Chương 80: Anh MuốnLàm Sao Bây Giờ?
Editor: tamthuonglac
Sau khi đuổi Tống Nhiễm Cầm ra cửa, Cận Tử Kỳ chợt cảm thấy tinh thần sảng khoái, cũng không biết làm chuyện xấu còn có thể vui vẻ như vậy...
Thật chẳng lẽ theo như lời Tống Nhiễm Cầm, bởi vì có Tống Kỳ Diễn dung túng nuông chiều, cô mới dám làm càn như vậy?
Cận Tử Kỳ khẽ chuyển động ghế xoay, cầm lấy quần áo dành cho ba mẹ và con trên bàn quan sát, tâm tình càng vui vẻ.
Thế nhưng, khi sắp đến giờ tan tầm, nhận được điện thoại của dì Hồng, lại thấy cũng cao hứng không nổi.
"Đại tiểu thư, tôi mới vừa đi đón tiểu thiếu gia, giáo viên ở vườn trẻ nói tiểu thiếu gia bị người đón đi!"
Giọng nói của dì Hồng cũng hết sức nóng nảy lo âu, trong tai nghe thỉnh thoảng cũng truyền đến tiếng xe ô-tô chạy trên đường lớn phát ra âm thanh như gào thét.
Chỉ là một câu nói như vậy, khiến cho ly nước trong tay Cận Tử Kỳ lật úp rớt trên mặt đất.
Người phụ nữ khi đối mặt với những nguy cơ đột phát trên thương trường đều bình tĩnh, chỉ khi người thân nhất gặp phải nguy hiểm thì trong lòng mới có thể hỗn loạn.
"Vườn trẻ không phải là đối với việc đưa đón trẻ con đều có quy định nghiêm khắc sao?"
Khi Cận Tử Kỳ nói những lời này đã chạy vọt ra khỏi phòng làm việc, không quan tâm đến cả một đường nhân viên ân cần chào hỏi, không kịp chờ thang máy, lập tức theo cửa ra lối thoát hiểm chạy xuống lầu đi thẳng ra bãi đậu xe trong nháy mắt.
Dì Hồng giải thích: "Tình hình vốn là như vậy, nhưng giáo viên ở vườn trẻ nói, là người quen của tiểu thiếu gia tới đón, tiểu thiếu gia còn gọi người này là ông cố."
—Ông cố?
Trong đầu Cận Tử Kỳ chuông reo báo động mãnh liệt, cô ngồi trên ghế lái xe có rèm che, cũng không nhớ ra được nhà họ có ai có vai vế cao như vậy.
"Dì Hồng, dì về nhà trước chờ điện thoại của tôi, tôi đi tìm."
Cận Tử Kỳ nói xong liền cúp điện thoại, đạp cần ga, xe có rèm che nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đậu xe dưới tầng ngầm.
Chưa đợi đến lúc cô lái xe đến vườn trẻ, điện thoại di động lại vang lên, gọi vào là một dãy số khác.
Đối với Cận Tử Kỳ mà nói có chút quen thuộc, nhưng dường như cô chưa bao giờ gọi qua hoặc là từng nhận được.
Chần chờ vài giây, mặc dù lòng nóng như lửa đốt, cô cũng chỉ biết tiếp nhận.
Bên kia, truyền tới một giọng nói hùng hồn nhưng lại tang thương của người đàn ông, "Là ta."
—Là Tống Chi Nhậm?!
Hầu như khi ông mở miệng, trong phút chốc Cận Tử Kỳ đã nhận ra được.
Cũng không phải bởi vì nghe nhiều quá mà quen thuộc, là do trong giọng nói của Tống Chi Nhậm có luồng khí thế khiến cho cô có ấn tượng sâu sắc.
Đầu kia Tống Chi Nhậm không nghe thấy giọng nói của Cận Tử Kỳ, cũng không sốt ruột, ngược lại khoan thai nói, "Buổi tối có rảnh không?"
Cận Tử Kỳ không nghĩ tới Tống Chi Nhậm này mấy ngày nay chăm chỉ đi tìm mình như vậy, lý do dĩ nhiên là vì Tống Kỳ Diễn!
Cô vừa lái xe vừa trông chừng chú ý người đi đường trên đường, lại nghe thấy giọng nói Tống Chi Nhậm thoáng có vẻ thoải mái, không khỏi có chút bực bội, "Thực xin lỗi, tôi hiện có việc, chỉ sợ không được."
"Ta không nghĩ tới Mỗ Mỗ lại đáng yêu như thế."
Lời của Tống Chi Nhậm vừa bật ra khỏi miệng, như một tín hiệu nào đó ở trong đầu Cận Tử Kỳ được cảnh tỉnh.
Xe "Két" một tiếng, dừng ở ngã tư đường, chợt giống như là một cái ch.ết bất đắc kỳ tử.
Ngoài xe phát ra từng loạt tiếng còi, nhưng trong xe lại tĩnh mịch giống như trước đóa hoa nở rộ.
Hai tay Cận Tử Kỳ nắm ở trên tay lái, gân xanh mơ hồ nổi trên mu bàn tay trắng nõn.
Cô không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào, lần đầu tiên trong cuộc đời, muốn tuôn ra một câu nói tục!
Cũng bởi vì không cách nào khắc chế phần phẫn tức tối này, khiến cho cô không tự chủ được đạp mạnh thắng xe.
"Tại sao ngài phải làm như vậy?" Cận Tử Kỳ mở miệng lạnh lùng, ngữ điệu cũng không bình tĩnh như nét mặt của cô.
Tống Chi Nhậm hơi trầm ngâm, mới lên tiếng: "Buổi tối sang Tống gia ăn cơm đi."
Lại là ăn cơm!
Cận Tử Kỳ biết rõ có thể lại là một bữa Hồng Môn Yến, nhưng không thể không đi đến, trong lòng càng phát cáu.
"Cháu yên tâm đi, ta cũng gọi Kỳ Diễn về nhà ăn cơm." Tống Chi Nhậm lại bổ sung thêm một câu.
Người cũng gọi đủ, sau đó lại tiến hành công phá cuộc chiến vòng kế tiếp sao?
Cận Tử Kỳ siết siết tay lái, "Được, tôi lập tức đi tới."
Tống Chi Nhậm rất dứt khoát cúp điện thoại ngay lập tức, Cận Tử Kỳ cũng không rảnh rổi nói chuyện trên trời dưới đất rộng rãi với ông.
Một lần nữa nổ máy xe, tại biển báo giao thông chỉ dẫn vị trí quay đầu xe, bắt đầu chạy qua hướng chỗ ở nhà họ Tống.
Trên đường đi, Cận Tử Kỳ còn gọi điện cho Tống Kỳ Diễn.
Dường như Tống Kỳ Diễn cũng biết Tống Chi Nhậm tự tiện mang Cận Mỗ Mỗ đi, câu nói đầu tiên mở miệng là: "Đừng lo lắng, anh đang trên đường đi đến Tống gia."
"Tống lão cũng gọi tôi đi đến Tống gia." Cận Tử Kỳ suy nghĩ vẫn là thành thật nói rõ với Tống Kỳ Diễn.
"Ông ta gọi em đến làm cái gì?!" Tống Kỳ Diễn hiển nhiên rất kinh ngạc cộng thêm ảo não, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại, "Bây giờ em đi về nhà chờ, sau một giờ anh sẽ mang con trở về."
"Nên đến dù sao vẫn đã đến, cho dù thoát khỏi mùng một cũng không tránh được mười lăm."
Khi Cận Tử Kỳ vừa nói những lời này, bên kia Tống Kỳ Diễn lập tức trầm mặc, hắn cũng biết một trong những trở ngại mà hôn lễ bọn họ có thể gặp phải, nhất định là từ Tống Chi Nhậm.
Mặc dù hắn không nắm chắc người làm cha như Tống Chi Nhậm là thế nào, nhưng nếu hoàn toàn mặc kệ, về sau tất phải không ngừng phiền phức.
Dứt khoát sẽ dùng cơ hội lần này nói rõ.
"Vậy... Thì cùng đi thôi." Tống Kỳ Diễn do dự một hồi, mới đồng ý Cận Tử Kỳ cùng đi.
Cận Tử Kỳ đáp ứng, "Ừ, vậy gặp nhau ở cửa lớn Tống gia."
Lúc sắp tắt điện thoại, Tống Kỳ Diễn gọi cô lại, nghiêm túc dặn dò, "Nếu như đợi lát nữa lão già kia nói lời gì khó nghe, em cứ coi như là ruồi bọ bay loạn làm bẩn lỗ tai của em, đừng để trong lòng. Nếu như em thực sự nghe thấy không chịu nổi, thì lập tức mang Mỗ Mỗ đi là được rồi."
"Vậy chẳng lẽ anh không đi sao?" Cận Tử Kỳ nói đùa hỏi ngược lại một câu.
Vừa rồi bởi vì Tống Kỳ Diễn như bà lão khẩn trương lo lắng mà dặn dò cũng từ từ tiêu tan.
"Anh đương nhiên cũng phải đi, chỉ là trước khi đi sao không xả giận cho hai mẹ con em chứ?"
Cận Tử Kỳ không nhịn được bật cười, cô đã từng chứng kiến Tống Kỳ Diễn làm sao khiến cho Tống Chi Nhậm tức đến mức ngất đi.
"Ngàn vạn lần chớ như vậy, nếu không đến lúc đó thiên thiên vạn vạn công nhân viên Tống gia đều không tha cho tôi."
Tống Kỳ Diễn nghe được tiếng cười của Cận Tử Kỳ, dường như dây cung trong lòng cũng buông lỏng căng thẳng, lặng yên trong chốc lát, bỗng gọi cô một tiếng: "Tiểu Kỳ."
Đây là lần đầu tiên dưới tình huống bình tĩnh như vậy Tống Kỳ Diễn gọi nhũ danh của Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ cũng không cảm thấy không được tự nhiên, vừa lái xe vừa "Ừ" một tiếng, chờ đợi câu sau của hắn.
"Đợi lát nữa đến Tống gia, em muốn gọi anh là gì hả?"
Cận Tử Kỳ bị hỏi đến cứng họng, dường như, dường như cô vẫn luôn gọi hắn là Tống tiên sinh.
Thỉnh thoảng bị hắn làm cho nóng nảy, mới có thể gọi hắn cả họ lẫn tên.
Dường như Tống Kỳ Diễn cũng phát hiện Cận Tử Kỳ ngượng ngùng, ở bên kia cười toét miệng thầm đắc ý, tốt bụng mà đề xuất: "Nếu không thì gọi anh Kỳ Diễn như thế nào?"
Cận Tử Kỳ chưa nói tốt cũng không nói xấu, nhưng Tống Kỳ Diễn đã cảm thấy cô muốn tắt điện thoại, gấp rút vãn hồi cục diện bế tắc: "Tùy em gọi, tùy em gọi, chỉ cần không phải Tống tiên sinh là tốt rồi."
Cận Tử Kỳ bên này vẫn không có tiếng động, đang lúc Tống Kỳ Diễn buồn chán rối rắm chờ đợi, trong ống nghe mới truyền đến một tiếng thật thấp, giọng nữ mang theo vài phần e lệ, "A Diễn."
Tống Kỳ Diễn nghe xong, khóe miệng lại càng nhịn không được mà giương lên, nói xuân phong đắc ý chính là hắn.
Bên này Cận Tử Kỳ cũng đang nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn thì đỏ mặt, trong lúc nhất thời toàn thân nóng lên.
"Tại sao không nói chuyện?" Tống Kỳ Diễn quan tâm hỏi thăm, âm thanh trong điện thoại cũng hàm chứa vui vẻ.
Cận Tử Kỳ mấp máy miệng, mở hai bên cửa sổ xe cho thông khí, giảm xuống nhiệt độ mập mờ trong xe.
"Không có gì, chẳng qua là cảm thấy gọi như vậy quá thân mật."
Đối với cô mà nói, gọi một người đàn ông như vậy, những năm gần đây ngoại trừ A Lịch, Tống Kỳ Diễn là người thứ nhất.
Thân mật như vậy, cô còn chưa kịp quen.
Trong ống nghe lại vang lên tiếng cười sung sướng của Tống Kỳ Diễn, "Chúng ta chẳng lẽ không phải là người thân mật nhất sao?"
Cận Tử Kỳ trong chớp mắt cứng ngắc, nhưng rất nhanh thì khôi phục lại, bàn tay nắm tay lái từ từ buông lỏng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười yếu ớt, hắn nói đúng, vào lúc cô bằng lòng gả cho hắn, bọn họ cũng đã là hai người thân mật nhất.
Có lẽ càng phải nói, là hai người xa lạ nhất, nhưng sắp trở thành hai người thân mật nhất.
..........................
Hầu như khi xe của Cận Tử Kỳ dừng ở cửa biệt thự trên núi của Tống gia, xe của Tống Kỳ Diễn cũng vừa đến.
Cận Tử Kỳ đối với nơi này cũng không quen thuộc, bốn năm nay cô chưa từng đến đây lần nào, chỉ nghe nói qua trên tạp chí hoặc là từ trong miệng người khác về nơi có công trình kiến trúc xa hoa này.
Sau khi đợi hệ thống gác cổng xác nhận thân phận của họ, cửa sắt to lớn của biệt thự mới chậm rãi mở ra cho phép đi qua.
Đem xe đậu ở vị trí quy định, Cận Tử Kỳ mới vừa rút chìa khóa xe ra, cửa xe ghế lái đã bị mở.
Cận Tử Kỳ xoay qua, khẽ ngước mắt, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cười tủm tỉm đứng cạnh cửa xe.
Hắn đột nhiên đem một tay chắp sau lưng, khom người ba mươi độ, tay kia nhẹ nhàng nâng lên trước mặt cô.
Phong cách quý ông căn bản?
Cận Tử Kỳ mỉm cười, hai chân thon dài trắng nõn chụm lại, nhẹ nhàng chuyển ra ngoài, đặt xuống đất.
Một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xinh đẹp nâng lên, không hề cự tuyệt mà đặt vào trong tay Tống Kỳ Diễn đang chờ đợi.
Cơ thể mượn lực của hắn, xoay người bước ra một cách ưu nhã, tà váy chiffon màu hồng phấn như một đóa hoa súng nở rộ.
"Cảm ơn." Cô ngẩng đầu nhìn sang hắn lẳng lặng mỉm cười, tay vẫn đang bị hắn giữ trong lòng bàn tay.
Nhưng Tống Kỳ Diễn bất ngờ cúi đầu ấn xuống một nụ hôn trên trán cô, cô có chút không thích ứng nên kinh ngạc, hắn lại tự đem tay của cô khoác lên cánh tay của hắn, nhắc nhở: "Phải bắt đầu."
Cận Tử Kỳ hoàn hồn nhìn thấy tự mình kéo tay của hắn, không có rút về, sớm muộn phải là thói quen không phải sao?
Cô gật gật đầu,"Ừ."
Tống Kỳ Diễn cười mà không nói, kéo theo cô đi về hướng ngôi biệt thự xa hoa cổ điển của Tống gia cách đó không xa.
Ở trong đó, có một trận đánh ác liệt chờ bọn họ đi đánh.
--------------------------------
Biệt thự của Tống gia được xây dựng ở vùng ngoại ô của thành phố.
Toà nhà chính có năm tầng, phía đông và phía tây đều có thêm toà biệt thự nhỏ hai tầng.
Phong cách noi theo kiến trúc cổ điển truyền thống của Tây Âu.
Toàn bộ sân vườn đều sáng rực bóng loáng.
Hoa cảnh quấn quanh ôm trọn lối đi, sắp xếp rất hấp dẫn.
Cây cối cao thấp xen lẫn vào nhau, hoa nở có phần to lớn thật đẹp.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn thẳng đường đi tới, nhìn qua nếu không phải là các loài hoa quý báu nổi tiếng thì cũng là kỳ trân dị thảo.
"Em bỗng nhiên có phần nào hiểu được vì sao Tống Nhiễm Cầm có thể giữ được thanh xuân lâu dài rồi."
Cận Tử Kỳ phát ra một câu cảm khái, hai người liếc mắt nhìn nhau, ăn ý cười một tiếng, rất hiển nhiên cùng suy nghĩ như nhau.
Ở nơi đây như bồng lai tiên cảnh ngây ngất, đúng là có thể giúp nung đúc bồi dưỡng tình cảm sâu đậm chẳng hạn.
"Nếu như em thích, về sau em chính là nữ chủ nhân ở nơi này."
Lời hứa của Tống Kỳ Diễn có thể dùng cường thế và sự kiên định để hình dung, dường như miễn là hắn muốn làm thì nhất định có thể làm được.
Nhưng Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, "Chỉ có thể xem xa xa không thể khinh thường mà chơi đùa, ở nơi này chỉ sợ cũng sẽ tăng thêm băn khoăn lo lắng này nọ."
"Mẹ ruột của anh năm đó chính là kết thúc sinh mạng trẻ tuổi của bà trong căn biệt thự này."
Cận Tử Kỳ nghe vậy nhìn về phía Tống Kỳ Diễn, dưới ánh sáng hoàng hôn còn sót lại, gò má của hắn được bao phủ kim quang nhàn nhạt, thêm vài phần thương cảm khi nhớ lại người mẹ đã mất cùng oán hận đối với kẻ đầu sỏ gây nên tội kia.
Cô không nhịn được nâng bàn tay phải đã nắm thành quả đấm của Tống Kỳ Diễn lên, đổi lại hắn nghiêng mắt nhìn qua, cô nở nụ cười nhẹ, "Quá khứ đều đã đi qua, quan trọng là bây giờ cùng tương lai."
Đây là những lời hắn nói với cô ở bệnh viện, bây giờ cô đem những lời này gửi lại cho hắn.
Tống Kỳ Diễn trở tay xuyên qua khe hở tay cô, cùng cô mười ngón tay đan chặt, "Đối với anh mà nói, thứ quan trọng nhất là em."
Cận Tử Kỳ ngẩn ra, ngay sau đó bật cười, để cho hắn tùy ý nắm tay mình đi lên phía trước.
Sau đó, thì nhìn thấy Hàn Mẫn Tranh sớm đã chờ đợi ở nơi này, trợ lý bên người của Tống Chi Nhậm.
Hàn Mẫn Tranh đứng yên tư thế có vẻ một mực cung kính, nhưng trên người vẫn tản ra khí chất ưu nhã lạnh lùng như trước.
Anh ta hướng Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ khẽ gật đầu, cười mà như không cười, dáng vẻ lễ phép mà nghiêm cẩn.
"Chủ tịch đang chờ hai vị." Nói xong lập tức xoay người dẫn đường.
"Anh xác định anh ta thật sự chỉ là trợ lý sao?" Thừa dịp Hàn Mẫn Tranh không chú ý, Cận Tử Kỳ kéo Tống Kỳ Diễn lại, đợi hắn tò mò nghiêng tai qua, cô thấp giọng hỏi thăm.
"Nghe nói là lão già liên tục bỏ tiền tài trợ anh ta đi học, sau khi tốt nghiệp dĩ nhiên ở lại bên cạnh lão già đó mà tận hiếu rồi."
Tống Kỳ Diễn ngay từ đầu trả lời thì xem thường, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề.
Hơi cúi đầu thì phát hiện Cận Tử Kỳ đang dùng một loại ánh mắt tò mò truy tìm bóng lưng Hàn Mẫn Tranh, chuông báo động trong lòng rung lên cảnh giác, với dáng vẻ bên ngoài và khí chất của Hàn Mẫn Tranh, đúng là có thể đảm đương vai nam chính của một bộ tiểu thuyết nha!
Trên người Tống Kỳ Diễn không khỏi nảy sinh ra lòng thù địch, làm cho Cận Tử Kỳ cả kinh, "Làm sao vậy?"
"A, không có gì." Tống Kỳ Diễn nhìn cô cười, nhưng mới đi một lát, đột nhiên làm như có chuyện lạ thấp giọng hỏi cô "Dáng dấp của Hàn Mẫn Tranh kỳ thật vẫn là không tệ đúng không?"
Cận Tử Kỳ không hiểu mắt nhìn Tống Kỳ Diễn từ trên xuống dưới, dù sao vẫn cảm thấy là lạ, nhưng vẫn trả lời vấn đề của hắn, "Tạm được, nhìn qua hẳn là rất được nữ sinh hoan nghênh."
"Vậy so với anh thì sao? Còn tốt hơn hả?"
Cận Tử Kỳ càng cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Khoác khuỷu tay Tống Kỳ Diễn, đôi mắt đẹp theo dõi vẻ mặt hắn đang nôn nóng chờ đợi đáp án, đột nhiên không biết nói như thế nào.
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại cau mày, "Tại sao không nói chuyện, phủ nhận sao?"
Cận Tử Kỳ lắc lắc đầu, "Không phải."
Khuôn mặt Tống Kỳ Diễn nhất thời tối đen một mảng lớn, từ từ thả chậm bước chân, kéo dài khoảng cách với Hàn Mẫn Tranh ở phía trước.
Tức tối trừng mắt nhìn bóng dáng cao ngất của Hàn Mẫn Tranh, Tống Kỳ Diễn tiến đến bên tai Cận Tử Kỳ: "Thật ra vừa rồi anh đã quên nói một chuyện."
"Cái gì?" Cận Tử Kỳ tỏ vẻ tò mò nhất thời kích thích tiểu ác ma ở đáy lòng Tống Kỳ Diễn.
Hắn cố làm ra vẻ thần bí giảm thấp giọng xuống: "Thật sự thì vô cùng có khả năng anh ta là con ngoài giá thú của lão già."
"Thật hay giả?" Trong giọng nói của Cận Tử Kỳ lộ vẻ không dám tin.
Nhưng vẻ mặt Tống Kỳ Diễn lại hết sức nghiêm túc, "Làm sao anh sẽ lấy chuyện như vậy lừa em..."
Đang tưởng tượng bịa chuyện rất hăng say, Hàn Mẫn Tranh ở phía trước đột nhiên xoay người lại, Tống Kỳ Diễn giật nảy mình lập tức im miệng không nói, nhưng Cận Tử Kỳ lại đang dùng một loại ánh mắt quỷ dị thoáng nhìn Hàn Mẫn Tranh lại ngó ngó Tống Kỳ Diễn bên cạnh.
"Hai vị mời vào bên trong." Hàn Mẫn Tranh đi đến bên cạnh lui một bước, cung kính thay họ đẩy cửa ra.
Cận Tử Kỳ dẫn đầu đi vào, Tống Kỳ Diễn vẫn đứng bất động ở cửa, chẳng qua là hai mắt nhìn Hàn Mẫn Tranh chằm chằm.
Hàn Mẫn Tranh bị nhìn thấy thế lông mày nhíu lại, "Thiếu gia, có gì dặn bảo?"
Tống Kỳ Diễn cho hai tay vào trong túi quần, kéo kéo khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười, "Nhìn anh lớn lên đẹp trai."
Nói xong, không thèm để ý đến Hàn Mẫn Tranh hơi có vẻ kinh ngạc thì đã vào phòng.
Bên trong biệt thự to như thế này, đèn đuốc sáng rực, trang hoàng nguy nga lộng lẫy khiến người ta thoáng dao động cảm giác bản thân ở trong cung điện.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn một trước một sau đi vào, cũng đã có người giúp việc mặc trang phục quản gia chào đón.
"Chào Đại thiếu gia! Chào Cận tiểu thư!"
Cận Tử Kỳ theo bản năng sờ sờ mặt của mình, hình như cô chưa thấy qua vị nữ quản gia này, nhưng ngay sau đó thì hiểu được, người ta muốn trở thành người giúp việc của loại nhà giàu như Tống gia này việc thứ nhất của chuyện cần làm e rằng là phải nhận ra mọi người.
Bất kể là đã gặp qua hay chưa thấy qua, chỉ cần cho ảnh chụp, lần sau gặp mặt nhất định có thể gọi tên.
Nữ quản gia sau khi chào hỏi, liền phân phó người làm nữ chờ bên cạnh cầm hai đôi dép cói mới tinh đặt ở ngay cửa, hai tay mình thì đặt ở thắt lưng, cung kính đứng sang một bên.
Chờ Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn thay xong giầy, quản gia mới mỉm cười đưa ngón tay chỉ đường, "Lão gia đã phân phó, nếu như thiếu gia và cận tiểu thư đến đây, xin mời các vị đi vào phòng khách gặp ông ấy."
Từ đầu đến cuối, người giúp việc trong biệt thự bao gồm vị quản gia này đến chào hỏi họ cũng không dùng ánh mắt khác thường vụng trộm quan sát họ, đều là mắt nhìn thẳng tuân thủ nghiêm ngặt vị trí công tác.
Ngay cả Cận Tử Kỳ cũng không khỏi cảm thán một câu, trình độ phục vụ như vậy tuyệt đối so với khách sạn cao cấp hạng bảy sao không hề kém!
"Xem ra thật đúng là đem mình làm vua một cõi rồi." Trên đường, Tống Kỳ Diễn phát ra tiếng cười khẩy.
Cận Tử Kỳ đi ở bên cạnh hắn, nhìn sang ở giữa hành lang được trang trí duyên dáng sang trọng, cùng với chỗ mới vừa vào cửa cực kỳ giống nhau.
Gốm sứ Thanh Hoa, đồ gia dụng bằng gỗ lim sẫm màu, bên trong đồ gốm sứ Thanh Hoa, ngâm hoa mẫu đơn mới hé nở, nghiêm túc và trang trọng mơ hồ phát ra mùi thơm nhàn nhạt.
Những bình gốm sứ Thanh Hoa này, đã từng được trân quý cất giấu kỹ và thưởng lãm.
Ít nhất khi muốn chạm vào chúng phải mang găng tay trắng tinh sạch sẽ.
Cận Tử Kỳ từng đã tham gia không ít các buổi đấu giá, mắt cũng thấy không ít tên tuổi các sản phẩm gốm sứ Thanh Hoa.
Giá trị của chúng, với cô khi nhìn lại bất quá là một chuỗi con số vô cùng to lớn.
Nhưng mà ở tại Tống gia, giá trị của chúng cũng chỉ giống như mục đích ban đầu của người chế tạo ra chúng.
—Cung phụng hoa tươi, dụng cụ đựng thức ăn.
"Nhìn ra được, chủ nhân của nơi này đúng là tương xứng với tư chất vua một cõi."
Khi đang nhìn đến một bộ bình phong "Bách Điểu Hướng Phượng" ở cuối hành lang, Cận Tử Kỳ không khỏi phụ họa theo Tống Kỳ Diễn một câu.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cười cười, tiếp tục cùng quản gia đi lên phía trước.
Hành lang rộng lớn đều được bày ra thảm trải sàn lông cừu, bước chân không khỏi im ắng nhẹ nhàng, hương thơm của gỗ tản ra nhàn nhạt.
Lại một chỗ rẽ khác, xuất hiện ở trước mặt họ là hai tấm cửa gỗ chạm trổ hoa văn, là được khắc hoa mẫu đơn.
—Tượng trưng cho sự nguy nga lộng lẫy, phú quý vĩnh hằng.
Sau khi quản gia tiến lên gõ cửa, tiếp đó nhẹ nhàng đẩy ra, một trận khí ấm xông đến mặt.
Bình phong bên cạnh phản xạ gương mặt tuấn tú lãnh lãnh đạm đạm của Tống Kỳ Diễn, cao quý mà lộ ra khí thế lãnh ngạo.
"Vào đi thôi." Hắn kéo tay của cô lại vượt qua quản gia mà đi vào.
-----------------------------
"Là hắn là hắn là hắn chính là hắn, bằng hữu của chúng ta, tiểu Na Tra! Là hắn là hắn là hắn chính là hắn, thiếu niên anh hùng tiểu Na Tra..."
Cận Tử Kỳ mới vừa đi vào bên trong không đến hai bước, đã nghe thấy một tràng âm thanh trẻ con non nớt vui vẻ mà quen thuộc.
Giật mình, bước chân dưới chân không khỏi nhanh hơn, thậm chí quăng bàn tay của Tống Kỳ Diễn đang nắm chạy chậm qua đó.
Quẹo qua khúc quanh, thì nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ mặc một cái quần yếm cao bồi và áo T-shirt vàng nhạt, một đôi chân nhỏ trắng mịn mềm mại đi chân không, vui vẻ ở trên mặt thảm lông cừu trong phòng khách rộng rãi.
Mà đại gia trưởng Tống gia Tống Chi Nhậm đang ngồi ở trên ghế sofa, chống một cây quải trượng, vẻ mặt tươi cười nhìn sang Cận Mỗ Mỗ múa hát tưng bừng như con cá chạch nhỏ trên tấm thảm.
Không biết có phải thiên tính mẹ con hay không, Cận Mỗ Mỗ như cảm ứng được cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ, vui sường vừa hô "Kỳ Kỳ" vừa chạy nhanh tới.
Không đợi Cận Tử Kỳ rộng mở hai tay, đã cắm đầu ngã vào trong ngực của cô, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như tuyết của mình cọ cọ Cận Tử Kỳ, thân thể nho nhỏ uốn éo làm nũng, "Kỳ Kỳ, tại sao giờ mới đến! Ông cố còn nói người đang ở đây chờ Mỗ Mỗ mà!"
Những lời này của Cận Mỗ Mỗ lập tức nhắc nhở Cận Tử Kỳ sự việc Tống Chi Nhậm tự tiện đón đứa nhỏ đi, cơn tức không khỏi tràn ra trên mặt, nhưng đầu sỏ gây chuyện bên kia lại không cho là đúng.
Tống Chi Nhậm chỉ chỉ ghế sofa bên cạnh mình, "Đều lại đây ngồi đi."
Cận Mỗ Mỗ ôm cổ Cận Tử Kỳ, hai mắt to dừng lại ở trên người Tống Kỳ Diễn ở sau lưng cô, "Thục Thử quái dị tại sao cũng đến nhà ông cố a?"
Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn Tống Chi Nhậm mỉm cười ngồi ở chỗ kia, vừa định mở miệng giải thích mối quan hệ phức tạp này, ngược lại Tống Chi Nhậm so với hắn vượt lên trước một bước, hướng Cận Mỗ Mỗ vẫy vẫy tay, "Mỗ Mỗ, đến đây với ông cố."
Cận Mỗ Mỗ lập tức buông Cận Tử Kỳ ra, vui vẻ chạy tới, đôi chân ngắn lắc lư, thoáng cái đã bò lên trên ghế sofa, ngồi vào bên cạnh Tống Chi Nhậm quay cái đầu dưa hấu nhìn về phía Cận Tử Kỳ.
"Kỳ Kỳ, Thục thử quái dị tới đây ngồi a, ông cố sẽ cho các người ăn chocolate!"
Hoá ra chỉ là một khối chocolate đã lừa gạt dụ dỗ nó đến nơi này?
Cận Tử Kỳ có chút đau đầu, cô không nghĩ tới Cận Mỗ Mỗ đối với Tống Chi Nhậm nhiệt tình như vậy, lúc này đều nằm ở trên người Tống Chi Nhậm, bàn tay mập mạp sờ tới sờ lui trên mặt Tống Chi Nhậm.
"Trên mặt ông cố còn có nhăn nhăn, mặt Mỗ Mỗ mịn mịn, lông mày ông cố là màu trắng, giống như lão gia gia sư phụ Thái Ất Chân Nhân của tiểu Na Tra!"
Âm thanh trong trẻo non nớt ngây thơ của Cận Mỗ Mỗ làm tiêu tán khí tức quỷ dị trong phòng khách, cơ thể nó mang theo mùi sữa và đôi tay mềm mại kia làm cho Tống Chi Nhậm tuổi đã hơn thất tuần không khỏi động dung.
"Mặt Mỗ Mỗ không có nhăn nhăn, ông cố có muốn sờ sờ hay không?" Nói, xong chủ động đưa khuôn mặt mũm mĩm của mình lên.
Tống Chi Nhậm nâng lên bàn tay mình bởi vì già nua mà thô ráp, nhẹ nhàng vuốt đôi má phúng phính của Cận Mỗ Mỗ, nhịn không được hôn một cái lên gương mặt trắng mịn đó, vuốt ve cái đầu dưa hấu, đáy mắt khó nén vẻ yêu thích.
Cận Mỗ Mỗ được hôn nên bật cười khanh khách, mở bàn tay nhỏ bé mũm mĩm ra, nói điều kiện với Tống Chi Nhậm, "Ông cố hôn Mỗ Mỗ, bao lì xì lấy ra!"
"Mỗ Mỗ!" Cận Tử Kỳ khẽ quát nhẹ, muốn ngăn lại cái hành vi thổ phỉ của tiểu ngu ngốc này.
Nhưng Tống Kỳ Diễn lại nắm lấy tay của cô kéo đến ngồi xuống một bên sofa, ở bên tai cô khẽ thì thầm, "Gọi là gì nhỉ, anh thấy ông ta rất vui lòng, không nhìn ra đây là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người nguyện đánh một người nguyện kề bên sao?"
Tống Kỳ Diễn nói không sai, lúc Cận Tử Kỳ nhìn lại, Tống Chi Nhậm đang rút ra một chiếc nhẫn phỉ thúy từ ngón tay cái của mình đặt vào trong lòng bàn tay nhỏ bé của Mỗ Mỗ, cười trêu chọc nó: "Cái bao lì xì này như thế nào?"
Cận Mỗ Mỗ toét miệng cười cầm chiếc nhẫn lên, hướng về phía đèn thủy tinh chiếu chiếu, mắt liếc Tống Chi Nhậm cười ha hả, cầm lấy chiếc nhẫn thân thể nhỏ quay lưng qua, len lén dùng răng nhỏ cắn cắn chiếc nhẫn.
Xác định sau khi cắn như thế nào cũng không bị hỏng, hai tròng mắt to tròn của Cận Mỗ Mỗ thoáng phát sáng, vừa đem chiếc nhẫn nhét vào trong túi quần yếm vừa gục trên người Tống Chi Nhậm, "Ông cố thật tốt, lần sau Mỗ Mỗ còn tới tìm ông cố chơi!"
Tống Chi Nhậm vỗ vỗ đầu Cận Mỗ Mỗ, chỉ vào Tống Kỳ Diễn ngồi ở bên cạnh Cận Tử Kỳ nói, "Được, vậy lần sau ông cố gọi vị thục thử quái dị kia đến vườn trẻ đón con thì thế nào?"
Tròng mắt Cận Mỗ Mỗ đảo qua đảo lại, dừng ở Tống Kỳ Diễn rồi chuyển qua Tống Chi Nhậm, đột nhiên bàn tay nhỏ bé vỗ một cái từ trên ghế sofa nhảy lên, "Mỗ Mỗ biết rồi, ba ba của thục thử quái dị là ông cố!"
Tống Chi Nhậm nghe xong ngẩn ra, ngay sau đó trong lòng vui sướng cười to hai tiếng, gật gật đầu: "Mỗ Mỗ thật thông minh, thục thử quái dị chính là con trai của ông cố!"
So với Tống Chi Nhậm vui vẻ thoải mái, sắc mặt Tống Kỳ Diễn làm thế nào cũng không tốt lắm, Cận Tử Kỳ mới vừa rồi đã phát hiện.
Dường như hắn rất để ý người khác đề cập quan hệ cha con của mình và Tống Chi Nhậm, nhưng cũng có thể bởi vì có cô và Mỗ Mỗ có mặt ở đây mới ẩn nhẫn không phát cáu.
Nhưng khoảng cách Cận Tử Kỳ ngồi gần hắn như vậy, vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng luồng phẫn nộ trên người hắn.
Theo bản năng, Cận Tử Kỳ liền lặng lẽ nắm bàn tay của Tống Kỳ Diễn đặt ở khe hở chỗ ghế ngồi giữa hai người họ.
Tống Kỳ Diễn vốn mặt mày đang u ám khi nhìn qua Tống Chi Nhậm bên kia cười đến vui vẻ, lúc lòng bàn tay truyền đến sự mềm mại, tim đập hơi chậm lại, ngay sau đó tâm tình vui sướng không rõ từ đâu tới.
Dư quang khoé mắt nhìn về phía Cận Tử Kỳ, cô đang mỉm cười nhìn sang Tôn Ngộ Không Cận Mỗ Mỗ đại náo thiên đình, tựa như không cảm nhận được ánh mắt của mình.
Tống Kỳ Diễn nhịn không được khoé môi giương lên độ cong, trên tay cũng tăng thêm chút mạnh mẽ, giữ chặt tay Cận Tử Kỳ.
Bầu không khí vui vẻ trong phòng khách cũng không duy trì liên tục được quá lâu.
Điều này sớm đã nằm trong dự liệu của Cận Tử Kỳ, thậm chí Tống Kỳ Diễn, Tống Chi Nhậm cũng đều có loại dự báo này trước.
Bởi vì khi cửa phòng khách lần nữa bị đẩy ra, không ai lộ ra thần sắc kinh ngạc trên mặt.
Ở trong nhà này, làm sao có thể không gặp được những người kia?
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Cận Tử Kỳ ngửi thấy một trận mùi nước hoa trong không khí khiến người ta phát run, hẳn là nhíu nhíu mày, không khỏi giơ tay lên sờ sờ cái mũi.
Còn Tống Kỳ Diễn khi chú ý tới bóng dáng màu đỏ sậm hùng hùng hổ hổ đi vào thì lông mày lập tức cau chặt, so với Cận Tử Kỳ, hắn không chút nào che giấu vẻ chán ghét trên mặt mình.
"Cha, trong nhà xe tại sao có hai chiếc xe đậu ở đó? Chẳng lẽ không biết đó là chỗ đậu xe riêng của con sao?"
Người Tống Nhiễm Cầm vẫn mặc bộ sườn xám lúc trưa, đi tới ngông nghênh, thậm chí ngay cả giày cao gót trên chân cũng không cởi ra, phía sau là một loạt dấu chân màu xám tro cùng đi tới.
Chẳng qua, khi nhìn thấy Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn trên ghế sofa, trên mặt Tống Nhiễm Cầm trong nháy mắt đọng lại vẻ phách lối, nhất là lúc phát hiện Cận Mỗ Mỗ trong lòng Tống Chi Nhậm, khuôn mặt lập tức lại càng kéo dài thành vẻ mặt mẹ kế.
Chỉ chỉ bên này lại chỉ chỉ bên kia, đầu óc Tống Nhiễm Cầm có chút sững sờ, nhưng một khi hiểu được, bà lập tức chỉ vào hai người Cận Tử Kỳ đang ngồi cùng một chỗ la ầm lên: "Các người tại sao lại ở trong nhà của tôi?"
Lời này vừa thốt ra, trước hết tỏ ra mất hứng chính là Tống Chi Nhậm.
Hàng chân mày hoa râm của ông vặn lại, gõ gõ quải trượng trong tay, "Cái gì nhà của cô? Kỳ Diễn là con trai ta, em trai của cô, chẳng lẽ còn không được phép về nhà của mình hả?"
Tống Nhiễm Cầm bị Tống Chi Nhậm răn dạy, vừa định tranh cãi, nhưng thấy ánh mắt Tống Chi Nhậm rét lạnh trầm xuống, thì lập tức ngậm chặt miệng.
Tống Nhiễm Cầm đối với người khác mặc dù lớn lối, nhưng là biết rõ ai là cha mẹ cơm áo của bà, nếu như Tống Chi Nhậm mất hứng, đuổi bà ra ngoài, thì bà thật sự cái gì cũng không có.
Hơn nữa đặc biệt là hiện tại......
Tống Nhiễm Cầm nhìn về phía Tống Kỳ Diễn ngồi ở chỗ kia mặt không chút thay đổi, trong lòng tính toán cũng là đánh cho vang lên bành bạch.
Con trai của người đàn bà kia đã trở lại, dù cho cha yêu thương bà, bất quá cũng là con gái đã gả ra ngoài.
Người Trung Quốc thì có chút thói hư tật xấu như vậy, bất kể thời đại biến hóa như thế nào, luôn luôn có chút trọng nam khinh nữ như vậy, nhất là kiểu đại gia tộc như Tống gia này, dù sao vẫn hi vọng có một đứa con trai thừa kế gia nghiệp.
Cha vốn làm thế nào cũng không sẵn lòng giao Tống thị cho A Phong nhà bà, nếu không mấy năm qua khi bà nói bóng nói gió nhắc nhở nhiều như vậy, cha hoặc là giả bộ không hiểu hoặc là đổi chủ đề.
Về sau thật vất vả trong buổi thọ yến quyết định tuyên bố quyền thừa kế, kết quả giữa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim...
Tống Nhiễm Cầm khó chịu bực dọc trừng mắt nhìn Tống Kỳ Diễn, không nên nói là Trình Giảo Kim, nên nói là Tống Giảo Kim!
Tống Kỳ Diễn hắn chính là đến ngoạm tiền vàng của Tống gia bọn họ!
Nhiều năm như vậy cũng không thấy bóng dáng, hết lần này tới lần khác cha muốn chuyển nhượng quyền thừa kế thì hắn trở lại, chuyện này đi đâu mà có chuyện trùng hợp như vậy, lúc này không phải có mưu đồ khiến cho miếng thịt béo bà đang ăn trong miệng ói ra sao?
Nghĩ như vậy, Tống Nhiễm Cầm lập tức lại phải một đêm không ngủ được!
Nhưng ở trước mặt Tống Chi Nhậm, mặc dù trong bụng tức giận cũng không tiện biểu hiện ở trên mặt.
Tống Nhiễm Cầm sửa sang lại vẻ mặt của mình, chính mình miễn cưỡng kéo ra một nụ cười hoà nhã giống như "Chị gái thân thiết ", lại đưa tay vỗ nhẹ gò má của mình, "Xem tôi đây nói chuyện, đến bây giờ vẫn không nhớ được Kỳ Diễn là con trai nối dõi của Tống gia."
Lời nói này nói cho cùng giống như là đang nhận sai, nhưng người biết chuyện vừa nghe cũng biết Tống Nhiễm Cầm xem thường Tống Kỳ Diễn.
Cận Tử Kỳ nghe thế thì hàng lông mày đen xinh đẹp nhíu lên, Tống Kỳ Diễn giận quá hóa cười, như tán thành mà gật đầu, "Cô không nhớ rõ là chuyện tốt, đỡ phải về sau chờ đến thời điểm tôi động thủ cô sẽ không phải oán tôi bất chấp không đếm xỉa đến cái gọi là thân tình."
Tống Kỳ Diễn thoạt nhìn vô tội làm sao, nếu như đeo tai nghe cách âm trong tai lên chỉ nhìn một cách đơn thuần ánh mắt của hắn, tuyệt đối không tin hắn sẽ nói ra lời vô tình như vậy.
Tống Nhiễm Cầm kia ngũ quan gần như vặn vẹo và hai tay run run rẩy rẩy nói cho Cận Tử Kỳ, bà đã giận điên lên rồi!
Nhưng đáng hận nhất cũng là ở trước mặt Tống Chi Nhậm, bà không thể xông thẳng lên túm lấy mà ẩu đả.
Về phần Tống Chi Nhậm ngồi trên ghế, cũng không có ý mở miệng giúp bà, vẫn trêu chọc Cận Mỗ Mỗ trong ngực.
Tống Nhiễm Cầm rất nhanh đã phát hiện không thể nắm chắc được thắng lợi trong tay mình, rõ ràng là viết chữ bại trận lên giấy.
Hít sâu một cái, Tống Nhiễm Cầm liếc ngang Tống Kỳ Diễn, nghĩ thầm tao nói bất quá mày vẫn không tránh né sao?
"Ơ, Tử Kỳ, đây là con trai cô à, bộ dạng thật là xinh đẹp!"
Tống Nhiễm Cầm đột nhiên chuyển đề tài, đi đến ngồi xuống bên ghế sofa, muốn đến ôm Cận Mỗ Mỗ, Cận Mỗ Mỗ lại như con lươn chuồn mất, khiến cho bà chụp lấy khoảng không trống rỗng.
Mặt Tống Nhiễm Cầm lúc trắng lúc xanh, khóe miệng giật giật, bàn tay duỗi ra ở giữa không trung đổi thành phủi phủi sườn xám trên người mình, vén hai chân, bày ra một điệu bộ ưu nhã cao quý.
Cận Tử Kỳ đặt tay lên khoé miệng, cố nén không bật ra tiếng cười, Tống Nhiễm Cầm này trong ngày thường quen vênh mặt hất hàm sai khiến, mà cũng không phải thường thấy cảnh chịu lúng túng chật vật như vậy.
Buổi trưa bị cô đuổi ra khỏi cửa, buổi tối bị Tống Kỳ Diễn chọc tức giận đến mức nói không ra lời sau đó còn phải bị một đứa con nít ghét bỏ.
Trên vai đột nhiên có một cánh tay dài kéo qua, Cận Tử Kỳ vừa quay đầu lại, Tống Kỳ Diễn đang ôn nhu ôm bả vai của cô, vô tình hay cố ý làm ra động tác thân mật ngay trước mặt Tống Nhiễm Cầm.
Cận Tử Kỳ khó được có dịp phối hợp không đẩy hắn ra, Tống Kỳ Diễn lại được voi đòi tiên bắt đầu sửa sang một luồng tóc dài rơi loạn trên đầu vai cô, rồi quấn vào ngón tay thon dài của mình.
Tống Nhiễm Cầm sau khi nhìn sang quả nhiên sắc mặt càng kém, Tống Kỳ Diễn phát hiện ánh mắt của bà, không quên ngẩng đầu kỳ quái hỏi lại một câu: "Nhìn vợ chồng chúng tôi như vậy, có chuyện gì sao?"
"Không có... Không có việc gì." Tống Nhiễm Cầm vội vàng lắc lắc đầu, chỉ sợ Tống Kỳ Diễn mở miệng nói ra những lời làm cho bà tức nghẹn.
Đối mặt Tống Kỳ Diễn cười tủm tỉm, Tống Nhiễm Cầm cũng rất miễn cưỡng cười lên, quả thực so với khóc tang còn khó xem hơn.
Trong lòng lại càng không ngừng căm hận, muốn tìm một chỗ xả ra cơn tức này.
Chẳng mấy chốc khi đảo mắt nhìn Cận Mỗ Mỗ ngồi ở bên cạnh mình chơi đùa, tinh quang trong mắt Tống Nhiễm Cầm chợt loé, lông mày nhướng lên, nhìn sang Cận Tử Kỳ cười hơ hớ nói, "Tử Kỳ a, bộ dạng đứa nhỏ này không giống cô, hẳn là giống cha của nó chứ?"
Mày mắt Cận Tử Kỳ đột nhiên lạnh rét, câu nói của Tống Nhiễm Cầm có hàm ý khác, là muốn châm chọc cô sinh ra một đứa bé không biết cha là ai sao?
Vừa định mở miệng phản bác, nhưng Tống Kỳ Diễn lại tăng thêm lực độ trên bàn tay đang ôm đầu vai cô. Hắn đột nhiên "A" một tiếng, còn cố ý kéo dài âm cuối, rõ ràng nhìn Tống Nhiễm Cầm một chút lại nhìn qua Tống Chi Nhậm, "Tô phu nhân bộ dạng cũng không giống như cha tôi, xem ra hẳn là giống mẹ của cô chứ?"
Vẻ đắc ý trên mặt Tống Nhiễm Cầm vẫn còn chưa kịp tản ra, đã bị một gậy của Tống Kỳ Diễn đánh cho quay về nguyên hình.
Trái lại Tống Chi Nhậm lần này không bỏ mặc mà ngồi nhìn, "Không được nói bậy bạ gì đó nữa, đều cho ta yên tĩnh một lát." Giọng nói của Tống Chi Nhậm đã rất rõ ràng là không thoải mái.
Tống Nhiễm Cầm tự biết đến lúc đi xuống nên cũng không có ý kiến gì, bất mãn đứng dậy, kiêu căng liếc nhìn Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn ngồi ở một bên, "Ở xa tới là khách, tôi đi sang bảo phòng bếp chuẩn bị thêm chút ít thức ăn."
Nói xong, dáng người thướt tha bắt đầu rời đi, không ngờ vẫn luôn yên lặng chơi đùa ở trên ghế sofa, Cận Mỗ Mỗ lại đột nhiên hô to một tiếng, "Bà nội bà thật xinh đẹp, giống như mẹ chồng Bạch Phượng trên TV!"
Cái âm thanh này vừa hô xong, bước đi dưới chân Tống Nhiễm Cầm mất thăng bằng, chân mang giày cao gót mười phân sinh ra đau đớn.
Bạch Phượng, người nào xem qua 《 Sự Quyến Rũ Của Người Vợ 》( ) đều biết, đây chính là mẹ chồng nổi danh ác độc!
Rất hiển nhiên, phản ứng của Tống Nhiễm Cầm nói cho mọi người trong phòng khách, chính bà cũng xem qua.
Nhưng bà cũng chỉ biết ổn định lại thân hình của mình vì bị tức giận mà run rẩy, kiên trì giữ vững chân khập khiễng trên đường đi tới cửa, sau đó nặng nề đẩy cửa ra cũng không quay đầu lại nghênh ngang rời đi.
Mà Cận Mỗ Mỗ, giống như không biết được lời nói của mình mới vừa nói làm người khác tức giận, vẫn yên lặng cầm lấy chiếc nhẫn của Tống Chi Nhậm ngồi ở đàng kia tự mình chơi đến vui vẻ.
Bầu không khí trong phong khách chợt trở nên có chút lạnh cứng, Tống Chi Nhậm trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn sang Mỗ Mỗ hỏi: "Phía sau nhà ông cố nuôi một con chó rất lớn, có muốn đi xem một chút hay không?"
Mỗ Mỗ nghe có động vật có thể xem, hai mắt sáng rực lên, bàn tay nhỏ bé đem chiếc nhẫn giấu vào trong túi, lập tức nhanh chóng bò xuống ghế sofa, kéo tay Tống Chi Nhậm kéo ra ngoài, "Ông cố nhanh lên, Mỗ Mỗ muốn đi xem!"
"Mỗ Mỗ!" Cận Tử Kỳ khẽ gọi, Tống Chi Nhậm lớn tuổi, làm thế nào chịu đựng được sự giày vò như vậy của Cận Mỗ Mỗ.
Tống Chi Nhậm lại khoát khoát tay, khí sắc thật tốt nói, "Không có gì đáng ngại, bộ xương già này của ta đây nếu không dằn vặt giày vò thì đã hoàn toàn biến chất, các con nếu muốn đi ra ngoài đi dạo hãy nói với quản gia, cô ta sẽ dẫn các con đi cho hiểu rõ cảnh vật chung quanh."
Tiếng nói vẫn chưa rơi xuống, đã bị Cận Mỗ Mỗ không thể chờ đợi được kéo đi không còn bóng dáng.
"Không cần lo lắng, Tống gia lớn như vậy, không thể nào không có hộ vệ, hơn nữa nhiều người giúp việc như vậy, không thể nào đi lạc hoặc là dập đầu sứt mẻ."
Bên tai nghe được tiếng nói của Tống Kỳ Diễn truyền đến, Cận Tử Kỳ mới thu hồi tầm mắt của mình.
Nhận ra được ánh mắt hắn nhuộm vầng nhiệt độ nào đó đang nhìn mình không chớp mắt, trong lòng Cận Tử Kỳ thấp thỏm, không khỏi nâng chung trà lên giả vờ uống nước thực ra nghĩ muốn chặn lại ánh mắt của hắn.
Cổ tay mới vừa nâng lên đã bị cầm lại, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay của hắn truyền vào da thịt của cô, một lòng như muốn thiêu cháy cô.
Cận Tử Kỳ nỗ lực áp chế sự sợ hãi trong lòng mình, quay đầu cố làm ra vẻ vô sự nhìn hắn cười cười: "Bụng đột nhiên có chút đói, chúng ta đi ra ngoài trước tìm một chút gì đó lót dạ đi."
Cô vừa mới đứng lên bỗng dưng một lần nữa bị kéo về trên ghế sofa, còn thuận lý thành chương mà ngã vào trong ngực của hắn.
Khi hắn cúi đầu, chiếc cằm gần như chạm được vào trán của cô, như có như không vuốt ve mập mờ.
Cận Tử Kỳ mặt đỏ nên nóng lên, giãy giụa muốn từ trong ngực hắn ngồi dậy, nhưng Tống Kỳ Diễn giống như là bắt đúng cơ hội, lập tức hướng đến cánh môi của cô nhanh chóng tiếp cận chuẩn xác hung ác.
Cận Tử Kỳ bị buộc khiến mỗi tấc lòng đều hỗn loạn, bên tai đỏ lên muốn tránh trái tránh phải, ở chỗ xa lạ mà hôn môi đối với cô mà nói nhất định tồn tại chướng ngại tâm lý.
Sau nhiều lần lại cũng không thực hiện được Tống Kỳ Diễn có phần ngượng ngùng, đôi mắt nhìn cánh môi đỏ bừng của Cận Tử Kỳ chằm chằm, hiện ra ánh sáng, hầu kết nhấp nhô lên xuống, ấp a ấp úng nói, "Tay, bàn tay, bàn tay có chút đau."
"Bàn tay?" Cận Tử Kỳ đỏ mặt nhìn về phía hắn, nhìn cánh tay trái của hắn treo lên thì bừng tỉnh, nghĩ đến hắn bởi vì mình mà bị thương lòng không khỏi áy náy, từ từ đến gần quan tâm, "Chỗ nào đau nhức?"
"Ở đây..." Tống Kỳ Diễn tuỳ tiện chỉ một vị trí, một đôi mắt vẫn chưa rời khỏi đôi môi đỏ mọng, "Đau ch.ết mất."
"Thật sự đau lắm hả?" Cận Tử Kỳ lo lắng ngẩng mặt lên nhìn hắn, hậu quả trước mắt đột nhiên có một mảnh bóng đen phủ xuống, cô vẫn chưa kịp kinh ngạc mà phát ra kinh hô, cánh môi của cô đã bị hắn gặm cắn như sói như hổ.
Nụ hôn của Tống Kỳ Diễn rơi xuống, như một tấm lưới nóng bỏng bao bọc lấy toàn thân cô.
Cận Tử Kỳ lúc đầu còn có chút kháng cự, đến cuối cùng là trầm luân trong nụ hôn của hắn, không khỏi bám chặt vào cổ của hắn, nhắm mắt, ngượng ngùng đáp lại.
Tình huống kế tiếo không biết là phát sinh như thế nào ——
Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy sau lưng bỗng chốc ngửa về phía sau, sau đó trời đất ngả nghiêng cả người xoay từ trên ghế sofa rơi xuống đất.
Thật may là trên sàn nhà có trải thảm lông cừu, rơi xuống không đau, chỉ có phần quá hoảng sợ.
Cô nằm trên thảm trải sàn màu lửa đỏ, mắt hơi nhắm, mái tóc đen không nghe lời xoã tung rơi tán lạc trên đất, như đứa trẻ lười nhác lờ đờ.
Đợi đến khi bản thân thấy rõ Tống Kỳ Diễn ở phía trên chống một cánh tay ngắm nhìn mình, Cận Tử Kỳ túng quẫn đỏ mặt giằng co, đáng tiếc sức lực nam nữ chênh lệch quá nhiều, làm sao thân thể hắn cũng bất động.
Rơi vào đường cùng, hai chân Cận Tử Kỳ hơi nâng lên, nhưng vô ý chạm vào một vật thô cứng, cái vật gì đó nóng hổi, khuôn mặt trong nháy mắt đan xen trắng đỏ, "............."
Tống Kỳ Diễn rên lên một tiếng, chống cánh tay, trên mặt lộ ra mấy phần xấu hổ lúng túng hờn dỗi như trẻ con, bỗng nhiên đầu hạ xuống, một lần nữa ngậm chặt môi của cô, ở bên môi cô thì thào nói nhỏ, "Anh muốn... Làm sao bây giờ?"
╮(﹀_﹀”)╭
P/S: Mình thấy hình như gen phúc hắc của cha con Diễn ca rất mạnh a~ mở miệng ra thì ôi thôi rồi...cầu nguyện cho những kẻ dại dột đụng vô Kỳ tỷ. Công nhận hai cha con bình thường giành người đẹp nhà ta nhưng gặp người ngoài thì phối hợp ăn ý ghê. Câu nào nói ra cũng khiến kẻ khác xì khói, ko đánh cũng đau, ko xô cũng ngã trẹo chân...hắc hắc!