Quyển 1 - Chương 47: Giản Lệ Đề gặp nạn
Chử Đồng trừng mắt, sao lại xem thường cô như vậy? Nhưng ngẫm kỹ lại, lời nói này của Giản Trì Hoài rõ ràng là có ý muốn tốt cho cô?
“Anh, em cũng không còn nhỏ nữa, mấy việc bố sắp xếp cho em, em không thích làm.”
“Chẳng phải để em mở một cửa hàng sao?”
“Em có lý tưởng của riêng mình!”
Giản Trì Hoài vắt đôi chân dài lên: “Vũng nước giải trí này quá sâu, không hợp với em.”
“Em chỉ quay một bộ phim thôi, được không?” Giản Lệ Đề chắp hai tay lại, khóe mắt lúc này vẫn còn đỏ. Chiêu làm nũng này đối với Giản Trì Hoài là có tác dụng nhất, huống hồ Chử Đồng nói không sai, khi nào con bé vấp phải khó khăn, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn quay về.
“Được, nếu Giang Ý Duy có nguồn thì bảo cô ta sắp xếp cho em.”
“Anh, vậy tin tức của em để Chử Đồng theo.”
Giản Trì Hoài ngước mắt lên, ngữ khí cứng rắn: “Không được.”
“Anh thiên vị!”
“Đừng để anh nói lại lần thứ hai. Chử Đồng có công việc của chị ấy, không rảnh làm chân sai vặt cho hai người.” Giản Trì Hoài đại khái đã đoán ra rồi, chủ ý này chắc chắn do Giang Ý Duy đưa ra.
Giản Lệ Đề muốn đóng phim, Giản Trì Hoài nhất định sẽ hộ tống, bảo vệ. Trước khi vào đoàn làm phim, anh đã nhờ tất cả những người có quan hệ, những người có liên quan để chiếu cố cô diễn viên bé nhỏ này, đãi ngộ tuyệt đối không thua kém Giang Ý Duy.
Đạo diễn lại sắp xếp cho Giản Lệ Đề mấy cảnh, còn khen con bé có năng khiếu. Quãng thời gian đó, Giản Lệ Đề thường hay tươi cười, người nhà thấy nó như vậy không khỏi vui mừng, cộng thêm việc nó đang ở trong phạm vi thế lực của mình nên Giản Trì Hoài cũng để mặc nó.
Phần vai của Giản Lệ Đề không nhiều, ngày phim đóng máy, Giang Ý Duy nói muốn chúc mừng nó, nhưng hai người còn chưa rời khỏi phim trường thì Giang Ý Duy đã bị phó đạo diễn gọi tới.
“Anh Hồng muốn mời hai người ăn bữa cơm. Anh ấy là nhà đầu tư, không thể khước từ được đâu.”
Giang Ý Duy từng gặp người này một hai lần, biết nhân phẩm của hắn không tốt, mặc dù trong lòng cô không tình nguyện nhưng vẫn không dám đối chọi: “Phía đầu tư chẳng phải Hưng Thành sao?”
“Người bỏ tiền phía sau là anh Hồng, cô mau chỉnh trang lại đi.”
Giang Ý Duy kéo Giản Lệ Đề qua một bên: “Thế này nhé, em về trước đi.”
“Chị Ý Duy, em ít nhiều cũng hiểu mấy chuyện ở đây, chị đừng đi.”
“Không thể đắc tội với mấy người này được.”
“Vậy em đi cùng chị!” Giản Lệ Đề ấn chặt cánh tay cô: “Em là em gái của Giản Trì Hoài, không ai dám làm gì em đâu!”
Giang Ý Duy ngập ngừng giây lát nhưng cũng cảm thấy lời Giản Lệ Đề nói có lý. Đối phương có háo sắc cỡ nào thì cái tên "Dịch Sưu" kiểu gì cũng có thể chèn ép hắn.
Sau khi tới khách sạn, Giang Ý Duy dẫn Giản Lệ Đề vào trong, nhưng ở trong phòng ngoài anh Hồng ra còn có cả Ân Thiếu Trình. Đây là điều Giang Ý Duy hoàn toàn không ngờ tới. Có người gọi họ tới ngồi, Giang Ý Duy bị đẩy tới ngồi cạnh Ân Thiếu Trình. Anh Hồng nhìn hai bọn họ, cười tít mắt đứng dậy nắm lấy tay Giản Lệ Đề: “Nào, em gái, ngồi đây!”
Giản Lệ Đề hoảng hốt xua tay: “Đừng chạm vào tôi!”
“Aiyo, cá tính mạnh mẽ quá nhỉ!”
“Anh Hồng, đừng làm vậy.” Giang Ý Duy vội bê ly rượu đứng dậy: “Con bé chỉ là diễn viên nhỏ thôi. Anh muốn uống rượu, em uống với anh.”
Ân Thiếu Trình ngồi bên cạnh, im lặng hút thuốc. Khi trước lúc Giang Ý Duy còn đi theo anh, anh đã cho cô một quy định, không được một mình ra ngoài ăn cơm với người khác. Giờ thì hay rồi, dám mời rượu ngay trước mặt anh.
Anh Hồng miết tay lên thành cốc. Trong giới có ai không biết chút chuyện giữa Ân Thiếu Trình và Giang Ý Duy. Hắn lắc đầu: “Ý Duy à, tối nay em cứ chăm sóc chu đáo cho Thiếu Trình là được rồi. Anh không cần em lo.”
“Không phải đâu, anh Hồng...”
Người đàn ông đứng dậy, ngồi sát bên cạnh Giản Lệ Đề: “Em gái, em tên là gì?”
Giản Lệ Đề sợ đến tái mét mặt mày. Anh Hồng đặt tay lên tay con bé, nó ghét bỏ hất ra: “Đã bảo anh đừng chạm vào tôi mà!”
Anh Hồng nghe xong, gương mặt lập tức biến sắc. Giang Ý Duy hiểu rõ không thể đắc tội với hắn. Cô đứng dậy: “Anh Hồng, Lệ Đề tới đoàn làm phim thực ra chỉ để chơi bời thôi. Ông chủ của Dịch Sưu là anh ruột của nó, anh xem...”
Ân Thiếu Trình gạt tàn thuốc, ánh mắt bất giác nhìn về phía Giản Lệ Đề.
Vậy mà anh Hồng nghe xong bỗng cười khẩy, bàn tay nắm chặt lấy tay Giản Lệ Đề, sức lực đó hoàn toàn không cho phép nó giãy ra: “Dịch Sưu? Tốt lắm, lai lịch không đơn giản. Chỉ có điều anh và Dịch Sưu có chút ân oán riêng tư, vừa hay chúng ta có thể bàn bạc?”
Giang Ý Duy run sợ, lúc này Ân Thiếu Trình ngồi bên đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát.”
Giang Ý Duy biết sợ là tối nay nguy hiểm rồi. Cô vội vàng níu lấy vạt áo Ân Thiếu Trình: “Thiếu Trình, để Lệ Đề về trước đi.”
“Hai người có quan hệ gì với tôi?” Người đàn ông nói xong, tự bỏ đi trước.
Giang Ý Duy lòng như lửa đốt. Một khi Ân Thiếu Trình bỏ đi, Giản Lệ Đề càng lành ít dữ nhiều. Cô quay đầu nhìn Giản Lệ Đề một cái: “Em đừng sợ, chị quay lại ngay.” Cô nghĩ bụng, trong phòng còn có những người khác, anh Hồng sẽ không đến mức làm bừa.
Giang Ý Duy cuống quýt đi theo Ân Thiếu Trình ra khỏi phòng: “Thiếu Trình, anh có quan hệ tốt với anh Hồng. Anh nói với anh ấy để Lệ Đề về đi.”
“Em đừng có lãng phí thời gian với tôi. Mấy chuyện bao đồng này, tôi không lo.”
“Em xin anh...”
“Nếu nó là em gái của Giản Trì Hoài thì em nên gọi điện thoại cho anh ta.”
Giang Ý Duy sao lại không muốn chứ nhưng với tính cách của Giản Trì Hoài, nếu để anh ấy biết cô đưa Giản Lệ Đề tới mấy nơi như thế này, chắc chắn sẽ bóp ch.ết cô! Ân Thiếu Trình cất bước đi về phía trước. Cô lại đuổi theo, người đàn ông quay lại, chỉ tay vào mặt cô: “Tôi vào nhà vệ sinh nam, em đừng có đi theo!”
Giang Ý Duy cắn nắm đấm của mình, nỗi đau xé da thịt không thể khiến tinh thần của cô thả lỏng chút nào. Nghĩ đi nghĩ lại, cô chợt nghĩ tới một người.
Chử Đồng đang đi săn tin ở ngoài, lúc nhận được điện thoại của Giang Ý Duy, hoàn toàn không biết đối phương là ai. Giang Ý Duy dựa vào vách tường, hai chân vẫn còn đang run lập cập: “Chử Đồng, bây giờ Lệ Đề đang ở cùng tôi. Nó gặp rắc rối. Tôi và Ân Thiếu Trình đều ở đây nhưng anh ấy không chịu giúp chúng tôi. Tôi gửi số điện thoại của Ân Thiếu Trình vào máy cô, cô mau liên lạc với anh ấy nhé!”
“Rắc rối gì vậy? Hai người đang ở đâu?”
“Muộn nữa sẽ không kịp mất. Chuyện này liên quan tới thanh danh của Lệ Đề, tôi hy vọng cô tạm thời đừng nói cho Giản Trì Hoài biết, hơn nữa cho dù anh ấy có tới đây cũng không kịp, bây giờ chỉ còn cách dựa vào Ân Thiếu Trình thôi...”
Sau khi cúp máy, Giang Ý Duy vội vã gửi số điện thoại của Ân Thiếu Trình vào máy của Chử Đồng.
Cô gạt khóe mắt, tim đập thình thịch như sắp bắn ra khỏi lồng ngực. Cô rảo bước trở lại căn phòng đó nhưng khi đẩy cửa vào lại không thấy anh Hồng và Giản Lệ Đề đâu. Giang Ý Duy thất kinh: “Họ đâu rồi?”
“Anh Hồng đã đưa cô bé ấy đi rồi.”
~