đến giọng nói. Giọng nói này, rất êm tai. Giống như gió nhẹ đầu hạ, làm tinh thần người ta lay động.


Chỉ là lời nói của anh, làm ba người trên bàn cơm đều nhíu mày.
Nhíu mày, là Quý Xuyên và hai cô gái.
Không thể nghi ngờ, Kiều Trác Phàm vừa mở miệng liền ra chiêu phủ đầu với Quý Xuyên.


Về phần Đàm Duật ngồi ở bên cạnh, giống như người ngoài cuộc nhìn một màn này, đương nhiên là đang hùa theo bạn tốt của mình, kèm theo một câu: "Người cậu không quen, làm sao tôi có thể quen?"
Hai người kẻ xướng người hoạ, làm cho sắc mặt của Quý Xuyên và Tiếu Huyên càng khó coi.


available on google playdownload on app store


Nhưng làm cho hai người bọn họ trở tay không kịp chính là lúc này Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu lên nói: "Quý Xuyên chính là Tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của tập đoàn Tiếu thị chúng tôi, dieendaanleequyydoon cực kỳ có năng lực, các người chính là có mắt như mù." Lại nói, nếu các người không biết anh ấy, vì sao lại vẫn mặt dày mày dạnngồi chung bàn với chúng tôi?


Bởi vì trong lòng có anh, cho nên mặc kệ như thế nào, cô cũng cảm thấy anh là tốt nhất.
Cho dù người khác công kích một câu cũng không được.
"Tiếu Bảo Bối."
"Bảo Bối."


Điều làm cho Tiếu Bảo Bối tuyệt đối không nghĩ tới chính là, mình phản bác vì Quý Xuyên, lại biến thành mình bị Quý Xuyên và chị họ không vui.


Lúc này hai người đều không vừa lòng nhìn cô chằm chằm, nhất là Quý Xuyên, quả thật ánh mắt đó giống như là hận không thể vá miệng cô lại ngay lập tức.
"Thật xin lỗi, Bảo Bối nhà chúng tôi mới tốt nghiệp đại học, nói chuyện cũng không giỏi cho lắm." Tiếu Huyên không hổ là giỏi giao tiếp.


Nhìn thấy bầu không khí bởi vì một câu của Tiếu Bảo Bối mà trở nên đông cứng, vội mở miệng giảm bớt nặng nề.
"Chị họ. . . . . ."
". . . . . ." Tiếu Huyên không hề để ý đến cô, chỉ hung hăng trừng mắt liếc Tiếu Bảo Bối một cái, bảo cô đừng mở miệng.


"Hôm nay là chúng tôi cân nhắc không chu đáo. Đây là danh thiếp của tôi, đây là Quý Xuyên . . . . . ." Tiếu Huyên tất cung tất kính đưa danh thiếp của hai người.
Danh thiếp, Kiều Trác Phàm và Đàm Duật lấy qua xem, sau khi nhìn lướt qua liền để xuống.


"Là như vậy, công ty chúng tôi và Đế Phàm. . . . . ." Tiếu Huyên nhìn thấy hai người cũng không có phản đối gì, định nói tiếp chuyện hợp tác về hạng mục công việc với hai người.
Nhưng Kiều Trác Phàm nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi tới ăn cơm, không phải tới bàn công việc."


Một câu này, làm cho sắc mặt của Tiếu Huyên cũng trầm xuống.
Lần này, Tiếu Huyên càng không hiểu, vì sao đột nhiên hai người này lại tìm đến bàn của bọn họ.
Nhưng khi cô bắt giữ được ánh mắt của Kiều Trác Phàm thường xuyên nhìn Tiếu Bảo Bối, có vẻ như cô đã hiểu một chút gì đó.


"Bảo Bối, hôm nay khó có được cơ hội ăn cơm với Kiều tổng, coi như để cho em được mở mang kiến thức. Tới đây, em hãy mời Kiều tổng một ly, chào hỏi." Không hổ là người phụ nữ bắt đầu sự nghiệp với Quý Xuyên, nói chuyện thật là trau chuốt.


Bị điểm danh, hơn nữa lại còn mới rượu cho tên biến thái này, Tiếu Bảo Bối lập tức nổi giận.
Cô giận trừng mắt nhìn Tiếu Huyên: Tôi không làm.
Tiếu Huyên bĩu bĩu môi: Nghe lời đi, đây là vì Quý Xuyên.
Tuy trong lòng không phục, nhưng vì anh, cuối cùng Tiếu Bảo Bối vẫn buồn bực cầm lấy cái chén. . . . . .


"Này cô bé, cho cô đến mời rượu Kiều tổng, là xem như nể mặt cô. Vì sao cô còn bày ra biểu tình lại như Lưu Hồ Lan* vậy?" Đàm Duật thật sự có chút nhìn không được, liền mở miệng.
Lưu Hồ Lan*: Mọi người chịu khó lên mạng search hình của nhân vật này xem nhé.


Không khí, chìm vào xấu hổ lần thứ hai.
Ngay cả người giỏi giao tiếp như Tiếu Huyên, cũng không biết nên nói thế nào với hai người trước mắt này nữa.
Rõ ràng đều là khuôn mặt đẹp như vậy, nhưng khi mở miệng, như thế nào lại khó có thể làm cho người ta tiếp thu như vậy?


Trong lúc bọn họ đang cân nhắc nên hóa giải bầu không khí này như thế nào, không nghĩ tới có người lại mở miệng: "Duật, Lưu Hồ Lan có đẹp như cô gái trước mặt này không?"
Kiều Trác Phàm mở miệng hóa giải lúng túng, đương nhiên bốn người ở đây thật không hiểu cách làm của anh.


Đàm Duật: "Làm sao tôi biết?"
Đó là một liệt sĩ cách mạng, cũng không phải cô gái đẹp ở trước mắt.
"Không biết thì đừng nói." Nói xong lời này, Kiều Trác Phàm lại nhìn về phía tay cầm chén của Tiếu Bảo Bối. Cực kỳ rõ ràng, anh đang chờ đợi Tiếu Bảo Bối mời rượu.


Ám chỉ rõ ràng như vậy, ngay cả người hồn nhiên như Tiếu Bảo Bối cũng thấy rõ.


Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể vội vàng cầm lấy ly nước chanh mình đã uống, đưa cho Kiều Trác Phàm: "Kiều tổng, hôm nay có thể ăn cơm chung với anh ở đây, dieendaanleequyydoon thật sự là may mắn của Tiếu Bảo Bối tôi tích góp ba đời. Chẳng qua rót rượu, Tiếu Bảo Bối chưa từng làm, sợ làm không tốt. Không bằng anh liền uống cái này đi?"


Hừ hừ. Dám kêu chị đây rót rượu, xem tôi chỉnh ch.ết anh thế nào.
Nghe nói mấy người đàn ông thành đạt kiêu ngạo đều thích sạch sẽ, ly nước chanh này cô đã uống một nửa, phỏng chừng có thể làm anh ghê tởm ch.ết.
Ha ha. . . . . .


Tiếu Bảo Bối vui mừng ở trong lòng, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằmKiều Trác Phàm, giống như cực kỳ chờ mong bộ dáng ghê tởm của anh.
Mà cách làm này của Tiếu Bảo Bối, lọt vào trong mắt những người khác dĩ nhiên cũng biến thành hành động không lễ phép.


"Bảo Bối, em làm cái gì vậy?" Quý Xuyên nhìn cô quát lớn.
"Không phải nói muốn mời rượu sao? Em cũng không uống rượu. . . . . ." Cô gái nào đó bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn thật thà phúc hậu, lại che dấu không được nét giảo hoạt trong đôi mắt xinh đẹp kia.


"Em. . . . . ." Quý Xuyên thật sự không biết nói thế nào, lại còn ở trước mặt Kiều Trác Phàm và Đàm Duật, anh không muốn để lại ấn tượng xấu."Kiều tổng, Bảo Bối tuổi còn nhỏ. . . . . ."
Nếu thuyết phục Tiếu Bảo Bối không được, Quý Xuyên chỉ có thể đặt hi vọng vào Kiều Trác Phàm.


Nhưng lời của anh còn không nói hết, liền thấy vẻ mặt của Kiều Trác Phàm mang ý cười nói với Tiếu Bảo Bối: "Nghịch ngợm."
Sau đó, anh nhận lấy ly nước chanh trên tay Tiếu Bảo Bối, ngửa đầu rót hết vào trong bụng.
Giây phút đó, làm mọi người trên bàn ăn hóa đá.
Bao gồm Tiếu Bảo Bối.


Nếu bọn họ không nhìn lầm, trong nụ cười vừa rồi của Kiều Trác Phàm, ba phần sủng, bảy phần cưng chiều. Hoàn toàn vây quanh cô gái kia.
Cảm giác như vậy, thật giống như mặc kệ Tiếu Bảo Bối cho anh uống cái gì, anh cũng nhận hết. Dù cho, đó là thuốc độc. . . . . .


Mà Tiếu Bảo Bối không hiểu, người đàn ông chỉ mới gặp hai lần này, vì sao lại cưng chiều mình như vậy. Bửa cơm này, dieendaanleequyydoon Tiếu Bảo Bối đều lay hoay trong vấn đề này, thế cho nên không quan tâm đến cái khác nữa.


Chỉ là sau khi ăn xong, cô liền vứt ra sau đầu. Bởi vì bản thân cô không có ma lực quyến rũ mê người như Tiếu Huyên, làm sao có thể làm cho người đàn ông này sủng nịch cô như thế?
Chắc chỉ là, ừ, chỉ là một giấc mơ của cô thôi. . . . . .


Lúc đi khỏi nhà hàng, Tiếu Bảo Bối sờ sờ cái bụng của mình.
Trong khi lẩn quẩn, tay cô vẫn bỏ thức ăn vào miệng, dẫn đến ăn rất nhiều.
Cô đang định tìm Quý Xuyên đi dạo gần đây, tiêu hóa một chút.
Nhưng ai biết, khi cô chìa tay lại chỉ chụp vào không khí.


Bởi vì người đàn ông kia, đi theo Tiếu Huyên cũng không quay đầu lại, để một mình cô đứng trước cổng nhà hàng.
Nhìn xe bọn họ đi xa, hốc mắt của Tiếu Bảo Bối nhịn không được phiếm hồng.
Nhưng cô không khóc, xoa xoa hai mắt liền quật cường đi về hướng nhà mình. . . . . .


—— Tuyến phân cách ——
"Kiều, xem ra cậu gặp phiền toái rồi." Khi bọn họ rời đi, vẻ mặt của Duật lưu manh dựa vào ghế phụ bên cạnh Kiều Trác Phàm, nhìn chằm chằm phương hướng Tiếu Bảo Bối rời đi.


"Phiền toái gì?" Uống vào một ly nước chanh không làm sao thích nổi, Kiều Trác Phàm cảm thấy răng của mình đều tê dại.


"Không nghĩ tới con thỏ nhỏ ngây thơi này vậy mà lại có răng thép, xem ra nấu không dễ. . . . . ." Đàm Duật nhìn chằm chằm phương hướng Tiếu Bảo Bối rời đi, ý cười trên khóe môi càng ngày càng sâu.


Kiều Trác Phàm không phản ứng, chỉ từ ánh mắt của Duật thấy được bóng lưng của Tiếu Bảo Bối, đôi mắt u ám rất nhiều. . . . . .






Truyện liên quan