Chương 42

Tai họa luôn lựa chọn lúc ta không để ý mà đổ xuống.
Sau khi Từ Trác Dư đến Indonesia được nửa tháng, xảy ra động đất cấp 7-8 cùng với sóng thần ngoài biển Tây Bắc Indonesia. Tình hình bây giờ không khác gì vụ sóng thần phát sinh vài chục năm trước.


Bọn họ ở phía Tây nam, động đất xảy ra có thể cảm nhận rõ ràng, nhưng sóng thần lại không ảnh hưởng lớn đến khu vực của bọn họ.


Vì lo lắng sự an toàn của đội, phía bên đây đành phải ngưng hoạt động giao lưu lần này lại, cùng với bệnh viện bên Từ Trác Dư liên lạc, mong muốn cho bọn họ về nước.


Thế nhưng do lần này chịu ảnh hưởng nặng nên các phương tiện khác cũng không dễ dàng qua lại, bệnh nhân tăng cao, hơn nữa bác sĩ Indonesia lại thiếu kinh nghiệm, vậy nên mặc kệ lời khuyến cáo, Từ Trác Dư cùng mấy bác sĩ lao đến khu cứu viện.


Biết được Indonesia bị động đất, Tiếu Viễn Trình đang  làm việc trên máy tính.
Dưới góc phải màn hình đột nhiên hiện ra tin tức với tiêu đề khiến toàn thân anh cứng đờ.
“Lịch sử động đất tái diễn cùng sóng thần.”
Anh lập tức ngừng lại công việc, chỉ quan tâm tới tin tức.


“Chiều hôm qua lúc 18 giờ 42 phút, phía gần bờ biển Tây Bắc xảy ra động đất cấp 7-8, có thể gây ra sóng thần. Nhân số thương vong còn đang thống kê…”
Một lát sau, anh dường như nhớ tới điều gì, lo lắng cầm lấy điện thoại di động gọi cho Khổng Trạch.


available on google playdownload on app store


“Tần Du có ở chỗ cậu không? Mấy người biết tin chưa? Cô ấy có tin của Trác Dư không?” Âm thanh Tiếu Viễn Trình tràn đầy lo lắng.


“Cậu đừng vội, bọn tôi cũng vừa mới thấy, hiện tại Tần Du đang gọi điện cho bệnh viện hỏi tin tức, có sẽ thông báo ngay cho cậu!” Khổng Trạch luôn mang giọng điệu lưu manh, giờ đây cũng trở nên nghiêm túc.
Khổng Trạch cúp điện thoại, Tiếu Viễn Trình chỉ có thể lo lắng chờ đợi.


Đứng ngồi không yên suốt 40 phút, Khổng Trạch gọi điện đến, “Này, Viễn Trình, không xong, Từ Trác Dư cự tuyệt về nước, làm người tình nguyện, đến chỗ tai nạn cứu chữa rồi!”
Đứa ngốc này! Tiếu Viễn Trình trong lòng thầm mắng, “Vậy cậu hỏi Tần Du xem chỗ Trác Dư đang ở đi! Có tin nhớ báo tôi!”


Nói xong, Tiếu Viễn Trình liền mở máy đặt vé máy bay đến Jakarta.
Không biết sao, trong lòng anh luôn có dự cảm xấu.






Truyện liên quan