Chương 15
Editor: Á bì
Sáng sớm ở vùng ngoại ô được bao phủ đầy sương mù, bao phủ quanh tòa thành. Ánh mặt trời mới lên xuyên qua hơi nước mỏng hắt lên tường thành màu xám, lờ mờ có thể thấy được những sợi dây leo ở trên tường. Tòa thành có phong cách Gothic điển hình ở Châu Âu, tường màu trắng tro kết hợp với ngói mỏng đỏ, tháp nhọn cao vút chọc lên tận mây, thập tự giá nhìn rất trang nghiêm. Xung quanh có đầy những chiếc cửa sổ thủy tinh, đá cẩm thạm chạm nổi ở trên đó nhìn rất sống động, càng làm tôn lên sự lãng mạn và tinh tế của tòa thành.
Mặc dù tòa thành được xây chưa được bao lâu, nhưng trong quá trình kiến tạo nó bằng kỹ thuật hiện đại, đã tạo cho nó một phong cách cổ xưa và huyền bí, tràn ngập cảm giác u buồn.diễn.đàn.lê.quý.đô
ábì
“Bây giờ em cảm thấy hình như mình bị lạc vào thế kỷ 19 ở nước pháp, tòa thành mô phỏng cũng quá giống rồi.” Đối mặt với cảnh tượng này, cũng chỉ có Đồng Phi Phi không hề cố kỵ bày tỏ cảm tưởng của bản thân mình.
“Chờ cô vào tòa thành, thì cảm giác đó còn mãnh liệt hơn.” Lời nói của anh thợ chụp hình làm cho hai người Trình Cốc Tâm và Đồng Phi Phi càng hiếu kỳ hơn.
Dọc theo thềm đá xám trắng, xuyên qua cửa lớn khí thế, cột đá cao lớn đứng vững ở trong sảnh gần cửa, ngay chính giữa còn bày ra một vòi suối phun nhỏ, hình như là muốn phối hợp với pho tượng ở trước cửa tòa thành. Trên vách tường cũng treo rất nhiều tranh sơn dầu và những bức họa điêu khắc nổi, trên trần nhà còn treo đèn thủy tinh nhìn rất lộng lẫy và đẹp mắt, ánh sáng phát ra say động lòng người.diễn.đàn.lê.quý.đô
ábì
“Cô dâu và chú rể tới phòng nghỉ hóa trang và thay đồ trước đi, sau đó chúng ta sẽ đi chụp hình ngoại cảnh.” Anh thợ chụp hình dặn dò hai người trợ lý đi theo dẫn bọn họ vào một căn phòng, còn anh ta thì ôm máy ảnh đi ra khỏi tòa thành.
Studio áo cưới có mấy gian phòng nghỉ đã được đặt trước ở trong tòa thành, vừa vào cửa Đồng Phi Phi đã bị những chiếc áo cưới treo ở trên giá hấp dẫn.diễn.đàn.lê.quý.đô
ábì
“Chào cô dâu, tôi là Tiểu Mạnh, hôm nay tôi sẽ là thợ trang điểm cho cô.” Ở trong phòng có một người phụ nữ, vừa thấy bọn họ bước vào, lập tức nghênh đón Đồng Phi Phi.
Có lẽ Đồng Phi Phi biểu hiện kinh ngạc và kích động của một cô dâu thật, hoặc có lẽ biểu hiện của Trình Cốc Tâm rất bình thản, nên làm cho cô thợ trang điểm nghĩ sai, cứ tưởng Đồng Phi Phi là cô dâu.
“Cô dâu không phải là tôi, chị dâu tôi mới là cô dâu.” Phi Phi che miệng cười, chỉ Trình Cốc Tâm đang đứng ở trước cửa.
Cô thợ trang điểm lộ vẻ khó xử, vội vàng nói xin lỗi, “Thật ngại quá, tôi nhận sai người.”
Nhưng tính cách vối tùy tiện của Đồng Phi Phi lại không coi chuyện đó ra gì, cho nên lúc này cô vẫn còn che miệng cười như cũ. Cô thợ trang điểm chỉ có thể bất đắc dĩ liếc cô một cái, cười ha ha nói, “Cô dâu mau lại đây ngồi nhanh lên, chúng tôi sẽ nhanh chóng tạo hình cho cô.”
Trải qua một tiếng đồng hồ, cuối cùng tạo hình của Trình Cốc Tâm cũng đã hoàn thành. Trước khi muốn chụp hình thì phải có hình tượng mẫu, cho nên trang hiểm hôm nay và áo cưới đều rất trang nhã, lộ ra một vẻ đẹp tự nhiên. Tà váy màu kem, cùng với viền váy cánh hoa cùng màu được may trước ngực, uyển chuyển như ánh trăng bao trùm lên dáng người nhỏ nhắn và mềm mại của cô.
Lúc Đồng Hàn Thành nhìn thấy cô, trong mắt không hề che giấu được sự kinh ngạc, vợ đang đứng ở trước mắt anh, giữa không khí mang đậm chất Châu Âu, cảm thấy cao quý như vương hậu.
“Anh hai, có phải chị dâu đẹp quá nên anh nhìn đến ngây người hay không, em thấy nước miếng của anh cũng sắp chảy xuống rồi.” Đồng Phi Phi nhịn không được trêu anh một phen.
Đồng Hàn Thành cũng rất phối hợp sờ cằm, hồn nhiên hỏi, “Không được sao?”
“A…ha ha ha.” Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ khờ khạo ngốc nghếch của anh hai, Phi Phi ôm bụng cười điên cuồng. Vốn Trình Cốc Tâm đã đánh má hồng nên giờ má lại càng hồng hơn, thẹn đến mức muốn chui luôn xuống đất.
“Mỗi chú rể khi nhìn thấy cô dâu của mình thì đều có biểu hiện như vậy, cô bé nhỏ, em phải hiểu cho anh của em.” Cô thợ trang điểm bước lên giải thích dùm cho bọn họ, đồng thời cũng cảm thấy rất vừa lòng với tác phẩm của mình, “Tốt lắm, thời gian không đợi người, mọi người nhanh đi chụp hình đi, hành trình hôm nay cũng rất nhanh đấy.”
Trước tiên bọn họ đi tới vườn hoa oải hương, anh thợ chụp hình và trợ lý của anh ta đã sớm dựng xong thiết bị ở chỗ đó. Có rất nhiều những bông hoa nhỏ màu tím, mấy vạn đóa hoa dính vào nhau như trải dài ra, hình thành môt biển hoa tràn ngập màu sắc mơ mộng. Ánh bình minh bao phủ cả biển hoa nhìn như tiên cảnh.
“Cuối cùng thì mọi người cũng đã đến rồi, Hạnh Hạnh, mau dẫn cô dâu đi tạo dáng đi, nếu như sương mù mà tan thì chắc là không chụp hình được.” Vừa nãy thời gian trang điểm thật lâu làm cho anh thợ chụp hình chờ có chút sốt ruột.
Trình Cốc Tâm được yêu cầu cầm một bó hoa màu tím, làn váy như gợn sóng trải ra xung quanh thân cô. Còn Đồng Hàn Thành được yêu cầu cầm một cái rương hành lý gỗ màu tím, cúi người dắt tay cô. Tạo dáng thì không có vấn đề gì, nhưng lúc hai ánh mắt trao đổi với nhau thì có chút cứng nhắc, anh thợ chụp hình yêu cầu bọn họ phải nhìn nhau đầy thâm tình, và nở nụ cười tươi. Trình Cốc Tâm kéo cơ mặt của cô, làm sao cũng cười không được tự nhiên, lại còn phải nhìn đầy thâm tình vào mắt của Đồng Hàn Thành. Ngược lại, Đồng Hàn Thành có biểu hiện tự nhiên hơn, lúc anh cười lộ ra hai hàm răng trắng, khóe mắt cong lên chăm chú nhìn vào mắt cô. Bộ dáng giờ phút này của vợ anh thật đẹp, làm cho tận đáy lòng anh cảm thấy rất vui mừng và thỏa mãn.
“Không được.” Anh thợ chụp hình giơ máy ảnh lên rồi lại để xuống, “Cô dâu, nụ cười của cô thật sự quá cứng, tôi không chụp được tình cảm của cô.”
Một câu nói phủ nhận của anh thợ chụp hình làm cho Trình Cốc Tâm rất nản lòng, cô đối với Đồng Hàn Thành vốn cũng đâu có tình cảm. Cô nhếch khóe môi, nói nhỏ, “Thật xin lỗi…”
Phi Phi tốt bụng chạy đến bên cạnh cô, “Chị dâu, đứng trước mặt nhiều người nên chị cảm thấy xấu hổ có phải không? Chị không cần để ý đến bọn em, cứ xem chúng em như không khí là được.”
“Chị chị…” Trình Cốc Tâm không biết nên giải thích thế nào.
“Phi Phi, em quay trở về đi, đừng có đứng đây gây thêm rắc rối nữa.” Sau khi Đồng Hàn Thành đuổi Phi Phi, nhẹ nhàng tới bên tai cô, “Không cần phải căng thẳng, lát nữa em đừng chú ý tới anh, cứ nhìn những đóa hoa ở phía sau tai của anh là được.”
Lời nói của anh ở bên tai cô, như ánh nắng ban mai giữa gió nhẹ, cảm giác có chút lành lạnh, thấm vào tin gan làm cho cô bừng tỉnh. Hóa ra anh luôn biết tâm tư của cô. Không khống chế được quay đầu gật đầu với anh, ánh mắt lại nhìn về những cánh hoa trải dài trong khí trời mờ mịt, mênh mông như vậy, ý cười lãng mạn nhẹ nở lên môi và hai gò má cũng đỏ lên. Chỉ có đứng ở góc Đồng Hàn Thành thì mới biết thật ra cô không có nhìn anh. Mà dưới góc độ của những người khác lại nhìn thấy cô dâu đang thẹn thùng dưới sự thì thầm của chú rể, trong nháy mắt xoa dịu sự khó chịu của cô, hòa nhập rất nhanh vào cảnh chụp.
Có Đồng Hàn Thành chỉ điểm, những màn chụp hình sau đó cũng rất thuận lợi, còn Trình Cốc Tâm cũng rất yên lòng giao cô cho anh. Theo ánh ban mai dần biến mất, bọn họ cũng đã đổi thêm mấy bộ đồ, từ vườn hoa cũng đã chuyển tới bãi cỏ và bờ sông. Buổi chụp hình vào buổi sáng cũng đã kết thúc.
“Ok, kết thúc, nội dung chụp ảnh buổi sáng đã kết thúc, các anh chị mau đi ăn và nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều chúng ta sẽ chụp tiếp.” Tiếng vỗ tay của anh thợ chụp hình vang lên, ý bảo mọi người mau thu dọn dụng cụ.
“Còn phải chụp buổi chiều nữa sao?” Trình Cốc Tâm không nhịn được hỏi, mặc dù vào buổi sáng có đi qua mấy trang viên, tận hưởng phong cảnh, tâm tình cũng rất tốt, nhưng quá trình chụp hình cũng làm cho cô rất đau đầu.
“Đúng vậy, buổi chiều còn chụp nữa.”
“Nhưng chúng ta cũng đã chụp rất nhiều mà.”
“Anh chị đã bao trọn một buổi chụp hình ở trang viên này, hơn nữa những bức hình đã chụp, chúng ta cũng sẽ không sử dụng hết tất cả.” Đây cũng là lần đầu tiên anh thợ chụp hình gặp được những người khách như vậy, có cảm giác hình như bọn họ không tình nguyện chụp ảnh.
Phi Phi chỉ đơn giản cho rằng cô chụp ảnh nên có chút mệt mỏi, “Chị dâu, có phải là chị mệt rồi không, không sao đâu, giờ chúng ta đi ăn rồi nghỉ ngơi, bảo đảm buổi chiều tinh thần sẽ rất sảng khoái.” Cả buổi sáng Phi Phi cũng không được rảnh, xách quần áo rồi tham gia bày đạo cụ, bản thân cô ấy cũng rất mệt, nhưng cô ấy lại nghĩ rất đơn giản, xí nữa có đồ ăn ngon thì cô ấy lại thấy rất thoải mái.
“Đúng vậy, nhà hàng Tây ở trong trang viên này cũng rất ngon, các người nên đi nếm thử một chút đi.” Anh thợ chụp hình giờ đã hiểu được chút ít.
Đồng Hàn Thành biết được suy nghĩ của Trình Cốc Tâm, cũng biết có những nguyên nhân cô đành phải giấu trong lòng, không thể nói ra, trong lòng anh cũng có chút áy náy. Về áo cưới và món ăn có lẽ mẹ anh đã chuẩn bị, những chuyện khác thì không biết. Nhưng nếu đã đặt thì không nên đổi làm gì, bước lên nắm tay cô, lặng lẽ nói với cô một câu, “Thật xin lỗi”, nhưng vẫn không có buông tay ra.
Tay mình bị tay anh nắm, từ trong lòng bàn tay dày rộng và thô ráp truyền tới sự ấm áp, làm cho cô không thừa nhận là mình đã an tâm hơn. Câu nói ‘xin lỗi’ của anh làm cho cô rất ngạc nhiên, cô không hề có ý trách anh, nhưng anh lại nói xin lỗi với cô. Không hiểu vì sao như có một dòng nước ấm chảy vào lòng cô, làm tính nóng nảy của cô biến mất. Hơn nữa, cô cũng để tùy ý anh nắm tay mình, đi một đường trở về tòa thành.
Người ngoài nhìn vào thì chỉ cho rằng cô dâu tính tình hơi cáu một chút, chú rể thì nhẹ nhàng an ủi cô dâu. Anh thợ chụp hình dựa vào khứu giác nhạy cảm của mình, tùy tiện cầm máy ảnh lên, chụp liên tiếp vào cái. Rồi sau đó anh ta cũng đi sau đôi tân nhân đó, tiếp tục chụp ảnh của mình. Biểu hiện tự nhiên và tạo hình đã sắp xếp sẵn hoàn toàn mang cảm giác khác nhau, có thể cầm máy ảnh bắt được những điều tự nhiên nhất luôn mà mơ ước mà mỗi thợ chụp hình nào cũng theo đuổi.
Sau khi ăn uống no nê, Trình Cốc Tâm đề nghị muốn đi tham quan, Đồng Phi Phi đối với mọi thứ luôn hiếu kỳ đương nhiên là giơ hai tay đồng ý, còn Đồng Hàn Thành thấy hiếm khi vợ được vui vẻ nên cũng gật đầu đồng ý.
Ở trong lòng cô rượu nho là thứ cô muốn thấy, có thể là có liên quan tới sức khỏe của kiếp trước, tửu lượng của cô rất tốt, uống bao nhiêu cũng không say. Cho nên so với người thường cô càng hiểu về rượu nho hơn. Vừa nãy khi đi ăn cơm, cô uống một chút rượu nho được để trong hầm rượu, hương vị khi cho vào miệng cũng không tệ, nên có chút hứng thú đối với rượu nho đang ở trong hầm rượu. Thật ra mà nói đối với cách ủ rượu cô cũng biết rất rõ, nhưng chưa bao giờ thấy một hầm rượu thật sự.
Vừa bước vào hầm rượu, biểu hiện của Trình Cốc Tâm đặc biệt kích động. Thông qua tiếp xúc về da, cô có thể cảm nhận độ ấm và độ ẩm ở trong hầm rượu duy nhất này. Những thùng gỗ được xếp chồng lên nhau rất ngay ngắn, không khí lại bay toàn là mùi rượu làm say lòng người. Cô hít sâu một hơi, hình như các tế bào cũng bắt đầu duy chuyển.
Biến hóa giờ phút này, chỉ có Đồng Hàn Thành đang đứng ở bên cạnh mới phát hiện. Nhìn bộ dáng nhắm mắt hít sâu của cô, tâm tình của anh cũng bị cô lây nhiễm, khóe miệng ấm áp cũng vẽ lên vòng cung.
Trình Cốc Tâm vốn có ý muốn nhắm một chút rượu, nhất là giờ cô đang ở trong hầm rượu, tự mình mở mấy thùng gỗ ra, cảm nhận sự khác biệt của những chiếc bình rượu thủy tinh đổ ra. Nhưng lo về hành trình chụp ảnh vào buổi chiều, nên cô không có nói ra yêu cầu này.
Sau đó cô bị kéo tới phòng hóa trang để trang điểm lại, thay đổi một phong cách hoàn toàn khác với buổi sáng.