Chương 27: Chị gái của lọ lem
Editor: tamthuonglac
"Tử Kỳ, từ đầu đến cuối em chưa từng quên đúng không?"
Vẻ mặt Cận Tử Kỳ lạnh nhạt, dứt khoát lướt qua Tô Hành Phong đang nhìn mình chằm chằm, cổ tay bất thình lình lại bị anh giữ lại:
"Tử Kỳ, em nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn như thế nào mới có thể bằng lòng tha thứ?"
Cận Tử Kỳ đưa tay phải ra nhẹ tách bàn tay Tô Hành Phong đang trói giữ cổ tay mình, nhàn nhạt mở miệng:
"Các người cảm thấy mình cần sự tha thứ của tôi sao?"
"Chiêu nhi là em gái của em, Tử Kỳ, anh thực sự xin lỗi em, muốn trách thì em trách một mình anh."
Dường như tất cả mọi người thích dùng cái gọi là quan hệ tình thân mà thuyết phục cô, bất kể là Tô Hành Phong hay Cận Chiêu Đông.
Nhưng thật nực cười chính là, cô và Kiều Niệm Chiêu tại sao có thể nói thân tình?
Có lẽ đã từng có, nhưng những năm gần đây cô mất trí nhớ, cô cũng không che dấu việc bản thân mình không thích Kiều Niệm Chiêu.
Một người em gái bò lên trên giường vị hôn phu của chị gái, lại có tư cách gì cùng cô đàm luận thân tình?
Cận Tử Kỳ ngước mắt nhìn Tô Hành Phong đang nhíu chặt lông mày, khóe môi giương lên, hỏi gằn từng chữ một:
"Hành Phong, khi Kiều Niệm Chiêu cùng anh lên giường, cô ta có từng nghĩ tới tôi là chị gái của cô ta?"
Sắc mặt Tô Hành Phong cứng đờ, không ngờ tới Cận Tử Kỳ sẽ đem sự tình ra nhắc đến rõ ràng như vậy.
Cận Tử Kỳ mở cánh cửa tủ kính ra, không hề trả lời Tô Hành Phong nữa, tìm được văn kiện mình cần rồi xoay người rời đi, nhưng Tô Hành Phong lại nhanh hơn cô một bước đứng trước lối đi của cô.
Cận Tử Kỳ thuận theo ý anh mà dừng bước, dù bận tối mắt nhưng vẫn ung dung chờ nghe tiếp đoạn sau.
Tô Hành Phong nhìn thấy biểu tình của cô lãnh đạm không thèm để ý, vốn chuẩn bị tìm những lời lẽ hay tốt đẹp đột nhiên trở nên khó mà mở miệng.
Anh ta từng hé miệng vài lần cũng không phát ra được một chữ, hình như không xác định được cách nói chuyện như thế nào mới có thể không bị Cận Tử Kỳ sau khi mất trí nhớ trở nên nhanh mồm nhanh miệng bác bỏ lại.
Tô Hành Phong rũ mắt xuống, chần chờ thật lâu, sau đó lại ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Cận Tử Kỳ: "Tử Kỳ......" Hầu kết của anh bỗng chuyển động lên xuống: "Bốn năm trước anh không nên lấy chuyện kết hôn với em kích thích Chiêu nhi, thực sự xin lỗi."
Anh ta uyển chuyển dùng một cách thức khác để nói cho cô biết: anh chưa bao giờ yêu Cận Tử Kỳ, bất quá anh ta lấy cớ dùng đến cô để kích thích một người phụ nữ khác, chỉ là một cái cớ bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
Mặc dù sau khi mất trí nhớ Cận Tử Kỳ không hề đem người đàn ông trước mắt này để ở trong lòng, nhưng mà nghe kiểu thẳng thắn như thế, cô vẫn có chút không phản ứng kịp, không vì tình yêu chỉ vì phần tổn thương khi bị bỏ rơi.
"Anh và em còn có A Lịch cùng nhau lớn lên, anh luôn luôn biết rõ em là người vợ tốt mà ông ngoại anh chọn cho anh, cũng tưởng rằng sau khi lớn lên chúng ta sẽ phải làm chuyện phải làm là bước vào lễ đường kết hôn, nhưng mà về sau..."
"Nhưng mà về sau anh muốn được đi lại với Kiều Niệm Chiêu của nhà họ Cận, cho nên không ngại làm trái với quyết định của ông ngoại anh, mặc dù bỏ qua quyền thừa kế Tống gia cũng phải cùng Kiều Niệm Chiêu ở chung một chỗ, đây là ý mà anh muốn nói cho tôi biết đúng không?"
Tô Hành Phong trông thấy ánh mắt Cận Tử Kỳ ẩn hiện sự chế giễu, quay mặt đi, mở miệng yếu ớt:
"Cuộc sống giống như chúng ta người ở xã hội tầng trên thế này, vĩnh viễn sẽ không hiểu được mùi vị bị khinh bỉ và ức hϊế͙p͙ trong thời gian dài."
"Anh còn nhớ rõ bộ dạng cô ấy khi vừa tới Cận gia, ngày đó tuyết rất lớn, cô ấy mặc chiếc áo sơ mi đã giặt đến bạc màu cùng quần bò đứng ở trong hoa viên Cận gia, nhưng không ai đi tới đưa cô ấy một bộ quần áo để sưởi ấm."
"Khi chúng ta ở chung một chỗ mặc quần áo nổi tiếng quý giá, chơi những món đồ chơi phiên bản số lượng hạn chế toàn cầu, cô ấy lại lặng lẽ ở trong góc lau bàn, thỉnh thoảng thừa dịp chúng ta không chú ý mới dám len lén liếc nhìn."
Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tô Hành Phong nào đó toát ra thương tiếc cùng đau lòng, cũng không cảm thấy có gì khác thường, ngược lại làm cho khoé miệng lộ ra nụ cười tủm tỉm: "Anh là đang nhắc nhở tôi, trong những năm qua tôi liên tục sắm vai nhân vật chị gái ác độc của cô bé lọ lem sao?"
Tô Hành Phong nhìn vẻ mặt Cận Tử Kỳ lãnh đạm không cho là đúng, xiết chặt lông mày:
"Tử Kỳ em cần phải gay gắt như thế này sao? Trong khi em đang ở đây trách móc chúng tôi, có nghĩ tới sự tình sẽ phát triển đến nước này tự bản thân em cũng không có thể trốn tránh trách nhiệm?"
Hàng lông mày kẻ đen của Cận Tử Kỳ hất lên, không chớp mắt theo dõi anh ta, một bộ dáng rửa tai lắng nghe.
Tô Hành Phong nhíu mày nhìn cô, hầu kết khẽ động, không vì vậy mà im miệng:
"Những năm ấy từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ mở miệng xin giúp đỡ chuyện gì với anh, thậm chí ngay cả hỏi thăm đề nghị đều cũng chưa từng có qua, ở bên cạnh em từ đầu đến cuối anh có vẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao."
"Muốn làm người thừa kế Cận gia, muốn làm nữ chủ nhân của Tống gia, đối với điều em muốn cho tới bây giờ chỉ là có thể toàn tâm toàn ý cùng anh làm bạn đời suốt đời, mà trong mắt em đã từng có sự tồn tại của anh sao?"
"Chúng ta cùng một chỗ, cho tới bây giờ đều là đem lợi ích của gia tộc đặt ở vị trí đầu tiên, chúng ta lý trí quá mức cho dù ở cùng nhau cũng chỉ sẽ làm tổn thương lẫn nhau."
Cận Tử Kỳ yên lặng lắng nghe, mặt không chút thay đổi, khi Tô Hành Phong nói xong cô chỉ hỏi ngược lại một câu:
"Cho nên đó chính là lý do tôi đáng bị tổn thương?"
Tô Hành Phong trong nháy mắt lặng im, Cận Tử Kỳ lập tức quay người trở lại trước bàn làm việc, nhìn bức hoạ trên vách tường:
"Ngày đó khi tôi tỉnh lại, không có ai quan tâm tôi khoẻ hay không, không có ai hỏi tôi có phải thật vậy mà buông xuống hay không. Khi biết được tôi đã quên hết mọi thứ, các người chỉ có buông lỏng như trút được gánh nặng."
Cận Tử Kỳ chậm rãi quay người qua, đôi con ngươi màu nâu nhạt sâu sắc nhìn Tô Hành Phong:
"Các người từ khi vừa mới bắt đầu cũng chỉ muốn sự tha thứ của tôi, dường như chỉ cần có tiếng tha thứ là có thể yên tâm thoải mái mà ở chung một chỗ thế này, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc."
Có lẽ năm đó trong trận tai nạn xe kia, cô cứ như vậy mà ra đi sẽ càng đúng tâm ý của bọn họ?
Đáng tiếc, hết lần này tới lần khác cô may mắn còn sống sót.
Vì vậy, Cận Tử Kỳ là một cây gai trong lòng Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu.
Một cây gai không nhìn thấy nhưng có thể sờ được, khẽ đâm vào trong thịt người khác.
Lông mày Tô Hành Phong nhíu lại nhìn anh và Cận Tử Kỳ có chút khoảng cách, ánh mặt trời chói mắt tràn vào từ phía sau cô, anh không thấy rõ vẻ mặt cô khuất ẩn trong bóng mờ.
"Tử Kỳ, mặc dù giữa chúng ta không có tình yêu, cũng còn có nhiều năm tình nghĩa."
Dạ dày Cận Tử Kỳ đột nhiên hơi co rút, cô vẫn luôn có bệnh đau bao tử.
Cô nghiêng người đi ôm lấy dạ dày không để lại dấu vết, sau đó nhàn nhạt ra lệnh trục khách:
"Nếu như anh còn nhớ điểm tình nghĩa này, vậy bây giờ xin mời anh rời đi."
Ánh mắt Tô Hành Phong dừng trên sống lưng hơi khom lại của Cận Tử Kỳ, đáy mắt thoáng hiện lên lo lắng, hai bước bước làm một tiến lên phía trước, hành động nhanh hơn ý thức bắt được cánh tay Cận Tử Kỳ, lông mày vặn chặt:
"Có phải bệnh đau bao tử lại tái phát hay không? Anh đưa em đi bệnh viện."
Cận Tử Kỳ im lặng không lên tiếng, cúi đầu cắn cánh môi trắng bệch, ổn định phía sau đau đớn của mình, thân thể đứng thẳng, vươn tay gạt tay Tô Hành Phong ra:
"Anh đi đi, tôi còn có rất nhiều việc bận."
Đáy mắt Tô Hành Phong dâng lên sâu lắng nồng đậm, anh không buông Cận Tử Kỳ ra, nhưng còn chưa chờ anh ta mở miệng nói gì, ở cửa đột nhiên truyền đến âm thanh một vật nặng rơi xuống đất vỡ tan.
Giới thiệu chương sau:
"Xem ra em tới không đúng lúc, quấy rầy các người thật xin lỗi!"
"Chiêu nhi!" Tô Hành Phong lo lắng kêu to một tiếng, cúi đầu nhìn Cận Tử Kỳ đang đau đến đầu đổ đầy mồ hôi, giữa lông mày thoáng hiện lên đấu tranh do dự, "Tử Kỳ, thực sự xin lỗi..."