Chương 27: Bị người yêu cũ đòi nợ?
Một nụ hôn này, Kiều Trác Phàm cũng không xâm nhập.
Chỉ một lát sau, anh đã buông môi của Tiếu Bảo Bối ra, hơn nữa cũng thả lỏng tay của cô ra.
Đôi mỏng mím lại, sự vui vẻ lan ra. Trong đôi mắt đen, dưới nắng ấm nhìn vô cùng đẹp đẽ.
Còn Tiếu Bảo Bối một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.
“Anh... Tôi...” Cô che môi của mình, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Mặc dù cô cũng từng làm việc này với vị hôn phu của mình là Quý Xuyên rồi, nhưng người đàn ông kia căn bản không coi cô là phụ nữ. Duy nhất có một lần tiếp xúc thân mật, chính là lần Quý Xuyên uống rượu say, ngủ thiếp đi trong phòng làm việc, cô len lén hôn một nụ hôn theo sự rung động của tâm hồn thiếu nữ lên mặt của anh ta.
Nhưng bây giờ, Kiều Trác Phàm lại trực tiếp hôn lên môi của cô, trong lúc nhất thời cô không thể tiêu hoá được.
“Đây coi như là một bài học dành cho em. Sau này nếu dám gọi anh là “Tình nhân”, em chỉ có hai sự lựa chọn!”
Không biết có phải do thành công trộm được môi thơm hay không, tâm tình của Kiều Trác Phàm không tệ. Nụ cười trên mặt của anh, không hề giảm đi.
Giờ phút này, anh tự tay vuốt ve cánh môi của Tiếu Bảo Bối, ban tay mớn trớn. Giống như là đang cố gắng, ghi nhớ hình dáng đôi môi của cô.
Tay của anh, giống như có ma pháp.
Chạm vào môi của Tiếu Bảo Bối, khiến cho tất cả mọi suy nghĩ của cô như dừng lại, chỉ ngây ngốc thuận theo kịch bản anh đặt ra mà diễn: “Lựa chọn gì?”
“Sau này, nếu như em dám dùng hai chữ “Tình nhân” trên người của anh, thì anh sẽ ăn em!” Mặc dù anh cười, nhưng lúc nói chuyện cả người đều tản ra hơi thở ấm áp nhưng khiến cho người ta sợ hãi. Lời nói giống như du côn của anh, khiến cho Tiếu Bảo Bối chấn động.
“Chơi xấu quá đi! Chẳng lẽ không còn lựa chọn nào khác à?” Anh gần sát trong gang tấc khiến cho Tiếu Bảo Bối cảm giác nếu như mình nói bậy lời nào với anh, vậy thì anh sẽ nhai cả xương cốt của cô vào trong bụng! Trên thực tế, theo như lời đồn Kiều Trác Phàm chính là người như vậy.
“Có!” Đôi mắt đen như mực của anh thâm trầm, nhưng lại mang theo cảm giác nuông chiều sâu sắc. “Em còn có lựa chọn là ăn anh!”
Lời nói này vừa nói ra, Tiếu Bảo Bối sững sờ.
Hai cái này, có cái gì khác nhau sao?
Mấu chốt là, một chút cô cũng không hề nghĩ ra vì sao Kiều Trác Phàm duy trì tình trạng đóng giả người yêu nhau như vậy?
Nếu như Kiều Trác Phàm không để ý đến cô, thì chỉ cần xoay người rời đi, ngay cả cái phất tay cũng không để lại, chứ không phải đem thân phận người yêu phát huy nhuần nhuyễn như vậy!
Ban đêm, những ngọn đèn đường trong thành phố lần lượt sáng lên.
Cuộc sống về đêm, xa hoa và lãng phí khiến cho người ta không khống chế được ma lực của nó.
Trong chốn xa hoa truỵ lạc, lại mang theo hương vị ẩm ướt và đen tối.
Trong quán bar với ánh đèn nê ông nhấp nháy, đám người lắc lư, nhảy nhót.
“Ơ, Quý thiếu? Vẫn một ly rượu đỏ như mọi khi?” Người pha rượu nhìn thấy người đàn ông tới gần, liền hỏi như vậy.
Nhìn ra được, người đàn ông mới tới này chắc chắn là khách quen ở đây.
“Ừ, giống như bình thường!” Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh quầy bar, bắt đầu uống một mình.
Xung quanh, thỉnh thoảng có người đi ngang qua, còn có những người phụ nữ sát lại gần.
Nhưng mà người đàn ông chỉ lo uống rượu, dường như cả người đang lơ lửng đâu đâu.
Người phụ nữ đi theo đuôi xe của người đàn ông này tới, cũng bắt đầu đi vào thế giới xa hoa truỵ lạc này.
Cuối cùng nhìn thấy Quý Xuyên ngồi xuống ở bên quầy bar có một mình, người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ cô ta là người hết sức thông minh.
Bất kỳ một người đàn ông nào, đều không thích phụ nữ tự cho mình là thông minh mà bám theo sau lưng, để theo dõi anh ta. Cho nên sau khi cô ta tới quán bar, thì ngay lập tức núp vào một góc nào đó, gọi một ly cocktail để uống.
Một cô gái như cô ta, vừa dễ thương lại quyến rũ, tự nhiên trở thành mục tiêu của nhiều đàn ông trong quán bar.
Lúc trước, có vô số người đàn ông đi tới chào hỏi, nhưng Tiếu Huyên đều không có hành động gì.
Nói thật ra, thứ nhất cô ta cũng không thiếu tiền, thứ hai cũng không thiếu đàn ông. Cho nên mặc kệ cho người đàn ông có tốt có giỏi đứng trước mặt cô ta, thì cô ta cũng không tỏ ra hợp tác.
Cho đến khi, người đàn ông đẹp trai kia xuất hiện.
Dưới ánh sáng mờ ảo không rõ, người đàn ông này môi hồng răng trắng, đẹp trai không tả được. Đôi mắt kia sắc bén như chim ưng, khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Người đàn ông như vậy, chỉ sợ là không có người nào dám khinh thường sự tồn tại của anh ta?
“Cô gái xinh đẹp, uống chung một ly được không?” Anh ta nhếch môi cười, rất đẹp trai nhưng không mất đi sự lạnh lùng và kiêu ngạo.
So sánh với nhiều người đàn ông trước đó, người này quả thật khiến cho Tiếu Huyên đã động lòng.
“Được…” Cô ta hào phóng nhận lấy ly rượu kia của người đàn ông.
Thành thật mà nói, người đàn ông này thật sự rất hài hước, nhất là lúc anh ta cười rộ lên kia ánh mắt rất đào hoa, khiến cho Tiếu Huyên bị điên đảo hồn phách nhiều lần.
Nếu như không có Quý Xuyên, Tiếu Huyên cảm giác mình cũng sẽ bị ngã gục dưới gần tây của người đàn ông này.
Nghĩ đến Quý Xuyên, Tiếu Huyên theo bản năng nhìn về góc Quý Xuyên đang ngồi.
Nhưng mà qua cái nhìn này, mới phát hiện ra anh ta đang đi về phía bên này.
Trong một giây này,Tiếu Huyên hoảng hốt, vội vàng kéo người đàn ông xinh đẹp kia trốn vào bên trong.
“Ơ, bị người yêu cũ đòi nợ?” Người đàn ông đẹp trai cười tươi như hoa, khiến cho Tiếu Huyên không thể dời hai mắt ra được. Nếu như không để ý lời nói châm chọc trong miệng của anh ta, Tiếu Huyên sẽ có ấn tượng với anh ta tốt hơn.
“Cũng không khác lắm. Anh có chỗ nào để trốn không?” Mặc dù giọng điệu của người đàn ông xa lạ này không được tốt lắm khiến cô ta có chút không thích, nhưng lại sợ Quý Xuyên phát hiện ra cô ta, lúc này cũng không có chỗ nào để trốn.
“Cô không để ý nếu như tới chỗ tôi và các bạn của tôi chứ?” Trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông mang theo sự vui vẻ. Giống như là giữa mùa hè chỉ trong nháy mắt mà những bông hoa đã nở rộ lên, khiến cho tất cả phụ nữ đều động lòng.
“Đương nhiên là không để ý!” Tiếu Huyên cảm giác được hơi thở mùi bạc hà trên người của anh ta, tim đập nhanh khác thường. Nhân dịp trốn ở góc phòng, cô thưởng thức gò má ưu nhã của anh ta.
Người đàn ông cũng không cho cô ta cơ hội, trực tiếp nắm lấy cổ tay của cô ta, hướng tới một phòng bao riêng đi vào bên trong.
Trong nháy mắt mở cửa rồi đóng cửa kín lại đó, Tiếu Huyên đã thoát khỏi sự theo đuổi của Quý Xuyên, nhưng lại xâm nhập vào thế giới không thuộc về cô ta.
Người trong phòng riêng này, mỗi người đều nói chuyện về chính đề tài của mình. Mặc dù ánh sáng có hơi tối một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra được thần thái lạnh nhạt của bọn họ, nhưng lại có cảm giác tôn quý mà người thường không thể nào có được. Ngay cả người cậu mà cô ta quen thuộc nhất, cũng chính là cha của Tiếu Bảo Bối - Tiếu Đằng, cũng không cùng đẳng cấp với mấy người này.
Nhưng mà, Tiếu Huyên nhanh chóng nhìn thấy một người quen trong đám người này - - Kiều Trác Phàm? !
Tại sao anh ta lại ở đây?
Không phải nghe nói là anh và Tiếu Bảo Bối đi hưởng tuần trăng mật sao?
Chính vì như vậy, cho nên mấy ngày nay Tiếu Huyện không phải nhìn thấy người mà cô ta phiền lòng là Tiếu Bảo Bối.
Nếu như hôm nay nhìn thấy Kiều Trác Phàm ở đây, dường như Tiếu Huyên hiểu được rất nhiều tin tức…
Mà dưới ánh sáng mờ nhạt, hình như Kiều Trác Phàm cũng phát hiện ra cô ta.