Chương 2
Editor: Á bì
Cứ như vậy, Đỗ Tư Tuấn đã bày ra rất nhiều màn theo đuổi Dung Huỷ San, có thể nói nó đã náo động một thời ở đại học S. Ngoại trừ những cách đập tiền và xa hoa ra, thì lúc nào hắn cũng bày ra vẻ vô lại của mình trước mặt Dung Huỷ San. Kỳ thật đối với cách hắn vung tiền mua hoa, mua quà, Dung Huỷ San đều không có cảm giác gì, tuy nhiên đó lại là niềm ao ước của các bạn học nữ khác, nên trong lòng cô cũng có chút hư vinh. Nhưng điều chân chính hắn làm cho cô rung động là tính vô lại của hắn. Thử nghĩ xem, ai có thể kháng cự lại một anh đẹp trai lúc nào cũng mặt dày chạy theo sau đuôi mình chứ? Một ngày hay hai ngày thì không nói làm gì, nhưng Đỗ Tư Tuấn lại kiên trì tình trạng đó trong hai tháng, chỉ cần thiếu chút nữa là hắn sẽ đi theo Dung Huỷ San vào nhà vệ sinh. Có lẽ vì những hành động như vậy, hắn thật sự đã làm Dung Huỷ San rung động.
Mặc dù người theo đuổi Dung Huỷ San cũng rất nhiều, nhưng chỉ có hắn, ngoài vẻ bề ngoài, sự kiên trì của hắn là dài nhất, chỉ vì điểm này mà hắn đã đả động tới tim của Dung Huỷ San. Vì lòng của cô cũng không phải cứng như băng, cô chỉ là một cô gái nhỏ đợi chờ một tình yêu chân thành. Cho nên lúc bấy giờ cô nghĩ tình yêu chân thành của cô đã xuất hiện, hơn nữa đó còn là một người đàn ông xuất sắc, đương nhiên là cô muốn bất chấp hết tất cả để giữ lấy nó.
Sau hai tháng Đỗ Tư Tuấn không ngừng theo đuổi Dung Huỷ San, rốt cuộc cô đã chấp nhận hắn. Khốn khổ và cố gắng trong hai tháng, rốt cuộc Đỗ Tư Tuấn đã thực hiện được mục tiêu của hắn, nhưng điều đó cũng không làm cho sự nhiệt tình của hắn nguội lạnh. Bởi vì hai tháng ở bên nhau này, hắn cũng đã bị sức hút riêng ở trên người cô hấp dẫn, đó chính là sự trẻ trung của cô gái mới lớn, còn có sự thiện lương, cố chấp và sự kiên trì trong học tập của cô. Nói tóm lại có rất nhiều sức hút riêng ở trên người của Dung Huỷ San, hắn cảm thấy ở cùng với cô thật sự rất thoải mái.
Sau đó bọn họ chính thức quen nhau, thời gian mới đó mà đã hai năm rồi. Dung Huỷ San cảm thấy rất hạnh phúc bởi vì Đỗ Tư Tuấn luôn quan tâm và chăm sóc cô. Theo đó cô cũng trưởng thành, cũng suy nghĩ cho hắn nhiều hơn. Thậm chí cô đã lên một kế hoạch tốt, qua ngần ấy thời gian cũng đã đến lúc cô nên kết hôn rồi. Sau đó bọn họ sẽ sinh ra những đứa con chỉ thuộc về bọn họ. Như thế chính là hạnh phúc và mỹ mãn mà con người luôn hướng về. Có đôi khi cô cũng rất cảm ơn ông trời đã quan tâm mình, đã ban tặng cho cô một cuộc sống hoàn mỹ như thế.
Ở trong mơ, cô cảm thấy rất vui cho cuộc đời hạnh phúc đó, nhưng trước mắt bỗng hiện lên một hình ảnh, Đỗ Tư Tuấn đè Dung Thi lên tường, điên cuồng hôn cô ta. Đỗ Tư Tuấn dùng sức xoa nắn mông của Dung Thi, còn tay của Dung Thi thì ôm chặt lấy hắn, thậm chí còn muốn vòng hai chân lên kẹp lấy hắn.
Sau đó hình ảnh nhanh chóng biến thành màn đêm, cô đứng chính giữa màn đêm đó với ánh sáng hắt lên người mình. Sau đó chính là lúc cô bị một chiếc xe đụng ngã dưới bánh xe, thân thể gãy vụn, thậm chí ngay cả nội tạng cũng muốn ói ra.
Những hình ảnh ác mộng đáng sợ này làm cho Dung Huỷ San đang nằm trên giường nói mê không ngừng, run rẩy tới mức đổ mồ hôi lạnh. Sau đó cô cảm giác có một đôi tay ấm áp xoa nhẹ trán của cô, truyền thêm sức mạnh cho cô, bên tai cũng vang lên những lời thì thầm làm cho cô ngủ được yên giấc hơn.
Dung Huỷ San không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ là cảm thấy thân thể mình rất mệt, không muốn tỉnh lại. Dần dần có ý thức nhưng lại không có sức mở mắt ra. Những lúc này cô cũng thấp thoáng nghe vài cuộc đối thoại.
"Cốc Tâm, sao con còn chưa tỉnh?" Hình như là một người phụ nữ đang khóc, thanh âm rất nghẹn ngào.
"Cốc Tâm, sao con có thể nghĩ quẩn như vậy...cho tới giờ sao con không nói tâm sự của con cho mẹ biết." Thì ra người phụ nữ này là mẹ của Cốc Tâm.
"Cốc Tâm, bây giờ mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ mong con sớm tỉnh lại, mặc dù ba con không có thời gian tới thăm con, nhưng ông ấy cũng rất lo lắng đấy."
***
Dung Huỷ San ngủ đủ rồi, lúc nhàm chán thì sẽ nghe người phụ nữ này nói chuyện để đỡ mệt. Dần dần cô cũng đã ý thức được thân thể hiện tại của cô không phải là thân thể trước kia, mà là của một cô gái tên là Cốc Tâm. Lấy giọng nói của người phụ nữ này thì có thể đoán được, bà là một phụ nữ trung niên, thì thân thể này cũng không phải là người già, tuổi của cô gái này chắc cũng gần giống như thân thể trước kia của cô. Nhiều lúc người phụ nữ này sẽ kể một chút chuyện khi Cốc Tâm còn nhỏ ở bên tai cô, trong hồi ức của bà thì có thể thấy bà rất thương đứa con gái này.
Nhưng mà ba của Cốc Tâm lại chưa bao giờ xuất hiện, có thể nói chính xác là từ lúc ý thức của cô thanh tỉnh thì chưa giờ nghe thấy giọng nói của ông. Cho nên trong lòng cô có chút suy nghĩ hay là có lẽ mẹ thương yêu cô nhiều hơn là ba thương cô.
Dinh dưỡng của cô luôn được truyền từ bình dịch thông qua tay, cô cảm thấy nếu như bản thân mình mà cứ nằm ngủ như vậy hoài, thì một ngày nào đó chắc có lẽ cô sẽ vì bị thiếu dinh dưỡng mà ch.ết quá. Không biết làm sao, cô thật sự rất muốn ăn thịt. Vì thế, cô cố gắng mở to hai mắt, nhưng mỗi lần như vậy, cô đều thất bại.
Rốt cuộc sau khi Dung Huỷ San dùng toàn bộ sức lực của mình, mí mắt của cô đã có thể nhấc lên tí xíu. Ngay sau đó là một chùm ánh sáng chiếu vào hai mắt, cô theo bản năng khép mắt lại. Có lẽ người phụ nữ kia đã phát hiện ra động tác nhỏ này của cô, cô nghe thấy giọng nói kích động của bà.
"Cốc Tâm, con đã tỉnh rồi sao? Cốc Tâm, Cốc Tâm, mẹ ở chỗ này, mau tỉnh lại đi con." Dung Huỷ San có thể cảm giác được bà đang run rẩy nắm tay của cô, truyền cho cô một cổ sức mạnh ấm áp. Vì thế, cô lại cố gắng mở hai mắt của mình ra một lần nữa.
Cố chịu cái cảm giác khó chịu khi ánh sáng chiếu vào mắt, Dung Huỷ San nhìn thấy hình dáng của một khuôn mặt mờ ảo hiện ra trước mặt.
"Cốc Tâm, con thật sự đã tỉnh rồi! Con chờ một chút, mẹ lập tức chạy đi gọi bác sĩ ngay."
Hình ảnh trước mắt bắt đầu hiện rõ, cô há miệng ra như muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ phát ra được sự khàn khàn ở trong cổ họng. Còn người phụ nữ kia vì quá vui nên chạy ra khỏi phòng bệnh rồi.
Không bao lâu sau, trong phòng bệnh đã có thêm vài bác sĩ và y tá, bây giờ cô đã có thể thấy rõ hình dáng của mỗi người trong bọn họ. Sau khi bác sĩ thay phiên kiểm tr.a cho cô, cô nghe thấy có một bác sĩ nói, "Chào bà, chúc mừng bà, con gái của bà đã tỉnh hoàn toàn rồi, thân thể của cô ấy cũng không có bất cứ nguy hiểm nào, sau này cứ điều dưỡng thật tốt là khoẻ thôi."
"Cảm ơn cậu, bác sĩ." Trên mặt người phụ nữ kia không nhịn được sự vui vẻ.
Các bác sĩ và y tá lần lượt đi ra ngoài, sau đó trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Cốc Tâm, con rốt cuộc đã tỉnh lại rồi." Người phụ nữ kia xúc động nắm lấy tay cô, trong hốc mắt cũng tràn đầy nước mắt.
Diện mạo của người phụ nữ này so với trong tưởng tượng của cô cũng không kém là bao, mặt mũi dịu dàng, ánh mắt thân thiết, khí chất hiền lành và cao quý, làm cho cô nhớ đến mẹ của mình. Dung Huỷ San mở miệng cố gắng nói ra một chữ "nước", tuy cô không đành lòng cắt ngang cảm xúc của người phụ nữ này, nhưng cô thật sự rất khát. Cô chỉ có thể phát ra giọng nói khàn đặc như thế thôi.
"Cốc Tâm, con nói muốn uống nước sao?" Người phụ nữ lau khô nước mắt nói.
Cô gật đầu. Sau khi ừng ực uống vào mấy cốc nước, cô cảm thấy cổ họng mình đã khá rát hơn nhiều rồi. Đối mặt với sự quan tâm và dịu dàng của người phụ nữ này, trong tiềm thức của cô muốn gọi một tiếng "A..." nhưng chữ "Di"* lại không thốt được ra miệng, cô lập tức ý thức được cách gọi này không hợp, lập tức đổi giọng kêu một tiếng "Mẹ".
*A Di có nghĩa là dì, nhưng vì ở Trung Quốc có hai chữ còn Việt Nam mình chỉ có một, nên mình để nguyên văn luôn.
Một tiếng "mẹ" này làm cho người phụ nữ kia kích động xém chút nữa là rơi nước mắt, nhưng câu nói sau đó lại làm cho bà ngây ngẩn cả người.
"Con muốn ăn thịt." Cái này quả thật là suy nghĩ bây giờ của Dung Huỷ San, nhưng khi nói ra thì lại cảm thấy mình đang nói bậy.
"Thịt?" Mới nghe câu này làm cho người phụ nữ này cảm thấy rất kỳ quái, nụ cười trên mặt cũng có chút thu lại. Làm cho Dung Huỷ San cảm thấy không ổn, chỉ sợ bà phát hiện ra mình. Người phụ nữ kia suy nghĩ trong chốc lát, sau khi tỉnh ngộ thì nụ cười lại nở tươi trên mặt, "Con nói muốn ăn thịt à, nhưng mà bây giờ con không thể ăn được. Bác sĩ có dặn con mới tỉnh lại nên ăn đồ thanh đạm một chút sẽ tốt hơn."
Hoàn hảo, làm trong lòng Dung Huỷ San lo sợ một lúc, về sau khi nói chuyện thì nên cẩn thận một chút.
"Chờ con bình phục, mẹ nhất định sẽ làm một bàn toàn đồ ăn con thích, cho con bù lại." Người phụ nữ kia vui vẻ nói lên, sự vui mừng của bà cũng lây sang Dung Huỷ San.
"Cảm ơn mẹ."
Bà vuốt má Dung Huỷ San, "Con bé ngốc, với mẹ thì cần gì phải nói cảm ơn, mẹ chỉ muốn con sống thật tốt, đừng có giống như bây giờ..." Nói tới đây bà lại không kiềm chế được mà có chút nghẹn ngào.
"Mẹ thật xin lỗi, về sau con sẽ không như vậy nữa." Không đành lòng nhìn người phụ nữ này đau lòng, Dung Huỷ San nắm tay bà, an ủi bà. Cô thật sự không rõ chủ nhân của cái thân thể này đã vì chuyện gì mà suy nghĩ quẩn tới mức phải tự sát như vậy, có một người mẹ tốt như vậy cô ấy nên cảm thấy mình hạnh phúc chứ. Nếu cô ấy đã ch.ết thì sau này sẽ do cô hiếu thảo với người phụ nữ này thật tốt.
Lời nói của cô thật sự làm cho người phụ nữ này xúc động và chảy nước mắt thêm lần nữa. Sờ mặt mình, cô đột nhiên nghĩ đến không biết bộ dáng của thân thể lớn lên như thế nào, nếu lớn lên thành người quái dị thì chẳng phải cô sẽ kết thúc sao. Nhưng mà chỉ cần nhìn mặt mày đoan trang của người phụ nữ này, chắc khuôn mặt của khối thân thể này sẽ không khó nhìn lắm đâu.
"Mẹ, con muốn soi gương."
"Đang tốt đẹp như vậy thì soi gương làm gì."
"À..." Cô không biết nên trả lời làm sao nên đành viện cớ, "Do bị ngâm trong nước lâu, con chỉ muốn nhìn xem mặt mình có bị sưng không thôi."
"Con hôn mê đã nhiều ngày như vậy, thì những chỗ bị sưng cũng đã tan hết rồi." Ý tứ trong lời nói của người phụ nữ này là không giúp cô lấy cái gương.
"Nhưng mà mẹ, con chỉ muốn soi chút xíu thôi mà." Không có biện pháp gì, cô chỉ có thể sử dụng chiêu làm nũng luôn được đánh giá cao, như một cô con gái bình thường làm nũng với mẹ mình.
Người phụ nữ này nhìn thấy con gái mình như vậy, thì lại càng ngẩn người. Cô không còn làm nũng với bà đã hơn mười năm rồi, vì thế bà bị cô làm xúc động không nói ra lời một lần nữa. Xem ra lần bị chìm này, đã làm cho cô trở nên thân thiết hơn.
Dung Huỷ San nhìn thấy bà không có phản ứng, cứ tiếp tục làm nũng, ôm cánh tay bà nói, "Đi mà mẹ."
"Được rồi, mẹ đi lấy cho con."
Một giây khi cô nhận lấy cái gương, Dung Huỷ San có chút do dự, sau này cô muốn dùng cái thân thể này để sống tiếp, nó sẽ đi theo cô suốt cả cuộc đời này, nhưng mà bây giờ đối với cô mà nói nó chỉ là một thân thể xa lạ.
"Làm sao vậy, chẳng phải con nói muốn soi gương sao?"
Lời nói của người phụ nữ kia kéo suy nghĩ của Dung Huỷ San lại, quyết tâm giơ cái gương lên trước mặt mình. Nhưng mà sau đó cô đã giật mình. Trên con mắt tối đen và sáng ngời là một hàng lông mi dày và dài, chiếc mũi thẳng và cao, cái miệng nhỏ hơi vểnh lên, rất hợp với một làn da trắng mịn và mềm mại. Không sai đây chính là gương mặt phản chiếu ở trong gương. Khuôn mặt như vậy so với khuôn mặt trước kia của Dung Huỷ San thì đẹp hơn nhiều, cô tin rằng nếu để hai gương mặt ở cùng một chỗ thì gương mặt trước kia của cô sẽ cảm thấy rất tự ti.
Nhưng mà bây giờ gương mặt này là của cô. Lại nhìn gương mặt mới của mình ở trong gương, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn thì có thể thấy bóng dáng của người phụ nữ kia ở trên mặt mình.
"Được rồi, soi gương cũng đã lâu rồi, bộ bản thân mình mà cũng nhìn chưa đủ hay sao?"
"Xem xong rồi mẹ." Dung Huỷ San nhanh chóng đưa cái gương cho bà.
"Đúng rồi, chuyện con tỉnh lại mẹ còn chưa nói cho ba con biết đâu, mẹ phải nhanh chóng gọi điện thoại cho ông ấy mới được. Mấy ngày con hôn mê, ông ấy rất lo lắng cho con."
Xem ra người ba này cũng không quá thân thiết, con gái hôn mê mấy ngày mà cũng không có tới thăm, Dung Huỷ San nghĩ như vậy ở trong lòng.
Thấy cô không nói chuyện, người phụ nữ vội vàng giải thích, "Con đừng trách ba con, con cũng biết chuyện ở trong quân đội của ông ấy rất nhiều, chỉ là không thể bớt chút thời gian tới thăm con."
Thì ra là quân nhân, "Con hiểu rồi." Dung Huỷ San lạnh nhạt trả lời.