Quyển 1 - Chương 29: Anh là Tứ ca phải không?

Lúc đó Chử Đồng suýt nữa thì tung chiếc khăn tắm ra, hơi nước trong phòng tắm vương vất, quấn lấy khiến đầu óc người ta căng lên. Cô nắm chặt hai tay vào nhau, cũng chẳng biết cơn gió từ đâu thổi tới, bất ngờ thức tỉnh cô. Cô hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm tên "yêu nghiệt" trước mắt: “Chút nữa thì em mắc bẫy anh, muốn nhìn á, tự nhìn của anh ấy.”


Từ đâu một chiếc khăn mặt ném tới, che mặt Chử Đồng đi. Tiếng nói của Giản Trì Hoài từ phía đối diện vọng tới: “Dù sao tôi cũng sắp phải cởi quần rồi!”
Cô không dám gạt khăn mặt xuống, quay người loạng choạng đi ra ngoài.


Giản Trì Hoài tắm rửa xong bước ra, Chử Đồng bò từ đầu giường xuống cuối giường: “Hỏi anh một câu nhé.”
Người đàn ông đứng nhìn từ trên xuống: “Nói đi.”
“Ân Thiếu Trình chụp chỗ ảnh đó nhưng lại không tung ra, anh bảo là vì sao?”
“Làm sao tôi biết.”


Chử Đồng thấy thái độ của anh hờ hững, lãnh đạm, vẻ như không mấy quan tâm, cô tự biết đã bẽ mặt bèn thụt lùi về chỗ cũ: “Như vậy xem ra Ân Thiếu Trình cũng không xấu xa lắm, có thể anh ta chỉ định hù dọa em tý thôi!”


Giản Trì Hoài nghe cô nói hai chữ "không xấu", đầu mày lập tức nhíu lại, xuất hiện cả nếp nhăn: “Em thì biết cái gì!”
Chử Đồng nhìn anh, vô cùng khó hiểu: “Em nơm nớp lo sợ nhiều ngày như vậy, một nhân vật tầm cỡ như Ân Thiếu Trình nếu muốn ngáng chân em thì quá đơn giản rồi...”


Một người đàn ông kiêu ngạo như Giản Trì Hoài đương nhiên chả thèm công kích. Anh đi tới, ngồi xuống mép giường: “Lẽ nào em không phát hiện ra Ân Thiếu Trình và Giang Ý Duy rạn nứt sao? Không phải hắn ta có ý bỏ qua cho em, là vì hắn không muốn lo cho Giang Ý Duy nữa, đương nhiên cũng mặc kệ em luôn.”


available on google playdownload on app store


“Rạn nứt?” Chử Đồng nghe xong, nhổm nửa người dậy, hai chân quỳ xuống giường, đôi mắt ánh lên một vẻ hóng hớt: “Vì sao thế?”
Giản Trì Hoài đón lấy ánh mắt cô: “Chuyện này, em đi mà hỏi Giang Ý Duy.”


“Vậy nên, Giang Ý Duy tới đây khóc lóc vì cô ta và Ân Thiếu Trình chia tay? Nhưng chia tay là chuyện của hai người, dính dáng gì tới anh?”


Giản Trì Hoài thấy cô có ý hỏi cặn kẽ tới cùng, không thèm để ý nữa. Chử Đồng đã sớm có cách của mình: “Giang Ý Duy thích anh đúng không?” Còn anh lại đau lòng bế cô ta rời đi, tình cảm cũ chắc chắn chưa xóa sạch hoàn toàn. Chử Đồng cảm thấy có phần tức cười, nói gì thì cô cũng là vợ. Cô ghé lại, nhìn chăm chú gương mặt nghiêng nghiêng của Giản Trì Hoài. Người đàn ông quay đầu, suýt nữa thì đập vào cô: “Đẹp lắm à?”


“Anh bảo giá của một ngôi sao hạng A cao bao nhiêu?”
“Em là paparazzi, chẳng phải còn rõ hơn tôi sao?”
Chử Đồng khẽ gật đầu, mỉm cười: “Tài sản của Giang Ý Duy chí ít cũng phải mấy chục triệu ấy chứ.”


Giản Trì Hoài gác đôi chân dài lên, mái đầu còn chưa khô, cả người toát ra một cảm giác sắc bén khó mà phai mờ: “Rồi sao?”


Chử Đồng cười, ý tứ không rõ ràng. Cô lại bò về đầu giường. Cô nghĩ, Giản Trì Hoài cao ngạo, dĩ nhiên sẽ không cho phép để nam lép vế nữ. Chút thu nhập này của anh, nhất định không bằng được Giang Ý Duy, cũng tức là so với cô thì còn tạm ổn. Đương nhiên, câu nói cuối cùng hoàn toàn là do Chử Đồng tự đề cao giá của bản thân lên. Con người mà, cái cần chẳng phải chính là tự tin sao? Có tự tin thì chuyện gì cũng có thể.


Phía cảnh sát nhanh chóng đưa ra kết luận cho vụ án liên quan tới Đào Tinh Kỳ, công bố trên weibo rằng không phải cô ấy tự sát mà bị sát hại. Nhất thời, cả nội bộ giới giải trí như nổi lên một cơn sóng dữ, lòng người hoang mang.


Chử Đồng đeo thẻ phóng viên đi tới tiểu khu Thanh Anh, chào hỏi mấy người bảo vệ đứng ngoài cửa: “Tôi thật sự là phóng viên, để tôi xem CCTV của ngày 15 đi.”
“Ở đâu tới lượt cô, cục công an đã chuyển đi lâu rồi.”


Chử Đồng bò ra cửa sổ: “Các anh đã xem chưa? Có phát hiện điều gì bất thường không, có người nào khả nghi không?”
“Làm ơn đi, đây là cơ mật, không thể tùy tiện tiết lộ.”


Cô không cam tâm, rút một bao thuốc lá trong túi ra, nhét qua cửa: “Ngày Đào Tinh Kỳ xảy ra chuyện tôi đã tới rồi, tôi thật sự chỉ muốn biết một ít nội dung thôi, tiết lộ chút đi mà.”


Cậu bảo vệ trẻ thấy bao thuốc trong tay cô, mắt sáng rực lên. Hoàng Hạc Lâu 1916, nghe loại giá của loại thuốc này lên tới hàng ngàn một cây, có tiền cũng chưa chắc mua được. Cậu ta ngó nghiêng xung quanh, rồi len lén nhận lấy bao thuốc, sau đó tới gần cửa sổ: “Lúc lấy CCTV tôi cũng có mặt, Đào Tinh Kỳ là minh tinh, trong hành lang không cho phép lắp CCTV nhưng rất kỳ lạ, khoảng thời gian cô ấy xảy ra chuyện, trong thang máy hoàn toàn không phát hiện hình ảnh của kẻ nào đáng nghi.”


“Vậy CCTV ở những khu khác trong tiểu khu thì sao?”
Người bảo vệ khẽ lắc đầu: “Ở đây, người bình thường rất khó vào, thường ngày đều phải đăng ký bằng chứng minh thư.”
“Cũng tức là, hung thủ rất có khả năng ở ngay trong tiểu khu?”
Người bảo vệ nghe xong, hốt hoảng: “Không... Không phải chứ?”


Lúc này, có một vị chủ nhà trẻ đi ngang qua, chào người bên trong: “Hôm nay cậu trực à?”
“Vâng, chào anh Lý!”
Bảo vệ thấy Chử Đồng vẫn chưa đi, vội xua tay nói: “CCTV đã đưa cả cho cục công an rồi. Nếu cô muốn phỏng vấn hay là tới đó đi.”


Người họ Lý kia xách túi đồ đứng trước cửa. Khi quẹt thẻ qua cổng gác, anh ta không vào ngay mà quay đầu nhìn Chử Đồng, ánh mắt hơi lạnh. Chử Đồng đeo balo rời đi, nhưng cũng được coi như thuận lợi. Cô không ngờ một bao thuốc có thể khiến bảo vệ mở lời, giao dịch này quá hời. Nói gì cũng không phải cô bỏ tiền ra. Đây là bao thuốc sáng nay lúc ra khỏi nhà cô tiện tay lấy từ trong ngăn kéo của Giản Trì Hoài ra.


Ngày truy điệu Đào Tinh Kỳ đã chỉ định mấy tờ báo được tham gia, Dịch Sưu dĩ nhiên là đi đầu.


Có không ít ngôi sao trong giới và những đạo diễn từng hợp tác đều tới tiễn đưa Đào Tinh Kỳ. Chử Đồng đứng trong đại sảnh, từ đầu tới cuối không dám cất bước đi lên. Đôi mắt cô không khỏi chua xót, nhìn thấy ảnh chân dung của Đào Tinh Kỳ được treo lên, cô đã khó chịu lắm rồi.


Trương Lê huých vào cánh tay cô: “Cô biết không? Nghe nói Tam ca cũng tới.”
“Tam ca? Tam ca nào?” Chử Đồng gạt khóe mắt.
“Tôi cũng không rõ, chỉ từng nghe nói về nhân vật này thôi. Bốn nhân vật nổi đình nổi đám, xuất quỷ nhập thần của Tứ Thành, đây chỉ là danh hiệu người ngoài gọi thôi.”


Chử Đồng bất giác nhớ tới vị ở nhà, Giang Ý Duy gọi anh là anh Tứ.
Tham gia lễ truy điệu, viết bài xong, lúc Chử Đồng về tới Bán Đảo Hào Môn cũng đã chập tối.


Đi vào phòng khách, người giúp việc đang chuẩn bị bữa tối, Chử Đồng sắc mặt mệt mỏi, liếc nhìn thấy Giản Trì Hoài ngồi trên sofa đọc tin tức. Trong lòng dấy lên một sự nghi hoặc, Chử Đồng bèn cất bước tới bên Giản Trì Hoài.


Người đàn ông không ngẩng đầu lên: “Khắp người toàn mùi gì vậy, tắm rửa sạch sẽ đi.”
“Em vừa tới dự lễ truy điệu của Đào Tinh Kỳ.”
Lúc ấy Giản Trì Hoài mới ngước lên: “Tắm đi!”


Chử Đồng ngồi xuống sofa, sát cạnh Giản Trì Hoài. Người đàn ông cả người căng ra. Chử Đồng thấy điệu bộ của anh như vậy, rõ ràng là chê bai. Mũi anh là mũi chó đấy à? Cái gì cũng ngửi được.


Người đàn ông kiêu căng, vờ vịt còn có bệnh sạch sẽ, rốt cuộc phải là một điều kiện đãi ngộ cỡ nào mới giáo dục được anh thành thế này?
“Trong lễ truy điệu hôm nay, nghe nói Tam ca cũng tới.”


Người đàn ông lật tờ tạp chí trong tay, hờ hững ừm một tiếng: “Rồi sao? Nói thì đứng có nói ngắt nghỉ, không mệt à?”
Chử Đồng lại ngồi sát thêm chút nữa: “Giản Trì Hoài, Tứ ca mà bên ngoài gọi, có phải anh không?”
~






Truyện liên quan