Chương 12
Editor: Á bì
Trên đường đi tới nhà Đồng Hàn Thành hai người cũng không có nói chuyện. Chỗ này cũng là đại viện của quân khu, nhưng cùng với nhà cô đang ở vừa vặn là hai hướng ngược nhau ở trong thành phố. Có lẽ đại viện cũng gần giống như nhau, xe lái vào đại viện nhưng cô vẫn chưa cảm thấy có gì đó quá xa lạ. Quả thật loại nhà ở đây cũng có phong cách như vậy, đơn giản mang theo chút chặt chẽ và cẩn thận.diễn.đàn.lê.quý.đôn@ábì
Xe chạy tới trước cổng tòa nhà, sau khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy biển số xe liền nhanh chóng cúi chào rồi mở cửa. Đồng Hàn Thành chỉ gật đầu rồi cho xe chạy nhanh vào, động tác rất liền mạch. Trình Cốc Tâm ngồi ở bên cạnh trong lòng im lặng thổn thức, mặc dù là động tác đơn giản nhưng trên người anh lại tản ra một loại khí khái cường đại, huân chương ở trên vai anh quả nhiên không phải chỉ để khoác lác, loại đàn ông này sau này cô tuyệt đối không thể đắc tội.
“Đến rồi.” Đồng Hàn Thành dừng xe lại ở trong sân nhỏ một hồi lâu, nhưng cô vợ ở bên cạnh hình như cũng chẳng có động tĩnh gì, cho nên anh không nhịn được mà nhắc nhở.
Trình Cốc Tâm âm thầm đưa ra quyết định, không có chú ý đến xe đã ngừng lại, “Hả, cái gì?”
“Tới nhà rồi.” Xem ra vợ anh có chút khẩn trương.diễn.đàn.lê.quý.đôn@ábì
Cô nhìn quanh một vòng, quả nhiên xe đã dừng lại, đậu ngay trong một sân nhỏ.
“Không cần quá lo lắng, lúc kết hôn em đã gặp qua ba mẹ, bọn họ thật sự rất thích em.” Thân là chồng, anh cần phải làm cho vợ của anh thoải mái một chút.
Thật ra vừa rồi Trình Cốc Tâm cũng không nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ đều bị Đồng Hàn Thành chiếm hết, bây giờ thấy anh nhắc chủ đề này, cô mới thấy khẩn trương.
Không đợi cô trả lời, mẹ Đồng đã đi từ trong nhà ra đón.diễn.đàn.lê.quý.đôn@ábì
Trình Cốc Tâm lập tức mở cửa xuống xe, vì thế mẹ Đồng rất kích động đi tới cầm lấy hai tay của cô.
“Cốc Tâm, các con tới rồi.”diễn.đàn.lê.quý.đôn@ábì
“Dạ mẹ.” Cách gọi này Trình Cốc Tâm thật sự không muốn kêu, nhưng bây giờ trên danh nghĩa cô là con dâu của bọn họ, cô vẫn phải diễn cho tròn vai. Nhưng trong lòng cô lại thật sự thấy rất áy náy, đối với mẹ Đồng ba Đồng, cô đã lừa gạt tình cảm của bọn họ, đây cũng là một trong những nguyên nhân cô không muốn gặp bọn họ, lúc không phải đối mặt với bọn họ, cô sẽ không cảm thấy áy náy như vậy. Đối với vợ sau này của Đồng Hàn Thành, cô cảm thấy cô đang chiếm sự quan tâm của ba Đồng và mẹ Đồng, chiếm mọi thứ thuộc về cô ấy.
“Ôi chao, mau vào nhà đi.” Một tiếng mẹ này gọi lên làm cho mẹ Đồng thấy rất vui, làm cho bà cảm thấy bà đã thật sự có được một cô con dâu như vậy. Một đường đi vào bà cứ nắm lấy tay Trình Cốc Tâm, thậm chí đã quên luôn đứa con trai đang đứng ở đằng sau.
Nhà họ Đồng không cho Trình Cốc Tâm cảm giác cứng nhắc như ở nhà họ Trình, nhìn nó có sức sống hơn. Mặc dù trang trí ở trong nhà cũng không khác là bao, nhưng Trình Cốc Tâm có thể cảm nhận được cảm giác rất thoải mái, có lẽ người sống trong nhà này là người khác nên cảm giác nó khác nhau.
“Thím, là chị dâu tới sao?” Đứng ở trước mặt bọn họ là một cô gái nhỏ rất hoạt bát và đáng yêu, nhìn thấy mẹ Đồng nắm tay của Trình Cốc Tâm, làm như cô ấy đang nhìn thấy một thứ gì rất ngạc nhiên.
“Phi Phi, sao lúc nào cháu cũng luôn ồn ào như vậy, muốn làm cho chị dâu sợ sao.” Mẹ Đồng oán giận nói, nhưng trong giọng nói thì không có che giấu sự sủng nịch của bà.
“Ôi chao thím.” Cô gái nhỏ Phi Phi nắm lấy cánh tay bên kia của mẹ Đồng làm nũng, “Người ta chỉ là vội muốn gặp chị dâu thôi mà.”
“Được rồi, chị dâu cháu đang đứng ở trước mặt cháu, bây giờ là thấy rồi.” Mẹ Đồng gạt bàn tay của cô ấy đang nắm tay bà, không có bị sự làm nũng của cô ấy đánh lừa.
Nhưng tình huống bất ngờ này xảy ra làm cho Trình Cốc Tâm không hiểu ra làm sao, “Nó là Phi Phi, là em họ của anh, lúc chúng ta kết hôn thì nó đang học ở Úc, nên không kịp về.” Đồng Hàn Thành đi theo ở phía sau cô hình như đọc được sự nghi ngờ của cô nên kịp thời giải thích.
“Anh hai, sao anh lại đi cướp lời nói của em, tự em cũng có thể giới thiệu cho chị dâu biết mà.” Phi Phi chu miệng lên tỏ ra sự bất mãn của cô ấy.
“Đợi cho em mở miệng, chị dâu đã sớm bị em dọa chạy rồi.” Đồng Hàn Thành chế nhạo, mặc dù tuy có hơi khoa trương nhưng căn bản cũng là sự thật.
“Anh nói bậy, chị dâu sẽ không làm như vậy đâu.” Phi Phi ngẩng đầu trợn mắt nhìn Đồng Hàn Thành, sau đó lại chuyển ánh mắt nói với Trình Cốc Tâm, “Chị nói gì đi chị dâu.”
Thật ra cô cũng có chút bị hù dọa, Đồng Hàn Thành nói tuyệt đối không khoa trương tí nào, đối mặt với cô gái nhỏ này cô cảm thấy có chút toát mồ hôi. Nhưng cô gái nhỏ này có cặp mắt đen to long lanh đang mong mỏi chờ cô, hi vọng cô có thể đứng cùng một trận tuyến với cô ấy, cô làm sao có thể không hợp tác với sự nhiệt tình của cô ấy chứ, “Cũng tốt lắm.”
“Hừ, em đã nói mà, chị dâu nhất định sẽ thích em, làm sao lại bị em dọa sợ chạy mất chứ.” Phi Phi tranh cãi với Đồng Hàn Thành cuối cùng đã giành được thắng lợi, khí thế lại càng cao, càng đắc ý.
Dù sao Đồng Hàn Thành cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ấy nữa, vốn ban đầu anh chỉ có ý muốn giải vây cho Trình Cốc Tâm mà thôi. Huống hồ Đồng Phi Phi chính là tiểu bảo bối của cả nhà họ Đồng, anh cũng không dám trêu chọc.
“Đừng có đứng ở ngoài cửa nữa, mau vào nhà thôi, làm sao hai người vừa thấy mặt đã đấu võ mồm rồi.” Mẹ Đồng vẫn như cũ nắm tay Trình Cốc Tâm dẫn vào phòng khách, bây giờ cô con dâu này chính là bảo bối ở trong tay của bà.
Đồng Hàn Thành và Đồng Phi Phi ỉu xìu đứng tại chỗ, liếc mắt nhìn nhau, cảm giác cô đơn thất sủng cứ tuôn ra.
Sau khi mẹ Đồng an bài thỏa đáng cho Trình Cốc Tâm, liền vội vàng đi vào bếp. Vì thế trong phòng khách chỉ còn lại ba người bọn họ ngồi ở ba góc, Đồng Phi Phi nắm lấy cơ hội, tiến từng bước lại gần Trình Cốc Tâm.
Đồng Phi Phi có tâm tư gì, tự nhiên Đồng Hàn Thành cũng hiểu rõ, cho nên anh mở một con mắt nhắm một con mắt, không có lên tiếng ngăn cản. Nhưng mà vốn vì bầu không khí có chút lúng túng nên Trình Cốc Tâm đã đặt toàn bộ sự chú ý của cô lên ti vi, không nghĩ tới thanh âm ‘xẹt xẹt’ ngày càng rõ, chờ cô quay đầu lại, Đồng Phi Phi đã ngồi ngay bên cạnh cô, vẻ mặt tươi cười nhìn cô, lập tức dọa cho cô sợ.
“Hắc hắc, chị dâu.”
“Hả?”
“Coi ti vi hay không?” Trên mặt Đồng Phi Phi treo một nụ cười làm cho Trình Cốc Tâm cảm thấy nó không có ý tốt.
“A…cũng được.”
“Giờ thật là lúng túng, hay là mình nói chuyện phiếm đi chị dâu.” Phi Phi nhanh nhẹn tắt ti vi, Trình Cốc Tâm ai oán nhìn vào cái màn hình màu đen của ti vi.
“Chị dâu, chị và anh hai làm sao yêu nhau, nói cách khác thì anh hai theo đuổi chị như thế nào?” Đây là câu hỏi lớn nhất ở trong lòng của Đồng Phi Phi, bởi vì từ nhỏ đến lớn, theo suy nghĩ của cô, anh hai cô luôn là người cứng nhắc không hiểu phong tình là gì, lúc còn đi học thì học bù đầu bù cổ, chưa bao giờ thả lỏng, sau đó trong lòng luôn tràn đầy ý định nhập ngũ. Nhưng bây giờ anh ấy lại lấy được một người chị dâu xinh đẹp và dịu dàng cho cô, cô thật sự rất tò mò.
“Anh hai của em không có theo đuổi chị, bọn chị là được tổ chức an bài kết hôn.” Trình Cốc Tâm thành thật trả lời.
Câu trả lời thành thật này cô nói ra làm cho Đồng Hàn Thành ngồi đối diện thấy rất khó chịu, nhướng mày.
“Hả?” Đồng Phi Phi có chút không hiểu, “À, em biết rồi, các người là cưới trước yêu sau có phải không? Loại chuyện này bây giờ đang rất thịnh hành.” Sau khi bừng tỉnh hiểu ra, cô không nhịn được mà có chút sùng bái anh hai.
Trình Cốc Tâm nghe cô ấy nói thế không nhịn được, không biết làm sao, suy nghĩ bây giờ của cô ấy, cưới trước yêu sau mà cũng rất thịnh hành sao? Nhưng mà lời này bay tới tai của Đồng Hàn Thành, làm cho anh cảm thấy rất kỳ lạ, có lẽ trong tương lai đây chính là con đường của bọn họ. Coi như chạy theo mốt thì đã sao? Nghĩ như vậy, anh không nhịn được nở nụ cười.
“Anh hai, anh cười cái gì, em nói đúng quá mà, các người cũng đừng có mắc cỡ nữa.” Đồng Phi Phi làm ra bộ dáng như cô đã biết bọn họ nghĩ gì.
Không bao lâu sau, ba Đồng cũng đã về nhà, nhìn thấy Trình Cốc Tâm, ông thật sự rất vui. Người một nhà vui vẻ quay quần ăn cơm với nhau, mẹ Đồng ngồi bên cạnh Trình Cốc Tâm, liên tục gắp thức ăn cho cô.
Không thể không nói, tay nghề của mẹ Đồng thật sự không phải tuyệt vời bình thường. Cô lén nghĩ, từ nhỏ Đồng Hàn Thành đã có phúc khí như vậy, có thể ăn những món ngon như vậy mà lớn lên.
“Cốc Tâm à, hai đứa khó có lúc rảnh được về nhà, đêm nay cứ ở lại nhà một đêm đi.” Ba Đồng ngồi ở chủ vị đột nhiên nghĩ tới điều này, vừa mới nói xong đã được mẹ Đồng hưởng ứng theo.
“Đúng rồi, mẹ đã dọn xong phòng của Hàn Thành rồi, các con cứ yên tâm ở lại đây ngủ.”
Trình Cốc Tâm hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, nếu ngủ lại như lời họ nói, chẳng phải cô sẽ ngủ cùng một phòng với Đồng Hàn Thành sao. Không biết tìm lý do gì để từ chối, cô chỉ đành dùng ánh mắt cầu xin nhìn Đồng Hàn Thành, hi vọng anh có thể cứu một màn này.
“Khụ khụ mẹ, ngày mai chúng con còn có công việc.” Đồng Hàn Thành đành phải mở miệng.
“Ngày mai là chủ nhật, các con thì có chuyện gì chứ.” Lý do này bị mẹ Đồng bác bỏ.
Cái cớ này chỉ là Đồng Hàn Thành tùy tiện tìm thôi, căn bản không có nghĩ tới ngày mai là chủ nhật, lần này thì á khẩu không biết nói lại.
Ba Đồng thừa thắng truy kích, bắt đầu dạy dỗ Đồng Hàn Thành, “Con đã bao lâu rồi không ở nhà, lần này dẫn Cốc Tâm về, tất nhiên phải ở lại một đêm, nói thế nào thì đây cũng là nhà của các con.”
Trình Cốc Tâm đối với Đồng Hàn Thành đã hết hi vọng, lý do thì bị lật tẩy còn tự đưa mình vào rọ. “Thôi chúng ta cứ ở lại đây một đêm đi.”
Đồng Hàn Thành không thể tin nhìn Trình Cốc Tâm, không phải mới vừa rồi cô còn không tình nguyện sao. Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đồng Hàn Thành, cô chỉ đành nhìn trần nhà, có trời mới biết cô chỉ vì mặt mũi của hai ông bà mới đồng ý mà thôi. Anh làm con trai nhưng cũng quá bất hiếu rồi, nếu không phải cô vì áy náy với hai ông bà, cô còn phải làm tới mức này sao.
“À, chị dâu, bọn chị muốn ở lại sao, vậy em cũng muốn ở lại.” Đồng Phi Phi hoàn toàn không biết mạch nước ngầm ở giữa bọn họ đã bắt đầu kích động, cô vui vẻ vỗ tay theo.
Sau khi cơm nước xong không bao lâu, Trình Cốc Tâm đã bị Đồng Hàn Thành kéo lên phòng.
“Sao em lại đáp ứng mẹ của anh?” Cô gái này đôi khi cô nghĩ như thế nào anh hoàn toàn không thể hiểu được.
Giọng điệu ghét bỏ này của anh làm cho cô cảm thấy hình như cô đang làm chuyện thừa, “Anh còn hỏi tôi? Nếu không phải anh không làm tròn trách nhiệm của một đứa con trai, thì sao tôi phải làm như vậy.”
Vậy mà cô lại suy nghĩ cho anh, người phụ nữ có lối suy nghĩ làm cho anh không theo kịp. Nhưng làm sao dưới tình huống không hiểu đầu đuôi thì cô đã đồng ý người ta như vậy, “Vậy em tự đi xem phòng của chúng ta đi.” Xem ra sau này phải dạy bảo vợ anh tốt một chút mới được, bằng không cô cứ như vậy thì chẳng phải là chịu thiệt thòi sao, may lần này người ở bên cạnh cô là anh.
Nghe anh nói như vậy, Trình Cốc Tâm mới quay đầu nhìn phòng ngủ của anh, một cái tủ quần áo, một tủ sách, một cái bàn học, trên giá sách để không ít sách vở. Phòng trang trí như vậy tràn đầy khí chất kiêu ngạo, ở cái tủ kính bên cạnh cũng để đầy huân chương và cúp lớn nhỏ. Xem ra lúc nhỏ anh và Trình Cốc Tâm đều xuất sắc như nhau. Sau đó là đến giường, tuổi của nó hình như cũng rất lâu rồi, nhìn mọi thứ xung quanh ở trong phòng, “Tôi xem xong rồi.”
Anh muốn cô nhìn những thứ này sao? Không phải chỉ là một cái phòng ngủ bình thường thôi sao.
“Em chắc là em có thể chấp nhận sao?”
“Chấp nhận gì chứ?”
Anh chỉ cái giường.
Cái giường này thì làm sao. Không phải chỉ là một cái giường sao. Hình như không thích hợp! Chỉ có một cái giường, vậy hai người bọn họ làm sao ngủ đây.
Trình Cốc Tâm thật sự đã hối hận rồi.