Chương 44: Quý Xuyên, anh là người mù sao?

Editor: VinJR
Không thể nghi ngờ, cái nhìn vừa rồi của Tiếu Bảo Bối, chính là đang nói Tiếu Huyên.
Không đúng sao?
Lúc làm việc, mặc áo cổ thấp như vậy làm cái gì?
Chỉ hơi cúi người, không phải mọi thứ bên trong liền bị người ta nhìn thấy rõ ràng hết hay sao?


Cái đó có gì khác với tiểu thư sô pha (gái bán hoa) đang tranh nhau giành khách trong hộp đêm chứ?


“Tiếu Bảo Bối, cô thật không có phép tắc? Cũng dám nói đến trên đầu tôi như vậy? Thật đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Sở dĩ cô và Kiều Trác Phàm nhanh như vậy liền cùng một chỗ, chỉ e là từ trước đã có giang tình với nhau rồi? Chậc chậc, hôm nay tôi liền thay cha cô, dạy lại đứa con gái hư hỏng không được mẹ dạy này.” Hiển nhiên, Tiếu Huyên cảm thấy bị người vũ nhục. Dưới cơn nóng giận, ngay cả nét mặt hòa nhã mà cô ta đã cố gắng duy trì ở trước mặt Tiếu Bảo Bối và nhân viên trong công ty cũng không để ý nữa.


Cô ta nói thẳng đến người mẹ mà Tiếu Bảo Bối để ý nhất. Thậm chí, cô ta còn đưa tay muốn tát một cái lên khuôn mặt hoạt bát của Tiếu Bảo Bối.
Nhưng cuối cùng chỉ chớp mắt một cái liền bị Tiếu Bảo Bối nhanh tay nắm chặt.


“Chị họ, có phải chị đã hiểu lầm cái gì rồi không? Vừa rồi em cũng không chỉ tên nói họ của chị. Chị liền nói em như vậy, khó tránh có chút quá phận. Hơn nữa, chuyện này có liên quan gì tới mẹ em chứ? Là ai cho chị tư cách thay mẹ em giảng đạo lý?” Tiếu Bảo Bối vừa chặn lấy cánh tay của cô ta, vừa mang vẻ cảnh cáo trên mặt.


Có thể trước đó Tiếu Huyên đóng vai người chị quá tốt, nên quên mất giới hạn của Tiếu Bảo Bối.
Cô có thể cho phép người khác nói cô không tốt, thậm chí nói cô lẳng lơ, có giang tình với Kiều Trác Phàm. Nhưng cô tuyệt đối không cho phép người khác nói đến mẹ cô như vậy.


available on google playdownload on app store


Giống như vừa rồi, Tiếu Huyên vừa chạm đến mẹ cô, dường như Tiếu Bảo Bối lập tức thay đổi thành một người khác.


Tiếu Bảo Bối như vậy, không giống với cô gái lòng không mang tạp niệm như bình thường, lại giống như con thiêu thân lao vào lửa. Ngay cả lực nắm lấy cánh tay của Tiếu Huyên cũng lớn lên không ít.
Đến bây giờ, cổ tay của Tiếu Huyên cũng đau lên từng trận.


“Con nhóc này, học cái này từ Kiều Trác Phàm sao?” Có lẽ vì ý thức được lúc này cô ta đánh không lại Tiếu Bảo Bối, Tiếu Huyên đổi hướng khác, hết sức nhấn giọng.
Tiếng ồn ào như vậy, hấp dẫn đến không ít đồng nghiệp ghé mắt.
Quý Xuyên cũng xuất hiện vào lúc này.


“Đều ở trong đây làm gì vậy?” Một câu nói của Quý Xuyên, làm những người vốn đang vây quanh trước cửa phòng giải khát đều nhanh chóng trở lại chỗ làm việc của mình, duy chỉ còn lại hai người bên trong...


“Các người đang làm gì vậy?” Quý Xuyên vừa vào cửa, lạnh lùng nhìn lướt qua hai người. Ánh mắt cuối cùng ngừng ở trên người Tiếu Bảo Bối...


Hắn phát hiện, cô gái này từ sau khi rời khỏi hắn, càng ngày càng đẹp. Nhất là cách ăn mặc cùng thần thái hoạt bát, đều làm hắn có chút không dời mắt được.
Quý Xuyên thất thần, Tiếu Huyên là người đầu tiên phát hiện.


Từ sau lần Quý Xuyên biểu hiện ân cần quá rõ ràng ở trước mặt Tiếu Bảo Bối, Tiếu Huyên liền rất để ý đến ánh mắt mà hắn nhìn Tiếu Bảo Bối rất lâu.
Vừa rồi hắn đi đến, Tiếu Huyên liền bắt đầu chú ý đến hắn.


Không ngoài dự liệu, lại lần nữa bắt được sự quan tâm từ trên mặt Quý Xuyên, trong đôi mắt phong tình của cô ta thoáng hiện lửa giận.
Thế nhưng tất cả tức giận, đều trong khoảnh khắc hóa thành ủy khuất: “Xuyên, em chỉ muốn để Bảo Bối làm việc nghiêm túc một chút, không nghĩ tới em ấy vậy mà...”


Tiếu Huyên bỗng chốc nhào vào trong ngực Quý Xuyên, trong mắt ngấn nước. Tựa như vừa rồi Tiếu Bảo Bối làm cho cô ta chịu rất nhiều ủy khuất.
Nhìn một màn này, Tiếu Bảo Bối rất muốn cười to.
Vừa ăn cướp vừa la làng sao?


Không thể không thừa nhận, Tiếu Huyên ngoại trừ có tư chất giả tạo ra, còn có kỹ thuật diễn kịch rất cao.
Diễn thế này, cô ta thật đúng là mất rất nhều công phu, diễn giống như đúc. Dường như cô ta thật sự bị Tiếu Bảo Bối bắt nạt.


“Tiếu Huyên, chị không cảm thấy buồn nôn sao? Mới vừa rồi không phải là chị muốn đánh tôi sao? Như thế nào bây giờ lại như một đóa sen trắng thuần khiết thế này?” Tiếu Bảo Bối không có cách nào bắt chước như Tiếu Huyên, có khả năng thay đối sắc mặt như làm ảo thuật.


Một giây trước, còn đang giảng lý lẽ cho cô.
Bây giờ nghĩ lại, đây có lẽ là nguyên nhân lúc trước Quý Xuyên lựa chọn Tiếu Huyên mà không chọn cô.
Nhưng biết làm sao được, Tiếu Bảo Bối cô chính là Tiếu Bảo Bối, không có cách nào dối trá được như vậy.


“Bảo Bối, chị biết em bởi vì Quý Xuyên chọn chị nên em có chút không cam lòng. Nhưng em cũng không thể vũ nhục chị như vậy, tối thiểu nhất chị vẫn là chị họ của em...”
Tiếu Huyên hóa thân thành đóa sen trắng thuần khiết giống như đúc, than thở khóc lóc.


“Chị họ? Ha ha... Lúc này, ngược lại chị còn nhớ chị vẫn là chị họ của tôi sao?”
Khi chiếm lấy vị hôn phu của Tiếu Bảo Bối cô, thông đồng cùng một chỗ, vì sao cô ta không nhớ cô ta vẫn là chị họ của cô?


Hơn nữa, vừa rồi vũ nhục cô không có mẹ dạy, như thế nào cô ta liền không nhớ Tiếu Bảo Bối cô vẫn là em họ của cô ta chứ?
Nước mắt của Tiếu Huyên, không thể làm Tiếu Bảo Bối mềm lòng. Ngược lại với một người nào đó, rất có hiệu quả.
Người này chính là Quý Xuyên.


Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của Tiếu Huyên, đầu tiên là hắn dịu dàng vì người phụ nữ này mà lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, sau đó lại quát Tiếu Bảo Bối: “Bảo Bối, lúc trước chúng tôi có lỗi với em. Chẳng qua bây giờ mọi chuyện cũng đã kết thúc, em không cần phải bươi móc những thứ này trút giận lên trên người Huyên Huyên được. Dù nói thế nào, cô ấy cũng là chị họ của em...”


Không trách được, người khác đều nói vũ khí tốt nhất của phụ nữ chính là nước mắt.
Nhìn bây giờ liền biết Tiếu Huyên đang tận dụng vũ khí này không phải rất tốt đó sao? Quý Xuyên rất nhanh liền tin theo lời cô ta nói, bắt đầu đứng chung một chiến tuyến với cô ta, chỉ trích Tiếu Bảo Bối cô.


Nhìn Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối cảm thấy có lẽ cô cũng nên nặn ra hai giọt nước mắt, không chừng liền chuyển bại thành thắng.
Nhưng không có cách nào, kể từ sau khi mẹ rời khỏi, cô đã thật lâu chưa từng khóc trước mặt người khác. Trong lúc nhất thời muốn nặn ra vài giọt nước mắt, vẫn rất khó khăn.


Nhưng chóp mũi chua xót, lại chứng minh tâm tình của cô đang lan tràn.
Ánh mắt rơi vào trên gương mặt của Quý Xuyên, Tiếu Bảo Bối đột nhiên cười: “Quý Xuyên, anh là người mù sao?”


Một câu nói, làm hai người vốn đang rúc vào nhau, sắm vai một đôi số khổ nhất thời có chút không hiểu nhìn về phía Tiếu Bảo Bối.






Truyện liên quan