Chương 44: Tống lão đệ?!
Editor: tamthuonglac
Buổi chiều ngày hôm sau Doãn Lịch đã đến Cận gia sớm hơn một chút, dĩ nhiên là vì cùng Cận Tử Kỳ cùng nhau đi tới bến tàu.
"Anh cho là em không thích loại xã giao này."
Khi Doãn Lịch nhận lấy hành lý của Cận Tử Kỳ thì liếc cô một cái: "Để tiểu thanh mai giúp bạn không tiếc cả mạng sống cũng được!"
Cận Tử Kỳ cười mà không nói, hai bên ngầm hiểu lòng nhau.
Mãi đến lúc bọn họ đến bến tàu, trên du thuyền xa hoa đã có sẵn rất nhiều người, một loạt tiếng nói tiếng cười.
Nhìn thấy trên thân tàu ba chữ lớn "Nguyệt Thực Hào" đỏ thắm, Cận Tử Kỳ vừa ngẩng đầu lại thấy đứng bên cạnh mạn thuyền nhóm danh viện áo váy lụa màu tung bay: "Xem ra ba ngày bốn đêm sẽ là một cuộc kháng chiến trường kỳ."
Doãn Lịch mắt chứa ý cười đảo qua đó, ánh mắt anh toả sáng ám muội hướng đến đám thục nữ: "Nữ chiến sĩ chân chính nếu dám đối mặt với các loại hâm mộ ghen ghét."
Cận Tử Kỳ kéo khóe môi không nói tiếp, sau khi đăng ký xác nhận thân phận, đi theo sau các khách quý khác lên thuyền.
Tìm được phòng riêng của mình sắp xếp hành lý xong, Cận Tử Kỳ mới cùng Doãn Lịch đến trên boong tàu hóng mát.
Hầu như hai người mới vừa bước lên boong tàu đã thành tiêu điểm chính, phần lớn nhìn đến Doãn Lịch là ánh mắt ngượng ngùng ái mộ, còn ánh mắt dành cho Cận Tử Kỳ ngoại trừ bát quái cũng là xem cuộc vui thông cảm giễu cợt.
"Cô ấy đúng là có can đảm đến thật, lần này đại thọ của Tống lão có khả năng sẽ tuyên bố việc chuyển nhượng quyền thừa kế của Tống gia, chuyện hôn sự của Tô Hành Phong và Kiều Niệm Chiêu quyết định chắn chắn như đinh, nếu là tôi thì đã trốn ở trong nhà không ra đây để bị mất mặt xấu hổ!"
Trên mặt Cận Tử Kỳ trước sau vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt, ung dung tự tại, giống như không nghe thấy những lời xì xào bàn tán gần đó, vẫn đi đến một góc boong tàu ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.
"Nói em vài câu như vậy thì không chịu nổi à?"
Doãn Lịch dù bận rộn vẫn ung dung sáp đến gần, Cận Tử Kỳ nhận lấy nước chanh anh đưa cho mình, liếc anh ta một cái: "Thân em vẫn chưa có luyện thành kim cương bất hoại."
Doãn Lịch giơ tay làm tư thế đầu hàng: "Được rồi, là lỗi của anh."
Ngược lại Cận Tử Kỳ thật sự không hề mất hứng, thảnh thơi uống đồ uống lạnh, híp mắt nhìn ra đường chân trời phương xa.
Doãn Lịch rất nhanh lại tiến gần lên, dùng cằm chỉ chỉ phía sau lưng cô: "Như vậy đã không chịu nổi, lần này làm sao bây giờ đây?"
Cận Tử Kỳ từ trong con ngươi của Doãn Lịch nhìn thấy xa xa một đôi nam nữ đi tới, lông mày kẻ đen giương lên, sắc mặt gợn sóng không dấu vết, khi ở phía sau truyền đến một tiếng "Chị" mới xoay người.
Kiều Niệm Chiêu mặc một bộ váy Bohemian dài mát mẻ, trên đầu đội chiếc mũ che nắng rộng vành vàng nhạt, đứng bên cạnh Tô Hành Phong toàn thân mặc quần áo thể thao màu cafe, thật đúng là một tổ hợp Kim Đồng Ngọc Nữ xứng đôi đẹp mắt.
"Chị, vừa rồi A Phong còn nhắc tới vì sao chị còn chưa đến, không nghĩ tới chị và Doãn đại ca đi với nhau."
So với sự thân thiện của Kiều Niệm Chiêu, Cận Tử Kỳ chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, lơ đãng chống lại ánh mắt Tô Hành Phong dừng lại trên người mình, cũng chỉ là mặt không đổi sắc lướt qua, tiếp tục nghiêng đầu ngắm phong cảnh.
"Chị..." Kiều Niệm Chiêu đối với sự lạnh nhạt của Cận Tử Kỳ có chút ủ rũ, cô cắn cắn cánh môi mọng, hai hàng lông mi dưới chiếc mũ che nắng vểnh lên chớp chớp, đôi mắt to trong trẻo chứa đầy vẻ áy náy.
"Em biết mình sáng sớm hôm qua ăn nói không có chừng mực, mới làm hại chị và ba ba gây gổ, thực sự xin lỗi."
Cận Tử Kỳ nghe tiếng nhìn về phía Kiều Niệm Chiêu nhăn mày vẻ mặt đau lòng, khẽ cười cười: "Nếu như cô thực muốn xin lỗi, cũng không nên chọn loại trường hợp này, là muốn biểu hiện uất ức của mình hay tôi là người không chấp nhận được?"
Sắc mặt Kiều Niệm Chiêu đại biến, bỗng dưng trợn to hai mắt, sững sờ nhìn Cận Tử Kỳ, giống như là hoảng sợ sự lạnh lùng của Cận Tử Kỳ, đáy mắt bốc lên sương mù tủi thân.
Tựa hồ không biết nên ứng phó như thế nào đối với việc Cận Tử Kỳ "Làm khó dễ", hai tay Kiều Niệm Chiêu luống cuống nắm lại một chỗ, lông mi nhẹ run rẩy, sau đó đột nhiên bắt lấy cánh tay Tô Hành Phong ở bên cạnh xin giúp đỡ: "A Phong, em... em không biết nói như thế nào, em thật sự muốn cùng chị nói lời xin lỗi..."
Hai hàng lông mày Tô Hành Phong khẽ nhăn lên, nhìn sang Cận Tử Kỳ trong mắt mơ hồ xuất hiện bất mãn: "Tử kỳ, Chiêu nhi đã đem chuyện nói với anh, ngày hôm qua cô ấy vì để cho bác trai nguôi giận không tiếc lùi xuống một ngày thông cáo."
"A Phong, không cần nói sự kiện kia..." Kiều Niệm Chiêu vội vàng ngăn cản Tô Hành Phong, không quên ngẩng đầu liếc Cận Tử Kỳ một cái, giống như sợ Cận Tử Kỳ tức giận, mười ngón tay xoắn cùng một chỗ, vội vàng sửa lời nói: "Là bởi vì thân thể em không thoải mái mới tạm thời hủy bỏ tất cả công việc."
Cận Tử Kỳ chú ý tới trên boong tàu đã có rất nhiều người nhìn qua bên này, trong lòng không khỏi cảm thấy nực cười: quả nhiên, phụ nữ mỏng manh cùng nước mắt vĩnh viễn là vũ khí bách chiến bách thắng.
So với Cận Tử Kỳ tâm cao khí ngạo, Kiều Niệm Chiêu nhỏ bé chảy nước mắt khắp người quả thực càng nên thương hương tiếc ngọc.
Sau ngày hôm nay, lời đồn lại cô tâm địa ác độc, không tha cho em gái mưu tính độc chiếm quyền thừa kế sẽ bay đầy trời.
Cận Tử Kỳ vẫn như cũ chầm chậm uống nước chanh, không nói một lời, ngược lại Doãn Lịch ở bên cạnh tựa vào mạn thuyền đột nhiên nói chen vào: "Kiều tiểu thư mấy ngày hôm trước hình như nhận lấy Giải Kim Tượng nữ diễn viên xuất sắc nhất phải không?"
Doãn Lịch khóe miệng hàm chứa ý cười, ánh mắt lại vô cùng đơn thuần vô hại, giống như đây chỉ là một sự kiện anh ta đột nhiên nhớ lại.
Cận Tử Kỳ âm thầm lắc đầu, hất mặt, khóe miệng không tự chủ được giương cao.
Kiều Niệm Chiêu sắc mặt cứng đờ, rốt cuộc nói không nên lời.
Tô Hành Phong nhìn sang Doãn Lịch ánh mắt lạnh dần, tình cảm thuở nhỏ nhiều năm sớm đã không còn phát triển.
Ba người, ba loại thái độ khác nhau, cũng đã cho thấy rõ lực sát thương của câu nói kia của Doãn Lịch.
"Tôi nói tại sao không gặp chúng nó, thì ra là đều ru rú ở nơi này hả!"
Giọng đàn ông trung niên cởi mở hùng hậu giảm bớt đi bầu không khí căng thẳng, bốn người không ai bảo ai mà cùng theo tiếng nói quay đầu.
Doãn Lịch khi nhìn đến người đang dẫn đầu gọi một tiếng: "Cha, sao người lại tới đây?"
Doãn Quốc Bình vóc dáng trung bình toàn thân mặc quần áo thoải mái, hai tay chấp sau lưng thong thả bước tới, nghe thấy Doãn Lịch kinh ngạc hỏi thăm, lập tức vẻ mặt hung dữ bất mãn nói: "Tại sao bọn trẻ các người được phép ra biển, chúng ta thì không được?"
Cận Tử Kỳ mặc dù cũng kinh ngạc nhưng như mỗi lần gặp doãn Quốc Bình trước đây, cười cười thăm hỏi ân cần: "Chú Doãn mạnh khoẻ."
Doãn Quốc Bình vui tươi hớn hở đáp ứng, ông đối với Cận Tử Kỳ xưa nay rất thích, nếu không phải là thằng con nhà mình hồ đồ, sợ làm hư Cận Tử Kỳ thì đã sớm đề nghị kết làm thông gia với Cận gia, đâu còn đến phiên......
"Chú Doãn, ngài mạnh khỏe." Kiều Niệm Chiêu khẽ cúi người xuống ân cần thăm hỏi, khách quan so với Cận Tử Kỳ càng lễ độ khuôn phép hơn.
Nhưng mà Doãn Quốc Bình chỉ nhàn nhạt gật đầu, nhìn cũng không thèm nhìn Kiều Niệm Chiêu một cái.
Kiều Niệm Chiêu lập trường có chút xấu hổ, Tô Hành Phong ở phía sau nhéo nhéo lòng bàn tay cô âm thầm cho cô khích lệ, cô mới bất đắt dĩ khẽ động khóe miệng, nở một nụ cười cho hắn yên tâm.
Cận Tử Kỳ mắt thấy một màn tình chàng ý thiếp, không phát biểu bất kỳ cảm tưởng gì.
"Chú Doãn, ông ngoại đang ở trong phòng cùng thư ký đánh cờ, biết rõ ngài đã tới ông ấy nhất định rất vui mừng!"
Tô Hành Phong muốn làm chủ nhà tận tình, Doãn Quốc Bình lại phất phất tay, cự tuyệt ý tốt anh ta muốn dẫn đường, sau đó quay đầu lại hướng đến cầu thang đầu kia lớn tiếng gọi: "Tôi nói Chiêu Đông này, ông lớn tuổi đi đứng cũng không nhanh nhẹn nữa rồi?"
Cận Chiêu Đông cũng tới?
Cận Tử Kỳ và Doãn Lịch đưa mắt nhìn nhau, thậm chí ngay cả Kiều Niệm Chiêu và Tô Hành Phong cũng đều kinh ngạc nhìn sang.
Chỉ thấy Cận Chiêu Đông cũng là toàn thân ăn mặc thoải mái, đi lên boong tàu. Khoảnh khắc Cận Tử Kỳ nhìn thấy Cận Chiêu Đông chẳng biết tại sao đột nhiên nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Cận Chiêu Đông đi vài bước, bỗng dưng dừng lại, nghiêng đầu xuống phía dưới cầu thang nói: "Tống lão đệ, đều là người nhà với nhau, không cần xem như người ngoài, cậu cũng lên đây đi."
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, dư quang nơi khoé mắt Cận Tử Kỳ thờ ơ đảo qua.
Sau lưng Cận Chiêu Đông một người đàn ông trẻ tuổi từ từ đi ra, mặc áo thun thể thao màu xám nhạt, hai tay đút vào trong túi quần, kính râm cực lớn gần như che lại hơn phân nửa khuôn mặt hắn, dưới sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng chém gọt mím lại.
Cận Tử Kỳ khi nhìn rõ người vừa đi tới, cái ly đế cao trong tay mất thăng bằng, thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
Từ khi nào thì Tống Kỳ Diễn và cha cô tốt đến mức gọi nhau huynh đệ?!